blind

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

05.

đồ đạc trong nhà gần đây luôn lộn xộn.

mã gia kỳ là người thích sắp xếp đồ đạc gọn gàng ngăn nắp, nhưng đáng tiếc bất kể lưu diệu văn hay nghiêm hạo tường về khoản này đều có hơi quá tuỳ tiện, nếu lưu diệu văn ỷ vào sự dung túng của anh làm loạn suốt mười mấy trăm, thì nghiêm hạo tường lại biến nó thành thói quen.

ví dụ, sau khi mở cửa liền treo áo khoác lên cái móc ở trên đó, dùng xong thư phòng sẽ đóng cửa, chẳng hạn như túi snack chưa ăn xong dán lại cất đi, cuối tuần cùng làm tổng vệ sinh.

khi mã gia kỳ chạm vào áo khoác của nghiêm hạo tường trên ghế sofa lần nữa, không kìm được mà thở dài.

"nghiêm hạo tường." anh cố ý nghiêm mặt.

nghiêm hạo tường đang nằm trên ghế sofa chơi game, nghe thấy câu đó liền tiến tới lật người lại nằm lên đùi mã gia kỳ: "đợi tí nha, đợi em chơi nốt ván này rồi phụ anh."

mã gia kỳ lấy áo khoác chụp lên đầu cậu, âm thầm tức giận nói: "không đợi."

nghe có vẻ anh có ý giận, nghiêm hạo tường cũng không quan tâm tới game nữa, vội vàng nhào tới bên mã gia kỳ: "làm sao vậy bảo bối?"

"hôm qua anh nói với em sao?" mã gia kỳ không thèm dựa vào cậu, tách cậu ra khỏi người mình.

nghiêm hạo tường đưa mắt nhìn chiếc áo khoác bên cạnh, phản ứng lại: "anh muốn treo áo khoác lên."

"nhớ vậy rồi sao không treo?"

"quên mất, hoi đừng giận mà." lại cúi xuống hôn lên khoé môi anh nịnh nọt.

phút chốc cả người mã gia kỳ căng thẳng, ánh mắt thoáng qua tia bối rối, dùng tay đẩy mặt cậu ra: "em... đừng có giở trò lưu manh với anh."

"không nhớ thật đó, lần sau sẽ không quên nữa đâu mà, nha? à này, em đi lấy kẹo hồ lô cho anh ăn, hôm qua em tự làm đó, anh thử coi vị thế nào." cậu nhanh chóng chuyển chủ đề, chột dạ đứng dậy đi lấy đồ ăn vặt, nhưng bị mã gia kỳ nắm lấy tay áo.

"bỏ đi, để tối rồi ăn, anh muốn ngủ một lát." anh mệt mỏi cúi đầu xuống ngủ, bỗng nhiên cảm thấy có chút tức ngực.

nghiêm hạo tường rất nhạy cảm với tâm trạng của anh, lập tức nhận ra có gì đó không đúng: "để em ở cùng anh."

"không cần," mã gia kỳ lắc đầu, "anh vào thư phòng ngủ, em chơi đi, đừng lo cho anh." trong thư phòng có giường sofa, gần cửa sổ, có thể tắm nắng, mã gia kỳ thường thích nghỉ trưa trên đó.

nghiêm hạo tường chỉ có thể đồng ý: "được rồi, thấy khó chịu nhớ nói cho em biết, ngủ một lát đi rồi em gọi anh dậy."

"ừm." mã gia kỳ sờ mặt cậu trấn an, đi vào thư phòng đóng cửa lại.

vừa rời khỏi tầm mắt nghiêm hạo tường, anh lập tức ngồi bệt xuống trượt dọc theo vách tường, sắc mặt nhợt nhạt cùng toàn thân run rẩy.

anh phát hiện bản thân gần đây nỗi nhớ lưu diệu văn càng ngày càng mất kiểm soát.

rõ ràng đã dùng đủ mọi cách để nhắc nhở bản thân thậm chí là tự trừng phạt mình, nhưng vừa nãy khi nghiêm hạo tường hôn môi anh vẫn nghĩ tới nó, câu "đừng giở trò lưu manh với anh" lúc ngẩn ngơ ấy tựa hồ cũng như nói cho lưu diệu văn nghe.

mã gia kỳ mím môi, kéo tay áo trái lên, trên đó ngoại trừ mấy vết bầm tím còn có vài vết thương mới đóng vảy, tất cả đều do anh gây ra, anh không cách nào chấp nhận được suy nghĩ không chung thuỷ của chính mình, chỉ có thể dùng cách này để thức tỉnh bản thân lại.

anh biết mình có bệnh, luôn có vấn đề về tinh thần, vậy nên đến bây giờ mỗi ngày vẫn uống thuốc, anh cũng biết thứ cảm xúc không thể kiểm soát này có liên quan tới bệnh, nhưng vẫn vô cùng đau đớn.

anh tự hỏi đã bao giờ từng lấy nghiêm hạo tường làm vật thay thế cho lưu diệu văn chưa, bọn họ giống mà lại khác nhau, bất luận cái gì cũng không có để so sánh, nhưng giờ trong đầu anh đã nhiều lần nhầm lẫn hai người, khiến anh khó phân biệt, tâm trí kiệt quệ.

mã gia kỳ tìm thấy con dao rọc giấy giấu dưới xấp nhạc phổ, rạch nhẹ một đường lên cánh tay— sợ nghiêm hạo tường phát hiện nên anh không dám xuống tay quá mạnh— vết thương nhỏ lập tức rỉ máu, anh ướt đẫm mồ hôi lạnh rút vài tờ khăn giấy đắp lên vết thương, cảm giác tức ngực cùng cơn buồn nôn lại không hề biến mất, cơn đau đầu càng lúc càng dữ dội hơn, kèm theo tiếng ù tai điên cuồng đánh vào thần kinh anh, mất nửa ngày mới có thể thở được một chút.

anh kiệt sức ngồi dựa vào tường để bình tĩnh lại, khi anh mở mắt lần nữa đột nhiên mọi thứ trở nên rất mơ hồ, chồng bản thảo anh yêu quý nằm rải rác trên đùi, anh cúi đầu xuống phát hiện ra điều không đúng.

tuy rằng không nhìn rõ, nhưng bản thảo ấy không phải chữ viết của anh.

mã gia kỳ hơi sững sờ, muốn đưa tay nhặt lên để nhìn rõ hơn chút, nhưng cơn đau đầu dữ dội gần như khiến anh không còn sức để động đẩy, khi ý thức dần mất đi, nghiêm hạo tường bỗng nhiên đẩy nhẹ cửa bước vào.

cậu ngồi trên ghế sofa ở phòng khách lúc lâu, nghĩ tới sắc mặt khi trước của mã gia kỳ làm sao cũng không yên tâm, do dự hồi lâu vẫn là muốn xem tình hình của anh thế nào, nhưng lại không tài nào nghĩ tới cảnh tượng sẽ nhìn thấy trước mắt khi đẩy cửa ra.

mã gia kỳ không tiếng động ngồi trên mặt đất, vì cúi đầu nên không nhìn rõ vẻ mặt của anh, khắp tay toàn là vết thương, bên người có mấy tờ khăn giấy nhuộm máu đỏ, bản thảo lác đác trên sàn như bông tuyết rơi, lộn xộn đến hoảng loạn.

đầu óc nghiêm hạo tường hoàn toàn trống rỗng trong hai giây, khi định thần lại hai chân đã mềm nhũn quỳ bên cạnh mã gia kỳ, cậu run rẩy đưa tay nắm lấy cánh tay vẫn còn chảy ít máu của anh, nhìn những vết vảy trên đó, ánh mắt gần như tuyệt vọng.

đã gần một năm rồi, tại sao anh vẫn như thế này?

cậu muốn hỏi mã gia kỳ đau không, hỏi anh tại sao muốn làm tổn thương bản thân, hỏi anh khi anh làm những chuyện như thế có nghĩ tới em không, nhưng cuối cùng lúc mở miệng, đau tới mức một câu cũng không nói được.

cậu cố gắng định thần lại, trước tiên lấy điện thoại ra gọi, sau đó bế người xuống lầu vội vàng bắt xe tới bệnh viện.

mã gia kỳ không rơi vào hôn mê, sau khi cơn đau đầu dữ dội qua đi anh tỉnh táo lại không ít, ngồi ở ghế sau xe sờ mặt cậu, dùng sức chớp mắt một cái, có hơi choáng váng, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: "xin lỗi."

nghiêm hạo tường không nói gì, cúi đầu ôm người kia mỗi lúc càng chặt hơn.

mã gia kỳ thực sự quá gầy, ôm trong lòng gần như không trọng lượng, cậu luôn nghi ngờ giây sau con người này sẽ hoá thành một cơn gió vụt khỏi lòng bàn tay mà trôi đi mất, chỉ có thể nắm chặt lấy từng chút một khi vẫn có thể chạm vào.

khi tới bệnh viện, nghiêm hạo tường trực tiếp đưa người lên thẳng khoa thần kinh ở tầng 13, bác sĩ chưa kịp chào hỏi đã sắp xếp cho người vào phòng khám cấp cứu, vòng tay cậu trống rỗng, có chút ngẩn ngơ đứng đờ người ở hành lang.

toàn thân cậu chợt lạnh đi.

cậu sợ bản thân sẽ đánh mất mã gia kỳ.

06.

một năm trước, cùng một địa điểm.

"xin chào, cho hỏi anh mã gia kỳ với cậu là...?"

"em trai," người mới tới ngừng lại, bổ sung thêm, "... người nhà anh ấy."

bác sĩ gật đầu, đưa báo cáo chẩn đoán tới trước mặt cậu con trai cao lớn anh tuấn đặt vào tay, giọng nặng nề nói: "tình trạng của bệnh nhân tệ hơn so với chúng tôi dự đoán, tuy rằng anh ấy được bảo vệ rất tốt khi xảy ra tai nạn, chấn thương nhẹ, nhưng vấn đề về thần kinh có hơi khó khăn, ngoài bị mù do stress và chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn, chúng tôi phát hiện anh ấy còn mắc hội chứng anton - babinski."

"là gì?" lưu diệu văn lần đầu nghe đến tên loại bệnh này, nhíu chặt mày, những ngón tay véo mạnh báo cáo trắng bệch.

vị bác sĩ giải thích: "là một chứng rối loạn thần kinh cực kỳ hiếm gặp, theo như lâm sàng thì thuộc về 'bệnh mất cảm giác', nói đơn giản thì anh ấy không nhận ra được sự thật là mình bị mù, mà là thông qua ký ức và việc trải qua của hồi trước tự động bổ sung vào hình ảnh còn thiếu, từ đó đưa tín hiệu lên não bình thường."

lưu diệu văn cố gắng kìm nén sự chua xót và cay đắng dâng lên hốc mắt, giọng hơi khàn đi: "vậy khi nào có thể đỡ hơn? mất bao lâu?"

"vấn đề về não rất khó nói, tình huống này lại hiếm gặp, tôi không thể đưa ra thời gian chính xác, nhưng chỉ cần hợp tác điều trị, kiên trì uống thuốc, lại thêm sự quan tâm chăm sóc của người thân, sẽ vẫn còn có cơ hội để khôi phục thị lực, khi mắt được phục hồi, hội chứng anton - babinski sẽ kết thúc theo, tới đó chúng tôi sẽ căn cứ vào tình hình của bệnh nhân mà thiết lập phương án trị liệu tiếp theo."

"... được, làm phiền các cậu rồi." lưu diệu văn nghe xong không nói gì nữa, đứng dậy cầm báo cáo chẩn đoán, tên nhóc này rất cao, bây giờ gần như sắp lung lay sụp đổ.

bác sĩ cơ hồ cũng có phần cảm thông, đứng dậy vỗ vai nó: "có thể sống sót sau vụ tai nạn mà lành lặn tay chân thế này là may lắm rồi, cậu cũng phải vui lên, cảm xúc cũng ảnh hưởng lẫn nhau, anh ấy tận mắt thấy bạn mình chết, ám ảnh rất lớn, cậu phải nỗ lực kéo anh ấy thoát ra ngoài."

"... yên tâm, tôi sẽ làm vậy." lưu diệu văn gật đầu, nói cảm ơn xong đi vào phòng bệnh của mã gia kỳ.

mã gia kỳ vẫn còn ngủ, nó ngồi xuống bên ghế giường bệnh viện.

xa nhau gần ba năm, đây vẫn là lần đầu tiên nó có thể đường đường chính chính ngắm nhìn gương mặt của mã gia kỳ, anh nằm đã được mấy ngày rồi, đôi má gầy đi đôi chút, sắc mặt và màu môi đều nhợt nhạt gần như trong suốt, nhưng mặt mũi lại không thay đổi bao nhiêu— nói cách khác khuôn mặt anh so với lúc nhỏ không thay đổi mấy, nó đã ngắm hơn 20 năm, thích hơn 20 năm, nhưng vài ngày trước suýt chút nữa đã vĩnh viễn mất đi cơ hội gặp lại nhau.

là nghiêm hạo tường đã liều mạng đem cả mạng sống ra để bảo vệ anh, nhưng bản thân cậu lại bị vỡ nội tạng và xuất huyết nên tử vong ngay tại chỗ.

"...mã gia kỳ, bình thường đến cả ngón tay anh bị thương em còn xót cả buổi, sao lại anh bị mù rồi nằm trước mặt em như thế này đây? còn có nghiêm hạo tường, em không cam tâm, muốn cướp người từ tay anh ta, nhưng em không muốn mắc nợ thứ gì của anh ấy cả." lưu diệu văn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của mã gia kỳ, cúi đầu, cuối cùng không kìm được mà rơi nước mắt xuống giữa những ngón tay của cả hai đan vào nhau, "các người dựa vào đâu mà đều đối xử với tôi như vậy chứ?"

mã gia kỳ vì nghiêm hạo tường mà bệnh, nghiêm hạo tường lại chết vì mã gia kỳ, một người đã định trước để nhớ người kia cả đời, một người yêu người kia cả đời, chỉ để nó làm người ngoài cuộc xem tất cả mọi thứ, không dám có suy nghĩ tranh thủ nữa, nhưng vẫn phải cùng ở bên mã gia kỳ nhìn anh vì người đàn ông khác mà hoảng loạn đau khổ, một năm rồi hai năm, năm năm rồi mười năm... chữa căn bệnh không biết khi nào mới hết, từ đầu đến cuối chịu đựng bản án không lời.

hơn nửa năm trước nó đã thăm hỏi tin tức của mã gia kỳ, không cần suy nghĩ mà tới thành phố này, lúc lái xe đứng đợi anh ở dưới lầu nhưng nghiêm hạo tường đã tới đợi anh tan sở, hai người cư xử thân mật, chớp mắt nó gần như xác định được họ đang yêu nhau.

nó tựa hồ như phát điên, thậm chí muốn bất chấp cướp người quay về bên mình đem giấu đi, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười thoải mái vui vẻ của mã gia kỳ thì chán nản rút tay về.

trong lúc ngỡ ngàng, nghiêm hạo tường đã chủ động tìm tới tận cửa, nó không biết cậu phát hiện thế nào, tìm được số điện thoại của nó, hẹn gặp nó ở một quán cà phê.

người đàn ông đó mặc âu phục mắc tiền, vẻ mặt nghiêm túc, toàn bộ quá trình chỉ nói với lưu diệu văn đúng ba lần:

"cậu lưu diệu văn đúng không? xin chào, tôi là bạn trai của mã gia kỳ, nghiêm hạo tường."

"tôi nói thẳng luôn, không cần biết cậu xuất hiện có mục đích gì, đừng có lại gần bạn trai tôi nữa, nếu còn lặp lại lần nữa, tôi sẽ không đơn giản chỉ mời cậu một tách cà phê thôi đâu."

"các cậu từng yêu nhau như thế nào tôi không muốn biết, đã chia tay tức có nghĩa là các cậu không phù hợp, hiện tại anh ấy đang rất tốt— tin chắc rằng chính mắt cậu cũng đã nhìn thấy rồi đó, và tôi sẽ cố gắng tiếp tục làm cho anh ấy hạnh phúc và an toàn như thế này, cậu không cần phải lo lắng hay suy nghĩ gì thêm cả, cũng đừng làm phiền cuộc sống của bọn tôi nữa, vui lòng tự giải quyết ổn thoả giùm."

cậu nói xong liền rời đi, để lại lưu diệu văn ngồi trong quán cà phê lúc lâu, nó đương nhiên sẽ không bị câu "tự giải quyết ổn thoả giùm" hù doạ, lại sẽ không ngoan ngoãn buông bỏ mã gia kỳ, nhưng có khoảng thời gian lại không biết làm gì tiếp theo.

—nó không thể tranh giành với nghiêm hạo tường.

khi ý nghĩ này vừa nảy ra liền bị nó rút lại, nhưng lại như đốm lửa cứ nhen nhóm nỗi sợ hãi ẩn giấu trong lòng nó, nó dường như đang mắc kẹt giữa tình thế tiến thoái lưỡng nan, trở thành đứa trẻ không thể đưa ra tự mình quyết định, không dám theo đuổi, cũng không chịu từ bỏ.

còn chưa đợi suy nghĩ thông suốt, nó đột ngột nhận được tin nghiêm hạo tường và mã gia kỳ gặp tai nạn xe hơi.

...

không biết đã qua bao lâu, tay ở trong lòng bàn tay khẽ nhúc nhích, lưu diệu văn đột nhiên ngẩng đầu nhìn người trên giường bệnh, nhưng đúng lúc bắt gặp đôi mắt trong veo mất đi tiêu điểm.

"gia..." trong lòng nó đau mãnh liệt, muốn đưa tay ra ôm lấy anh, nhưng không ngờ người đang nằm lại kích động nhào tới vòng tay nó trước.

"tường ca!" mã gia kỳ ôm chặt lấy nó, phát ra âm thanh nghẹn ngào, "em không sao là tốt rồi, anh còn tưởng..."

toàn thân lưu diệu văn cứng đờ, trong lòng nhất thời kinh ngạc, đau đớn, hạnh phúc thầm kín, do dự, tội lỗi đan xen, khó nói thành lời.

mất nửa ngày mới hạ quyết tâm đưa tay ôm lấy mã gia kỳ, khi mở miệng thì giọng đã khàn đi.

"đừng sợ, có em đây rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro