Worlds Apart 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc nói chuyện ngày hôm đó cuối cùng lại bị sự xuất hiện của người đại diện đánh gãy.

Vương Nhất Bác rót thêm một ly Whisky, cậu hiểu được ý nghĩ của Tiêu Chiến, nhưng hoàn toàn không rõ lý do nào anh lại có tư tưởng như vậy.

Vì sao phải tránh hiềm nghi? Vì sao nhất định phải cá quay về nước, quên hết chuyện trên bờ? CP không phải chỉ là do fan hâm mộ tự bổ não ra hay sao? Liên quan gì đến con đường phát triển của bọn họ đâu? Chỉ cần bản thân có đủ thực lực, chẳng lẽ lại sợ không ngóc đầu dậy nổi? Nguyên do gì còn phải hi sinh quan hệ xã hội của chính mình?

Vương Nhất Bác trước giờ chỉ thoả hiệp với cảm xúc, không muốn khuất phục trước hiện thực, bản năng thích ai liền muốn đến gần người đó.

Lần đầu tiên gặp ở Thiên Thiên Hướng Thượng cậu đã cảm thấy Tiêu Chiến rất vừa mắt, không phải kinh diễm soái khí mà là mang đến cảm giác thật ấm áp. Về sau cùng nhau quay phim, biết người cộng tác với mình là Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác còn vui vẻ cầm ván trượt lượn hết mấy vòng ngoài quảng trường.

Trước khi tiến tổ, cậu cũng cảm thấy mình là coolguy hàng hiệu, mặc dù có chút sợ tối sợ ma nhưng mà cái đó không thành vấn đề. Thẳng tính thì vẫn cứ thẳng tính thôi, Vương Nhất Bác trước giờ nào biết sợ ai là gì?

Kết quả không ngờ đúng là gặp phải khắc tinh.

Vương Nhất Bác thật sự muốn làm bạn với Tiêu Chiến.

Lúc này không chỉ có sự ấm áp trong ấn tượng ban đầu của cậu, có lẽ bởi vì tuổi tác cùng với trải nghiệm tích luỹ nhiều năm, cậu càng ngày càng cảm thấy đối phương thật sự rất ôn nhu - là loại ôn nhu khiến cho người ta buông bỏ phòng bị.

Chí ít đối với Vương Nhất Bác mà nói, hễ ở gần Tiêu Chiến là cậu lại không tự chủ được mà giở thói trẻ con; sau khi nói điều gì đó sẽ quan tâm đến phản ứng của đối phương, cũng hi vọng được đáp lại; sẽ thời thời khắc khắc tìm kiếm thân ảnh người nọ trong đám đông.

Cái này, hoàn toàn không giống tính cách của Vương Nhất Bác, lại mang đến cảm giác dường như đây mới thật sự là cậu.

Nửa đêm suy nghĩ lung tung rất dễ khiến cho người ta xúc động, cộng thêm có rượu trong người, nghĩ nghĩ một lát đã bắt đầu ấm ức. Cậu còn chưa kịp nghĩ rõ vì sao Tiêu Chiến chủ động cho mình tới gần, sau đó lại bắt cậu phải tiếp nhận lý do "tách ra" nghe qua thì có đạo lý nhưng kỳ thực lại mơ hồ kia. Vì cái gì chỉ cần nghĩ đến việc về sau bọn họ chỉ có thể như thế này, trong lòng sẽ rất khó chịu, thậm chí hít thở không thông?

Đây không phải thứ cảm xúc mà Vương Nhất Bác có thể chịu được, vì vậy càng phải hỏi cho rõ.

Cậu biết gần đây Tiêu Chiến phải về nhà xử lý chút chuyện, cho nên mặc kệ sáng ngày mai có lịch quay sớm, Vương Nhất Bác lén lút mua một tấm vé máy bay đi Trùng Khánh ngay trong đêm.

Đây là chuyến cuối cùng, đến nơi có lẽ cũng phải một giờ hơn.

【Tiêu Chiến, em đang ở sân bay Trùng Khánh】

-

Tiêu Chiến vừa lái xe vừa gọi liên tục, vẫn không thể nối máy với đầu dây bên kia.

Ban nãy anh vừa chuẩn bị đi ngủ thì nhận được tin nhắn, kết quả Vương Nhất Bác nói xong một câu liền mất hút. Tiêu Chiến không kịp nghĩ nhiều, lập tức chộp lấy chìa khoá chạy xuống nhà xe, một đường đuổi tới sân bay.

Kỳ thật lâu rồi anh không lái xe, đây còn là xe của người khác. Tiêu Chiến có chút khẩn trương, không biết là vì nguyên do nào, nhưng lòng bàn tay đã túa mồ hôi ướt đẫm.

Sân bay Giang Bắc có đến hai trạm, ở T2 tìm không thấy người, Tiêu Chiến đành phải chạy vội sang bên kia, vừa đi vừa tiếp tục gọi điện thoại, quả nhiên vẫn tắt máy.

Người đại diện vẫn chưa trả lời tin nhắn, Tiêu Chiến chống hai tay lên gối đứng thở hồng hộc, chỉ nghe được tiếng tim mình đập mỗi lúc một lớn.

-

Vương Nhất Bác cảm thấy lúc lên máy bay cậu vẫn còn rất tỉnh táo, không hiểu sao đến khi tới nơi đầu óc lại choáng váng choáng váng, bèn tìm một góc vịn tường ngồi xuống.

Lúc Tiêu Chiến tìm được người, đứa trẻ kia đang ngồi phân cao thấp với chiếc di động, cố gắng dựng nó đứng vững ở trên mặt đất.

Không dám trực tiếp hô tên ở chỗ đông người, Tiêu Chiến bước nhanh tới kéo cậu đứng lên, còn nhỏ giọng khiển trách "Vương Nhất Bác, em!?"

Cậu nhóc say rượu thình lình bị kéo dậy làm sao có thể đứng vững, cho nên liền thuận thế ôm chầm lấy trước mặt, lúc này Tiêu Chiến mới cảm thấy Vương Nhất Bác là lạ.

Kỳ thực cậu không say đến mức không biết đây là ai, sau khi lảo đảo chồm đến ôm người rồi cũng không chịu thả ra, chỉ phấn khích mở miệng kêu "Tiêu Chiến! Chiến ca! Anh tới rồi?"

Thanh âm không coi là nhỏ, Tiêu Chiến vội vàng giật Vương Nhất Bác ra, muốn lấy tay bịt miệng đứa nhỏ này lại. Kết quả nhìn thấy người trước mặt hai gò má đỏ ửng, con mắt cũng ướt sũng, dáng vẻ rõ ràng là đang say.

Tiêu Chiến có chút giật mình, không hiểu tình huống hiện tại là như thế nào, nhưng dù sao bọn họ cũng không thể ở lại nơi này quá lâu.

"Ừ, Chiến ca tới tìm em. Nhất Bác ngoan, chúng ta về nhà có được không?"

Tiêu Chiến cố nén lửa giận, dỗ người đi tới bãi đỗ xe, trên đường đi Vương Nhất Bác tương đối ngoan, có điều lúc đến nơi lại một hai không chịu lên xe, cứ nói muốn cưỡi motor chở Chiến ca đi hóng mát.

Tiêu Chiến vốn dĩ đang tức giận, lúc này nhìn chung quanh không có ai, liền trực tiếp kéo tay đè Vương Nhất Bác nằm lên mui xe.

"Bốp! Bốp!" hai tiếng, bàn tay lập tức rơi trên bờ mông nhếch lên của tiểu bằng hữu, sức lực còn khá lớn.

Vương Nhất Bác ngẩn ra hai giây, sau đó bắt đầu giãy dụa, Tiêu Chiến ghìm người cậu xuống, lại đánh thêm ba bốn cái.

"Còn dám quậy nữa không?" Nam nhân vừa nói vừa tiếp tục đánh, cho dù cách lớp quần jeans cũng có thể nghe được tiếng vang rất to.

Không biết có phải Vương Nhất Bác bị đánh đến hồ đồ hay không, nhưng mà rốt cục đã chịu nằm yên một chỗ. Mãi đến lúc Tiêu Chiến nhét người vào ghế phụ, đối phương vẫn tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.

Đến lúc xe chạy gần về đến nhà, Tiêu Chiến mới nghe thấy người bên cạnh lẩm bẩm "Anh đánh em..."

Vương Nhất Bác giống như đột nhiên phản ứng được, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống bàn tay, bắt đầu nhỏ giọng khóc thút thít giống như mèo con bị bắt nạt.

"Ai quậy gì anh đâu, người ta trốn ở trong góc sợ muốn chết, sợ muốn chết! Anh xa lánh em, lại còn đánh em...Em tìm anh rất lâu...rất lâu, vậy mà anh còn đánh em..."

Tiêu Chiến nghe thấy bạn nhỏ vừa nghẹn khóc vừa kể lể liền đau lòng không thôi, bèn dừng xe ở ven đường, sau đó mới chọc nhẹ vào trán Vương Nhất Bác một cái.

"Tiểu tổ tông, là anh chạy khắp sân bay tìm em!"

Vương Nhất Bác trừng to mắt, lấy tay che trán, nước mắt còn chưa kịp ngừng đã bắt đầu tràn ra ngoài "Anh đánh em nữa..."

"Tiêu Chiến, tại sao anh hư quá vậy? Tại sao lại bắt nạt em?"

Tiêu Chiến nhìn con ma men không thèm nói đạo lý trước mặt, nếu không phải không thích hợp, anh thật sự muốn quay phim lại cho fan hâm mộ xem.

"Được rồi được rồi, anh hư, mới rồi là anh sai, cho em đánh lại có chịu không?" Tiêu Chiến cười tủm tỉm, kéo tay Vương Nhất Bác chọc lên trán mình.

Không ngờ đối phương lại rụt mạnh về, sau đó lại áp tay lên trán Tiêu Chiến, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve "Em không thèm đánh anh, anh đau, em cũng đau. Anh bắt nạt em nhưng mà em không bắt nạt anh."

Dáng vẻ chuyên chú của Vương Nhất Bác kém chút làm cho Tiêu Chiến mất khống chế, anh muốn ôm chặt đứa trẻ này vào lòng, nhưng cuối cùng vẫn chỉ thở dài một hơi.

"Nhất Bác, em biết mình đang nói gì không vậy?"

-

Tiêu Chiến mang người về nhà, kỳ thật náo loạn một trận xong, tuy Vương Nhất Bác không tỉnh hẳn nhưng cũng không đến nổi say mất ý thức, lúc bị đẩy vào phòng tắm còn biết hỏi xin bộ quần áo sạch để thay.

Tiêu Chiến lấy một bộ đồ ngủ cùng với chiếc quần lót mới ra đưa cho cậu.

Lúc Vương Nhất Bác tắm rửa, Tiêu Chiến tranh thủ kiểm tra tin nhắn, thấy người đại diện của cậu gửi tới mấy tin. Sau khi trò chuyện với bên kia xong anh mới biết đứa nhỏ này không nói với ai tiếng nào đã lén bỏ trốn, còn bỏ luôn buổi ghi hình quảng cáo sáng ngày mai.

Hiện tại chạy về khẳng định là không kịp, chuyện này chỉ có thể để người đại diện xử lý.

Vương Nhất Bác thoải mái ngâm mình trong nước ấm, đương nhiên không biết lửa giận cố gắng đè nén hết mức của Tiêu Chiến lại lần nữa bốc lên, hơn nữa người ngồi ngoài kia còn đang ngẫm xem lát nữa phải xử lý cậu như thế nào.

***

218: Bây giờ tui dừng ở đây có bị đánh không mọi người?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww