illusion

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

03.

mã gia kỳ trước kia từng làm việc cho một công ty quảng cáo, cường độ làm việc rất cao, nhưng chỉ cần có thời gian rảnh rỗi đều dùng để viết bài hát mới với nghiêm hạo tường— âm nhạc chính là cơ hội để ban đầu bọn họ làm quen, cũng là tiếng nói chung, khi tình nồng ý đậm mã gia kỳ đều thích dùng từ "nghệ sĩ" như tên thân mật để tán tỉnh.

đêm trước tai nạn xe hơi là ngày kỉ niệm một năm quan hệ của hai người, họ cùng nhau sáng tác và phát hành một bài hát, tìm ngày trời đẹp để bắt đầu chuyến du lịch tự túc, sau đó tất cả dừng lại trong tiếng va chạm nhuốm máu.

sau khi xuất viện dù nói thế nào nghiêm hạo tường cũng không cho phép anh làm lại công việc cường độ cao đó nữa, được cái ca khúc gốc của bọn họ đăng trên mạng có độ phổ biến không tệ, có phòng thu chủ động đề nghị hy vọng cùng bọn họ tiến hành hợp tác lâu dài, tuy rằng không phải là công ty lớn, nhưng có thể làm những chuyện tuỳ thích của bản thân, mã gia kỳ không do dự mà đồng ý ngay lập tức.

nhưng nghiêm hạo tường lại từ chối, bản thân cậu thích công việc hiện tại hơn, thu nhập cũng rất ổn định, có thể bảo đảm mã gia kỳ không cần phải lo về sau mà theo đuổi ước mơ, vì vậy không muốn thay đổi. sau khi quay lại làm việc mã gia kỳ đã rời khỏi cơ quan cũ, vào một công ty cung cấp dịch vụ internet lớn, cụ thể làm gì thì mã gia kỳ không hiểu lắm, nhưng công việc rõ ràng thoải mái hơn trước, cũng có nhiều thời gian ở bên cậu hơn.

"tường ca mau lại đây!" mã gia kỳ thích chơi piano trong thư phòng vào cuối tuần, hễ có cảm hứng liền gọi nghiêm hạo tường lại nghe, hiểu biết âm nhạc của cậu so với bản thân vẫn hơn rất nhiều, luôn có thể đưa ra những ý kiến và nhận xét sắc bén.

nghiêm hạo tường đáp lại, tạp dề chưa kịp cởi đã chạy ra khỏi bếp.

cậu hồi trước mười ngón tay không đụng nước nóng, điệu bộ như thiếu gia công tử sống trong nhung lụa,  việc duy nhất có thể làm trong bếp là tìm sách dạy nấu ăn cho mã gia kỳ, hoặc là giúp làm ra mớ hỗn độn, thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào làm một vài món có mùi hơi bất ổn. về sau sức khoẻ và tinh thần mã gia kỳ đều không tốt, trái lại cậu bắt đầu lao vào bếp, nấu cho anh đủ loại món, nghiêm túc mà nói cũng có thể làm được.

khi cậu lại gần toả ra mùi thơm đậm đà, mã gia kỳ ngửi thấy có chút đói bụng, cũng không vội đánh đàn cho cậu nghe: "thơm quá, trưa nay ăn gì ngon đây?"

"thịt bò khoai tây, cà tím kho, bắp cải xào, canh sườn ngô," nghiêm hạo tường liệt kê một dãy tên món, nhìn anh như muốn được khen: "có được không mã lão sư?"

mã gia kỳ hơi ngớ người, vỗ tay giả vờ ngạc nhiên: "giỏi quá tường ca, không ngờ em rất có thiên phú đó, thì ra hồi trước toàn giấu anh thôi."

nghiêm hạo tường không nói gì, cười xoa đầu anh, bị mã gia kỳ đánh một cái vào tay: "càng ngày càng không biết lớn nhỏ."

nhắc tới mối quan hệ của anh với hai người bạn trai đều là bọn họ nhỏ hơn anh, nhưng lại yêu anh như kiểu anh là người cần được chăm sóc, lưu diệu văn hồi nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, vừa mới yêu nhau lập tức từ "mã ca" chuyển qua gọi "gia kỳ" rồi "bảo bối", nghiêm hạo tường tuy rằng vẫn quen gọi anh là "ca", nhưng khi anh đổ bệnh lại trở nên "hung hăng càn quấy", bình thường đối với anh không khác gì con nít, giúp anh mặc quần áo xong cho ăn.

mã gia kỳ cảm thấy cậu quá cẩn thận, nhưng không định uốn nắn gì cả, tai nạn xe hơi gây ra bóng ma tâm lý cho anh, nghiêm hạo tường cũng vậy, anh có thể thông cảm được.

bọn họ đều trở nên trân trọng đối phương hơn.

"em nghe thử một đoạn anh vừa viết đi." mã gia kỳ không quên chính sự, thuận tay đánh nhạc đệm rồi nhẹ nhàng hát cho nghiêm hạo tường nghe.

giai điệu rất bi thương, nhưng nỗi buồn âm thầm chứa đầy tình yêu thầm kín không thể nói nên lời, từng dòng tuôn ra theo đầu ngón tay, khắc sâu vào trái tim một người, cảm động mà lại tuyệt vọng.

nghiêm hạo tường chăm chú lắng nghe, hết bài cũng một lúc lâu chưa hoàn hồn, mã gia kỳ muốn cậu cho mình cảm nhận sau khi nghe, nghiêm hạo tường không nói ý kiến như mọi khi, ngược lại trầm mặc hồi lâu, được nửa ngày mới trả lời: "bài này... là viết cho em sao?"

"em nghe ra được mà." mã gia kỳ cũng không quá bất ngờ, nghiêm hạo tường trong phương diện âm nhạc hợp nhất với anh làm một, trình độ thưởng thức cũng rất cao, nghe được bài hát viết cho người yêu của mình cũng không phải chuyện gì khó.

mắt nghiêm hạo tường hơi nhíu lại, mỉm cười: "sao nghe buồn quá vậy?"

"anh cũng không biết nữa," mã gia kỳ vô tình nhấn phím trên piano điện, đánh ra vài tạp âm: "không biết làm sao viết ra như vậy... thế nào?"

"nghe rất hay, em rất thích," nghiêm hạo tường nghiêm túc nói, "nhưng đồ ăn để thêm lúc nữa sẽ nguội đó, nên giờ mình đi ăn trước nha?"

mã gia kỳ lặng lẽ cất bản thảo đi, phàn nàn một câu miễn cưỡng ghê, nhưng vẫn ngoan ngoãn để bị lôi ra ngoài.

bàn tay to lớn ấy nắm lấy anh dịu dàng, so với hồi trước có phần thô ráp hơn, đoán chừng là do vừa làm việc nhà vừa làm việc ngoài.

anh chợt mềm lòng, không cam tâm trách cậu qua loa nữa, lắc lắc tay cậu, hiếm khi làm nũng.

"anh viết cho em bài khác nha? viết một bài vui hơn nha."

04.

mã gia kỳ trong mắt người ngoài vừa lạnh lùng lại vừa ôn nhu.

anh vừa không cố ý cách xa người ta ngàn dặm, mà lại khiến người ta khó lòng cảm thấy gần gũi, nhưng khi nghĩ rằng anh kiêu ngạo khó bắt chuyện, anh liền cong mắt cười nói chuyện vui vẻ với người khác. anh từ nhỏ tới lớn đều không thiếu bạn bè, rất nhiều người yêu anh, anh luôn để bọn họ tự mình tranh giành với nhau, cẩn thận đeo chiếc mặt nạ dịu dàng đó suốt 20 năm.

nhưng trở về ngày thường anh thực sự chỉ có tính trẻ con và hơi mềm yếu, thi thoảng có chút chậm chạp, trời sinh tốt tính, luôn theo đuổi chủ nghĩa lý tưởng, thích dính người mà làm nũng, rất dễ bị chọc cười, ăn đồ ngọt sẽ cảm thấy vui vẻ, chụp được vài bức ảnh đẹp liền vui cả ngày, là kiểu người đơn giản không khó tính.

lưu diệu văn hoàn toàn trái ngược với anh.

mã gia kỳ từng nói nó "trời sinh dũng cảm", nó quả thực làm việc gì cũng không sợ trời không sợ đất, cố chấp cũng có mục đích, yêu hận đều mạnh mẽ, đằng sau nụ cười toả nắng là ánh mắt sắc lẹm như sói, dù đúng hay sai, đều không lùi bước, một khi đã bắt được con mồi sẽ không dễ dàng buông tha.

chỉ là chẳng qua lúc nhỏ bọn họ quen biết nhau nanh sói còn chưa mọc, nó ở bên cạnh mã gia kỳ làm em trai ngoan ngoãn nhiều năm, vậy nên sau khi trở thành người yêu ham muốn chiếm hữu và kiểm soát của lưu diệu văn mạnh mẽ đến đáng sợ, anh cũng tiếp tục ngấm ngầm chịu đựng rất lâu, làm người bạn trai khiến ai nấy đều vô cùng ngưỡng mộ.

thời học đại học bọn họ sống cùng nhau ở ngoài trường, lưu diệu văn kém anh hai tuổi, ngoại trừ việc học và chơi bóng rổ hầu hết thời gian đều dành cho mã gia kỳ, cùng anh lên lớp ở thư viện, đưa anh đi check-in du lịch khắp nơi, bình thường buổi tối cả hai sẽ cùng nhau về nhà nấu cơm, đêm đến ôm nhau trên giường, hoặc là làm việc riêng, hoặc cùng nhau xem phim, hay là hôn rồi làm tình, cứ thế trải qua một đêm dài ngọt ngào chăm sóc lẫn nhau.

lưu diệu văn lớn hơn anh một thước, được nó ôm trong lòng sẽ luôn rất yên tâm.

mặc dù đã qua lâu rồi, mã gia kỳ hồi tưởng về những năm tháng ấy vẫn là chua xót trong lòng không kể xiết, bởi vì đó là đứa trẻ anh cưng chiều hơn mười năm, cũng là tình yêu khiến anh do dự rất lâu mới dám nắm lấy.

vậy tại sao lại chia tay?

nói chung vì sói vẫn hoàn là sói, làm em trai nó có thể luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng khi làm bạn trai, sự cố chấp phũ phàng của nó sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra.

sau khi mã gia kỳ bắt đầu thực tập bên ngoài trường, càng ngày càng tiếp xúc với nhiều người, tính cách, ngoại hình lẫn tài năng của anh đều đã định sẵn để trở thành tâm điểm chú ý, còn lưu diệu văn không có cách nào để giữ anh bên cạnh cả ngày thì bắt đầu sốt ruột dễ nổi nóng. được nuông chiều quá mức, về mặt tình cảm vẫn là tính trẻ con, muốn gì đòi nấy, bất mãn thì sẽ tức giận, dù đôi khi việc gây sự vô cớ và ghen tuông là gia vị của tình yêu, nhưng cả ngày cứ như thế cũng dần mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần.

ngày chia tay, đêm hôm trước mã gia kỳ bị lưu diệu làm đi làm lại cho tới sáng mới mơ màng ngủ vì có lẽ có "người theo đuổi a", sáng sớm vì cơ thể vô cùng khó chịu mà làm hỏng hết nhiều chuyện rất nhỏ nhặt, khi những thất bại và mệt mỏi trong ngày tích tụ lâu dài đạt tới giới hạn sắp nổ tung, anh nhận được cuộc gọi của lưu diệu văn—

"anh đang làm gì vậy? tại sao cả một ngày không thèm nhắn cho em một tin?"

người yêu đầu dây bên kia hùng hổ chất vấn, trong tay là xấp tài liệu nhìn đến chóng mặt không thấy rõ được mặt chữ nữa.

thế là quả bom cuối cùng nổ tung.

mã gia kỳ nhắm mắt lại, không chịu được nữa mệt mỏi nói ra một câu đã kìm nén trong lòng bấy lâu.

"lưu diệu văn, chúng ta chia tay đi."

...

nhưng chia tay lưu diệu văn không phải chuyện dễ dàng gì, anh âm thầm khoét rỗng trái tim mình, lưu diệu văn vẫn làm đủ mọi cách để quay lại với anh, khiến anh gần như rung động, may mắn là anh sớm tốt nghiệp, không lời từ biệt đi đến thành phố mới bắt đầu dốc sức làm việc, sau khi mất cảm giác đau đớn cũng bắt đầu lần nữa thu mình lại, quay về cuộc sống ở giữa đám đông nói cười.

chính vào lúc ấy nghiêm hạo tường xuất hiện bên cạnh anh.

bọn họ gặp nhau trong một buổi hoà nhạc, nói chuyện với nhau vì cùng thích âm nhạc, trước khi chia tay còn trao đổi phương thức liên lạc, rồi sau đó trở nên rất thân thiết.

nghiêm hạo tường kỳ thực có hơi giống lưu diệu văn, bọn họ đều là người có mục tiêu và rất kiêu ngạo, nhưng cả hai lại hoàn toàn khác nhau, nếu như nói lưu diệu văn là sói giấu nanh vuốt, thì nghiêm hạo tường chính là con mèo cao quý tao nhã, ánh nhìn tưởng vô hại mà lại làm đau người khác, vẻ ngoài xa cách nhưng mềm mại, khi muốn gần gũi với bạn sẽ ngửa bụng lên làm nũng.

mã gia kỳ vốn không muốn yêu thêm lần nữa, cũng thẳng thắn bộc lộ với nghiêm hạo tường rằng bản thân có mối tình đầu khó quên, tuy nhiên vẫn là từng bước bị cảm động trước sự quan tâm chu đáo của cậu, cô đơn một mình nơi xứ người xa lạ đã lâu, tình yêu của nghiêm hạo tường như nắng hạn gặp mưa rào khiến anh dễ chịu, nên việc quyết định quan hệ cũng tự nhiên mà tới.

anh không dám nói bản thân đã hoàn toàn buông bỏ lưu diệu văn, nhưng anh trước nay chuyện tình cảm luôn thận trọng, tin chắc mình sau khi bắt đầu mối tình với nghiêm hạo tường tuyệt đối nghiêm túc một lòng một dạ.

nghiêm hạo tường là người phù hợp nhất với anh, anh muốn dành cho cậu ấy một cuộc sống tốt đẹp.

nhưng không biết vì sao, mã gia kỳ gần đây luôn nghĩ về lưu diệu văn.

hình như là bắt đầu từ lần đi ngắm bình minh, nghiêm hạo tường nói lưu diệu văn tới bệnh viện thăm anh, anh lúc đó không phản ứng gì, nhưng trong lòng vẫn còn nhớ.

khi ăn sẽ nghĩ về nó, khi ngủ sẽ nghĩ về nó, ngay cả khi làm tình cũng luôn nghi ngờ mình đang ôm người khác, thậm chí khi ý thức mơ màng nhất phải cắn chặt môi để không kêu lên tên của lưu diệu văn.

sau khi anh tỉnh dậy sẽ cảm thấy xấu hổ vô cùng, càng không chịu được mà tự trách mình.

nghiêm hạo tường đã bảo vệ anh trong tay trước thời khắc sinh tử, đến bây giờ anh lại nhớ mãi không quên tình đầu, thực sự không nên. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro