4. khoảng cách giữa hai ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người yêu cũ của anh - đột nhiên quay trở về, đứng ngay trước mặt hai người. Hùng một lần nữa lại cảm thấy như toàn bộ thế giới của anh sụp đổ trong phút chốc. Cơ thể cứng đờ, không thể nhúc nhích, trái tim đập loạn xạ trong lồng ngực. Anh không bao giờ tưởng tượng nổi sẽ có ngày phải đối diện với người đó trong hoàn cảnh như thế này.

đăng dương đã đứng bên cạnh và điều khiến anh cảm thấy an lòng trong tình huống này đó là sự bình tĩnh của cậu. Tuy nhiên, cậu không thể che giấu nỗi lo lắng trong ánh mắt, dương nhớ rõ bức ảnh hôm qua và giờ đây, nỗi sợ của cậu đã thành hiện thực, cảm giác như mọi thứ đang dần sụp đổ xung quanh và dường như dương cảm thấy mình chỉ là một phần thừa thãi trong câu chuyện của họ.

đăng dương đã muốn rời khỏi đây, nhưng cậu không thể bỏ anh lại một mình. Cảm giác đó như kéo cậu xuống dưới đáy vực thẳm, nhưng dương vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để bảo vệ anh, không để cảm xúc mình lấn át.

đăng dương tiến lại gần, nắm chặt tay anh, bàn tay hơi run rẩy của anh phản chiếu sự lo lắng của cậu. Đăng Dương khẽ thì thầm vào tai anh, cố gắng làm anh cảm thấy an tâm.

"Anh không cần sợ, có em ở đây rồi."

Lời nói như khẳng định sự quan trọng của anh đối với đăng dương, cậu mỉm cười với anh, cố gắng truyền tải sự an ủi dù trong lòng cậu đang rối bời. Đăng Dương biết mình không thể làm gì nhiều trong tình huống này, điều duy nhất cậu có thể làm đó là bảo vệ người bên cạnh mình.

Người cũ - nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh ta không thể giữ bình tĩnh.

Anh ta hỏi Dương với vẻ khó chịu.

"Cậu là ai? Sao lại nắm tay hùng?"

đăng dương thở dài, cảm thấy như mình đang đứng trên lằn ranh giữa sự kiên nhẫn và sự cứng rắn.

Anh ta nói tiếp, anh mắt của anh ta sắc lạnh, đầy toan tính và mỗi lời nói ra đều mang theo sự ác ý.

"Cậu không có quyền can thiệp vào chuyện của tôi và hùng. Nếu không, đừng trách tôi không khách sáo."

đăng dương không muốn bỏ qua lời này, nhưng anh đã kịp thời lên tiếng:

"Dương, em ra ngoài đi, anh sẽ tự mình giải quyết chuyện này."

Giọng anh lạnh lùng, nhưng ẩn chứa sự lo lắng, anh thật sự không muốn dương dính líu vào chuyện này, anh sẽ tự mình giải quyết.

đăng dương nhìn anh, cố gắng hiểu vì sao anh lại muốn cậu ra ngoài.

đăng dương lặng lẽ gật đầu, cậu không nói gì thêm. Cánh cửa khép lại, nhưng trong lòng cậu, một vết nứt sâu đã bắt đầu hình thành.

Căn phòng giờ chỉ còn lại hai người, không khí trở nên căng thẳng và ngột ngạt. Người yêu cũ của anh khẽ nhíu mày, phá vỡ sự im lặng.

"Người đó là ai? Tại sao cậu ta lại ở đây... và còn nắm tay em nữa?"

Anh không đáp lại ngay, hùng chỉ nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng, không một chút cảm xúc. Anh thở dài, chậm rãi lên tiếng:

"Anh muốn biết sao? Cậu ấy là dương, người đã ở bên tôi khi anh quay lưng bỏ đi, và người đã nắm tay tôi khi tôi cần nhất."

Anh ta lùi lại một chút, bất ngờ trước sự cứng rắn trong giọng điệu của hùng.

"Vậy là em và cậu ta..."

"Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, tùy anh."

Hùng ngắt lời, giọng đầy cương quyết.

"tôi không còn nghĩa vụ phải giải thích với anh về chuyện riêng của mình."

Anh ta nheo mắt, cảm xúc từ ngạc nhiên dần chuyển sang giận dữ, anh ta lên tiếng trong lời nói có chút trách móc.

"Em thật sự đã thay đổi rồi, em không còn là người mà tôi từng biết nữa."

Hùng cười nhạt, một nụ cười chẳng chứa chút vui vẻ.

"Anh nói đúng, có lẽ tôi đã thay đổi. Tôi đã học cách đứng lên sau khi bị người khác bỏ rơi và tôi đã tìm được ai đó để tin tưởng, người đã không rời bỏ tôi khi tôi cần nhất."

anh ta mím chặt môi, cố gắng che giấu sự tổn thương trong ánh mắt.

"Vậy là em thật sự đã quên đi mọi thứ chúng ta từng có?"

Hùng đáp lại, giọng anh vẫn lạnh lùng:

"Không, tôi không quên. Nhưng tôi đã học cách buông bỏ, những gì giữa tôi và anh giờ chỉ còn là kỷ niệm, những kỷ niệm mà tôi đã cố gắng quên đi. Giờ đây, tôi muốn sống cho hiện tại, và tương lai với người mà tôi thực sự yêu thương."

Người yêu cũ cúi đầu, nắm chặt tay, không biết phải nói gì thêm. Hùng nhìn anh ta một lúc lâu, rồi quay người bước ra cửa, anh nhẹ nói một câu trước khi rời đi.

"Tôi đã từng cho anh cơ hội, nhưng anh đã tự mình đánh mất nó. Giờ thì tôi không còn gì để nói với anh nữa. Tạm biệt, và đừng quay lại làm phiền cuộc sống của tôi nữa."

Hùng bước đi, để lại anh ta đứng đó trong sự im lặng nặng nề. Không cần thêm lời nào, có lẽ anh đã thật sự chấp nhận đối diện với quá khứ và buông bỏ, khép lại một chương trong cuộc đời, sẵn sàng bước tiếp về phía trước.

Hùng rời khỏi căn phòng với tâm trạng nhẹ nhõm, như vừa trút bỏ một gánh nặng đè lên lòng mình bấy lâu. Nhưng anh không cho phép mình chìm trong sự thanh thản ấy quá lâu, vì giờ đây, điều quan trọng hơn cả là tìm Dương để nói rõ mọi chuyện.

Anh tìm thấy Dương ở sân sau, cậu ấy ngồi lặng lẽ bên chiếc ghế gỗ, đôi mắt lạc lõng như đang suy tư điều gì đó rất sâu xa. Hùng lặng lẽ tiến lại gần, đặt nhẹ tay lên vai cậu, cảm nhận được Dương khẽ giật mình.

"Anh tìm em khắp nơi, không ngờ em lại trốn ở đây" - Hùng mở lời, giọng anh pha chút trêu đùa nhưng không giấu nổi sự lo lắng.

Đăng Dương không đáp, ánh mắt cậu lướt qua anh, như đang tìm một ai đó. Hùng nhận ra, anh mỉm cười, cố trấn an:

"Đừng lo, anh ta rời đi rồi. Giờ chỉ còn anh với em thôi."

Dương nhìn anh chằm chằm, rồi bất ngờ đứng dậy, kiểm tra khắp người anh như sợ anh bị người yêu cũ làm gì. Hùng bật cười, nhưng trong lòng anh cũng không giấu nổi sự xúc động.

"Này.. anh vẫn còn nguyên vẹn mà. Dương nghĩ anh yếu ớt đến thế sao?"

Dương cuối cùng cũng thở phào, nhưng giọng cậu vẫn có chút trách móc:

"Em chỉ lo... lỡ anh ta làm gì anh thì sao? Em biết giải thích sao với bố mẹ anh?"

Hùng bật cười, khẽ xoa vai cậu.

"Anh ổn, thật mà. Em đừng lo nữa, cứ như ông cụ non ấy."

Dương gật gật đầu, đột nhiên cậu chợt nhớ ra điều gì đó, đôi mắt cậu trở nên căng thẳng:

"..lát nữa em phải về lại thành phố gấp, hùng cứ ở đây chơi, khi nào muốn về thì báo em, em sẽ quay lại đón anh."

Hùng khẽ nhíu mày, trong lòng anh có chút hụt hẫng nhưng nhanh chóng giấu đi sự thất vọng, gật đầu đồng ý.

"Được rồi.. Em vào chuẩn bị đi, anh sẽ nói với bố mẹ giúp em."

Dương nhìn anh một lúc, rồi gật đầu, quay người bước vào trong nhà.

Hùng đứng đó, nhìn theo bóng dáng cậu dần khuất, lòng anh chùng xuống. Anh chưa kịp nói hết những gì cần nói, nhưng trong lòng anh biết, mọi chuyện sẽ không dừng lại ở đây.

_

Dương lái xe chầm chậm qua con đường dài dẫn vào biệt thự của gia đình.

Cách đây vài ngày trước, khi còn ở nhà bố mẹ của Hùng. Trong lúc đợi anh giải quyết chuyện với người cũ, cậu đã nhận được một cuộc gọi, trên màn hình điện thoại hiển thị số điện thoại của bố cậu, ban đầu cậu đắn đo một lúc rồi cũng nghe máy.

"Dương, con phải về nhà ngay lập tức. Mẹ con đang bệnh nặng, bà ấy muốn gặp con" - giọng bố cậu đầy nghiêm trọng.

Đăng Dương ngập ngừng, không biết phải làm gì. Dương đã định từ chối, nhưng lời nói của bố khiến cậu không thể không đồng ý.

"Vâng, con sẽ về ngay." Dương nói, giọng đầy mệt mỏi và bất lực. Cậu không thể nói chuyện này với anh, bởi nếu anh biết, có lẽ anh sẽ trở nên xa cách giống như những người bạn trước đây của cậu.

Trở về hiện tại, cánh cổng lớn tự động mở ra, nhường lối cho chiếc xe của cậu.

Cảnh tượng bên trong vẫn quen thuộc nhưng sự trở về của cậu không còn mang theo cảm giác ấm áp như trước. Dương cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt trong không khí. Khu vườn rộng lớn với cây cối được cắt tỉa gọn gàng, hồ cá trong vắt ánh lên ánh nắng cuối ngày, đều như những thứ vô tri, không còn chào đón cậu như trước.

Khi Dương bước vào biệt thự, những người giúp việc nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên, như thể họ không thể tin được sự trở về của cậu chủ sau bao năm tháng cậu ấy rời khỏi căn nhà này.

Đăng Dương bước qua phòng khách, nơi ánh sáng ấm áp của đèn trần tạo nên một không gian thân thuộc nhưng lại lạ lẫm. Bố mẹ cậu đã ngồi nhàn nhã uống trà làm cậu cảm thấy có chút hụt hẫng, khi nhận ra mình có vẻ không được bố mẹ chào đón khi trở về. Mẹ cậu vẫn khỏe mạnh, nét mặt rạng rỡ, điều này càng làm cho sự lừa dối của bố cậu trở nên rõ ràng.

Bố cậu, không hề để ý đến sự khó chịu của cậu, lên tiếng bằng giọng trầm ấm nhưng đầy áp đặt.

"Cuối cùng, con cũng chịu về nhà rồi đó à?"

Dương nén lại sự giận dữ, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Con nhận được tin mẹ bệnh nặng, vì thế con mới về. Sao lại là như thế này!?"

Bố không để cho cậu tiếp tục, giọng ông cứng rắn và không cho phép phản kháng.

"Nếu không có lý do gì khẩn cấp, thì con có lẽ sẽ không bao giờ quay về đây, đúng không?"

Dương im lặng, không khí trong phòng trở nên căng thẳng và nặng nề. Mẹ anh, hiểu rõ sự xung đột này, nhanh chóng can thiệp để xoa dịu tình hình. Bà đặt tay lên vai Dương, kéo cậu ngồi xuống bên cạnh mình, giọng nói của bà nhẹ nhàng và trấn an.

"con cứ mặc kệ ông ấy, lâu rồi con không về nhà, hãy nghỉ ngơi một chút đi. Mẹ đã chuẩn bị món con thích rồi đó."

Dương cảm thấy một làn sóng cảm xúc lạ lẫm. Sự dịu dàng của mẹ như một lớp mặt nạ mỏng manh, che giấu sự thật bên dưới. Một phần trong Dương cảm thấy ấm áp trước sự quan tâm này, nhưng phần còn lại lại cảm thấy nghi ngờ về động cơ thực sự của bà.

"Con biết rồi..." Dương trả lời, giọng nói có phần chần chừ, như thể cậu đang phải chiến đấu với chính cảm xúc của mình.

Mẹ mỉm cười, mắt ánh lên sự trìu mến.

"Thôi con lên phòng nghỉ ngơi đi, mẹ sẽ gọi khi đến giờ ăn." Bà xoa lưng cậu, ánh mắt ẩn chứa sự lo lắng và yêu thương.

Dương gật đầu, rồi đi về phía cầu thang. Dương cảm thấy như đang bước vào một thế giới xa lạ.

Cánh cửa phòng mở ra, mọi thứ vẫn như trước, bức tranh trên tường, chiếc giường rộng lớn với bộ chăn ga cậu yêu thích vẫn còn đó. Nhưng những vật dụng ấy không còn mang lại cho cậu cảm giác an toàn và ấm áp như trước. Chúng giờ đây có lẽ chỉ là những kỷ niệm tăm tối.

Dương nằm xuống giường sau một ngày dài lái xe, cậu cảm nhận sự mềm mại của chiếc nệm cũ đã lâu không được nằm lên, nhưng không thể gạt bỏ hình ảnh của hùng ra khỏi đầu. Dương tự hỏi anh giờ đang làm gì? liệu anh có nhớ đến dương không? và liệu anh có hiểu sự đấu tranh nội tâm mà cậu đang trải qua..

Cậu mở điện thoại lên, Dương nhìn vào những tin nhắn của anh đã gửi vài ngày trước. Dương rất muốn trả lời, muốn chia sẻ nỗi lòng với anh, nhưng lại lo sợ rằng mình sẽ vô tình kéo anh vào những rắc rối này. Cậu biết đây không phải là thời điểm để gây thêm gánh nặng cho anh ấy. Dương thở dài, quyết định không phản hồi và dần chìm vào giấc ngủ, dù tâm trí vẫn xoay vòng trong lo lắng.

Vài tiếng sau, Dương bị đánh thức bởi tiếng gọi của cô giúp việc, người được mẹ anh nhờ lên phòng gọi anh xuống ăn tối.

"Cậu chủ, phu nhân muốn cậu xuống ăn tối cùng mọi người."

"Mọi người? Nhà cháu có khách hả cô?" Dương hỏi, sự ngạc nhiên lộ rõ.

"Đúng thưa cậu, là gia đình cô Tina vừa từ Mỹ về. Mẹ cậu đã mời gia đình cô ấy đến đây dùng bữa."

Dương cảm thấy như có một cơn sóng lướt qua trong tâm trí. Dương hiểu ngay rằng mẹ đang cố gắng tạo một vở kịch hoàn hảo, chỉ để thúc ép cậu kết hôn với Tina. Gia đình cô ấy có tiếng tăm trong giới làm ăn, và bố mẹ cậu có vẻ muốn lợi dụng điều đó để giúp công ty của gia đình cậu phát triển. Dương thở dài, bảo cô giúp việc rằng một lát nữa cậu sẽ xuống, cô ấy gật đầu và rời khỏi phòng.

Một lúc lâu sau, Dương dừng bước trước cửa phòng khách, lòng cậu trĩu nặng khi nghe tiếng cười nói rộn ràng vang lên từ bên trong. Cảnh tượng gia đình hai bên đang vui vẻ trò chuyện làm cậu càng thêm căng thẳng. Dương biết lý do mình được mời về không đơn thuần chỉ là bữa cơm gia đình.

Dương cố nở một nụ cười lịch sự khi mẹ kéo cậu ngồi xuống cạnh Tina, nhưng trong lòng cậu chỉ cảm thấy ngột ngạt và gượng ép. Những câu nói đầy sự ngưỡng mộ từ bố của Tina khiến cậu càng thêm bối rối.

Khi Tina chủ động ôm chặt tay anh, Dương cảm thấy sự khó chịu dâng trào. Cậu biết rằng nếu không hành động ngay lúc này, mọi chuyện sẽ còn tệ hơn. Vì vậy, dương quyết định đứng dậy, cắt ngang cuộc trò chuyện của mẹ mình:

"Dạo này công việc cháu bận rộn lắm, nên cháu xin phép cả nhà cháu đi trước, nhé."

Không đợi ai kịp phản ứng, cậu nhanh chóng bước ra khỏi phòng, bỏ lại sau lưng những ánh mắt ngỡ ngàng và sự tức giận ngấm ngầm của bố cậu.

Dương bước ra ngoài, mỗi bước chân như nặng trĩu, đầu óc cậu rối bời giữa một mớ cảm xúc hỗn loạn.

Những lời nói vừa rồi, những ánh mắt mong chờ từ gia đình Tina, và cả sự thất vọng ẩn sâu trong ánh mắt bố mẹ, tất cả đều đè nặng lên vai. Dương biết mình đã làm điều trái ý gia đình, nhưng cậu không thể làm khác được. Dương một lần nữa lại cảm thấy ngột ngạt trong chính ngôi nhà mà mình từng gọi là "tổ ấm".

Không khí bên ngoài trời đêm mát lạnh, gió nhẹ thổi qua mái tóc khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng ngay sau đó, một nỗi buồn sâu lắng lại dâng lên trong lòng, Dương đứng lặng dưới bầu trời đầy sao, đôi mắt cậu mờ đi khi nhớ lại những khoảnh khắc trong quá khứ, khi mọi thứ còn đơn giản và Dương không phải đối mặt với những lựa chọn khó khăn như hiện tại.

Dương tự hỏi, liệu quyết định của mình có đúng không? Dương rời bỏ gia đình, từ chối con đường mà bố mẹ đã vạch ra sẵn để theo đuổi ước mơ và cuộc sống tự do của riêng mình. Nhưng giờ đây, khi đối mặt với hiện thực khắc nghiệt, cậu bắt đầu nghi ngờ liệu sự lựa chọn của mình có phải là đúng đắn. Mẹ cậu đã luôn muốn điều tốt nhất cho cậu, nhưng sao lần này mọi thứ lại phức tạp và đau lòng đến vậy?

Những suy nghĩ đó cứ xoay quanh trong đầu, khiến Dương không thể tìm được lối thoát.

Dương đã từng nghĩ rằng việc rời bỏ gia đình để sống một cuộc sống độc lập sẽ giúp cậu hạnh phúc hơn. Có lẽ đó chỉ là suy nghĩ của một cậu bé chưa trãi sự đời như cậu và giờ đây, khi đối mặt với áp lực từ gia đình và sự ép buộc từ xã hội, Dương cảm thấy mình bị mắc kẹt giữa hai thế giới, một thế giới nơi anh phải chịu trách nhiệm với gia đình và một thế giới nơi mà anh muốn sống theo ý mình.

Đứng dưới bầu trời đêm, Dương cảm nhận được sự cô đơn thấm vào từng hơi thở. Cậu đã cố gắng mạnh mẽ, đã cố gắng để không bị cuốn vào những kỳ vọng và áp lực từ gia đình. Giờ đây, khi phải đối mặt với sự thật rằng bố mẹ đã dàn dựng mọi chuyện chỉ để ép cậu quay trở về, dương cảm thấy một nỗi đau âm ỉ trong lòng.

Dương tự hỏi liệu mình có thực sự là một đứa con bất hiếu khi từ chối con đường mà bố mẹ đã vạch ra? Hay liệu cậu có phải là một người ích kỷ khi chọn sống cho bản thân mình thay vì làm hài lòng bố mẹ? Những câu hỏi đó làm cậu cảm thấy mệt mỏi, nhưng cậu biết rằng mình không thể quay đầu lại. Cậu đã chọn con đường này, và giờ phải tiếp tục bước đi, dù con đường đó đầy rẫy những chông gai và thử thách.

Đúng lúc đó, điện thoại trong túi Dương rung lên, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man, cậu rút điện thoại ra và thấy tin nhắn từ Hùng hiện lên trên màn hình.

"Em vẫn ổn chứ, trả lời anh một lần được không, dương?" Những dòng chữ đơn giản nhưng lại chứa đựng sự lo lắng và quan tâm mà cậu đang cần lúc này.

Dương hít một hơi thật sâu, cảm nhận hơi thở lạnh lẽo của đêm tối nhưng lần này không còn thấy cô đơn nữa. Có lẽ, dù cho mọi thứ có rối bời, có khó khăn đến đâu, Dương nhận ra vẫn có một nơi để trở về, một người luôn sẵn sàng đợi cậu ở đó, dù cho thế giới ngoài kia có đảo điên đến mức nào.

"hùng, em sẽ không để anh đợi lâu đâu." dương thì thầm, như để tự nhủ với chính mình.

Cậu biết rằng không thể bỏ qua cảm xúc và trách nhiệm với gia đình, nhưng cậu cũng biết mình cần phải tìm cách để cân bằng giữa hai điều đó.

Đôi chân bắt đầu di chuyển một cách vô thức, nhưng lần này không còn là bước đi lững thững nữa. Dương bước đi, trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ, nhưng cậu biết rằng mình không thể mãi trốn chạy.

Dương bước về phía trước, trong lòng mang theo sự quyết tâm mới, tìm kiếm một lối đi cho riêng mình giữa những mâu thuẫn và áp lực cuộc sống. Giữa tất cả những rối ren, Dương biết rằng anh cần phải tìm ra cách để đối mặt với tất cả, để bảo vệ tình yêu của mình và cũng không làm tổn thương đến gia đình đó là cuộc chiến mà anh không thể thua, dù có khó khăn đến đâu đi chăng nữa.

_

chap này hơi ngắn xíuuu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro