60/

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

toán lẫn tiếng anh, cậu đều làm không được. 10 phần thì cùng lắm được 3 phần, số còn lại toàn là lụi cả, may thì trúng không thì...cậu không dám nghĩ tới. 3 môn kia toàn là học đề cương rồi khoanh đáp án chứ không có gì khó. theo cậu thì môn lịch sử rất có khả năng đạt điểm tuyệt đối, cậu học thuộc rất nhanh và nhớ lâu, đề lịch sử không lang man bên ngoài nên dễ dàng hốt hết điểm như chơi. dù vậy thì vẫn không khiến cậu hết lo lắng, cậu sợ rằng sẽ rớt đại học vì toán và tiếng anh.

sau 8 tiếng dai dẳng, tất cả các thí sinh bước ra khỏi trường thi với vô vàn cảm xúc. người thì vui mừng vì làm bài được, người thì khóc nức nở vì không được hoặc vì đang mừng cho những chuỗi ngày vất vả cuối cùng đã kết thúc. đa phần các thí sinh đều rôm rả bàn về kết quả, cậu đã nhanh trí chuẩn bị bông gòn nhét vào lỗ tai sau khi rời khỏi phòng thi. mắt không thấy, tai không nghe thì tim không đau. ai bàn gì thì bàn đi, cậu sẽ không quan tâm đến kết quả, khi nào có kết quả tự khắc biết.

"jimin!"

ba mẹ cậu đã đứng suốt từ sáng đến giờ, họ ở đây đợi cậu. cảm xúc trong lòng bỗng dâng lên, cứ thế vỡ oà. cậu lao tới chỗ của ba mẹ, không kiềm nén được bật khóc ngon ơ. học sinh xung quanh đổ dồn ánh mắt về phía cậu, không lẽ làm bài tệ đến vậy à?

không phải cậu làm bài tệ mà khóc, là vì cảm giác trong phòng thi nó rất đáng sợ. tới mức tưởng chừng cậu sẽ ngất trong đó rồi kìa, được ra khỏi đó, cậu thấy như được sống lại vậy. tất cả những áp lực dồn nén cứ theo nước mắt của cậu giải toả hết ra, cậu vẫn còn đang run lên vì căng thẳng, tim đập mạnh đến không thở nổi.

"bình tĩnh, mẹ đây."

"con..con....trong đó rất đáng sợ..hức..."

"không sao, nó đã kết thúc rồi."

không biết cậu đang khóc vì sợ hay vui mừng nữa, chỉ chắc chắn rằng nó không hề liên quan đến điểm số. từ phía xa, vẫn là bóng người quen thuộc hướng về phía cậu. xung quanh đông đúc, ồn ào ra sao thì jung hoseok vẫn luôn tìm thấy cậu, tín ngưỡng đẹp nhất trong lòng hắn. cậu khóc oà trong vòng tay của ba mẹ, hệt như một đứa trẻ chỉ vừa lên 5, vừa thương vừa đau lòng.

-

sau khi kỳ thi đó kết thúc, ba của cậu đã quyết định mở một bữa tiệc thật lớn, chiêu đãi đứa con trai của mình sau một thời gian học tập vất vả. nhà hàng 5 sao lận đó, không đơn giản đâu, đã thế còn có hàng chục đối tác lớn trong đó. park jimin từ đầu đến cuối khá cứng nhắc, lần đầu tiên mặc vest nên hơi không quen với thoải mái. chưa kể phải chú ý cách ăn nói với các ông lớn, sai một ly đi luôn một đời.

"chúc mừng cháu, giờ thì khoẻ rồi nhé!"

"cháu cảm ơn."

jimin đã đủ 18 tuổi nên trong các buổi tiệc thế này, cậu được phép uống rượu mà không bị nói là ăn chơi, hư hỏng như ngày thường. ngược lại còn được cho là biết phép tắc và chững chạc nữa đấy, quá xá đã.

"ba, tôi vào nhà vệ sinh thở một lát, bộ đồ này sắp siết tôi tắt thở rồi."

"đi rồi ra mau đó."

"nhớ rồi, ông già, ai hỏi thì nói tôi đổ rượu nên vào nhà vệ sinh xử lý."

ông park nhịn cậu lắm đấy, không thì vỡ alo lâu rồi. jimin ba chân bốn cẳng phóng tới nhà vệ sinh, đi từ xa thôi đã tháo phăng cúc áo vest ngoài ra rồi. cậu nới lỏng cà vạt, vào trong lột phăng cái thắt lưng ra cho khoẻ.

"a..."

"xin lỗi, không sao chứ?"

vì hơi hấp tấp nên không may đụng vào người khác, mãi cho chỉnh quần áo nên cậu không nhìn thấy cô gái từ nhà vệ sinh nữ bước ra. cả hai đụng nhau khá mạnh, cô gái kia loạng choạng trên đôi giày cao gót, súyt chút là ngã rồi.

"không, tôi không sao đâu."

cô gái ôm bụng có hơi nhô lên như một thói quen, tay kia níu cánh tay cậu rồi đứng thẳng dậy. theo cậu nhìn sơ qua thì 100% là phụ nữ mang thai, may mà không sao đó, không là ba cậu cạo đầu cậu luôn.

"jimin?"

mãi lo nhìn cái bụng nhô nhô lên nên cậu không hề hay biết người ta đang nhìn chằm chằm cậu cả buổi. tới khi nghe cô ấy gọi tên mình, cậu mới hoàn hồn lại.

"chị.."

"còn nhớ tôi không? tôi là soyeon."

jung soyeon, kỳ phùng địch thủ của cậu, nhầm, chị của jung hoseok. cậu đáp lại câu hỏi của cô có chút gượng gạo, nhìn qua là biết không vui rồi. cô nhẹ nhàng nở nụ cười rồi véo má của cậu một cái.

"tình cờ gặp cậu ở đây, chúng ta nói chuyện với nhau một chút được không?"

"là...chuyện gì cơ?"

"đại loại là tôi chỉ muốn uống cùng cậu một ly, không cảm thấy phiền chứ?"

-

cậu đi theo soyeon đi đến bàn ăn chỗ khác, cách khá xa chỗ diễn ra bữa tiệc. cô tiến đến chỗ người đàn ông lái chiếc rolls royce hôm trước cậu bắt gặp, nhẹ nhàng cúi xuống nói gì đó nhưng toàn tiếng anh, jimin không hiểu cái gì hết. mà cũng hiểu chút chút, anh ta nói sẽ đợi soyeon ở đây nên cứ giải quyết chuyện của cô đi. chắc nói là có chuyện riêng muốn nói với cậu nên kêu anh ta chờ ở đây một lát.

"jimin, chúng ta đi thôi."

cả hai đi ra một bàn trống ở ngoài ban công lầu 10, ngoài này hoàn toàn cách biệt với trong kia, cảm giác rất thoải mái. soyeon đã gọi một chai rượu vang để hai người cùng nhau thưởng thức. jimin thấy hơi lạ, cô quên mất mình đang có thai à? là con của jung hoseok đấy. vậy mà lại uống rượu vang rồi mang cả giày cao gót, quần áo bó sát, cậu không biết nhiều về chuyện này. nhưng đó là điều cơ bản ai cũng biết, phụ nữ lại càng phải biết rõ hơn ai hết.

"lâu lâu tôi mới uống thôi, không có thường xuyên đâu."

cậu giật bắn mình, sao đọc được suy nghĩ của cậu hay dữ vậy? không lẽ nhóm trix gây ra chuyện này, trông thật đáng ngờ.

"vẫn đang giận jung hoseok à?"

"giận..giận gì chứ? tôi với cậu ấy là vẫn bình thường."

"không phải giấu, tôi biết chuyện của hai người mà. vả lại cũng không phải lo hoseok sẽ biết, đây là bí mật của chúng ta."

"tôi và hoseok không có gì cả."

"lần trước tôi đùa hơi quá trớn, khiến cậu hiểu lầm thằng nhóc đó rồi."

soyeon lấy ra một tấm ảnh được kẹp kĩ càng bên trong ví rồi đưa nó cho cậu. nhanh chóng nhận lấy, cậu nhìn bức ảnh đó rất đỗi khó hiểu. trong ảnh là một đứa bé đang được bồng trên tay của một cô nhi viện, đưa cậu xem thứ này để làm gì?

"trong ảnh chính là tôi, người đang bế tôi là mẹ của tôi."

"chuyện này là sao?"

"mẹ tôi ngày đó bị cưỡng bức, sau đó mang thai tôi và hạ sinh. 20 năm trước bà ấy không may ra đi vì căn bệnh nặng và tôi trở thành một đứa trẻ mồ côi."

jimin căng thẳng nuốt nước bọt, nhìn thấy cô kể chuyện rất điềm đạm, không hề đau buồn hay kích động gì cả.

"thời gian đó, có một đôi vợ chồng đã đến chỗ của tôi để nhận con nuôi vì họ khó sinh con. nghe thấy hoàn cảnh của tôi, người mẹ nuôi của tôi động lòng nên quyết định sẽ nhận tôi làm con. 6 năm sau, mẹ nuôi mang thai và hạ sinh một đứa con trai, không ai khác chính là jung hoseok. chúng tôi đã cùng nhau lớn lên dưới một mái nhà trong suốt 16 năm."

cậu nghe xong rất bàng hoàng, tới mức không biết phải nên làm gì, ngồi cứng đờ ra nghe hết câu chuyện của soyeon.

"khoảng thời gian jung hoseok bước vào giai đoạn mới lớn, thằng bé thường có suy nghĩ lệch lạc. tôi lại không có máu mủ gì với nó nên không rõ từ bao giờ, hoseok đã có tình ý với tôi. hai chúng tôi quả thật đã làm chuyện không nên đó, và rồi, chúng tôi bị ba mẹ phát hiện ra. một năm trước, ba nuôi của tôi rất tức giận, ông ấy đưa tôi ra nước ngoài du học để tôi và hoseok không thể gặp lại nhau được nữa. và mối quan hệ đó, đã kết thúc vào một năm trước, tôi đã không đặt chân về hàn quốc trong suốt một năm nay."

"vậy tại sao...bây giờ chị còn về đây để làm gì nữa?!"

đây là một câu chuyện cảm động, nhưng biết làm sao được. cậu không thể nào đồng cảm với cô ấy sau tất cả mọi chuyện. cách cô khoá môi hắn, nó vẫn còn in sâu ở trong tâm trí cậu, cậu không quên. cớ sự ngày hôm nay cũng là vì sự xuất hiện của soyeon cả, như thế thì bảo cậu thông cảm kiểu gì đây? cậu không hề muốn ghen tuông với quá khứ của hắn nhưng rõ ràng, họ không hề coi nhau là quá khứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro