Chương 9: Dẫn về nhà (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn tối xong cũng đã hơn 7 giờ, Tiêu Chiến quyết định bắt tay vào làm việc, thử thách lần đầu chạy deadline trong 24 tiếng. Vương Nhất Bác nói hắn sẽ không quấy rầy anh nhưng nếu cần gì đều phải nói ngay, không được phép ngại, Tiêu Chiến gật đầu rồi quay về phòng mình.

Trên bàn đã bày sẵn dụng cụ vẽ, chắc là lúc nãy có người mang lên, chỉ là nhờ giúp đỡ cũng thật quá chu đáo rồi. Tiêu Chiến ngồi xuống ghế, xoay xoay cây bút chì trong tay, suy nghĩ xem nên vẽ bạch hổ như thế nào mới ổn, thể hiện được sự dũng mãnh của nó, xong lại đặt bút xuống, xoẹt xoẹt rồi lại vứt tờ giấy sang một bên, cứ phác họa rồi lại bỏ. Rất nhanh sau đó, Tiêu Chiến hoàn toàn bị cuốn vào công việc.

Phòng bên cạnh, Vương Nhất Bác vừa xem tài liệu, chốc thì ngừng lại lắng nghe xem người bên kia như thế nào. Từ nhỏ đã phải tự sống một mình, hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ để tâm tới ai nhiều hơn mức quan hệ đối tác, thậm chí cả những tình nhân hắn từng quen, hắn cũng chẳng bao giờ dẫn về nhà. Vương Nhất Bác từ lúc đặt chân vào tiệm bánh nhỏ đó, dù chỉ là tình cờ nhưng đã vô tình vẽ lên một màu sắc mới trong cuộc sống vốn tẻ nhạt của hắn, mặc dù hiện giờ đốm màu vẫn rất nhỏ nhưng chắc chắn nó đang lớn dần và ngày nào đó sẽ lan ra, phủ hết tất thảy trong tim hắn. 

Sau khi chắc chắn không có bất kỳ sai số nào trong kế hoạch sắp tới, Vương Nhất Bác đứng dậy rời khỏi phòng, lúc đi còn cố gắng đóng cửa thật nhẹ để không ảnh hưởng đến phòng kế bên. Hắn xuống lầu, hướng dì giúp việc mà nói:

- Dì Lý giúp tôi chuẩn bị ít bánh quy và sữa tươi, bỏ ít đường.

Dì Lý cười cười, ánh mắt vui vui khi thấy cậu chủ ngày nào mình cùng lão Thời còn chạy theo sau thay bỉm nay đã lớn và biết quan tâm tới ai đó: " Ông Thời nói quả không sai! " 

- Tôi hiểu rồi. Cậu chủ đợi chút.

Vương Nhất Bác gật đầu, theo dì Lý vào bếp. Bánh quy lần trước được Tống Kế Dương tặng, dì Lý tinh ý chọn loại cao cấp cho khách quý, mang bỏ vào lò vi sóng, sau đó đun một ít sữa tươi với cỏ ngọt, đổ ra một chiếc bình thủy tinh rồi xếp ngây ngắn trên khay gỗ. Xong xuôi mới quay sang Vương Nhất Bác đang đứng cạnh cửa bếp:

- Cậu chủ, xong rồi đấy.

Gật đầu rồi nhận lấy chiếc khay từ tay dì Lý, hướng thẳng phòng Tiêu Chiến mà bước. Anh lúc này vẫn đang chìm trong việc chạy deadline. Xung quanh bàn làm việc toàn là giấy đã bị vo tròn, trên mặt bàn thì nào bút chì, chì màu, sơn dầu, bút lông nằm tứ phía. Tiêu Chiến hai mắt tập trung cao độ, tay không ngừng múa qua múa lại trên màn hình máy tính bảng, anh không hề biết có một người đang đứng phía sau cánh cửa. 

Vương Nhất Bác chần chừ, hắn không biết bây giờ gõ cửa có làm ảnh hưởng đến anh không: " Chỉ là chút đồ ăn lót dạ. Hẳn sẽ không phiền đi. " hắn nghĩ. Cuối cùng vẫn đưa tay lên mặt cửa gõ hai cái.

Cộc cộc

- Tiêu Chiến, anh sao rồi?

Tiêu Chiến vẫn bất trị sở động trong phòng, nhưng miệng cứ tự động trả lời Vương Nhất Bác:

- Tôi ổn. Cậu có việc gì sao?

- Không... Tôi vào được chứ?

- Được.

Vương Nhất Bác đẩy cửa bước vào, hơi khựng lại khi thấy đống bừa bộn nhỏ xung quanh chỗ anh. Người kia vẫn đang chăm chú, hai giọt mồ hôi theo thái dương chảy xuống, đôi mày khẽ chau nhẹ, cánh môi đóng lại, góc nghiêng ở cự ly gần này của Tiêu Chiên là lần đầu hắn trải nghiệm, tim đập thịch một cái vì quá đẹp.

Nghe tiếng mở cửa nhưng không thấy ai lên tiếng, lại cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm nên Tiêu Chiến buộc phải ngẩng đầu, mặt đối mặt với hắn:

- Nhất Bác?

- À... Tôi mang cho anh chút bánh quy với sữa.

- Vậy sao, cảm ơi cậu!

Tiêu Chiến lại cười với hắn.

- Thế nào rồi?

- Đây nè, cậu xem có chỗ nào không ổn không?

Vương Nhất Bác bước nhanh lại gần ghế của Tiêu Chiến, khom người nhìn vào màn hình trước mặt, đôi mắt không khỏi mở to vì kinh ngạc. Bức tranh đã được hoàn thành hơn phân nửa, nét vẽ của Tiêu Chiến rất lạ, anh đang phối màu cho con hổ, là bạch hổ, xung quanh tuyết rơi khá dày, phía sau nó là một cây tùng rất to, màu nâu đậm, hơi sẫm về phía các cành, lá đã rụng đi nhiều nhưng vẫn không làm mất đi vẻ to lớn vốn có. Lúc đầu dù nhờ vả người ta là hắn nhưng thật sự Vương Nhất Bác hoàn toàn chẳng biết chút gì về anh, lúc này hắn mới phát hiện, đây vốn không phải tác phong làm ăn của hắn, quan trọng hơn nữa, cuộc gặp này có ảnh hưởng lớn đến công ty, hắn gần như đã tin tưởng anh vô điều kiện.

- Anh từng học vẽ sao?

- Ừ, tôi là cựu sinh viên Học viện Thiết Kế. Cậu thấy thế nào?

- Anh vẽ rất đẹp!

- Thật sao? Cảm ơn cậu! Lần đầu tôi vẽ cho người khác đó! Bình thường chỉ phác thảo để nặn kẹo cho dễ thôi.

- Ừ. Tôi có hơi bất ngờ.

- Không vấn đề gì thì tôi sẽ hoàn thành xong phần còn lại, tầm 2 3 tiếng nữa. Có lẽ sẽ phải thức một chút. Cậu nếu không có việc thì ngủ sớm đi.

- Tôi thức cùng anh.

- Nhưng mà...ngày mai cậu còn phải làm việc.

- Tôi cũng có vài dự án cần xem lại. 

- Ừm, được thôi.

- Tôi về phòng một lát.

- Ừ.

Vương Nhất Bác rời đi, Tiêu Chiến trở lại làm việc. Tầm 10 phút sau, hắn quay lại, trên tay là laptop cùng một phong bì dày đựng tài liệu làm ăn. Vương Nhất Bác kéo một chiếc ghế gần đó, rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Tiêu Chiến, đặt laptop lên bàn rồi bắt đầu xử lý công vụ. Hai người ngồi đó, tập trung vào việc của mình, căn phòng chỉ có tiếng thở đều, tiếng lạch cạch của bàn phím, tiếng giấy loạt xoạt, trong không gian thoảng mùi sữa nhẹ. Ngoài kia, mặt trăng và những ngôi sao đang chiếu sáng. Trong phòng, có hai trái tim đang đập gần nhau.

Tbc

28/07/20
20:04

_alisieyang

___________

Đôi lời tác giả: Đã hoàn thành chương 9 rồi! ( tung hoa ). Hôm nay sẵn tiện Alisie đổi bìa truyện. Mình không biết sẽ có bao nhiêu chương, nhưng cũng sẽ ráng xây dựng cốt truyện chắc chắn hơn. Dù sao cũng cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình và BJYX tới đây ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro