Hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xung quanh cậu là màn tối không hề có 1 ánh sáng, cậu chứ luôn gọi anh gọi mẹ cả Pi như không hề 1 ai trả lời. Trong lúc tuyệt vọng thì có chú mèo đen với đôi mắt xanh nhìn vào cậu có vẻ như nó muốn dẫn cậu đến 1 nơi cậu quyết định đi theo, trước mắt cậu là 1 khu vườn hoa hồng có 1 dáng người cao to đang đứng hướng tay về cậu, cảm giác này rất quen thuộc, hơi ấm từ bàn tay ấy.
Apo:"Mile, phải anh không"
Lúc này người ấy nở 1 nụ cười với cậu:"Bé để anh bảo vệ bé nhé"
Rồi khung cảnh dần tan biến, cậu gọi vọng theo như nó đã biến mất cậu bật tỉnh dậy, mồ hôi chảy như tắm, nhìn quanh thì là phòng anh nhưng anh đi đâu rồi?
Apo:"Anh ơi, anh đâu rồi"
Không 1 ai trả lời, 1 khung cảnh hoàn toàn yên lặng có thể nghe rõ tiếng đồng hồ đang chạy đã 12h rồi.
Từ bên ngoài có tiếng mở cửa, tiếng bước chân lại gần cậu hơn, người đó là anh đang mặc bộ đồ ngủ màu xanh lá từ đầu đến chân trông mắc cười quá đi.
Apo:"Ha, trong anh buồn cười quá"
Mile:"Bé tỉnh rồi, đói không anh nấu gì cho bé"
Apo:"Um,em muốn tắm"
Mile:"Được để anh pha nước cho"
Apo:"Dạ~"
Tầm 5 phút thì anh từ nhà tắm bước ra bế lấy thân thể nhỏ bé trên giường vào nhà tắm.
Apo:"Anh đi ra, cho cho vào"
Mile:"Anh tắm cho bé mà"
Apo:"Không nhá, háo sắc méc mẹ anh bây giờ"
Mile:"Vậy bé tắm đi anh soạn đồ cho bé"
Bên ngoài
Mile:"Sao rồi"
:"Đã ổn thõa rồi ạ"
Mile:"Tốt"
Đó là đàn em do Mile phải đi điều tra người muốn Apo và ra lệnh thủ tiêu, có vẻ như anh không phải là 1 chủ tịch bình thường mà còn là 1 tổ chức mafia lớn.
Apo:"Anh ơi, đồ bé đâu"
Mile bước vào phòng tắm, cơ thể màu bánh mật không tì vết xuất hiện, những giọt nước từ tóc nhỏ xuống cổ chạy xuống xương quai xanh làm cổ anh cứ chuyển động.
Anh đi lại gần lại cậu ôm lấy vòng eo, vùi mặt vào cái cổ để hít lấy mùi hương làm anh say mê.
Mile:"Bé thơm thật"
Apo:"Um~đừng...đừng cắn..ah~"
Bỏ ngoài tai, anh vẫn cắn đến in của dấu, tay cứ chạm vào 2 đầu ti căng như dây đàn của cậu
Apo:"Hức không muốn hức"
Cậu vừa khóc vừa đánh vào vai anh.
Mile:"Thôi mà, anh xin lỗi, không khóc nè"
Apo:"Hức anh ăn hiếp bé hic bé không biết đâu"
Mile:"Ôi anh xin lỗi bé cưng mà, anh đền cái khác cho bé nha"
Anh vừa nói vừa bế cậu ra ngoài, để cậu xuống giường, mặc quần áo cho cậu.
Apo:"Áo sơ mi của anh mà, quần của bé đâu"
Mile:"Bé tạm mặc vậy nha mẹ bé chưa đem quần áo bé qua"
Apo:"Nhưng mà không không mặc quần ngại lắm"
Thật ra mẹ cậu đã đem đồ qua rồi như anh lại chơi xấu muốn thấy cậu mặc áo của mình lại còn không mặc quần.
*Tinh*Tinh
Mile:"Có gì mai vào công ty nói sau"
Cậu đang cúi người xuống lấy nước trong chiếc tủ nhỏ trên phòng anh, áo anh khá dài so với cậu nên cặp mông chứ hiện ra khi có gió nhẹ thổi lên cộng với việc không mặc quần nên không tránh khỏi ý nghĩ tà râm từ anh, đưa 2 tay đánh 1 lực vừa đủ vào cặp đào đó.
Apo:"Ah~"
Cậu vội lấy tay bịch miệng lại.
Mile:"Mèo con kêu ngọt thật"
Apo:"Ưm, anh chơi xấu"
Mile bế cậu lại giường.
Mile:"Ngủ thôi, trễ rồi mai anh đưa bé đi chơi"
Apo:"Ngủ cũng được, anh bỏ tay ra đi mà nhột"
Mile:"Không anh thích để chổ này, mềm lắm còn ấm nữa"
Cậu úp mặt vào ngực anh mà không khỏi ngại ngùng khi có 1 anh người yêu không biết liêm sĩ.
Tối hôm đó nữa đêm lại có người tự giải quyết 1 mình.
Hôm sau, bữa sáng đã được chuẩn bị nhưng bé mèo lười vẫn muốn cuộn tròn trong chăn để làm ổ ngủ nữa, đến nỗi anh người yêu phải bế tận vào nhà tắm để thay đồ, vệ sinh cá nhân.
Mile:"Bé mèo, ngồi im để anh thay đồ cho nè"
Apo:"Muốn ngủ, bé mệt lắmmm"
Mile:"Ngoan nè, anh đưa bé lên công ty chơi"
Nghe anh bảo đưa lên công ty là 2 mắt sáng cả lên, đến lúc ăn thì phấn kích trừ khi lúc anh gắp cho 1 đũa rau lại nhăn mặt, lè lưỡi, 2 mắt rưng rưng nhìn anh.
Apo:"..."
Mile:"Bé phải ăn rau vào ăn thịt nhiều không ăn rau cũng không được"
Nói vậy chứ la bé là lại khóc lên cho mà xem, thật là bất lực với bé.
Apo:"Không, bé muốn ăn của anh"
Mile:"Đây bé ăn đi"
Cậu nhận lấy dĩa salát mà anh đưa cho.
Ăn xong anh lấy xe đưa cậu đến công ty.
Apo:"To quá đi"
Mile:"Vào thôi bé"
Phòng anh là phòng cao nhất phải đi bằng thang máy riêng.
Phòng làm việc của anh chả khác phòng của khách sạn 5 sao là mấy thậm chí là đẹp hơn, chủ dạo chủ yếu là màu xanh lá,phòng ngủ, nhà bếp, còn cả hồ hơn nữa đối diện là ngân hàng lớn.
Cậu leo lên chiếc ghế mà chỉ duy nhất anh ngồi và ngịch máy của anh, anh cũng cưng chiều để cậu tùy ý sử dụng.
Thư ký:"Chủ tịch có người muốn gặp"
Mile:"Ai"
Thư ký:"Là đám người hôn trước ngài kêu tôi giải quyết"
Mile:"Ừm, ra ngoài đi, à 5 phút nữa đem 1 phần bánh ngọt lên đây"
Thư ký:"Dạ"
Anh thư ký vừa bước ra khỏi cửa thở phào nhẹ nhỏm:"Được cứu rồi"
Mile:"Bé lát em ở trong phòng không được ra ngoài, anh ra ngoài 1 xíu rồi về, lát có người đem bánh lên cho bé"
Apo:"Dạ~, để bé soạn đồ cho anh"

Bình yên chương này mai có sóng tiếp. Bye 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro