Chương 10.1 (R18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


----

                                              

Diêm Tiêu khẽ giật mình, "Ta không thể nào để ngươi chết, Nhất Bác..."

                      

                

Vương Nhất Bác đã sắp bị thuốc này giày vò hỏng mất, nhưng vẫn mỗi chữ mỗi câu nói, "Diêm Tiêu, giết ta, ta cảm tạ ngươi. Ta sống là người của A Chiến. . . Chết, cũng là quỷ của A Chiến, ta không thể nào cùng người khác, chết cũng không thể. . ."

                

"Giúp ta nhắc nhở A Chiến. . . Đời ta không còn cách nào có thể tiếp tục sánh vai cùng hắn, ta thật sự rất thương hắn, hắn trên đời là người tốt nhất, ta thật sự rất muốn cùng hắn ở bên nhau trọn đời trọn kiếp. . ."

                      

                

A Chiến, ta đã sống hai đời, cuối cùng vẫn phụ ngươi, là ta nuốt lời với người rồi.

                      

               

Ta đã không thể đi cùng ngươi đến cuối đời.

                      

                

Ta thật sự yêu ngươi. . .

                      

                

Tiếp theo một cái chớp mắt, đoản kiếm sắp đâm vào ngực, lại bị người hung hăng chộp tay lại.

                      

                

Diêm Tiêu nắm chặt tay mà Vương Nhất Bác đang cầm đoản kiếm, giờ phút này khóe mắt đã ửng đỏ, tên ngốc này. . .

                      

              

Diêm Tiêu tháo mặt nạ của mình ra, bên dưới lớp mặt nạ tinh xảo là khuôn mặt anh tuấn, trong ánh mắt là tràn đầy sủng nịch. Trên cằm của hắn mặc dù còn lưu lại chút máu do thổ huyết, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến dung nhan.

                      

                

Hắn là Nhiếp Chính Vương của Chiến quốc.

                      

                

Tiêu Chiến.

                      

                

"A Chiến. . ." Vương Nhất Bác hai mắt đẫm lệ mông lung, thoáng chốc, sóng lớn bành trướng.

                      

                

Tiêu Chiến vứt bỏ đoản kiếm trong tay Vương Nhất Bác, nói, "Thật xin lỗi, Nhất Bác, đều tại ta, đều tại ta. . . Đều là ta không tốt, ta. . ."

                      

                

Vương Nhất Bác một phát nhào vào trong lòng hắn.

                      

                

Là hắn, vẫn luôn là hắn.

                      

                

Dù kiếp trước hay kiếp này, người bên cạnh một mực bảo vệ mình vẫn là hắn.

                      

                

Tiêu Chiến, Diêm Tiêu, cậu tại sao lại không nghĩ tới. . .

                      

                

Vương Nhất Bác vốn đang khóc không ngừng, nhưng lại nghĩ đến việc Tiêu Chiến xông cơ quan trận vì mình mà bị thương, càng không kiềm chế được nỗi lòng.

                      

                

"Tiêu Chiến, ngươi khốn nạn! Hu hu . . Ngươi đã lừa gạt ta hai đời ngươi có biết hay không! Hu hu. . . Ngươi có biết cơ quan trận đó nguy hiểm cỡ nào hay không mà ngươi còn xông tới! Ngươi điên rồi!" Tiêu Chiến đã bị Vương Nhất Bác ép nằm ngửa lên mặt đất.

                      

                

Mà lúc này, dược hiệu của hợp hoan tán cũng đã tới cao trào, gương mặt của Vương Nhất Bác đỏ bừng, cậu thở hổn hển, trầm thấp nói, "A Chiến! Ta muốn ngươi! Ngươi đời này chỉ có thể là của ta!"

                      

                

Sau đó tay cậu dồn dập không có phương hướng gì kéo đai lưng của Tiêu Chiến ra, Tiêu Chiến nhìn người đang cưỡi lên mình, hình thái quyến rũ thật là đặc biệt câu người, vành môi hắn hơi hơi nhướn lên, mười phần khiêu khích, "Được, Nhất Bác liền ngồi lên đi, tự mình động, ta tuyệt đối không phản kháng."

                                  

              

                        

                

"Ngươi chờ đấy A Chiến! Ta muốn đem ngươi ép khô! Để cho ngươi tinh tẫn nhân vong(*)!" Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi, hướng về phía tóc mai Tiêu Chiến mà vuốt ve, dược hiệu cũng phát tác, đâu còn là bộ dáng đích tử(**) Vương gia mẫu mực, bây giờ đều là lớn mật mà phóng đãng.

(*) Tinh tẫn nhân vong: Lao lực quá mà chết (thường nói trong chuyện giường chiếu)

(**) Người con duy nhất

                

Ánh mắt Tiêu Chiến lóe lên, nhìn dáng như thế của cậu, hắn giống như cũng bị trúng thuốc.

                

Bởi vì Vương Nhất Bác chính là xuân dược của hắn. Cũng là phương pháp giải dược duy nhất

                

"Được, mời ái nhân cứ từ từ dùng." Tiêu Chiến thấp giọng cười nói, tựa như thú tính bắt đầu mở ra.

                

Phía sau thác nước, giữa trời đất, quần áo trên đất.

                

Hai cỗ nam nhân cao lớn, không mảnh vải che thân khó mà kiềm chế quấn lấy cùng một chỗ. Ôm hôn cuồng dã làm cho người ta có cảm giác dồn dập. Hai người nhiều kiểu nhiều lần rong ruổi trong động, mỗi một góc đều là hình ảnh phóng đãng.

                

Tóc đen rủ xuống mặt đất, nơi giao hợp. Bỗng cao bỗng thấp làm tiêu ngọc, mồ hôi túa ra, ra vào kịch liệt, kìm lòng không được yêu kiều, ở bên trong tiếng nước chảy lớn, lại đặc biệt càng thêm mê người.

                

Vương Nhất Bác một lần lại một lần yêu cầu lấy Tiêu Chiến.

                

Mà cái cảm giác căng mịn cũng làm cho Tiêu Chiến phát điên, không ngừng vuốt ve eo nhỏ của người dưới thân, giày xéo cậu ở mỗi một chỗ, dựa theo rung động của cậu mà ra vào.

                

Không có chút tiết chế nào, bảy lần bắt bảy lần thả, trên đất bừa bãi.

                

.

.

.

                

Sau nửa canh giờ, người của Tần gia không tìm được tung tích của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, mà bên ngoài lại truyền đến tiếng Vương Quốc Công dẫn binh tiến đánh tới đây.

                

"Vì sao vẫn chưa tìm ra được hai người bọn họ? Đám phế vật này! Thuê các ngươi để làm gì? Địa bàn của mình còn tìm không thấy người?" Tần Mẫn nhìn Vương Quốc Công ở phía xa đang suất lĩnh đại quân, tức giận nhưng lại có một chút sợ hãi.

                

Dưới người cung kính đi tới, quỳ xuống hành lễ nói, "Gia chủ bớt giận! Xin nghe gia chủ phân phó, cấp dưới còn lại của Tần gia đã rời khỏi nơi đây, kế tiếp mời chỉ thị của gia chủ."

                

"Lui!" Tần Mẫn hai mắt đỏ tươi, nhìn đại quân ở phía xa đã gần đến, không cam lòng nói, "Diêm Tiêu, Vương Nhất Bác. . . Chờ đó cho ta!"

                

Tần Mẫn vận khinh công, gào thét nói, nhưng trong chớp mắt, trước mặt nàng liền xuất hiện một đội người áo đen đánh vào chỗ hiểm.

               

"Nguy rồi gia chủ, là người của các sát thủ!" Hạ nhân quát to một tiếng, ngay sau đó một giây sau bạo máu mà chết.

                

Chỉ chốc lát sau, Tần Mẫn bị chế ngự, người áo đen cầm đầu tháo mặt nạ xuống, là Vân Nam.

                

Mà Vương Quốc Công xuất lĩnh quân đội của Vương gia vào núi, trước đó cũng đã bố trí mai phục tốt rồi. Người Tần gia, không còn một mống, tất cả sa lưới.

            

              

                        

                

"Lão gia! Tên hạ nhân mà Tần Mẫn cách đây không lâu phái đi đưa tin tức cũng đã bị chúng ta bắt được!"

                

"Làm tốt lắm! Kế tiếp nhanh lên, mọi người đi khắp nơi tìm kiếm, coi đây là ở trung tâm, phạm vi ngàn dặm, cho dù có đào sâu ba thước, cũng phải tìm ra Nhiếp Chính Vương điện hạ cùng Nhất Bác." Vương Quốc Công nói.

                

"Vâng." Bọn binh lính nhận mệnh, lập tức bắt đầu tìm kiếm từ trong ra ngoài. Chỉ có điều sơn động ở phía sau thác nước thật sự là quá mức bí ẩn, không có người phát hiện. Mà âm thanh của hai người trong sơn động cũng đều bị tiếng ầm ầm của thác nước che giấu.

                

Một đêm trôi qua, tất cả mọi người đều không tìm được Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác. Cơ quan trận trong lòng đất ngược lại bị phát hiện, từng cỗ thi thể của người áo đen, cùng những vết máu và dấu vết đánh nhau mới vừa lưu lại ở đây không lâu.

                

Vương Quốc Công lập tức suy đoán, Tiêu Chiến rất có thể là đã bị thương. Có lẽ đã sớm tìm một chỗ bí mật, mang theo Vương Nhất Bác trốn đi, nếu như không nhanh chóng tìm tới đó, chỉ sợ thương thế vương gia sẽ khó mà điều trị.

                

Thế nhưng nơi này bọn họ đã tìm hết, đến cùng nên đi đâu để tìm được hai người bọn họ đây.

                

"Lão gia, Lưu thúc đến rồi!" Hàn Phong bẩm báo.

                

Vương Quốc Công nhìn lại, liền thấy Lưu thúc một mặt lo lắng nói, "Quốc công đại nhân, vương gia cùng tiểu thiếu gia vẫn chưa tìm được sao? Để tiểu nhân giúp ngài cùng nhau tìm kiếm."

                

"Được. Phiền Lưu thúc rồi." Vương Quốc Công hướng về phía hắn gật đầu, ngược lại hướng về phía đám người Hàn Phong nói, "Tối hôm qua, sắc trời quá mờ, có thể chỗ bí mật còn chưa để ý kỹ. Bây giờ trời đã sáng, tất cả mọi người tìm cẩn thận, nhớ kỹ cũng phải để ý âm thanh, không được buông tha một tí manh mối."

                

"Vâng!" Đám người nhận lệnh, tản đi khắp nơi tìm kiếm.

                

Lúc đi qua thác nước, Hàn Phong trong lúc vô tình nhìn ở phía dưới đầm của thác nước, nổi lơ lửng một cành liễu tuệ nho nhỏ như ẩn như hiện, chìm chìm nổi nổi.

                

Hắn đến gần cẩn thận xem xét, sắc mặt trong nháy mắt biến đổi, "Lão gia, lão gia, đây là cành liễu tuệ trên thanh đoản kiếm của thiếu gia!"

                

"Cái gì?" Vương Quốc Công cũng trông thấy cành liễu tuệ kia.

                

Hàn Phong sắc mặt trắng bệch, "Xong, không lẽ thiếu gia đang ở dưói đầm nước này?"

                

"Nhất Bác là cùng ở một chỗ với vương gia, có lẽ sẽ không." Vương Quốc Công lầm bầm lầu bầu trấn an một câu, sau đó đưa tay cởi áo choàng của mình ra, lại cởi áo ngoài, phù phù một tiếng nhảy xuống nước.

                

"Lão gia!" Hàn Phong ở một bên vội vàng gọi.

                

Đầm nước vô cùng rét lạnh, Vương Quốc Công liền chìm sau vào đáy nước. Cũng may chẳng được bao lâu, hắn liền từ đáy đầm đi ra.

            

              

                        

                

"Lão gia, hẳn là để cho tiểu nhân đi xuống, ngài cái này. . ." Hàn Phong vội vàng trùm áo ngoài lên cho Vương Quốc Công.

               

"Ở dưới đáy nước không có trông thấy bọn họ. Nên là không có nguy hiểm." Vương Quốc Công đem liễu tuệ mới vừa mò lên đưa cho Hàn Phong.

                

Hàn Phong nhìn liễu tuệ trong tay, nhịn không được hướng về phía đầm nước hô to, "Thiếu gia! Thiếu gia ngươi ở đâu a! Thiếu gia!"

                

Đáp lại hắn, cũng chỉ có tiếng của thác nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro