Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Vương Nhất Bác sát thanh, lần đầu tiên cậu có cảm giác không muốn rời khỏi chốn vắng vẻ cô tịch này. Cậu thực sự không muốn trở về cuộc sống thường nhật, không muốn đối diện với những sự tình ngổn ngang không thể giải quyết kia. Có một số việc, chỉ cần nhớ đến cũng đủ khiến cậu đau nhức không thôi.

   Vương Nhất Bác ngồi trên xe bảo mẫu, sau khi cúp máy liền nhắm mắt nghỉ ngơi. Vương Nhất Bác thực sự mệt mỏi, mệt mỏi đến mức không muốn cùng bất kỳ kẻ nào mở miệng.

   Trợ lý biết rõ chuyện xảy ra giữa Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến. Những lời nói của Quý Xuyên ngày đó không chỉ làm tổn thương Vương Nhất Bác mà còn tổn thương cả trái tim mama của nàng nữa.

   Đi theo bên cạnh Vương Nhất Bác lâu như vậy, nàng là người hiểu rõ hơn bất kỳ ai lòng tự tôn của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến đối với cậu như vậy có khác gì là đem tôn nghiêm của cậu dày xéo trên mặt đất chứ?

   Vương Nhất Bác những năm này đã cự tuyệt không biết bao nhiêu nhân vật tầm cỡ. Nàng biết rõ Vương Nhất Bác là người như thế nào nên hiện tại nàng càng lo lắng. Vương Nhất Bác không sợ bất kỳ kẻ nào, thế nhưng lại sợ bị lừa gạt.

   Điện thoại của trợ lý vang lên, là cuộc gọi từ người đại diện, Vương Nhất Bác không biết trợ lý có gì cần bàn bạc với người kia, nhưng cậu không còn sức lực để quan tâm.

- Tỷ tỷ! Bọn em đã trở về. Nhất Bác nói tạm thời chưa qua công ty, cậu ấy muốn nghỉ ngơi hai ngày.

   Vương Nhất Bác không có ý định trở về công ty, bên kia người đại diện cũng nói chuyện rất nhẹ nhàng, dặn dò vài câu rồi nhanh chóng cúp máy.

   Trợ lý lén lút nhìn sang Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác lại một mực nhắm mắt, bộ dạng như đã ngủ say nhưng trợ lý biết rõ, lúc nãy Vương Nhất Bác rõ ràng là đã cố ý nghe lén cuộc điện thoại của mình.

   Điện thoại vừa cúp máy lại liền đổ chuông. Trợ lý trợn tròn hai mắt, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa khó xử, là cuộc gọi từ Tiêu Chiến.

   Trợ lý không nói chuyện cũng không nghe máy, Vương Nhất Bác không cần nghĩ cũng biết là điện thoại của ai, cậu mở mắt nhìn ra ngoài cửa xe:

- Dập máy đi. Phiền chết...

   Trợ lý lập tức tỉnh táo. Dập máy.

   Thời điểm xe dừng lại, Vương Nhất Bác từ xa đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, tựa hồ đã gầy đi không ít. Cậu đột nhiên không có dũng khí xuống xe, sợ chính mình lại một nữa mềm lòng, sợ chính mình lại một lần nữa trầm luân.

   Hiện tại Vương Nhất Bác không có cách nào để bắt bản thân một lần nữa tin tưởng Tiêu Chiến. Thứ duy nhất khiến cậu cố chấp dây dưa cùng hắn chính là tình yêu không thể nào kìm chế trong đáy lòng.

- Nhất Bác. – Trợ lý cẩn thận nhìn Vương Nhất Bác, nàng đối với Tiêu Chiến có chút đề phòng cùng thành kiến. Vương Nhất Bác của nàng, là người các nàng cẩn trọng nâng niu, là người các nàng một mực bảo hộ qua bao nhiêu tiệc rượu. Vậy mà cuối cùng vẫn bị Tiêu Chiến chiếm tiện nghi. Hơn nữa, Tiêu Chiến này là kẻ vô sỉ, nhẫn tâm lừa gạt tình cảm thanh thuần của bảo bối nhà nàng.

- Chị trước hết giúp em đem hành lý lên phòng đi. – Vương Nhất Bác cuối cùng vẫn phải mở cửa xe. Tiểu trợ lý theo sau, đem hành lý của Vương Nhất Bác kéo đi, thời điểm lướt qua người Tiêu Chiến nàng vẫn không nhịn được mà ném cho hắn một ánh mắt giết người.

   Trợ lý đem hành lý cầm đi, lái xe đem xe lái đi. Cuối cùng chỉ còn lại Vương Nhất đứng trơ trọi một mình, cậu không có ý định bước lên phía trước.

- Nhất Bác! Nhất Bảo! Ca ca rất nhớ em.

   Tiêu Chiến vội bước đến gần Vương Nhất Bác. Hắn kịch liệt đè nén xúc động muốn đem bạn nhỏ ôm vào lòng, cuối cùng hắn cũng chỉ chắp tay sau lưng, đứng trước mặt Vương Nhất Bác.

- Em vừa trở về. Thực sự rất mệt... - Vương Nhất Bác trước sau vẫn cự tuyệt cùng Tiêu Chiến nói chuyện. Dù là tha thứ hay chia tay thì với cậu cũng phải cần dùng đến rất nhiều sức lực cùng dũng khí.

   Vương Nhất Bác bắt buộc phải thừa nhận rằng bản thân mình vô cùng hèn nhát. Cậu không muốn nói chuyện, không muốn đối diện. Vương Nhất Bác không muốn nhìn thấy Tiêu Chiến. Cậu sợ cậu lại không kiềm chế được nước mắt của mình. Có thể quyết định dễ dàng như vậy sao? Bao nhiêu thương tâm cùng thất vọng. Người trước mặt dù sao cũng là người đầu tiên cậu yêu.

   Vương Nhất Bác nhanh chóng lướt qua người Tiêu Chiến. Cậu muốn chạy trốn khỏi nơi có sự hiện diện của Tiêu Chiến, cậu thậm chí cảm nhận được toàn bộ không khí bao quanh cậu bây giờ đều là hương vị thân thuộc của Tiêu Chiến.

- Nhất Bác! Đừng như vậy nữa được không? Van em.

   Tiêu Chiến từ phía sau vội ôm chặt lấy bạn nhỏ của hắn vào lòng. Vương Nhất Bác bất lực nhìn lên trời đêm. Cậu cuối cùng phải làm thế nào mới phải đây?

   Trước đây là Tiêu Chiến cầu xin Vương Nhất Bác đem bản thân triệt để giao cho hắn. Hiện tại Tiêu Chiến lại cầu xin cậu tha thứ cho hắn. Tiêu Chiến ơi Tiêu Chiến... Không phải tất cả mọi thứ chỉ cần van cầu là đều có được, cũng không phải tất cả lỗi lầm chỉ cần xin lỗi là có thể được tha thứ.

   Vương Nhất Bác gỡ tay Tiêu Chiến ra. Cậu khó nhọc bước một bước về phía trước, Tiêu Chiến lại áp tới, vẫn như cũ ôm cậu thật chặt.

- Nhất Bác! Vương Nhất Bác! Đừng như vậy! Đừng đẩy anh ra. Anh không thể sống thiếu em được.

   Vương Nhất Bác trầm mặc, cậu khẽ cúi đầu:

- Tiêu Chiến! Anh có thể bỏ em ra trước được không? – Vương Nhất Bác dùng sức tránh đi vòng tay của Tiêu Chiến, thời điểm quay lại đối diện với Tiêu Chiến khóe mặt của bạn nhỏ đã ngập nước.

- Em đừng... đừng khóc mà bảo bối! – Tiêu Chiến có chút không biết làm sao. Hắn thực sự không nhìn nổi Vương Nhất Bác rơi nước mắt.

- Anh để tôi tự mình suy nghĩ rõ ràng được không? Đừng đến tìm tôi nữa – Vương Nhất Bác rốt cuộc không nhịn được nữa mà hét lên.

   Vương Nhất Bác thực sự quá mơ hồ. Cậu cần thời gian, cần thời gian trả lời rõ ràng cho cậu biết: Đến cùng là cậu sẽ bị đánh bại bởi lý trí hay tưởng niệm?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro