2. Khởi đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hùng nằm trên giường, ánh đèn mờ nhạt của căn phòng không đủ để xua tan bóng tối đang bao trùm trong lòng anh. Những ký ức về người cũ lại ùa về, từng chi tiết rõ ràng như mới ngày hôm qua.

Hùng nhớ lại những ngày đầu tiên khi họ bên nhau. Người đó đã từng là tất cả đối với anh, là nguồn động viên và niềm vui của cuộc sống. Họ đã có những kỷ niệm đẹp, những buổi chiều cùng nhau dạo bước bên bờ sông, những lần ngồi bên nhau trong quán cà phê yêu thích, chia sẻ với nhau từng câu chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống. Những lúc đó, anh cảm thấy mình là người may mắn nhất trên thế gian, vì có một người yêu thương anh đến vậy.

Nhưng rồi, mọi thứ dần thay đổi theo thời gian. Người cũ của anh không còn là người mà anh từng biết.

Tình cảm giữa họ dần phai nhạt, thay vào đó là những cuộc cãi vã, những lời nói lạnh lùng và vô tình.

Hùng nhớ lại những lần anh bị bỏ mặc một mình trong căn nhà trống vắng, chờ đợi trong vô vọng người mà anh yêu thương sẽ trở về. Nhưng người ấy lại không về, hoặc nếu có, cũng chỉ mang theo sự thờ ơ và xa cách.

Anh nhớ rõ nhất là cái đêm mà họ đã cãi nhau dữ dội. Người đó đã thốt ra những lời cay đắng và đã làm tổn thương sâu sắc đến trái tim anh. Những lời nói đó như từng mũi dao cứa vào trái tim anh, khiến anh đau đớn đến nghẹt thở.

Sau nhiều lần, anh bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và anh nhận ra rằng mối quan hệ này đã không còn cứu vãn được nữa.

Và giọt nước tràn ly. Buổi chiều hôm đó sau khi đóng cửa tiệm, Hùng đi dạo để giải tỏa căng thẳng. Đang lang thang trên phố, ánh mắt anh vô tình bắt gặp một chiếc áo thun quen thuộc. Đó là chiếc áo anh đã tặng người yêu cũ vào hôm sinh nhật, giờ đây nó nằm trên người một cô gái khác. Anh cảm thấy nhói lòng, từng bước tiến lại gần để xác nhận sự thật. Cảnh tượng trước mắt khiến anh cảm thấy như thế giới quanh mình đổ sập, vỡ vụn trong từng khoảnh khắc.

Hùng không chọn cách làm to mọi chuyện lên. Anh chỉ lặng lẽ quay người rời đi, trái tim anh nặng trĩu. Cảm giác như mọi niềm tin và hy vọng đều bị xé nát, để lại một khoảng trống lặng lẽ trong lòng.

Sau ngày chia tay, Hùng cảm thấy như cả thế giới sụp đổ. Người cũ chỉ vì nghĩ anh đã có người khác bên ngoài nên anh ta đồn thổi những lời sai sự thật về anh, khiến cho tiệm hoa mà anh dày công xây dựng rơi vào khủng hoảng nghiêm trọng. Doanh thu tháng này giảm mạnh, thấp nhất từ trước đến nay, khiến anh không khỏi lo lắng và bất an.

Anh nhớ lại những ngày tháng vất vả, khi quyết định không vào đại học mà chọn làm việc sớm để kiếm tiền, với hy vọng có thể giúp đỡ bố mẹ và xây dựng tương lai. Tiệm hoa là ước mơ và niềm hy vọng cuối cùng của anh, giờ đây đứng trước nguy cơ bị mất đi. Cảm giác bế tắc và thất vọng khiến anh đôi lúc muốn buông xuôi, nhưng anh không thể.

Trong lúc tưởng chừng không còn lối thoát, may mắn thay, Minh Hiếu xuất hiện như một vị cứu tinh. Hiếu đã đứng ra giải thích với mọi người, gạt bỏ những tin đồn và kêu gọi sự ủng hộ trở lại cho tiệm hoa. Nhờ sự hỗ trợ của Hiếu, anh không chỉ giữ được tiệm hoa mà còn có cơ hội gặp Dương, người đã cho anh thấy được một tia hy vọng nhỏ trong cuộc sống của mình.

Anh không muốn nghĩ nhiều đến quá khứ nữa, có lẽ nên quên nó đi thì tốt hơn, anh đặt điện thoại xuống và chuẩn đi ngủ thì đột nhiên đăng dương lại gửi tin nhắn cho anh.

"Ngày mai là cuối tuần, anh có muốn đi đâu đó với em không?"

hoàng hùng nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại, ánh sáng mờ ảo từ màn hình phản chiếu trên gương mặt anh. Anh cảm thấy một làn sóng băn khoăn dâng lên trong lòng. Từ sau khi chia tay người cũ, anh đã dồn toàn bộ năng lượng vào công việc, không còn thời gian cho những cuộc hẹn hò hay vui chơi. Việc đi chơi riêng với ai đó lại là điều mới mẻ mà anh chưa quen. Cảm giác do dự lẫn lộn với một chút hào hứng, như một âm thanh văng vẳng trong tâm trí anh, không ngừng tạo ra những câu hỏi và nghi ngờ.

Nhưng khi đọc lại tin nhắn trên màn hình, một phần trong anh cảm thấy hào hứng với cơ hội mới này. Có lẽ đây là cách để anh mở lòng mình thêm một lần nữa. Cuối cùng, sau một chút do dự, anh quyết định đồng ý

"Thực ra tôi hơi phân vân vì thời gian qua tôi chỉ tập trung vào công việc. Nhưng nếu cậu thực sự muốn, tôi có thể đi cùng cậu"

đăng dương vui mừng khi nhận được tin nhắn đáp lại từ anh

"Tuyệt vời! Cảm ơn anh. Em sẽ qua đón anh sớm nhé. Chúc hùng ngủ ngon!"

Hùng mỉm cười khi đọc tin nhắn và trả lời lại:

"Cảm ơn cậu, dương cũng ngủ ngon nhé."

đăng dương cảm thấy một niềm vui nho nhỏ trong lòng. Cậu thực sự chưa nghĩ rằng anh sẽ đồng ý ngay lập tức, nhưng giờ đây khi có cơ hội, cậu không thể chờ đợi để khiến cho ngày mai trở nên đặc biệt và khó quên.

Phía bên kia, hùng tắt điện thoại và nằm xuống giường, lòng tràn đầy cảm xúc lẫn lộn. Một phần trong anh cảm thấy hồi hộp và kỳ vọng vào cuộc hẹn ngày mai, mặc dù anh vẫn không hoàn toàn rõ ràng về cảm xúc của mình đối với đăng dương.

hùng không thể phủ nhận rằng sự quan tâm và sự nỗ lực của đăng dương đang khiến anh cảm thấy ấm lòng.

Trong khi đó, đăng dương đã chuẩn bị sẵn sàng cho ngày mai, tinh thần tràn đầy năng lượng. Cậu mong đợi từng khoảnh khắc của buổi hẹn, hy vọng rằng nó sẽ giúp người thương mở lòng hơn và cùng nhau tạo ra những kỷ niệm đáng nhớ.

Ngày mai sẽ mang đến nhiều cơ hội để cả hai hiểu nhau hơn và đăng dương quyết tâm làm cho anh cảm thấy vui vẻ và thoải mái. Cả hai đều có một chút hồi hộp và mong đợi, nhưng điều đó chỉ làm cho cuộc hẹn trở nên đáng giá hơn.

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ phòng anh, làm cho không khí trong phòng trở nên ấm áp và dễ chịu. Hùng tỉnh dậy với một chút hồi hộp và mong đợi cho ngày hôm nay.

không khí hôm nay trong lành và thời tiết đẹp khiến cả hai quyết định tổ chức một buổi dã ngoại tại công viên. Họ chuẩn bị một picnic đơn giản với đồ ăn nhẹ và nước uống, hứa hẹn sẽ có một ngày thư giãn và vui vẻ.

Khi anh bước ra ngoài, anh thấy cậu đã đứng trước cửa với một nụ cười tươi rói. Đăng Dương mặc một chiếc áo sơ mi sáng màu và quần jeans, trông trẻ trung và năng động. Anh không thể không cảm thấy vui vẻ khi thấy sự nhiệt tình của đăng dương.

hùng thấy bất ngờ khi hôm nay thấy dương lại lái một chiếc xe hơi sang trọng đến đón anh. Ngồi trên chiếc xe, anh không khỏi cảm nhận sự khác biệt rõ rệt so với những chuyến đi bằng xe máy trước đây. Xe êm ái và tiện nghi khiến anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

hùng tò mò nhìn xung quanh xe

"Chiếc xe này trông rất xịn. Cậu mới mua à?"

đăng dương đột nhiên có chút bối rối, cậu lúng túng cười và giải thích:

"À, không phải đâu. Đây là xe mượn của bạn em, chứ xe máy của em dạo này hay bị tắt máy giữa đường, nên em nghĩ đi xe hơi sẽ an toàn hơn và nó cũng tiện lợi hơn nhiều."

hùng nhìn cậu với vẻ nghi ngờ nhưng không hỏi thêm. Câu trả lời của cậu có vẻ hợp lý và anh cũng không muốn nghĩ nhiều về chuyện đó. Hùng đồng thời cũng cảm thấy vui vẻ và thoải mái khi thấy cậu có sự quan tâm đến chi tiết như vậy.

"Vậy thì tốt rồi. Cảm ơn cậu đã chuẩn bị cho một chuyến đi thoải mái như thế này."

đăng dương mỉm cười, nhẹ nhõm khi anh ấy không tiếp tục hỏi thêm.

Cậu điều khiển xe qua những con phố, và cả hai bắt đầu cuộc trò chuyện vui vẻ, chia sẻ về những kế hoạch và mong muốn trong tương lai. Dù có một chút căng thẳng ban đầu, nhưng không khí giữa họ dần trở nên thoải mái và vui vẻ hơn.

Họ cùng nhau trải nghiệm những hoạt động ngoài trời, từ việc chơi bóng đến việc ngồi trò chuyện và thưởng thức đồ ăn. Mọi thứ dường như trôi qua một cách suôn sẻ và bình yên.

Tuy nhiên, khi buổi chiều đến gần, trời bỗng dưng tối sầm lại và những đám mây đen kéo đến nhanh chóng. Một cơn mưa lớn bất ngờ đổ xuống, làm ướt sũng mọi thứ. Họ vội vã thu dọn đồ đạc và chạy tìm nơi trú ẩn.

"Chúng ta phải tìm chỗ nào đó để tránh mưa!"

dương lo lắng nhìn những giọt mưa rơi.

hùng gật đầu và nhanh chóng cùng dương đến một căn nhà nhỏ gần đó, nơi có mái che và không gian khô ráo. Họ vừa vào trong, thì mưa trở nên dữ dội hơn và gió bắt đầu thổi mạnh.

Khi đã an toàn dưới mái che, Hùng và Dương phải đứng gần nhau vì mưa có thể tạt vào người, Mưa rơi rào rạt ở bên ngoài, khung cảnh tạo ra một không gian ấm áp và lãng mạn, tạo nên âm thanh đều đặn và nhẹ nhàng, như một bản nhạc nền cho khoảnh khắc này.

Hùng cảm thấy hơi thở của Dương gần gũi hơn bao giờ hết. Ánh mắt họ chạm nhau, và trong khoảnh khắc im lặng, mọi lo lắng và căng thẳng dường như tan biến. Khi Dương cười nhẹ, nụ cười đó như sưởi ấm cho Hùng. Hùng không thể rời mắt khỏi Dương, anh cảm giác tim mình đập nhanh hơn.

Họ đứng gần nhau đến mức chỉ còn một khoảng cách nhỏ giữa hai người. Khi Hùng cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể Dương, anh vô thức đưa tay lên chạm vào má cậu, và chỉ một chút nữa là môi họ sẽ chạm nhau.

Cả hai cảm nhận được nhịp tim của nhau, và trong khoảnh khắc này, mọi thứ xung quanh dường như không còn quan trọng. Hơi thở của họ hòa quyện, và dù chưa chạm môi, nhưng sự gần gũi và cảm xúc dâng trào khiến khoảnh khắc trở nên đặc biệt và đáng nhớ.

Đột nhiên, Hùng nhận được một cuộc gọi từ mẹ mình. Hùng cảm thấy có chút gì đó bất an trong lòng khi thấy tên mẹ hiện trên màn hình.

Đăng Dương dường như cũng thấy sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt anh.

Hùng trả lời điện thoại. Giọng anh có vẻ căng thẳng và xen lẫn sự lo lắng.

"Mẹ ơi, có chuyện gì vậy?" Hùng hỏi khi nghe thấy giọng nói lo lắng của mẹ.

"Mẹ vừa nhận được tin từ bệnh viện. Bố của con vừa bị tai nạn và đang nằm trong phòng cấp cứu.. mẹ lo quá," mẹ anh nói, giọng đầy lo âu.

"Mẹ đừng lo, con lên ngay đây"

Trong phút chốc, Hoàng Hùng cảm thấy như thế giới đổ sập xung quanh mình. Anh đứng trân trối, cảm thấy mọi thứ trở nên mờ nhạt. Đăng Dương cảm nhận được sự nghiêm trọng của tình hình.

"anh, có chuyện gì vậy?"

"Bố tôi bị tai nạn. Tôi phải đến bệnh viện ngay lập tức" Hùng nói, giọng anh run rẩy.

Đăng Dương nhanh chóng đứng dậy và nói:

"Đừng lo, em sẽ đưa anh đến bệnh viện. Chúng ta phải đi ngay."

Dưới cơn mưa vẫn chưa ngừng, Đăng Dương và Hoàng Hùng nhanh chóng rời khỏi căn nhà nhỏ và lái xe đến bệnh viện. Trái tim anh đập nhanh, anh không thể nghĩ về gì khác ngoài tình trạng của bố mình. Đăng Dương cố gắng trấn an người thương của mình, nhưng cả hai đều cảm thấy lo lắng và căng thẳng.

Khi đến bệnh viện, Hoàng Hùng vội vã vào trong và tìm đến phòng cấp cứu. Đăng Dương đứng bên ngoài, cảm thấy nỗi lo lắng và bất lực. Thời gian trôi qua chậm chạp, và mỗi phút đều đầy lo âu.

Cuối cùng, bác sĩ ra ngoài và thông báo rằng bố anh đã qua khỏi cơn nguy hiểm, nhưng cần theo dõi thêm. Hùng cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn yên tâm.

Đăng Dương bước đến bên anh và nhẹ nhàng nói:

"Em sẽ ở đây với anh, cho đến khi mọi chuyện ổn thỏa."

Hoàng Hùng nhìn cậu với lòng biết ơn sâu sắc.

"Cảm ơn dương rất nhiều. Tôi không biết phải làm gì nếu không có cậu ở đây."

Dù cơn mưa đã dừng lại, nhưng những cảm xúc và lo lắng vẫn còn đó. Hai người đứng bên nhau, cảm nhận sự kết nối và sự quan tâm chân thành mà họ dành cho nhau trong những lúc khó khăn. Biến cố này có lẽ không chỉ thử thách mối quan hệ của họ mà còn là một bước quan trọng để họ hiểu nhau hơn và xây dựng một mối quan hệ sâu sắc hơn trong tương lai.

Buổi tối ở bệnh viện, cả hai cùng ngồi chờ bên ngoài phòng cấp cứu. Những tiếng động của bệnh viện, ánh đèn nhấp nháy và dòng người ra vào làm không khí trở nên căng thẳng. Đăng Dương cố gắng trò chuyện với Hùng để làm vơi bớt nỗi lo lắng của anh, nhưng sự lo lắng vẫn hiện rõ trên khuôn mặt của anh.

"anh cảm thấy thế nào? Có cần em mua gì cho anh ăn không?"

"Cảm ơn dương, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn biết bố mình ra sao thôi."

Đăng Dương ngồi gần Hoàng Hùng, cố gắng mang lại cảm giác an ủi bằng sự hiện diện của mình. Dù không nói nhiều, nhưng sự có mặt của cậu một phần nào đó giúp anh cảm thấy bớt đơn độc trong khoảnh khắc khó khăn này.

Cảm xúc lúc này của Đăng Dương khó mà nói ra được, bởi vì một người từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm từ gia đình như cậu, làm sao có thể hiểu được cảm xúc của anh ấy lúc này.

Cảm giác bất lực tràn ngập trong lòng cậu, cậu muốn tiến tới, ôm lấy anh và nói những lời an ủi, nhưng lại sợ rằng mọi lời nói đều không đủ sức làm dịu đi nỗi đau của anh. Đăng Dương thấy mình như đứng ngoài vòng tay của Hùng, không thể chạm đến nỗi đau của người thương, và điều đó khiến trái tim cậu cảm thấy như bị cắt đứt.

Những kỷ niệm đau buồn về gia đình mình, sự thiếu thốn tình cảm từ những năm tháng dài, như gợn sóng xô vào bờ khi Đăng Dương chứng kiến người thương đối mặt với nỗi đau. Cảnh tượng này gợi nhớ về những lúc cậu cũng phải đối mặt với nỗi đau một mình, không có ai bên cạnh để chia sẻ.

Cảm giác mình không thể làm gì nhiều hơn để giúp đỡ người mình yêu, đồng thời cũng không thể bù đắp cho chính mình, khiến cậu cảm thấy như bị mắc kẹt trong một vòng xoáy không có lối thoát.

Vài giờ trôi qua, bác sĩ thông báo tình trạng của bố Hùng đã ổn định, dù vẫn cần theo dõi, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhưng vẫn không thể hoàn toàn yên tâm. Anh nhìn Đăng Dương, biết ơn vì sự có mặt của cậu.

"Cảm ơn em vì đã ở đây với tôi. Tôi không biết phải làm sao nếu.. nếu không có em"

"Không cần cảm ơn, em chỉ muốn anh biết, bất kể chuyện gì xảy ra, em sẽ luôn ở đây, ở cạnh anh. Hiểu chứ?"

Hùng gật đầu, cảm thấy lòng mình ấm áp hơn. Cảm giác được hỗ trợ trong lúc khó khăn đã làm tăng thêm sự kết nối giữa họ.

Trong những ngày tiếp theo, Hùng thường xuyên cảm thấy sự quan tâm chân thành của cậu. Mặc dù anh vẫn phải đối mặt với nỗi lo lắng về tình trạng sức khỏe của bố, nhưng sự hiện diện của Đăng Dương đã mang lại cho anh một sự động viên vô giá.

Cả hai dành nhiều thời gian hơn để trò chuyện và hiểu nhau. Hoàng Hùng bắt đầu cảm nhận được những cảm xúc mới mẻ, sự gần gũi và tin cậy mà Đăng Dương mang lại. Dù vậy anh vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng về cảm xúc của mình, nhưng anh không thể phủ nhận rằng Đăng Dương đã dần dần trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của anh.
__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro