Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lưu đạo ở bên đây cũng vì chuyện này mà buồn rầu, tối hôm qua nhận được thông báo, sẽ thêm cảnh hôn vào phim, ông không đồng ý, cũng cãi nhau với phía đầu tư một trận. Đây là phim có đề tài chiến tranh chứ không phải phim thần tượng, để nam nữ chính hôn hít như vậy, còn không phải là chuyện vớ vẩn sao?

Lúc Vương Ức Bác đến, Lưu đạo đang ngồi một góc vò đầu bức tai, buồn bực vô cùng.

Tiếng chuông báo động trong lòng nhảy leng keng, cậu lập tức gọi điện cho Cookei. Phải biết cái tên nhóc này là kẻ lắm tiền, tiền là có thể được nhiều chuyện, tiền là có thể có tiếng nói, cái này dễ rồi, một cuộc gọi thôi là xong ngay ấy mà, tuyệt!

Chuyện này không biết thế nào, có người chạy đi mách lẻo với Trần Gia Tuệ, khiến cô ta tức giận đến lật bàn. Cố gắng lắm mới có được cơ hội thêm được cảnh hôn, bị người ta phá mất, thật sự là đau lòng aaaaa.

Trần Gia Tuệ không biết lấy đâu ra cảm giác hơn người, cảm thấy Vương Ức Bác là đang ghen tỵ, sợ hào quang nhân vật chính của cô và Tiêu Tán quá chói mắt, cho nên mới làm như vậy. Vì vậy, càng nghĩ là càng giận, nghĩ nếu không dạy dỗ Vương Ức Bác một lần, thật khó để cô nguôi ngoai mối hận trong lòng.

Vào đông, khi vừa chạng vạng cả bầu trời cũng xám xịt, Vương Ức Bác mặc áo khoác lông đứng ở đình lớn Trình gia chờ cảnh quay, hôm nay chỉ quay một cảnh, quay xong là có thể trở về khách sạn nghĩ ngơi, đến lúc đó lại viết tiếp bài viết cảm nhận còn dang dở cho xong, coi như hôm nay hoàn thành viên mãn.

Cảnh quay cũng lập tức bắt đầu, đoạn này là nói Trịnh Bạc Lân âm thầm cấu kết với quân địch, hành động càng ngày càng phách lối, dám ở trong Trịnh phú trắng trợn trêu chọc chị dâu.

Dù sao Trịnh phủ này sớm muộn gì cũng là của cậu, chị dâu Diêu Cầm tự nhiên cũng là của cậu, nếu đã là của cậu, vậy thỉnh thoảng ôm một cái, sờ một cái chắc cũng không có gì quá đáng. Nhưng Diêu Cầm lại không nghĩ như vậy, cô xuất thân danh môn, mấy hành động tùy tiện giống vậy mà nói, là không thể nào chấp nhận được.

Theo tình tiết câu chuyện, tiếp theo là phân cảnh Diêu Cầm thở hổn hển đẩy Trịnh Bạc Lân ra. Nhưng cô lại không theo kịch bản mà dùng thái độ khác thường giơ một bàn tay lên, đánh cái chát vào trên mặt "Trịnh Bạc Lân" một cái giòn tan. 'Trịnh Bạc Lân' ngây luôn tại chỗ, bao gồm cả nhân viên đoàn ở hiện trường, cũng không ai kịp phản ứng.

Màn này, Trần Gia Tuệ dùng hết sức mà đánh, tay cô tay cũng tê rần. Da thịt Vương Ức Bác mềm mại, gò má bị đánh cũng nhanh chóng sưng vù, năm dấu ngón tay đỏ bừng hiện rõ.

Trần Gia Tuệ nhướng mắt nhìn Ức Bác đầy khiêu khích, tốt cuộc là cố ý chỉnh cậu, lại sợ người ta lên án, không thể không giả vờ nói bởi vì nghĩ đến kịch tính của cảnh quay.

Chỉ thấy cô ta nói dối không đỏ mặt: "Là thế này Lưu đạo, cảnh quay này tôi với Tiêu Tán đã âm thầm trao đổi qua, cảm thấy diễn như vậy, đánh vào thị giác sẽ mạnh hơn, vì để đạt được hiệu quả quay chụp, nên không có nói trước với Vương Ức Bác, nếu khiến cậu ấy cảm thấy không thoải mái, tôi ở đây cúi đầu xin lỗi cậu ấy, hy vọng cậu ấy có thể vì bộ phim mà cân nhắc, thông cảm hơn một chút."

Nếu nhắc đến Tiêu Tán, đạo diễn Lưu nhất định sẽ không phản đối, đạo diễn cũng không phản đối, vậy thì nam chính thứ ba Vương  Bác cũng sẽ không có ý kiến ​​gì, Hahahaha, hành động này quả thật là tuyệt, Trần Gia Tuệ cảm thấy vô cùng tự hào vì trí thông minh của mình.

Đạo diễn Lưu ban đầu rất sốc, nhưng anh ấy biết rõ con người Tiêu Tán , anh ấy luôn tỉ mỉ và kiên định, đồng thời  cũng có những hiểu biết độc đáo về kịch bản, tuy cái tát này đến quá bất ngờ nhưng cảm giác góc quay quả thực rất tốt, mà thị giác cũng rất ổn, coi như là vừa đủ.

Vương Ức Bác nghe cô ta nói xong, sắc mặt hết trắng lại xanh, vì bộ phim, một cái tát cũng không là gì cả, nhưng cậu không ngờ là Tiêu Tán lại ngầm cho phép...

Đặc biệt là dáng vẻ khiêu khích kia của Trần Gia Tuệ, làm cậu tức đến tim cũng đau, không tự chủ suy nghĩ theo hướng tiêu cực.

Tiêu Tán, không phải là trách mình phá hư cảnh hôn của bọn họ chứ?

...........

Cookie sau khi làm xong việc liền đến thẳng phim trường tìm Ức Bác, nhưng Ức Bác cũng không có tâm tình nào đoái hoài đến cậu ta, đỏ mắt đi thẳng về phía trước.

"Ức Bác." Cookie điên cuồng đuổi theo: "Anh muốn đi đâu?"

"Về khách sạn."

"Vậy em đi cùng anh."

"Không cần."

"Anh làm sao thế?" Cookie nhìn ra được Ức Bác không vui, níu cậu lại hỏi: "Nói em nghe, em có thể giúp anh."

Đôi môi Vương Ức Bác run rẩy, giọng nói khàn khàn: "Đã vậy rồi, cậu có thể giúp tôi được cái gì?"

"Vậy anh nói đi, anh không nói làm sao em biết." Mặt nóng dán mông lạnh, Cookie trong lòng cũng khó chịu, vì vậy oán trách một câu: "Chuyện hồi chiều, em làm không phải tốt lắm sao."

Không nhắc đến chuyện kia còn tốt, nói ra là Vương Ức Bác còn tức giận hơn, cậu thẹn quá hóa giận, hất tay Cookie ra: "Đừng có nhắc đến chuyện kia nữa, cũng đừng như cái còi chạy theo tôi nữa, để cho tôi một mình, yên tĩnh một chút có được không?"

Cậu đã quá thảm rồi, bây giờ chỉ muốn ở một mình, không có lòng dạ nào mà ứng phó với người khác.

----

Tiêu Tán về khách sạn bèn tắm rửa trước, sau khi ngủ một giấc thức dậy,buổi tối cơm nước xong liền chạy đến phim trường, vì anh còn cảnh phải quay.

Vương Ức Bác không ngờ sẽ đụng phải Tiêu Tán ở ngay quầy lễ tân khách sạn. Từ lúc vừa cửa, hai người đã mặt đối mặt với nhau, cả hai đều có chút ngạc nhiên. Tiêu Tán đang muốn giơ tay lên chào hỏi với cậu, thì thấy ánh mắt như lảng tránh của Ức Bác.

Nửa bên mặt trái còn rát đau, giống như đang nhắc nhở cậu rằng, cái tát tay này vì đâu mà bị. Một tiếng 'ting' vang lên, cửa thang máy mở ra, Vương Ức Bác kéo mũ lưỡi trai thấp xuống, cái gì cũng không nói, khập khiễng lướt qua người Tiêu Tán đi vào thang máy.

Tiêu Tán buồn bực, sau khi trở lại phim trường, anh càng nghĩ càng khó hiểu, nghĩ có phải mình làm gì có lỗi với Ức Bác hay không? Tại sao ánh mắt nhóc con nhìn mình cứ là lạ, buổi chiều lúc rời khỏi phim trường, không phải hai người ở bên cạnh nhau rất tốt hay sao?

Anh gọi Phỉ Phỉ đến hỏi, thăm dò được một ít tin tức, đè nén cơn tức giận trong lòng lật kịch bản ra xem, anh nhớ rõ ràng là vai diễn 'Trịnh Bạc Lân' không hề có tình tiết bị đánh.

Phỉ Phỉ kể lại cho anh nghe chuyện là tình tiết tát vào mặt này là mới được thêm vào.

"Ai thêm?" Tiêu Tán ngước mắt nhìn cô, "Là Lưu đạo sao?"

Bình thường Tiêu Tán đều cười vui vẻ, muốn thân thiện thì có bấy nhiêu thân thiện, chưa bao giờ tỏ ra sắc mặt với người khác, nhưng lúc này cả mặt đều lạnh lẽo, chân mày cũng nhíu chặt vào nhau, làm cho Phỉ Phỉ cũng bị dọa đến lắp bắp.

Cô nói: "Dạ, là Trần, Trần Gia Tuệ?

Tiêu Tán hung hăng nhìn cô: "Tự cô ta thêm?"

"Không phải..." Phỉ Phỉ khó hiểu Tiểu Tan "Cô ấy nói là đã bàn luận với anh xong rồi."

"Đm..." Tiêu Tán không nhịn được phun ra lời thô tục, trong đáy mắt lóe lên sự hung ác, Trần Gia Tuệ này sợ là có bệnh, phải trị!

.....

Lúc bắt đầu quay, trời cũng đã  hoàn toàn tối.

Trịnh phủ đèn đuốc sáng trưng, Diêu Cầm bị Trịnh Bạc Lân làm tức giận bị sảy thai, cả ngày buồn bực không vui, nghĩ không thông bèn tự sát, nhưng vừa may Trịnh Bạc Thừa đúng lúc trở về nên cứu được.

Diễn khóc chính là khuyết điểm của Trần Gia Tuệ, nhưng hôm nay lại phát huy hơn bình thường, bởi vì bây giờ cô ta nghĩ đến cảnh hôn bị phá hỏng, nước mắt như sông chảy cuồn cuộn, không ngừng chảy ra, hận không thể đập đầu xuống đất. Thật ra thì cũng có hơi lố, nhưng lúc này cô ta đang bùng nổ diễn xuất, ai cũng đừng mong nghĩ có thể ngăn cản được, cô ta còn có thể diễn, còn phải diễn.

"Bốp" một bạt tai bất ngờ giáng xuống, động tác vô cùng dứt khoát và mượt mà, làm cho mặt Trần Gia Tuệ lệch hẳn sang một bên.

"...." Trong long như có hàng ngàn con ngựa chạy qua, Trần Gia Tuệ bụm mặt, tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Tán.

Tiêu Tán chưa bao giờ đánh phụ nữ, đây là nguyên tắc, cũng là sự cao thượng và độ lượng mà người đàn ông nên có. Nhưng động đến Ức Bác, thì độ lượng hay cao thượng gì cũng không cần, hôm nay thiên vương lão tổ có đến thì anh cũng đánh, không thể để người bạn nhỏ của anh chịu sự uất ức này, phải để Trần Gia Tuệ nếm thử một chút, cái gì gọi là hại người hại mình.

Lưu đạo dường như nhìn ra chút đầu mối, ông nơm nớp lo sợ lau mồ hôi trán, không hiểu mấy cái người này đang làm cái trò quỷ gì.

"Gây rối đủ chưa?" Chỉ thấy Tiêu Tán gầm lên, ánh mắt đỏ ngầu, đau lòng đến tột đỉnh. Anh vẫn tiếp tục diễn.

"Em đi rồi, cha mẹ làm thế nào? Anh phải làm sao?"

"Em..." Trần Gia Tuệ nhìn khổ mà không thể nói, trên mặt cô ta vừa đau vừa rát, nhất định là sưng vù rất khó nhìn, nhưng đạo diễn không hô cắt, cô ta cũng không dám nói gì, chỉ có thể phối hợp với Tiêu Tán, tiếp tục diễn...

.....

Dẫu sao cũng có hiểu lầm xen giữa hai người, Tiêu Tán trong lòng sợ sệt, trong đầu có hàng loạt suy nghĩ, Ức Bác sẽ nghĩ bậy bạ đến mức nào, anh không dám suy đoán, quay xong cảnh, lập tức xin nghỉ với Lưu đạo, trối chết chạy về khách sạn.

Ức Bác vẫn ngồi lỳ ở quầy bar trên sân thượng, Cookie cũng đi theo cậu nhưng không dám tùy tiện đến gần, chỉ đứng xa xa nhìn người. Đợi một hồi, nghĩ đến chuyện Ức Bác còn chưa ăn tối, bèn chạy xuống lầu qua phố đối diện mua mì ăn liền.

Vương Ức Bác lê bước chân trở về phòng, chán nản nằm vật xuống giường.

Trong tim cậu tràn đầy chua xót, không bôi thuốc, không băng bó, mặc kệ cho gò má căng đau, chỉ ngơ ngác nằm nhìn trần nhà, cảm thụ sự ác ý mà người kia mang đến cho cậu.

Trong đầu nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, thật là buồn vui lẫn lộn. Rốt cuộc thì Tiêu Tán lén lút nói gì với Trần Gia Tuệ, cậu cũng không biết được, mấy chuyện này phải trực tiếp tìm anh ấy hỏi rõ mới được, nếu không tối nay không cách nào ngủ được. Bất kể là kết quả thế nào, cậu cũng muốn nghe từ chính miệng Tiêu Tán.

Vậy thì gọi điện thoại hỏi anh ấy, Vương Ức Bác cầm điện thoại di động lên, bỗng nhiên đèn trên tường tắt ngúm, cậu bật dậy khỏi giường, men theo cửa sổ nhìn ra ngoài, cả tầng đều cúp điện.

Lúc này khóa cửa đột nhiên vang lên tiếng lách tách, Vương Ức Bác bước xuống đất, thì cửa lập tức bị cạy mở. Sáu bảy người đàn ông cao lớn da trắng xông vào, tất cả đều đội nón đen và khẩu trang, trong đêm tối mà hành động như vậy, rõ ràng là kẻ xấu.

Một cảm giác áp bức mãnh liệt đập vào mặt, Vương Ức Bác căng thẳng, tràn đầy cảnh giác, hỏi: "Các người là ai, đến đây muốn gì?"

"Tôi nói này, Vương minh tinh, đi với anh em chúng tôi một chuyến." Tên cầm đầu cáu kỉnh và cộc cằn nói, ngón tay còn vuốt ve dao găm, trông anh ta cứ như giang hồ.

"Dựa vào cái gì mà đi cùng anh." Vương Ức Bác phản xạ nhanh, lùi về sau mấy bước, dù sao đối phương cũng là người đông thế mạnh, không thích hợp liều mạng.

".... Tôi cảnh cáo các người, nếu đến gần tôi sẽ báo cảnh sát."

"Mẹ nó, minh tinh thối tụi mày đúng là toàn làm màu." Tên cầm đầu giễu cợt, chỉa dao găm về phía trước, dễ dàng áp Vương Ức Bác vào tường, giọng điệu đáng sợ: "Không ngoan ngoãn đi theo, vậy thì chỉ có thể dùng biện pháp mạnh."

Vương Ức Bác nghe xong, lập tức vơ lấy đồ đạc bên cạnh đập lên người bọn họ, những người đó cũng không phải là ăn chay (yếu ớt) người nào thân thủ cũng nhạy bén, nhẹn nhàng tránh khỏi.

Một người trong đó có dáng vẻ khôi ngô cao lớn, nhào về phía Ức Bác, nắm chặt cậu như bắt một con gà, khí lực của anh ta lớn đến kinh người, dùng sức ấn bả vai Ức Bác xuống, gần như muốn bóp nát xương cốt của cậu.

Trong lòng Ức Bác tràn đầy sợ hãi, biết mình không còn đường thoát, chợt nắm chặt di động, vung lên đập mạnh vào trán của gã đàn ông.

Máu phun ra ngoài, nóng hổi văng tung tóe đầy mặt cậu, Ức Bác cự kỳ sợ hãi, cả người run rẩy, trơ mắt nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt mình ngã xuống.

Thấy anh em bị thương, gã cầm đầu thẹn quá hóa giận. Dù sao cũng là người đã từng luyện võ, mấy cái đã bấu được cánh tay của Ức Bác, đèm đầu cậu cố định áp vào tường, sau đó trói chân tay cậu lại. Ức Bác giằng co hô hoán, lại bị hắn đánh một chưởng vào cổ, ngất xỉu.

Cũng coi như là đã nhẹ tay, dẫu sao cấp trên có lệnh, không được để xảy ra án mạng, nếu không, Vương Ức Bác sớm đã đăng xuất rồi.

Cookie mua đồ ăn xong quay trở lại, ở xa nghe thấy nhân viên an ninh quầy bar đang chống nạnh, đứng ở cửa hùnh hổ:"Thằng chó chết nào ăn no rửng mỡ cắt cầu dao điện, đúng là làm chuyện thất đức mà..."

Đúng là năm nay người nào cũng có, Cookie dùng điện thoại mở đèn đi lên lầu, lúc muốn gõ cửa thì phát hiện cửa chỉ khép hờ. Cậu đẩy cửa ra nhìn, cả phòng lộn xôn, đồ đạc lung tung.

Quái, cậu đi ra nhìn lại số phòng, nghi ngờ là mình đi sai chỗ. Đoán chừng xác nhận ba lần số phòng, cậu mới dám tin đây đích thị là phòng của Vương Ức Bác.

Cậu mở đèn trong điện thoại đi vào, thiếu chút nữa đã va vào cái ghế, sáng này ghế này còn dùng được, sao bây giờ chân gãy một bên, nhìn thảm ơi là thảm.

Cookie vừa đi vừa gọi nhỏ: "Ức Bác à, cho dù anh có tức giận, thì mấy cái này cũng không đáng để cậu trút giận, lỡ làm hỏng thân thể thì làm sao, mấy cái này cũng không bù đắp được đâu, anh nói có đúng hay không..."

Cookie đang lẩm bẩm linh tinh đạp phải một vũng máu đã khô, khựng lại bước chân. Lúc đầu cậu cảm thấy chỉ có chút trơn trợt, lúc cuối đầu nhìn lại, trong lòng thất kinh, toàn thân dựng tơ tóc, ngay cả đồ ăn trên tay cũng ném đi.

Máu, trên mặt đất thật là nhiều máu.

Cậu nhìn thấy điện thoại của Ức Bác nằm cách đó không xa, màn hình bể nát, trên đó dính đầy máu, pin cũng rơi đi đâu mất.

Cái này rõ ràng là vểt tích cho thấy có đánh nhau.

Mặt Cookie không còn giọt máu, luống cuống chạy vào nhà vệ sinh, sân thượng chỗ nào cũng tìm hết, nhưng không tìm được người, lập tức vội vàng chạy nhanh xuống dưới lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro