•C12•

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---Về Busan---

                             
Sáng thức dậy. Cảm giác ấm áp đã bao vây khắp người Seunghee. Cậu cảm nhận được hơi ấm của hắn. Hắn ôm chặt cậu trong lòng. Vòng tay còn chặt hơn cả gọng kìm. Chắc hắn sợ cậu chạy mất. Nhưng rồi cậu cũng chạy thôi...mãi mãi cũng không trở lại.

                             
Cậu nằm im không động đậy. Cậu muốn mỗi giây mỗi khắc đều được ngắm nhìn hắn. Ngắm hắn cho thoải mái. Không hề muốn rời xa. Nhưng cậu sai rồi! Cậu chỉ còn cảm nhận được hắn. Thị lực mất dần làm cậu mệt mỏi. Cậu đã kiệt sức thật rồi.

                             
Hắn nhướng mài. Ánh sáng của ban mai xông vào mắt hắn. Hắn khẽ mở mắt. Cười tươi lộ sau khuôn miệng hình chữ nhật là hàm răng đều và trắng muốt. Hắn ôm cậu chặt hơn.

                             
"Seunghee...em thức rồi!"

                             
"Dạ..."

                             
"Vệ sinh cá nhân. Sau đó anh dẫn em về Busan. Chịu không!?"

                             
"Thật sao Seungho!?"

                             
"Thật mà"

                             
"Yahhhh....."

                             
Sau trận cười lớn và giòn giã. Seunghee mặt mài ủ rũ. Ánh mắt buồn rười rượi. Ủ dột và u sầu. Hắn thấy vậy liền xót.

                             
"Sao vậy Seunghee? Em không thích đi Busan à? Thế anh dẫn em đi nơi khác...mọi nơi luôn!"

                             
Cậu im lặng. Lúc này cậu đã ngồi dậy. Rời khỏi vòng tay của hắn. Hắn cũng bật người lên. Xoay Seunghee đối diện với mình. Thấy cậu im lặng hắn bồi thêm

                             
"Seunghee em muốn đi đâu? Úc? Hay em muốn đến châu Âu? Anh? Pháp? Đức? Hay đến Mĩ...đi đâu anh đều đi cùng em!"

                             
"Seungho...em" giọng nói ngắt quãng. Thể hiện một sự tuyệt vọng.

                             
"Em làm sao?" Hắn hỏi dồn

                             
"Em sắp hết thời gian rồi. Em trước kia không muốn đến biển. Vì em nghĩ mọi lúc mính đều thấy biển. Nên dành một lần ra đó. Ngắm nó đẹp một lần. Vì lần đầu sẽ là lần mình ghi nhớ mãi mãi. Nó sẽ không phai theo thời gian. Đi một lần nhớ cả đời!"

                             
Cậu giọng nói đều đều trả lời hắn. Phải cậu  sinh ra ở Busan về sau mới chuyển lên Seoul này. Nhưng dù 17 năm ở Busan số lần cậu ra biển phải đếm trên đầu ngón tay. Không phải cậu không thích biển. Chỉ là...cậu muốn lần ra biển. Ngắm nhìn và chìm đắm trong nét đẹp nhẹ nhàng của biển. Chính là lần được cùng người mình yêu. Cùng người đó chạy nhảy mọi nơi trên bãi cát trắng.

                             
"Thì anh đưa em đi!"

                             
Ừm. Hắn nói lại đúng. Hắn đi cùng cậu mà. Cậu yêu hắn. Hắn yêu cậu. Hắn là mảnh ghép còn lại của đời cậu. Ngược lại cậu là phần đời của hắn. Thế còn gì nữa!?

                             
"Nhưng em không thể ngắm biển được nữa..." cậu nói mà nước mắt lã chã rơi.

                             
Thì...ra...là vậy!!! Có phải Choi Seunghee rất yêu đuối. Vì yếu đuối nên lại khóc trước mặt Yang Seungho không!? Không! Cậu không yếu đuối. Chỉ là có khóc mới làm phai đi nỗi đau của cậu. Cậu đau..............





𑁍𑁍𑁍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro