[CỔ ĐẠI] Ngoạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NGOẠN ()
Tác giả : Tân Chi Trợ (新之助)

Link : http://qingchunnianhua020.lofter.com/post/1fafda88_1c6bd9bf2
Thể loại : đoản văn, cổ đại, OOC, huynh đệ

.

Giờ Hợi chính là khoảng thời gian chợ phiên ngoài cung náo nhiệt nhất, nghe nói hôm nay còn có bách tính tổ chức lễ hội, đốt pháo hoa. Quanh quẩn trong cấm cung sắp nghẹn hỏng đến nơi, Vương Nhất Bác liền ủ mưu lôi kéo Tiêu Chiến xuất cung.

Bị hoàng huynh lấy lý do bận bịu công vụ uyển chuyển từ chối, Vương Nhất Bác dĩ nhiên không phục. Hắn trực tiếp đem nghiên mực của Tiêu Chiến đánh đổ đi, đến lúc bị mắng là nghịch ngợm không hiểu chuyện, tiểu hoàng tử lại giở trò thút thít đáng thương, Tiêu Chiến dĩ nhiên là lập tức mềm lòng, không còn cách nào khác, đành phải theo hắn ra ngoài dạo chơi.

.

Nói là du ngoạn, còn không bằng nói là đi tuần tra.

Vương Nhất Bác nhìn mười tên hộ vệ lẽo đẽo đi theo phía sau bọn họ, trong lòng có chút trầm mặc. Mà bách tính ven đường tựa hồ còn nhìn thấu được tâm can của tiểu hoàng tử, dù cho nội tâm âm thầm cười trộm cũng đành ra vẻ thương xót không thôi.

Mắt thấy vô vàn quán xá cùng hàng hoá hai bên đường, lòng hiếu kỳ của Vương Nhất Bác càng ngày càng lớn, trong lòng gào thét, tiểu hài tử vội vàng túm lấy tay hoàng huynh kéo đến một quầy hàng nhỏ.

Gian hàng bày đầy đồ chơi cổ quái to to nhỏ nhỏ, Vương Nhất Bác xem đến thích thú vô cùng, mà Tiêu Chiến đứng bên cạnh sau khi liếc mắt nhìn một cái, lập tức lấy tay gõ nhẹ lên đầu hắn.

"Bao lớn rồi? Còn thích đồ chơi của trẻ con ba tuổi?"

Nhưng mà cuối cùng, Tiêu Chiến vẫn là bại trận trước cặp mắt uỷ khuất của đối phương, y đành chọn lấy vài món bản thân cảm thấy cũng không tồi, sau đó liền rời đi.

Dọc đường, Vương Nhất Bác đều là vừa đi vừa mê say với món đồ chơi nhỏ, Tiêu Chiến bỗng dưng cảm thấy chút khó chịu, bèn đưa tay đoạt lấy.

"Tiêu Chiến!"

"Không được vừa đi vừa chơi."

"Ai nói!"

"Ta nói, đệ có ý kiến sao?"

Dứt lời, Tiêu Chiến liền đem đồ vật ném cho tên hộ vệ ở đằng sau.

Vương Nhất Bác đánh Tiêu Chiến mấy cái, sau đó không thèm để ý tới y nữa, trên đường đi muốn mua cái gì liền mua cái đó, mặc kệ Tiêu Chiến có đồng ý hay không.

Kết quả, đến thức ăn dân dã là tối cấm kỵ đối với Tiêu Chiến, tiểu hoàng tử đều mua tới tay, tuy nhiên chưa kịp há mồm ra gặm thì đã bị hoàng huynh ngăn cản.

Nhìn thấy kẹo hồ lô rơi xuống đất, Vương Nhất Bác cũng không màng, hắn chỉ chú ý đến vạt áo màu trắng của Tiêu Chiến bởi vì quá hấp tấp mà đã bị đường đỏ làm cho lấm lem.

Thành công gây được sự chú ý, Vương Nhất Bác sau đó cũng chỉ có thể nhu thuận mà níu lấy ống tay áo của đối phương.

"Chiến ca, đệ sai rồi."

"Đệ cam đoan sau này sẽ không tái phạm, thật đó! Huynh phải tin tưởng đệ!"

"Lần nào cũng nghe đệ nói như vậy hết."

"Làm gì có chứ? Đệ có nói vậy bao giờ đâu! Ai ai ai~ chờ đệ với, Chiến ca!"

Thấy người trước mặt bước chân nhanh hơn, Vương Nhất Bác cũng vội vàng ồn ào đuổi theo, đến khi bọn họ đi tới Tiên Hà, hắn mới an tĩnh được một chút.

Lúc này, bách tính xung quanh đều đang cười nói rộn ràng.

"Cha, mẹ, đây là nơi nào?"

"Nơi đây là Tiên Hà."

Tiểu hài tử lại hỏi "Sao gọi là Tiên Hà vậy ạ?"

"Vì chỗ này chính là nơi ở của thần tiên!"

"Vậy lát nữa, thần tiên có ra ngoài chơi không?"

"Đương nhiên! Bọn họ nhất định sẽ xuất hiện!"

"Khi nào mới nhìn thấy được thần tiên? Con muốn thấy thần tiên!"

"Con trai ngoan, đừng nóng vội, sắp được nhìn thấy rồi..."

.

"Phát ngốc cái gì vậy?"

Tiêu Chiến giơ tay, vẫy vẫy trước mặt Vương Nhất Bác, lôi hắn từ trong suy nghĩ miên man trở về thực tại.

Tiểu hoàng tử giương mắt mắt nhìn về phía Tiêu Chiến, trên mặt tràn đầy hiếu kỳ.

"Chiến ca, trên đời này thật sự có thần tiên sao?"

Bị Vương Nhất Bác hỏi như vậy, Tiêu Chiến cũng thoáng sững sờ, sau đó y hỏi ngược lại hắn "Chuyện lừa trẻ con như vậy mà đệ cũng tin?"

"Tiêu Chiến, huynh biết làm người khác mất hứng thật đó..."

"...ta mới không có!"

Không thể không nói, hội pháo hoa tổ chức ở dân gian mộc mạc vô cùng, không có rượu ngon thượng đẳng, không có sơn hào mỹ vị. Chờ sau khi Tiêu Chiến quan sát một vòng, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác vừa giản dị vừa thân thiết.

Cũng khó trách vì sao Vương Nhất Bác lại thích như vậy, hắn từ nhỏ cơm áo không lo, mặc vải quý nhất ăn đồ ngon nhất, nếu có ngày tiểu hài tử này thật sự biến thành thường dân, không biết hắn có chịu nổi hay không.

Mà thôi, căn bản không có khả năng đó, bởi vì hắn còn có ta - Tiêu Chiến nghĩ thầm, sau đó y đưa mắt nhìn theo bóng lưng vị tiểu hoàng tử đang nhảy nhót tươi cười trước mặt.

"Pháo hoa! Bắn pháo hoa rồi!"

Nghe được câu này, Vương Nhất Bác lập tức kéo theo Tiêu Chiến vượt qua đám người, chạy đến thật gần bờ sông.

Pháo hoa sáng rực trời đêm, Vương Nhất Bác bỗng nhiên nghiêng người, trực tiếp nhón chân đặt một nụ hôn lên môi Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vòng tay ôm lấy cái eo nhỏ của đối phương, tay còn lại chậm rãi áp ra sau gáy, làm cho khoảng cách giữa hai người càng thêm thân cận.

.

"Ai, con trai! Chạy nhanh như vậy làm gì, con muốn đi đâu?"

"Cha, mẹ! Con nhìn thấy thần tiên rồi! Hai người bọn họ đều rất đẹp!"

.

Tiên Hà sơn thuỷ,
tứ hải triều sinh,
mỗi một dao động đều là tâm ta vì người mà gợn sóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro