6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có em, ánh trăng cũng tầm thường."

-

Vương Nhất Bác bị hôn tỉnh.

Trong lúc ngủ mơ có người chui tọt vào chăn, vừa chạm liền triền miên hôn cậu. Sau khi cơn bực bội qua đi, hơi thở của người nọ khiến cho Vương Nhất Bác rất yên tâm, tính tình nóng nảy thường này cũng thu lại không ít.

"Chiến ca...đừng..."

Không rõ là phản ứng sinh lý lúc mới ngủ dậy hay do Tiêu Chiến trêu chọc đến có phản ứng, hạ thân bị anh nắm ở trong tay, nhẹ nhàng lên xuống, dần dần đã trở nên cứng rắn.

Tiêu Chiến không ngừng thăm dò thân thể cậu, đầu lưỡi mềm mại vuốt ve vành tai cùng hầu kết, lưu luyến quên về, khiến cho Vương Nhất Bác nặng nề hít thở từng trận.

"Anh...mẹ nó, sao lại vào nữa rồi..."

"Hmm?" Tiêu Chiến cau mày, dùng sức nhéo nhéo vật cứng trong tay, "Anh còn chưa tiến vào đâu, sao vậy? Muốn anh vào?"

"Cái rắm ấy! Ý là hỏi anh tại sao lại...A!"

Ngón tay Tiêu Chiến bỗng nhiên chen vào sau huyệt, nhẹ nhàng mài cọ, thầm nghĩ mới có một ngón đã bị chặt chẽ mút lấy như thế này, nếu như là...

Anh rút tay ra, cố gắng đè nén dục vọng, sau đó vỗ vỗ lên mông Vương Nhất Bác mấy cái.

"Quên rồi à? Em đang ngủ ở phòng anh."

Vương Nhất Bác vặn eo trở mình, nhớ tới khẩu hiệu "mặt trăng không ngủ chúng ta không ngủ" tối hôm trước, hình như sau khi nhìn thấy cảnh tượng một mảnh ga giường dính nhớp không ra hình thù, cậu dứt khoát quyết định đi sang phòng Tiêu Chiến ngủ qua đêm.

Vương Nhất Bác có chút ảo não, dúi đầu vào gối tiếp tục giả vờ ngủ.

Tiêu Chiến xoa xoa đầu cậu, cười nói: "Giữa trưa rồi, mau dậy đi, chiều nay theo đoàn lên tháp Đại Nhạn¹, ban đêm tham quan Đại Đường Bất Dạ Thành²."

"Chỗ quái quỷ gì vậy, không đi."

"Được thôi, nếu em đã không cần phải ra khỏi cửa, nghỉ trưa còn hơn hai tiếng, anh không ngại xử lý em thêm một lần." Tiêu Chiến nín cười, đưa tay sờ eo Vương Nhất Bác.

Ngón tay vừa chạm vào, đối phương lập tức xoay người bật dậy giống như bị điện giật.

"Đi đi đi, em tắm cái đã!"

Toàn thân đau nhức liên thông, mỗi một cơ bắp mỗi một sợi gân đều tê mỏi, đằng sau cũng rát, Vương Nhất Bác vừa ngậm bàn chải đánh răng vừa xoa xoa eo, còn nhú nửa cái đầu nhỏ ra ngoài nói với Tiêu Chiến: "Chiến ca, thật ra em thích tới mấy tụ điểm ăn chơi hơn."

"Anh cảm thấy em càng thích tự tìm đường chết."

Mái đầu bù xù lại tiu nghỉu rụt về, Vương Nhất Bác lẩm bẩm: "Anh dựa vào cái gì mà quản em, hừ!", sau đó còn lấy di động ra tra thử mấy chỗ ăn chơi ở Tây An.

Phố đèn đỏ? Không tệ, nghe có vẻ là một nơi xa hoa truỵ lạc ngợp trong vàng son.

Da Vương Nhất Bác hệt như da em bé, vừa trắng vừa mềm, cậu ngắm mình ở trong gương, toàn thân rải đầy dấu hôn to to nhỏ nhỏ, từ cổ đến đùi không có nơi nào may mắn thoát nạn, một mạt đỏ ửng lập tức nhuộm đầy trên mặt mãi không lui xuống.

Tiêu Chiến đi vào phòng tắm, vừa thấy cảnh này liền hỏi: "Sao mà mặt đỏ như cà chua vậy?"

"Là do hơi nước trong này quá nóng."

-

Vương Nhất Bác đứng dưới máy điều hoà thổi một hồi, lại bị Tiêu Chiến kéo sang ôm.

"Đừng có phơi quạt điều hoà như vậy, sẽ dễ bị cảm."

Ngay sau đó, nụ hôn liền rơi xuống, mặc dầu chỉ là lướt qua rồi ngừng, nhưng vẫn như cũ khiến cho tim Vương Nhất Bác thình thịch nhảy lên rất lâu.

-

Lúc lên xe, Tiêu Chiến vẫn tủm tỉm cười với bọn nhỏ như thường lệ, trầm ổn ôn nhu, giống như một người anh lớn đáng tin.

Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy xuân đau thu buồn, lúc trước thề thốt cự tuyệt "tình lữ khách", kết quả vẫn bị ăn xong lau sạch, đối phương lại còn là nam.

Thời điểm nói đến "Trường An một mảnh trăng", Tiêu Chiến đột nhiên quay đầu nhìn cậu.

Đối mặt với ánh mắt này, Vương Nhất Bác chỉ có thể vội vàng né tránh, gấp đến độ kém chút nữa làm đổ ly nước trái cây trên tay.

Bị người như Tiêu Chiến vừa cười vừa nhìn chăm chú, là ai cũng sẽ thẹn thùng.

Đại khái bởi vì cũng sinh ra ở cố đô, Vương Nhất Bác xưa nay đối với lịch sử chưa từng cảm thấy hứng thú, vẫn luôn một mực truy cầu cuộc sống hiện đại cùng với nhịp sống hối hả. Thế nhưng một khắc chạm tay vào gạch đá tường thành, sâu trong thâm tâm cậu lại không nén được mà nghĩ đến khung cảnh hào quang rạng rỡ vào thời Thịnh Đường.

Tiêu Chiến giúp bọn nhỏ chụp ảnh lưu niệm xong, vừa ngẩng đầu liền tìm được Vương Nhất Bác, còn đi qua áp tay lên trên bàn tay cậu.

"Kỳ thật mùa đông ở Tây An cũng tất đẹp, khắp nơi trắng xoá một màu. Người ta hay nói, tuyết vừa rơi xuống, Tây An liền biến thành Trường An."

"Mùa đông có mặt trăng không?" Nghe được câu này, không hiểu sao Vương Nhất Bác có chút đè nén.

Đại khái là vì trời quá nóng cho nên khiến cậu bực bội bất an? Vậy mà lại hỏi ra vấn đề ngớ ngẩn như thế, mùa nào không có mặt trăng?

"Có, nhưng mà rất khó thấy, sương phủ quá dày." Tiêu Chiến cười cười, "Cảnh tuyết thật sự đẹp, còn có thể đi sang Tần Lĩnh trượt tuyết."

"Lạc Dương ngẫu nhiên cũng có tuyết rơi, còn có cả sân trượt tuyết."

Vương Nhất Bác nói xong liền thu tay lại, không nhìn Tiêu Chiến: "Sáng ngày mốt em lên xe."

"Được, chiều mai đoàn này kết thúc lữ trình, đến lúc đó anh tiễn em đi."

***

(1) Tháp Đại Nhạn

(2) Đại Đường Bất Dạ Thành

(3) Mùa đông ở Tây An

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro