Chương 9.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác mặt biến sắc, một tiếng rút ra dao găm đem theo bên người gác ở trên cổ mình, nhìn chằm chằm vào Tần Mẫn nói, " Tần Mẫn, ngươi thả Diêm Tiêu, ta sẽ tiếp tục làm con tin của ngươi. Nhưng ngươi không thả, ta chết ngay bây giờ, mất đi con tin, ngươi còn lấy cái gì để mà hoàn thành kế hoạch của ngươi đây."

                

"Uây, nhìn không ra nha, ngươi với Các chủ của các sát thủ có quan hệ không ít. Ngươi không phải là nam nhân của Tiêu Chiến sao? Bây giờ vì một nam nhân khác mà muốn chết muốn sống, không sợ Tiêu Chiến biết?" Tần Mẫn môi khẽ cong, thần sắc châm biếm.

                

Vương Nhất Bác cười lạnh, "Tần Mẫn, ta cùng A Chiến không phải chỉ vì điểm tiểu tâm tư kia của ngươi liền có thể châm ngòi. Ta bây giờ cũng chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi thả hay là không thả người?"

                

"Coi như ngươi lợi hại, ta thả." Tần Mẫn sầm mặt lại, bên trong ánh mắt thoáng qua một chút không vui, nhưng là ngay sau đó nhếch miệng lên một vệt cười tà, "Ngươi bị ta bắt được, Tiêu Chiến đã mặc kệ ngươi, ngươi vì ngươi mà vào ra sinh tử lại là nam nhân khác, ngươi vẫn nói ngươi cùng Tiêu Chiến tình cảm rất tốt? Ha, nực cười. Thả thì thả, dù sao mục tiêu của ta không phải hắn."

                

Tần Mẫn nói tiếp, "Còn thừa lại nửa canh giờ, nếu như ngươi có thế để cho Tiêu Chiến tới cứu ngươi, ta lập tức thả hắn. Nếu như hắn không đến, vậy thì mạng sống của hai ngươi, ta muốn lấy hết."

                

Mặt mày Vương Nhất Bác nhăn lại, mà ở lúc hai người bọn họ đang nói chuyện, Diêm Tiêu một mực yên lặng không lên tiếng đột ngột ôm eo Vương Nhất Bác, thừa dịp tất cả mọi người không phản ứng kịp, chợt lao vào trong một mặt tường.

               

Người không biết còn tưởng rằng Diêm Tiêu nghĩ quẩn, muốn ôm Vương Nhất Bác cùng một chỗ mà chết. Nhưng sau một khắc, ở trước mặt bức tường kia, Diêm Tiêu đã mang theo Vương Nhất Bác biến mất.

            

              

                        

                

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, trời đất quay cuồng, liền xuất hiện ở một lối đi khác.

               

Nhưng cũng sau một khắc, Tần Mẫn cũng từ bên tront một mặt tường ra đến, mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi nhìn Diêm Tiêu, "Ngươi tại sao lại có thể xem hiểu trận đường?"

                

"Nếu không ta cùng các ngươi lờn vờn lâu như vậy, là đùa giỡn hay sao?" Diêm Tiêu lạnh lùng nói, ôm Vương Nhất Bác lần nữa xuyên tường qua. Âm thanh của cơ quan âm thanh, hai người lần nữa biến mất.

                

Bước chân của Diêm Tiêu không ngừng, lại là tiếp tục xuyên tường, một mặt lại một mặt.

                

Hắn không ngừng giết mấy tên áo đen, cũng là vì đối phó với càng nhiều người áo đen xuất hiện, nhớ kỹ chỗ mà bọn hắn xuất hiện, sau đó suy ra  quy luật của cơ quan trận này.

            

Mà Tần Mẫn liên tiếp đuổi theo hai lần lại không đuổi kịp, ánh mắt biến đổi, "Đáng chết, cơ quan trận lại bị hắn phá! Không còn con tin, binh lính của Tiêu phủ chỉ sợ là cũng nhanh muốn tấn công vào đến rồi! Người, nếu như không tìm ra được người, lập tức rút lui!"

               

Cuối cùng cũng tìm được lối thoát mê cung, sắc trời đã tối. Diêm Tiêu mang theo Vương Nhất Bác một đường chạy trốn, nhưng từ cơ quan trận đi ra, nội lực của hắn đã hao hết, không còn một chút năng lực phản kháng.

                

Thoáng chốc, ở trước mắt là một thác nước, mà phía xa đều là truy binh của Tần gia. Đứng ở thác nước trước mặt, Diêm Tiêu dùng hết sức lực cuối cùng ôm Vương Nhất Bác vọt vào.

                

Phía sau thác nước, lại có khoảng không riêng.

                

"Khụ khụ. . ." Diêm Tiêu phun ra một ngụm máu tươi, có điều bởi vì hắn bị mặt nạ che lên mặt, chỉ có thể nhìn thấy máu tươi từ khe hở mặt nạ chảy xuống, làm đau lòng người.

                

"Sau nửa canh giờ, Vương Quốc Công liền biết mang binh đánh vào nơi này, đến lúc đó ngươi nhảy xuống. . . Khụ khụ. . ." Giọng của Diêm Tiêu cực kỳ suy yếu, nói xong câu đó, liền vô lực ngã trên mặt đất.

                

Diêm Tiêu ở Yên Vũ các nói với Hàn Phong, hắn đi trước cứu Vương Nhất Bác, nếu không cho dù cho có đại quân vây bắt, Tần Mẫn cũng sẽ lấy Vương Nhất Bác ra uy hiếp, hắn cũng chỉ có thể lui binh.

                

Phải cứu được Vương Nhất Bác ra, mới có thể tiến đánh. Mà thời gian ước định, chính là sau nửa canh giờ. Sơn động ở phía sau thác nước, cho dù là Tần Mẫn hẳn là cũng không biết. Nơi này trước mắt là chỗ an toàn nhất.

                

Mà hắn giờ này phút này đã không có một chút sức chiến đấu. Chỉ cần có một tên áo đen bình thường xuất hiện, cũng có thể lấy mạng hắn.

                

"Phụ thân. . . Được, ta biết rồi. . ." Vương Nhất Bác nghiêm túc gật gật đầu, lo lắng nói, "Ngươi thế nào rồi?"

                

Diêm Tiêu lắc đầu, không nói tiếp, dựa vào vách động nghỉ ngơi. Trong lúc nhất thời, chỉ còn tiếng thác nước bên ngoài rơi xuống. Vương Nhất Bác cũng không quấy rầy hắn, để hắn có thể tĩnh dưỡng điều tức.

                

Nhưng không qua mấy phút, Vương Nhất Bác liền cảm thấy khắp người không đúng lắm, như là lửa đốt, khắp người khó chịu.

                

Vương Nhất Bác nhớ tới viên thuốc mà Tần Mẫn đút cho mình. Chẳng lẽ là dược hiệu phát tác? Cậu gắt gao nhịn xuống, lúc này đã không thể làm loạn thêm cho Diêm Tiêu.

                

Cậu khắp người nóng ran, loại khó chịu này để Vương Nhất Bác nhớ tới y thuật đã đọc qua. . . Xuân dược?

                

Vương Nhất Bác thoáng chốc liền hiểu.

                

"Nhất Bác, " Diêm Tiêu đã nhận ra người bên cạnh có chút không đúng, nói, "Qua đây."

                

Vương Nhất Bác lắc đầu, đã hoàn toàn không có ý thức được Diêm Tiêu đã sử dụng xưng hô quen thuộc với mình ."Không. . .", giờ phút này, giọng của cậu đã chuyển sang mê người.

                

Diêm Tiêu nhanh chóng đứng dậy đi đến trước mặt cậu, một phát nắm chặt tay cậu, bắt mạch, sắc mặt trong nháy mắt biến đổi, "Hợp hoan tán(*)?"

(*) Một loại xuân dược

                

Hợp hoan tán mà Tần gia chế tạo ra, so với loại hợp hoan tán thông thường hoàn toàn khác biệt. Dược hiệu cực kỳ bá đạo, nếu như người trúng độc không thể cùng người khác giao hợp, liền hiểu rằng sau một khắc đồng hồ sẽ bạo thể mà chết.

                

"Ngươi đừng tới đây. . ." Vương Nhất Bác lúc này đứng cũng không đứng không vững, chỉ có thể nhích ra tránh Diêm Tiêu, cắn răng nói, "Đem đao của ngươi cho ta, nhanh!"

                

Cậu nhất định phải cắm cho mình mấy đao để tỉnh táo một chút.

                

Diêm Tiêu nóng nảy nói, hắn quên mất bản thân mình giờ phút này còn mang mặt nạ, "Hợp hoan tán khó giải, trong vòng một khắc đồng hồ mà không. . . Ngươi sẽ chết. Đừng ầm ĩ, Nhất Bác, mau qua đây."

                

"Ngươi giết ta, giết ta." Vương Nhất Bác gắt gao cắn răng, ngữ khí kiên quyết.

            

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro