chapter 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thị trấn Novosibirsk, Ngày 13/6/1991, 12 giờ tối

Đường phố trước đây sầm uất và văn minh, nhưng bây giờ toàn bộ nơi đây đổ nát vì cuộc tấn công khủng bố. Khắp nơi xác chết chất thành núi, máu chảy thành sông. Các nhà máy bị phá hủy, các cơ sở quân sự bị chiếm đóng và các trại tập trung mọc lên như nấm. Hầu như khu phố nào cũng vắng tanh, không một bóng người hiện diện trong cảnh hoang tàn. Chỉ có những người lính khủng bố đang tìm kiếm khắp nơi để tìm kiếm những người sống sót. Họ sẽ làm gì khi tìm thấy một vài người sống sót trong đống đổ nát, chỉ có chúa mới biết. Bên trong thị trấn tụ tập xung quanh khu phố, dân quân và lính thường trú ẩn và chờ đợi thời điểm thích hợp để tấn công. Thật tội nghiệp cho những người dân nơi đây, một ngày phải hiên ngang cầm súng chiến đấu khi lẽ ra được nằm trên chăn ấm, đệm êm.

Trong hàng ngũ của bè lũ khủng bố luôn có những tên ghê tởm, đồ tể, hèn hạ. Chúng không khác nhiều so với Đức Quốc xã trong chiến tranh thế giới. Người dân thị trấn của họ bắt họ vào các nhà máy và bắt họ làm việc trong những điều kiện khó khăn trong khi con cái của những công nhân bất hạnh đó làm những việc lặt vặt cho binh lính hoặc trở thành một nguồn giải trí cho chúng. Mặc dù các cư dân đã đứng lên chống lại những kẻ khủng bố, cuộc nổi dậy nhanh chóng bị đánh bại và bị đàn áp dã man. Các nhà khoa học ở đây cũng không khá hơn chút nào khi họ đều sẽ bị giết sau khi hoàn thành một công việc nào đó, nếu muốn cứu sống thì phải tham gia cùng họ. Tính đến thời điểm hiện tại, các công nghệ tiên tiến nhất của Novosibirsk đã được các nhà khoa học và cơ khí của quân khủng bố ghi lại. Và các chính trị gia phải chấp nhận tham nhũng và trở thành con rối cho những kẻ cầm đầu khủng bố lợi dụng và ăn chơi. Novosibirsk đã phải chịu nhiều tổn thất cả về công nghệ khoa học và kinh tế.

Tuy nhiên, trong hàng ngũ của đội quân khủng bố không chỉ được tạo thành từ những phần tử tồi tệ nhất của loài người mà còn có những cá nhân và quân đoàn thực sự quan tâm đến mọi thứ xung quanh họ. Quân đoàn của Roza là một ví dụ. Ngay sau khi đội quân khủng bố chiếm được thị trấn, Roza là người đầu tiên và duy nhất đưa ra kế hoạch hành động cho thị trấn. Nhưng các chỉ huy khác không nghe lời cô, ngược lại, họ còn chế nhạo cô vì những kế hoạch này. Bỏ ngoài tai những lời đó, cô tiếp tục kế hoạch của mình. Điều đầu tiên cô ấy cần làm là đóng cửa các trại tập trung trong khu vực cô ấy kiểm soát, sau đó cố gắng làm cho những người ở đó có đủ thức ăn và thức uống để có thể làm việc, sau đó cô ấy buộc phải giúp những người dân xây dựng lại nhà cửa và nơi làm việc của họ. Tất nhiên, việc cô được phép điều hành một khu vực tồi tàn với những điều kiện khó khăn là điều dễ hiểu khi các chỉ huy khác cùng cấp bậc phân biệt đối xử và muốn giết cô. Hành động của cô ấy nghe có vẻ khó tin nhưng cô ấy đã chứng minh điều đó. Hầu hết cư dân trong khu vực cô kiểm soát đều nhận được sự chăm sóc của cô. Ngược lại, cư dân nơi đây rất yêu quý cô, thậm chí họ còn dám đứng lên đấu tranh cho cô. Các chỉ huy khác nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ vì những hành động đi ngược lại với lý tưởng của cô. Những việc làm của cô cuối cùng đã đến tai của một trong những chỉ huy tàn nhẫn nhất còn tồn tại, Chỉ huy Markik. Anh ấy muốn nghe về Roza, vì vậy anh ấy đã mời cô ấy đến trụ sở thị trấn Novosibirsk để gặp mặt trực tiếp. Đây là một cuộc chạm trán căng thẳng và có khả năng thay đổi vận mệnh của một cá nhân.

Roza và hai lính canh đi theo sau, họ đến văn phòng nơi chỉ huy Markik đang làm việc, Roza mặc bộ quân phục đen đỏ trông rất thời trang và sành điệu. Khi đến trước cửa văn phòng, cả ba người đều cảm thấy vô cùng căng thẳng vì danh tiếng của Markik. Được biết, Markik là một kẻ tàn bạo, vô nhân đạo, lúc còn làm việc hắn ta có chút tâm thần và không rõ anh ta có tiền sử gì. Roza ra lệnh cho hai người bảo vệ đứng bên ngoài và sau đó vào trong văn phòng một mình.

Bước vào phòng, Roza thấy Markik đang chăm chỉ viết gì đó vào cuốn sổ mà hắn luôn giữ bên mình. Sự im lặng mà hắn đang tận hưởng bị phá vỡ khi cô đi vào trong. Hắn nhìn cô với ánh mắt vô cùng khó chịu. Hắn sau đó đóng sách lại, cất nó đi và nhìn thẳng vào cô. Roza cúi đầu chào hắn ta và bắt đầu nói

"Ngài yêu cầu được tôi." Roza nói trong trạng thái căng thẳng

"Đúng". Markik đứng dậy. Hắn ta đi lấy một chai rượu trong tủ trưng bày. "Tôi đã nghe một vài người nói rằng cô đang làm rất tốt trong việc kiểm soát khu vực của chính mình. Có đúng không?" Markik trừng mắt nhìn Roza và nhấp một ngụm rượu.

Roza thận trọng thuật lại những gì cô đã làm trong quá khứ, chỉ để nhận được ánh mắt lạnh lùng của Markik, người dường như không quan tâm đến những việc cô đã làm trong suốt thời gian qua. Hắn nhìn xuống những người lao động khốn khổ qua cửa sổ văn phòng. Hắn ta bắt đầu nói về những thứ vớ vẩn bên trong tâm trí của hắn: "Những người công nhân ở dưới đó chắc chắn sẽ bắt đầu một cuộc nổi dậy chống lại chúng ta khi họ có cơ hội. Tụi công nhân dưới kia cực kì nguy hiểm nếu chúng ta không quan sát chúng cẩn thận. Đặc biệt là không nên đối xử tốt với chúng khi chúng ta là những kẻ chinh phạt."

"Nhưng nếu chúng ta đối xử tốt với họ, nguy cơ xảy ra một cuộc nổi dậy sẽ giảm đi phần nào. Đây là một phương pháp tuyệt vời để kiểm soát cơn giận dữ của người dân, "Roza ngắt lời Markik. "Nếu chúng ta có thể đồng hóa bọn họ, chẳng phải lợi nhiều hơn hại sao?"

"Đó là sai lầm của cô." Markik thở dài. "bọn chúng sẽ chẳng bao giờ tôn trong cô đâu. Nếu không cô nên đến đây và xem các công nhân bên dưới làm việc."

Roza nghe theo lời Markik và bước tới quan sát. Khung cảnh trước mắt cô không khác mấy so với những khu vực khác khi những người công nhân vẫn miệt mài làm việc. Markik tiến lại gần tai Roza và thì thầm: "Tiếp tục nhìn đi."

Cô nhận ra ngay hai cá nhân quen thuộc. Hai người đó là cư dân của khu vực cô kiểm soát, là hai người mà cô tin tưởng nhất. Cô định chạy xuống tầng dưới để kiểm tra nhưng bị Markik ngăn lại. Anh ta bắt cô phải xem toàn bộ sự việc và bật một chiếc radio gần đó. Hai giọng nói của hai người đàn ông được nghe thấy, hai người họ đang thảo luận về kế hoạch phản bội cô và các chỉ huy khác, và họ không hành động một mình mà còn có nhiều người khác tham gia vào kế hoạch này. Bọn họ đều được trang bị vũ khí và sẵn sàng hành động. Roza choáng váng khi nghe điều này mặc dù cô không tin những gì Markik nói nhưng việc cô nghe được toàn bộ kế hoạch của hai người đó cô có cảm giác như hàng ngàn cây dao đang đâm xuyên qua lòng cô vậy. Roza nhanh chóng chạy ra ngoài để tránh từng người công nhân một rồi nhanh chóng chạy đến chỗ hai người còn lại. Sau đó khi cô gặp hai người họ, cô nhận ra rằng hai người kia đã bị bắt bởi lính của Markik và một số chạy đến và còng tay cô.

Sau đó, cô mới nhận ra rằng mình đã bị lừa bởi vị chỉ huy kia. Một ngọn lửa hận thù bùng cháy trong tim, cô cảm thấy mùi vị cay đắng của cuộc đời mình mặc dù cô luôn cảnh giác với người chỉ huy chết chóc này. Cô bị áp giải đến một nhà tù gần đó cách đó vài dãy nhà, và trên đường đi, một số binh lính đã lái xe ngang qua khu vực cô kiểm soát. Họ lái xe đến một địa điểm khuất có thể nhìn bao quát toàn bộ khu vực. Sau đó, họ đưa cô ra ngoài để buộc cô phải chứng kiến ​​cảnh người dân của mình bị giết từng người một vì Markik cáo buộc những người vô tội là một phần của một nhóm nổi dậy và tiến hành một cuộc thanh trừng người dân. mọi người ở đây. Cuộc tàn sát này là chủ ý của Markik khi hắn muốn phá vỡ ý chí và mục đích của cô. Roza đứng đó bị khống chế bởi những người lính dưới quyền Markik, cô đứng đó nhìn dân làng bị tàn sát dã man ngay cả trẻ em cũng không thể thoát khỏi họng súng của những người lính đó. Những người lính dưới quyền chỉ huy của cô đã chống trả lại những người lính. Roza tuyệt vọng khi nhìn thấy mọi thứ, mọi thứ mà cô gây dựng đã hoàn toàn vỡ vụn trong chốc lát. Khi cuộc thanh trừng kết thúc, cô bị đưa trở lại nhà tù.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro