5. nếu em đột nhiên biến mất thì sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_

Sau khi rời khỏi biệt thự, đăng dương dương lái xe đến trước cửa nhà anh. Trong màn đêm yên tĩnh, ánh sáng từ những ngôi sao không đủ để chiếu sáng cho tâm trạng của cậu. Chiếc xe dừng lại, đăng dương bước ra ngoài và ngồi xuống một ghế đá gần nhà đó. Cậu nhìn lên bầu trời, thấy những vì sao lấp lánh như từng khoảnh khắc kỷ niệm của hai người, nếu có anh ở đây chắc chắn anh ấy sẽ thích lắm.

dương cười nhẹ, ước gì có anh ở bên cạnh lúc này.

"Chết tiệt, sao mình lại hèn hạ đến vậy?" dương tự trách mình vì đã hèn hạ, bỏ mặc anh, lúc anh cần cậu nhất.

"Dương?"

Giọng nói quen thuộc cắt ngang những suy nghĩ của đăng dương. Cậu quay đầu lại, thấy anh đứng đó, ánh  mắt anh có lẽ chứa đầy nỗi thất vọng và sự lo lắng trong những ngày qua.

"Hùng... Anh đứng đây từ bao giờ vậy?"

"Em đã ở đâu? Những ngày qua..."

đăng dương nhận thấy giọng của anh khác hẳn mọi khi, dương thở dài, cố gắng nắm tay anh nhưng lại bị anh gạt đi, cảm giác hụt hẫng bao trùm lấy cậu.

"Em xin lỗi, là lỗi của em, em..." Dương cố gắng diễn tả lòng mình, cảm thấy trái tim nặng trĩu vì sự vô tâm của mình những ngày qua.

"Em đã biến mất suốt một tuần, rồi đột nhiên xuất hiện và nói xin lỗi như thế là xong hả?"

hùng cắt ngang lời dương, giọng nói của anh lạc đi vì sắp khóc, đăng dương ôm chặt anh vào lòng mặc anh có cố gắng cự tuyệt. Cậu hiểu, đây là lần đầu tiên cậu đã làm anh khóc, khóc ngay trước mặt mình, khóc vì lo lắng cho cậu. Dương ôm anh, xoa dịu nỗi uất ức trong anh và cũng như một lời xin lỗi dành cho anh.

"... Anh đã sợ lắm, em biết không? Em đột nhiên không trả lời tin nhắn hay điện thoại, em biến mất một cách kỳ lạ. Anh đã nghĩ em sẽ bỏ rơi anh một lần nữa..."

Anh ôm chặt đăng dương, mặc dù không hiểu vì sao sự biến mất của đăng dương dương lại khiến anh lo lắng đến vậy, những cảm xúc của anh dành cho dương đã trở nên mơ hồ và không thể lý giải nổi.

"Em ở đây rồi, em không bỏ anh đâu, đừng lo nhé."

đăng dương nhẹ nhàng dỗ dành anh, cố gắng làm anh cảm thấy an tâm hơn.

một lúc lâu sau, khi tiếng thút thít đã lắng xuống, dương từ từ buông anh ra để kiểm tra. Dương thấy đôi mắt của anh có vẻ sưng lên một chút vì khóc.

"Anh đã ổn hơn chưa?"

hùng không nói gì anh chỉ gật gật, anh ấp úng, không muốn để dương thấy rõ sự mềm yếu của mình.

"Anh ổn rồi... dương về đi."

"...Hùng, anh giận em sao?"

đăng dương cảm nhận được sự lạnh lùng trong thái độ của anh, dương sợ nếu không dỗ anh, có lẽ anh sẽ né cậu cả đời mất.

"Không... Anh không thèm giận!"

hùng quay lưng đi thẳng vào trong nhà, bỏ lại đăng dương đứng đó. Cậu cười nhẹ, vội vàng lẽo đẽo theo sau anh.

_

Không khí trong căn bếp nhỏ trở nên ấm áp hơn khi đăng dương muốn chuẩn bị bữa tối cho anh, có lẽ đã lâu lắm rồi, anh mới được thấy một ai đó tự tay chuẩn bị bữa tối cho anh, trong lòng hùng đã cảm thấy một chút ấm áp mà người trước mắt mang đến cho mình.

dương đem từng món ăn lên, hùng cảm thấy bất ngờ khi nhìn thấy mâm cơm đầy màu sắc và ngon miệng trước mặt. "Tên nhóc này nấu ăn giỏi thật" anh thầm nghĩ nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt lạnh lùng.

Anh ngồi xuống bàn, đăng dương cũng nhanh chóng kéo ghế ngồi bên cạnh, dương cẩn thận gắp thức ăn vào bát cho anh như là đối xử với người yêu của cậu vậy, nhưng mà trước mắt có lẽ là chưa phải.

Hùng không thể không cảm thấy ấm áp trước sự quan tâm này, mặc dù anh vẫn cố giữ thái độ cứng rắn.

"anh ăn đi, không có độc đâu mà sợ."

Anh không quan tâm đến tên đó, anh bắt đầu thưởng thức từng món, phải thừa nhận là đồ ăn của dương nấu ngon hơn anh tưởng, có khi tài nấu ăn của cậu còn vượt trội hơn anh. Hùng lén nhìn sang người bên cạnh, thấy dương đang cắm cúi ăn.

"Ăn từ từ thôi, ai bỏ đói em hả?" hùng cố gắng che giấu sự quan tâm của mình.

"Sáng giờ em chưa ăn gì nên hơi đói thôi."

hùng dừng lại một chút, nhìn dương với ánh mắt dò xét. "Rốt cuộc, mấy ngày qua em ở đâu vậy?" giọng anh trở nên nghiêm túc hơn.

đăng dương hơi chững lại, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ mặt thoải mái.

"Em sẽ nói mà, nhưng mà trước tiên, anh ăn tối đi đã, nhá?" dương gắp thêm thức ăn cho anh, cố gắng làm anh cảm thấy thoải mái hơn.

hùng hừ nhẹ, nhưng cũng tiếp tục ăn.

"Nhớ đó, dụ tôi thì em coi chừng" anh cảnh cáo, mặc dù trong lòng đã dịu đi phần nào.

"Rồi rồi, ăn đi, em thương." đăng dương cười cười, nhẹ nhàng gắp thêm thức ăn cho anh, dương biết nếu để anh khó chịu thêm nữa, cậu sẽ ăn không ngon được đâu.

---

Sau bữa tối, hùng chuẩn bị rửa bát thì tên nào đó nhất quyết không cho anh rửa, đăng dương bắt anh đứng đó và chỉ việc nhìn cậu làm, hùng có chút bất mãn nhìn người trước mặt đang vui vẻ rửa bát.

"Đừng ngắm em một cách công khai như vậy chứ?"

dương vừa rửa bát, vừa trêu chọc anh.

"ai ngắm em? Tôi đi xem TV đây." hùng cảm thấy mình có thể phát điên vì sự dẻo mồm của tên đó, cố gắng kiếm cớ đi chỗ khác.

"Đợi em với, em rửa sắp xong rồi..." Dương gọi với theo nhưng anh không chần chừng, anh đi thẳng ra phòng khách mặc kệ tên đó đang í ới trong bếp.
_

Đêm đã buông xuống, phủ lên thành phố một tấm màn đen bí ẩn nhưng trong cái tĩnh lặng ấy có một tình yêu đang âm thầm nở rộ như ánh sao lấp lánh giữa bầu trời đêm.

minh hiếu và thành an, sau những ngày căng thẳng và mệt mỏi đã tìm thấy cho mình một chút bình yên hiếm hoi. Không gian vắng vẻ của thành phố khi đêm về như tạo nên một thế giới riêng, nơi chỉ có hai người họ, cùng nhau tận hưởng những khoảnh khắc yên bình.

Chiếc môtô mới tinh của minh hiếu nhẹ nhàng lướt trên những con phố, dưới ánh đèn vàng nhạt, cảm nhận từng cái ôm chặt của an từ phía sau, cảm giác ấm áp lan tỏa từ tấm lưng của mình.

thành an tựa đầu vào lưng anh, đôi mắt khép hờ, cảm nhận sự mát mẻ của cơn gió đêm đang phả vào gương mặt. Từng lọn tóc mềm mại bay nhẹ theo chiều gió như đang nhảy múa trong không gian lãng mạn này. Những cơn gió ấy cùng với nhịp tim đập đều đều của hiếu khiến lòng an trở nên thoải mái và khoảnh khắc này, an muốn níu giữ mãi mãi.

"hiếu, lỡ một ngày nào đó... em đột nhiên biến mất thì sao?" an bất chợt hỏi.

hiếu khẽ cười, ánh mắt tinh nghịch lấp lánh trong đêm.

"Vậy thì anh sẽ đi tìm em, dù phải băng qua bao nhiêu con đường, bao nhiêu chướng ngại đi nữa, anh cũng sẽ không bỏ cuộc."

an cười, nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng trong ánh mắt. "Tin hiếu được không đây?"

Hiếu gật đầu, giọng nói tràn đầy sự kiên định và tin tưởng.

"Cứ tin ở anh, anh sẽ không làm bé an thất vọng đâu, được chưa?"

an lặng lẽ gật đầu, nụ cười trên môi cậu nở rộ như một đóa hoa giữa đêm tối. Từ khi gặp minh hiếu, an đã thấy ở anh sự mạnh mẽ, trưởng thành, anh luôn là chỗ dựa vững chắc cho cậu. Có hiếu ở bên cạnh, cậu tin rằng không có gì là không thể vượt qua.

Hai người tiếp tục chạy xe qua những con phố vắng, tiếng cười và những câu chuyện đùa giỡn của họ vang vọng giữa không gian yên tĩnh của đêm. Hai người cứ ngỡ rằng buổi tối này sẽ là một đêm yên bình, sẽ trôi qua trong sự êm đềm của tình yêu.

Nhưng hạnh phúc không bao giờ trọn vẹn, và không phải lúc nào cũng như ý muốn.

"Két... két..."

Tiếng phanh xe chói tai vang lên, phá vỡ khoảnh khắc lãng mạn của họ.

Trước mặt hai người là một nhóm côn đồ, tầm khoảng bảy tám tên đứng chắn ngang đường, ánh mắt lộ rõ vẻ hăm dọa. Hiếu cảm nhận được nguy hiểm đang rình rập, anh dừng xe, cố gắng giữ bình tĩnh.

Ban đầu anh cẩn thận rút ví, vì nghĩ rằng bọn chúng chỉ đơn thuần muốn tiền. Hiếu rút ra một ít tiền và đưa cho chúng, hy vọng giải quyết mọi chuyện một cách nhanh gọn.

Tuy nhiên, tên cầm đầu chỉ cười khẩy, ánh mắt chứa đầy sự chế giễu.

"Bọn anh không cần tiền của chú, bọn anh chỉ làm theo lời của chủ tịch thôi."

Lời nói ấy như một cơn gió lạnh buốt thổi qua lòng hiếu.

"Chủ tịch? Các anh là ai?" hiếu cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhưng trong lòng đã dấy lên sự bất an.

Tên cầm đầu tiến lại gần, giọng nói đanh thép

"Mày không cần biết, chỉ cần biết hôm nay mày sẽ no đòn với bọn tao là được."

Hiếu cảm thấy máu trong người như đang sôi lên, anh không thể hiểu tại sao lại có người muốn hại anh và người yêu anh, anh thừa biết mình chưa từng gây thù chuốc oán với ai nhưng rõ ràng đám côn đồ này không đơn thuần chỉ muốn cướp tiền.

Trước khi kịp suy nghĩ thêm, đám côn đồ đã bất ngờ tấn công. Hiếu lập tức phản ứng, vừa chống trả vừa tìm cách bảo vệ an. Dù không phải là người giỏi đánh đấm nhưng với sức mạnh của mình anh vẫn đủ khả năng đánh trả vài tên. Nhưng bọn chúng quá đông và hiếu chỉ có một mình, anh không thể đánh lại hết bọn chúng.

hiếu cố đẩy an sang một bên, hy vọng sẽ bảo vệ an khỏi nguy hiểm nhưng trong chớp mắt, một tên côn đồ đã âm thầm tiếp cận từ phía sau hiếu. An thấy vậy, không chút do dự, lao vào chắn trước mặt anh. Một cú đánh mạnh giáng thẳng vào đầu an, khiến an ngã gục xuống đất, máu chảy ra từ đầu loang lổ trên nền đường.

Hiếu quay lại vừa kịp thấy cảnh tượng ấy nhưng không kịp phản ứng, đám côn đồ đã nhanh chóng rút lui sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

Anh hoảng sợ chạy đến bên an, thấy an nằm đó, mắt đã nhắm nghiền, máu chảy không ngừng, tay anh cũng đã dính máu. Anh cảm thấy tội lỗi và lo lắng tràn ngân, lập tức gọi xe cấp cứu, trong lòng anh hoảng sợ và rối bời.

Khi đưa an vào bệnh viện, hiếu cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Hiếu tự nhủ rằng an của anh sẽ không sao, an chỉ cần mạnh mẽ lên và mọi thứ sẽ ổn nhưng trong sâu thẳm, hiếu biết rằng anh đang hoảng loạn và bất lực hơn bao giờ hết.

hiếu chưa bao giờ cảm thấy mình yếu đuối và bất lực như lúc này, an đã ngã xuống để bảo vệ anh và giờ đây chỉ còn lại hy vọng mong manh rằng an sẽ vượt qua cơn nguy kịch này. Nỗi thất vọng và cảm giác bất lực tràn ngập tâm trí anh, khi nhận ra mình không thể bảo vệ được người yêu.

Trước phòng cấp cứu, hiếu ngồi bên ngoài tay siết chặt lại, trái tim đập thình thịch. Những suy nghĩ rối loạn xâm chiếm tâm trí anh. Tại sao lại có người muốn hại anh và an? Đó là ai? Những câu hỏi không lời đáp cứ xoáy vào tâm trí hiếu, khiến anh không thể nào yên lòng.

anh lấy điện thoại ra, nhắn cho dương: "an có chuyện rồi, tao vừa nhắn địa chỉ, mày đến bệnh viện được không? Nếu được nhớ nhắn với hùng của mày giúp tao."

Một tiếng sau, đăng dương và hùng đã có mặt ở bệnh viện. Hùng, lo lắng đến mất bình tĩnh anh lay mạnh minh hiếu.

"Chuyện gì đã xảy ra? An làm sao? Nói gì đi chứ?"

hiếu im lặng, ánh mắt lạc lõng. Dù hùng có hỏi thế nào, anh cũng không còn tâm trí để trả lời. Dương thấy hiếu hiện đang không ổn, liền cố gắng trấn an hùng, giúp anh bình tĩnh lại.

"hùng, bình tĩnh, nghe em, hiếu đang rối, khi nào hiếu ổn định rồi mình hẳn hỏi hiếu, được không?" dương xoa lưng anh, cố gắng trấn an, dương cũng đặt tay lên vai hiếu, cảm nhận được sự bất ổn sâu sắc trong hiếu, trên tay hiếu vẫn còn dính máu của an, đôi mắt anh đượm buồn và mang một nỗi bất lực.

Tích tắc... tích tắc...

Đồng hồ đã điểm gần bốn giờ sáng nhưng vẫn chưa có thông tin gì từ bác sĩ. Cả ba người ngồi đó, im lặng nhưng tâm trí thì không thể yên ổn, từng phút trôi qua như kéo dài đến vô tận.

Cuối cùng, cánh cửa phòng cấp cứu lại mở ra lần nữa. Lần này, một bác sĩ bước ra, nụ cười nhẹ trên môi báo hiệu tin tốt lành. "cậu ấy đã qua cơn nguy kịch, chúng tôi sẽ chuyển cậu ấy đến phòng hồi sức. Người nhà có thể thăm cậu ấy, nhưng nhớ giữ yên lặng, để cậu ấy có thời gian hồi phục."

Cả ba người đều thở phào nhẹ nhõm, một sức nặng dường như đã được gỡ bỏ khỏi vai họ.

Điện thoại của đăng dương bất ngờ rung lên, cậu mở điện thoại lên nhìn thấy một tin nhắn từ số lạ, dương tò mò nhấp vào xem và ngay lập tức cảm thấy choáng váng.

_

vote i để tui có động lực ra chap mới nhe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro