🔞 Xà dục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• Tên gốc: 蛇欲
•Tác giả: jjy8638@AO3
• Rating: R | Thể loại: cổ đại, trúc tinh x xà yêu
Tiêu Chiến ♡ Vương Nhất Bác
_______________________________

Vương Nhất Bác cảm giác mình sắp lột da, đây cũng không phải là một điềm báo tốt.

Lột da tương đương với việc đến kỳ phát tình, nhưng hắn vẫn còn chưa tìm được đối tượng phù hợp để giao phó bản thân.

Nhưng mà trước khi tìm đối tượng, có lẽ hắn nên đi đến một nơi yên tĩnh, không có nhân loại quấy rầy, cũng không có yêu ma quỷ quái ngấp nghé, trước tiên là phải đảm bảo an toàn cái đã.

À, mà nói ra thì, bản thân hắn cũng là yêu tinh.

Một con Thanh Xà toàn thân xanh biếc, to bằng hai ngón tay gộp lại, người ta thường gọi là Trúc Diệp Thanh.

Vương Nhất Bác rất bất mãn, màu xanh của hắn thì liên quan gì đến cây trúc? Dựa vào cái gì gọi hắn là Trúc Diệp Thanh mà không gọi cây trúc là Thanh Xà Thụ?

Thế là hắn bỗng dưng cảm thấy cái tên trúc tinh cả ngày giả vờ chính nhân quân tử cực kỳ chướng mắt.

A, không đề cập tới những chuyện này nữa, hiện tại toàn thân hắn ngứa ngáy dữ dội, mỗi một tấc da dường như đều đang ma sát vào thịt mềm mẫn cảm. Hắn giống như người say mà phun ra lưỡi rắn, ba trườn hai lắc, ngó đông ngó tây tìm kiếm, cuối cùng cũng dốc sức bò được đến một đầm nước trong.

Vương Nhất Bác không hề do dự, lập tức cắm đầu lao vào, vảy rắn xanh biếc uốn lượn trên mặt nước hai ba cái sau đó chậm rãi chìm xuống, đuôi rắn khẽ quấn, cuối cùng biến mất vô tung.

Đầm nước nhỏ này vốn là trong suốt thấy đáy, cá con vô tư bơi lượn khắp nơi, nhưng xà yêu tiến đến đã khuấy động mặt nước yên tĩnh, sóng nhỏ rung động nối đuôi nhau, bóng trúc xanh ngát bị quấy nát thành từng mảnh, vỡ vụn mê huyễn.

Bụi trúc xanh um tươi tốt như muốn che khuất bầu trời, ánh nắng chỉ có thể lần theo khe hở, từng chùm từng chùm len lỏi chiếu xuống lớp đất bùn ẩm ướt bên dưới.

Xà yêu họ Vương nào đó khó chịu lăn lộn dưới đáy đầm, đương nhiên còn không biết thuý trúc trầm tĩnh trên bờ không gió mà lay, giống như tự động nhường đường, chậm rãi nghiêng lệch, vòng ra một khoảng đất trống cạnh bãi đá xanh.

Bỗng nhiên, mảnh đất kia toát ra vô số mầm măng xanh biếc, sau đó lại tức tốc biến thành từng mắc trúc rắn rỏi.

Lũ chim bị kinh động, trong lúc nhất thời, tiếng đập cánh huỳnh huỵch cùng với tiếng chim kêu hoà trong âm thanh mắc trúc sinh trưởng âm vang toàn bộ khu rừng.

Những cây trúc có linh tính, thân loé ra sắc xanh nhàn nhạt kia vươn cao mấy trượng, sau khi vây thành một bức tường thành vững chãi rốt cục cũng ngừng lại, khôi phục dáng vẻ tĩnh lặng, so với cây cối bình thường không khác là bao.

Chỉ sừng sững đứng đó, bao bọc đầm nhỏ ở khu trung tâm.

Vương Nhất Bác nằm dưới đáy đầm cực kỳ khó chịu, lớp vảy rắn tróc ra thành một tấm màng mỏng, dính chặt vào phần da non mới nhú ra của hắn, muốn trút bỏ cũng bỏ không xong.

Hắn phải dùng rất nhiều khí lực để cọ thân vào mấy phiến đá đầy rêu dưới đầm, cuối cùng mới có thể thành công cọ rớt một ít.

Ngứa, thật ngứa.

Từ trong ra ngoài giống như có ngàn vạn con kiến đang gặm cắn thân thể.

Không biết qua bao lâu, lúc Vương Nhất Bác đã triệt để thoi thóp nằm ở đáy đầm, một mảnh da rắn cuối cùng mới rớt xuống từ chóp đuôi.

Hắn rốt cục cũng lột xác xong, trở thành một xà yêu càng mạnh mẽ.

Thế nhưng trước khi vượt qua được thời kỳ phát tình này, hắn vẫn sẽ ở trong trạng thái yếu ớt đến mức có thể bị một con chuột cắn chết. Bởi vì bộ da mới thay còn quá non, không bì kịp với lớp vảy rắn trước đó dù chỉ một phần vạn.

Vương Nhất Bác mệt đến kiệt sức, cố nhấc thân nhoài lên bờ.

Rừng trúc vẫn um tùm như cũ, tầng tầng lớp lớp thuý trúc đứng thẳng, ánh nắng chỉ có thể ẩn ẩn rọi xuống, toàn bộ không gian bên trong trở nên mơ hồ quỷ dị.

Mặt nước đột nhiên gợn sóng lăn tăn, một bàn tay nhân loại vươn lên, nắm chặt lấy phiến đá xanh trên bờ.

Bàn tay kia thon dài mà tái nhợt, khớp xương rõ ràng, trong suốt như ngọc, loáng thoáng có thể thấy được hoa văn màu xanh lục ở dưới da, vài giọt nước óng ánh tô điểm càng khiến cho người ta miên man bất định.

Cả người bọc trong một tầng sa mỏng xanh biếc, thiếu niên chống tay leo lên bờ, lộ ra nửa người trên hoàn toàn bị nước thấm ướt, từng ngụm từng ngụm thở dốc, ánh mắt mê ly.

Một đầu tóc đen như mực của hắn hoàn toàn ướt sũng dán ở sau lưng, còn có mấy sợi rũ trên trán và gò má, uốn thành độ cong cực kỳ vũ mị.

Bộ áo màu xanh kia kỳ thực có cũng như không, cả thân hình ưu mỹ của hắn đều bị triển lộ, một chỗ cũng không bỏ sót. Vai rộng eo nhỏ, hai điểm nhô lên trước ngực bị vải mỏng bao trùm, càng che càng lộ, như ẩn như hiện.

Thiếu niên thần sắc lãnh đạm, khuôn mặt như ngọc, mỹ lệ đến không giống vật phàm, mà đôi đồng tử yêu dị dựng thẳng cùng với chiếc lưỡi rắn thỉnh thoảng nhú ra cũng đã hiện rõ ràng thân phận của hắn.

Biểu tình lạnh buốt trên mặt tựa hồ không kềm giữ được nữa, Vương Nhất Bác cau mày, ngửa đầu nằm bên đầm nước hé môi thở gấp, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt vô tội mà câu người, dưới nước là đuôi rắn vô lực cuồn cuộn, làm cho cá con chạy trốn tứ phía.

"A..."

Một dòng chất lỏng ấm nóng từ trong thể nội của loài động vật máu lạnh lại đột nhiên bừng lên, thẳng tắp phóng tới tiểu huyệt bên dưới.

"Thân thể của nhân loại thật sự phiền phức..."

Vương Nhất Bác nặng nề đập đầu vào phiến đá sau lưng để duy trì sự tỉnh táo. Sau đó hai tay dùng lực, chống nửa thân thể còn chìm trong đầm nước ngồi lên bờ, đuôi rắn chậm chạp phân hoá thành đôi chân thon dài thẳng tắp, xinh đẹp đến khiến cho người ta không thể rời mắt.

Toàn thân thiếu niên chỉ khoác lên một tấm áo sa mỏng, nhưng cơ hồ cái gì cũng che không được.

Ở nơi không một bóng người này, Vương Nhất Bác cũng không ngại xấu hổ, hạ thân trần trụi, hai chân tách ra, có thể mở rộng bao nhiêu liền mở bấy nhiêu. Hắn cắm ngón tay mình vào trong mật huyệt không ngừng tuôn ra dâm thuỷ, lung tung khuấy động.

Phía trước dựng đứng thẳng tắp, phần đỉnh rỉ nước, nhưng hắn cũng không có tâm trí để quan tâm.

Chỗ ở phía sau...càng khó nhịn hơn.

Thanh âm chất lỏng sền sệt dinh dính khiến hắn vui vẻ híp mắt lại, tự cung cấp tự hưởng thụ khoái cảm.

Một bàn tay khác bắt đầu vỗ về chơi đùa trên thân thể, ngón tay lơ đãng phất qua đầu ngực khiến cho cả người Vương Nhất Bác kịch liệt run lên. Hắn tò mò gảy gảy thêm mấy lần, dòng nước dưới thân càng thêm hung mãnh.

Thế là Vương Nhất Bác xoa xoa hai điểm trước ngực, ngón tay nhẹ nhàng bóp nắn, tuy hơi đau nhưng lại rất thích. Hắn uốn gối, tách chân ra, để phía dưới càng thêm mở rộng, thuận tiện thực hiện động tác.

"A..."

Xà yêu nhịn không được mà bắt đầu rên rỉ.

Hắn mới vừa hoá hình người, độ tuổi vừa vặn chỉ là một thiếu niên, tiếng nói vẫn chưa thành thục, trong tông giọng trầm khàn còn mang theo chút non nớt.

Nhưng ngón tay từ đầu đến cuối chỉ lung tung đâm vào không theo quy luật, không đủ thoải mái, hơn nữa ngón tay cũng không dài, sự ngứa ngáy ở sâu bên trong vẫn khiến cho Vương Nhất Bác cực kỳ khó nhịn.

Thiếu niên bất lực vặn eo, trái phải ngọ nguậy, làn da trắng nõn non mềm bị đất đá cọ đỏ ửng cả lên, mỹ diễm đến mức nhìn mà choáng ngợp.

Hắn ước gì ngón tay có thể thâm nhập sâu hơn một chút...

Ánh mắt mê ly tập trung vào đám trúc xanh ngát nằm ngay bên cạnh, đôi con ngươi của Vương Nhất Bác đột nhiên mở to.

Thứ này so ra...dùng tốt hơn ngón tay nha?

Hừ, mặc dù chính là đồng loại của tên kia.

Vương Nhất Bác cắn cắn răng nanh, lưỡi rắn phun ra mấy lần, vụng trộm nhìn trái ngó phải xem xung quanh có người hay không, cuối cùng liền chọn một đoạn ống trúc phẩm chất hợp ý, to dài vừa phải, sau đó hướng xuống phía dưới.

Ống trúc lạnh buốt cứng rắn nhờ vào chất lỏng trơn ướt mà chậm rãi tiến vào trong, xúc cảm hoàn toàn khác biệt so với ngón tay hung hăng cọ qua vách thịt mẫn cảm, kích thích tê dại, nhưng cũng chỉ là làm cơn ngứa ngáy vơi bớt đi một ít.

Vương Nhất Bác híp mắt hưởng thụ, tay nắm lấy ống trúc, vừa ôn nhu vừa thô bạo mà đối đãi chính bản thân mình, cảm thụ vật cứng lạnh băng ra ra vào vào thân thể, đâm đến chỗ sâu nhất, xoay tròn mài nghiến, sau đó lại từ từ lui ra ngoài.

Thân trúc rỗng ruột, dâm dịch thuận theo ống trúc chậm rãi chảy ra, thấm ướt cát đất bên dưới, lại dính lên hai bắp đùi trắng sữa của hắn, hỗn độn một mảnh.

Thật thoải mái...thiếu niên nhắm mắt ngẫm nghĩ, nhưng nếu có nhiệt đột thì còn tốt hơn nhiều.

"Là ai?!"

Có người đến!

Đôi đồng tử dựng thẳng đột ngột trợn to, hắn xoay người nằm rạp trên đất, thập phần cảnh giác mà nhanh chóng che đi đi bộ vị yếu hại phía trước.

"Nhớ ta không?"

Nương theo một tiếng cười khẽ, nam tử áo xanh từ trong rừng trúc chậm rãi đi ra, dáng người thẳng tắp như tên, mày kiếm mắt sáng, trông rất đẹp mắt.

Y mang theo nụ cười ôn hòa, có chút nghiền ngẫm mà nhìn chằm chằm vào thiếu niên gần như trần trụi nằm dưới đất.

"Ngươi...trúc tinh!" Vương Nhất Bác thấy rõ người đến là ai, lập tức tê cả da đầu, kiên trì hỏi "Tiêu Chiến! Tại sao ngươi lại tới đây?"

Tiêu Chiến thản nhiên mở quạt xếp, xoạt một tiếng che kín nửa gương mặt, còn tiến lên mấy bước, vừa cười vừa trả lời "Vấn đề không phải ta tới hay không tới, mà là...từ lúc ngươi bước vào địa phương này, ta vẫn luôn không di chuyển."

"Là ngươi, xâm nhập địa bàn của ta..." Tiêu Chiến ra hiệu cho hắn nhìn chung quanh một chút.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn lên, tầng tầng lớp lớp thuý trúc bao bọc như chiếc lồng giam, vững chắc vây hắn ở giữa.

"...Ngươi muốn như thế nào?"

Vương Nhất Bác lạnh lẽo nhìn về phía Tiêu Chiến, trong mắt mang theo cảnh giác, khuỷu tay kém chút chống đỡ không nổi nửa người trên, dưới thân lại càng thêm ngứa ngáy dữ dội.

"Chậc, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, ta có thể làm gì ngươi? Ngươi cũng quá không tín nhiệm ta rồi."

Tiêu Chiến nói xong còn giả vờ đưa tay chấm chấm thứ nước mắt không hề tồn tại, ngón tay nhẹ nhàng phất qua sống lưng mẫn cảm của hắn, nhẹ nhàng ấn xuống.

Vương Nhất Bác không chịu nổi, tay chân mềm nhũn ngã sấp xuống đất, cái đùi nhếch lên, cảm giác nhiệt lưu trong thân thể lại tiếp tục cuồn cuộn bừng lên không ngừng.

Hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói "Ngươi... đồ tiểu nhân, có tư cách gì...tự xưng là, quân tử..."

Vương Nhất Bác vừa nói vừa thở gấp, lại từng chút từng chút thụt lùi về sau, muốn trốn trở vào đầm nước.

Tiêu Chiến ngồi xổm xuống, dùng quạt xếp nâng cằm hắn lên, chân thành hỏi "Muốn ta giúp ngươi không?"

Không đợi cho Vương Nhất Bác từ chối, Tiêu Chiến tiếp tục chào hàng bản thân "Chí ít của ta dùng tốt hơn tay ngươi đi, còn mấy cái ống trúc này nữa, vừa lạnh vừa cứng, sao có thể làm ngươi thoải mái? Ta đây sức khoẻ tốt, dáng dấp không kém, Nhất Bác huynh, ngươi có muốn thử một chút hay không?"

Vương Nhất Bác híp mắt nghĩ ngợi, Tiêu Chiến pháp lực dồi dào, hơn nữa hôm nay còn chủ động dâng tới cửa, không dùng thì phí của trời.

Lần phát tình này nếu như được Tiêu Chiến hỗ trợ vượt qua kỳ thực hắn cũng không mất mát gì, chưa biết chừng sau khi hứng chút tinh hoa từ trúc tinh, pháp lực của hắn còn có thể tinh tiến?

"A, thế thì ngươi cũng đừng...khiến ta thất vọng..."

Vương Nhất Bác không né tránh, chỉ thờ ơ co hai chân lên, rút ống trúc đã dính nhớp đầy chất lỏng kia ném ra thật xa.

Tiêu Chiến cười một tiếng, tiến lên hai bước rồi ngồi xuống, ôm xà yêu vào trong ngực, vững vàng đặt người nằm lên một tảng đá vuông vức, mở bung hai con chân trắng nõn ra ngoài.

Y vừa cởi bỏ thắt lưng của chính mình vừa ra vẻ đứng đắn mà nói "Ở trước mặt ngươi, ta mãi mãi cũng chỉ là nguỵ quân tử."

Không đợi cho Vương Nhất Bác kịp lên tiếng chế giễu, Tiêu Chiến dứt khoát nắm lấy bàn tay lạnh buốt của hắn kéo đến giữa hai chân mình.

"Ngươi sờ xem."

Vương Nhất Bác cầm lấy vật vừa nóng hổi vừa có kích thước kinh người kia, bỗng dưng hốt hoảng định lùi về sau.

"Ngươi..."

"Không thoải mái thì cắn ta, ngoan."

Tiêu Chiến cười cong vành mắt, đưa cánh tay đến gần bờ môi đang phun lưỡi rắn.

Vương Nhất Bác chưa kịp chuẩn bị, cự vật dưới thân đã thẳng tắp đâm vào, một hơi tiến đến tận cùng, vuốt thẳng từng nếp uốn ở trong người hắn, một khe hở cũng không chừa, khiến cho thảy điểm mẫn cảm đều được săn sóc, bất cứ thứ gì khác trên đời này đều không sánh bằng.

Dưới sự kích thích quá mức này, Vương Nhất Bác khó nhịn rướn người cắn lên cánh tay Tiêu Chiến, hạ thân co rút không có cách nào khống chế, sống chết cắn chặt dị vật xâm lấn trong người mình.

Rất thư thái, bản tính của xà yêu tựa hồ bị kích phát.

Thuận theo động tác của Tiêu Chiến, hắn bắt đầu cong eo đưa đẩy, thanh âm da thịt va đập hoà cùng tiếng nước ướt át vang vọng toàn bộ khu rừng.

"Ngươi...làm gãy răng ta rồi!" Vương Nhất Bác phát hiện cánh tay người này quá cứng, cắn mạnh cách mấy cũng chỉ lưu lại một dấu răng nhàn nhạt, thế là hắn liền oán giận.

"Không cứng một chút...làm sao khiến ngươi dễ chịu được đây?"

Trúc tinh ác liệt tăng nhanh động tác, cặp đùi của người dưới thân càng mở rộng, giống như rất muốn trực tiếp đâm xuyên qua người hắn.

Xà yêu thoải mái híp mắt, hai tay trèo lên tấm lưng cứng rắn của đối phương, mu bàn chân vui vẻ kéo căng lên.

Hắn muốn trả thù cho nên định cào mấy đường lên lưng Tiêu Chiến, nào ngờ vỏ bọc của người này quá mức rắn rỏi, đến vệt trắng còn cào không ra nói chi là máu.

Mà ngược lại, lớp da mới thay của hắn còn chưa mọc vảy, hiện tại vô cùng mềm mại non nớt, cọ tới cọ lui trên phiến đá một chút đã muốn xước da. Tiêu Chiến chỉ cần liếm láp gặm cắn một chút, từng dấu nhỏ đỏ thẫm liền xuất hiện trên thân thể.

Cái miệng nhỏ bên dưới bị chà đạp đến mức khóc không ngừng, sưng không chịu nổi.

Thật lâu sau, Vương Nhất Bác cảm nhận được đối phương đột nhiên tăng nhanh động tác, không nói lời nào mà cuồng mãnh tiến công.

Hắn cảm thấy mình chính là con rắn nhỏ bám trên nhánh cây yếu ớt bị mưa bão vùi dập, không có trọng tâm, trái phải trước sau đung đưa dữ dội.

Tiêu Chiến cúi đầu hôn lên bờ môi lạnh buốt, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua hai chiếc răng độc sắc nhọn, bàn tay cầm lấy phân thân đứng thẳng phía trước của hắn mà nhiệt tình lột động, muốn cùng nhau phóng thích.

Trong nháy mắt, Vương Nhất Bác cảm giác mình bị rót đầy, bụng dưới căng trướng, cả người đều là chất lỏng sền sệt màu trắng sữa.

A...kỹ thuật còn không tệ.

Tiêu Chiến chậm rãi lui ra, chỗ da thịt gắn chặt ướt thành một mảnh hỗn độn.

Y ôm lấy hắn nhảy vào đầm nước, bắt đầu cọ rửa thân thể.

Vương Nhất Bác lười biếng không muốn động, chỉ hờ hững tựa đầu vào ngực Tiêu Chiến, tuỳ ý để cho bàn tay không an phận kia chọc ngoáy trong thân thể mình.

Xong xuôi đâu đó, hai chân Vương Nhất Bác hoá thành đuôi rắn, toàn bộ ngâm trong đầm nước lạnh buốt để hạ nhiệt, lân phiến xanh biếc sáng loáng trông đẹp mắt cực kỳ.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng vuốt ve đuôi rắn, chậm rãi cảm thụ từng chiếc vảy non mượt mà, cuối cùng mới vòng tay ôm lấy cái hông mềm dẻo của người trong ngực.

"Lần này phát tình trong thời gian bao lâu?" Hỏi xong còn nhẹ nhàng cắn lên vành tai hắn.

"Không biết...xem biểu hiện của ngươi đi."

Hô hấp nóng rực khiến cho tai hắn đỏ bừng, nhưng ngoài miệng vẫn cứ cứng rắn giữ nguyên thái độ "chơi xong liền ném", thờ ơ lạnh lẽo.

"Tuân mệnh, xà yêu đại nhân." Tiêu Chiến hôn khẽ lên tóc Vương Nhất Bác một cái.

"Dối trá."

Vương Nhất Bác vẩy đám tóc đen ẩm ướt ra sau lưng, đau lòng nhìn xuống lồng ngực bị gặm đến xanh xanh đỏ đỏ.

"Vậy tại sao lần này ngươi lại muốn đến chỗ của ta?" Tiêu Chiến cọ mũi lên hõm cổ Vương Nhất Bác, ngửi ngửi mùi thơm trên mép tóc.

"Chớ có tự mình đa tình, ta chỉ lạc đường mà thôi, ai cố ý đến chỗ này của ngươi làm gì!"

"Phải không?" Tiêu Chiến trầm thấp bật cười "Ta nhớ mấy năm trước, có người còn tận tâm vẽ một tấm bản đồ từ nhà mình đi đến đây."

"Ngươi im đi!"

Vương Nhất Bác thẹn quá hoá giận, trừng to hai mắt, răng nanh sắc nhọn lập tức ghim vào bả vai Tiêu Chiến.

"A! Răng ta gãy hết đều là tại ngươi!"

"......"

-

Rừng trúc vẫn tươi tốt tĩnh mịch như cũ, nhưng dạo gần đây lại có thêm một vị khách thường xuyên lui tới.

Tiểu xà xanh biếc to bằng hai ngón tay quấn quanh trên một nhánh trúc, vui vẻ lúc lắc cái đuôi, thỉnh thoảng còn dùng chóp đuôi vẩy vẩy vào thân trúc.

"Làm sao vậy?"

Không thấy người, nhưng lại nghe được một giọng nam trầm ổn kỳ ảo.

"Về sau đến kỳ phát tình ta lại đến đây ăn vạ."

Tiểu xà vặn vẹo uốn éo đổi tư thế, nằm sấp ở trên thân cây.

"Rất sẵn lòng."

***
hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro