Chương 9.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó Tần Mẫn xoay người ra khỏi căn phòng, cửa phòng từ bên ngoài bị người khóa cứng.

                      

                

Vương Nhất Bác đương nhiên không ngồi chờ chết, cửa sổ, ngăn tủ, sàn nhà, mỗi một chỗ đều tỉ mỉ kiểm tra, nhưng tiếc thay, cửa sổ bị người khóa, trong phòng cũng không có mật đạo cửa ngầm hay bất cứ các loại chỗ ẩn thân nào khác.

                      

               

Sau khi Vương Nhất Bác xem xét không có kết quả, chỉ có thể trở lại giường lần nữa ngồi xuống, suy nghĩ đối sách. Cậu bây giờ khắp người vô lực, có lẽ là viên thuốc mà Tần Mẫn cho cậu uống đã có tác dụng, xem ra liều mạng là điều không thể.

                      

                

"Gia chủ, chúng ta sao không dứt khoát lợi dụng ngay bây giờ, chờ Tiêu Chiến vừa đến sẽ lập tức giết, vì sao còn muốn hợp tác với hắn." Tên hạ nhân vừa thấy Tần Mẫn đi ra, hỏi.

                      

                

Tần Mẫn cười lạnh một tiếng, "Ngươi coi, đường đường là Nhiếp Chính Vương, dễ đối phó lắm sao?"

                      

                

Huống chi, nàng không muốn giết hắn.

                      

                

"Thuộc hạ lỡ lời." Tên hạ nhân lập tức nhận sai.

                      

                

Khóe miệng Tần Mẫn câu lên, "Có điều Tiêu Chiến muốn cứu Vương Nhất Bác, nơi này đầy bẫy, đủ để tước đi mạng sống của hắn. Tiêu Chiến là người thông minh, hẳn là sẽ không vồ vập xông tới. Chỉ là không ngờ tới Vương Nhất Bác, đã sớm đi tìm Lạc Hãn, ngươi nhớ kỹ đi thông báo cho Dịch Tu, nói cho hắn biết ta đã bắt đầu hành động, nếu Lạc Hãn đã vô dụng, chỉ có thể dùng biện pháp mạnh."

                      

                

"Bẩm báo! Gia chủ!" Tần Mẫn vừa dứt lời, lại một người bộ vọt vào, quỳ một chân trên đất.

                      

                

"Nói."

                      

                

"Gia chủ, Nhiếp Chính Vương không đến! Ngược lại Các chủ của các sát thủ, Diêm Tiêu đến rồi! Còn xông vào trong trận cơ quan!"

                      

               

Tần Mẫn lông mày căng thẳng, "Lại là hắn? Các ngươi vừa rồi không giải quyết hắn sao?"

                      

               

"Gia chủ, đây chính là Các chủ của các sát thủ.... Cái này. . ."

                      

                

Tần Mẫn sắc mặt lạnh tanh, "Khởi động cơ quan, giết hắn."

                      

                

Bí thuật của Tần gia, chính là trận cơ quan, có vào không có ra, chắc chắn phải chết.

                      

                

Nhưng đã hơn nửa canh giờ từ khi Diêm Tiêu đi vào cơ quan, hạ nhân lần nữa vội vã tới báo, "Gia chủ, Các chủ của các sát thủ không thấy đâu nữa!"

                      

               

.

.

.

.

                      

                

Vương Nhất Bác đang suy tư, đột nhiên cửa phòng bị người bịch một cái đạp ra, cậu hơi bị kinh động nhìn qua. Ngước mắt nhìn lên, "Diêm Tiêu! Ngươi tại sao lại theo tới đây?"

                      

               

"Ta không đến thì ngươi phải biết làm sao bây giờ?" Diêm Tiêu 'vèo' một cái thuấn di(*) đến trước mắt Vương Nhất Bác, ôm lấy cậu, đem người vác lên vai, lại vèo một cái xông ra ngoài.

(*) Dịch chuyển                    

                

.

.

.

                      

                

Bên môi Tần Mẫn câu lên một vệt cười lạnh, "Không sao, có vào phải có ra, đương nhiên trước tiên hắn phải vào đây. Đã đến cơ quan trận, còn muốn đi ra ngoài, coi bí thuật người Tần gia là vật trang trí hay sao? Giữ lại cái mạng nhỏ của Vương Nhất Bác. Các chủ của các sát thủ, phải giết."

                                  

              

                        

                

Dừng một chút, nàng lại nghĩ tới Tiêu Chiến, "Chỉ là giữ lại một cái mạng, đánh gãy cánh tay hay thiếu chân không quan trọng, cũng để cho Tiêu Chiến biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc." . . .

                

Diêm Tiêu ôm Vương Nhất Bác lao nhanh ra, cảnh vật trước mắt biến hóa khôn lường. Vương Nhất Bác lúc này mới phát hiện ra căn phòng phía sau, lối đi ở bốn phương tám hướng đều giống nhau như đúc.

                

Vừa mới thay đổi, trong nháy mắt một hàng ám khí liền bay tới, Diêm Tiêu xoay người giữa không trung trốn thoát, nhưng vừa mới đáp xuống mặt đất, chung quanh tường đột ngột chuyển động, từ bên trong xuất hiện một người áo đen, hướng về phía Vương Nhất Bác sau lưng Diêm Tiêu cho một đao.

               

Cũng may Diêm Tiêu phản ứng cực nhanh, Vương Nhất Bác cũng nhanh lắc mình liên tiếp tránh đi, đồng thời ám khí trong tay cũng bắn ra.

                

Mà người áo đen kia sau khi né được đòn của Diêm Tiêu, lập tức đi vào trong tường, liền biến mất ở trong tường. Phương thức xuất hiện và rời đi một cách quỷ dị như thế này, làm Vương Nhất Bác thoáng chốc rõ ràng, trên vách tường có cơ quan.

                

"Diêm Tiêu, ngươi không có bị thương chứ?" Vương Nhất Bác quan tâm hỏi.

                

Diêm Tiêu lắc đầu, mặt nạ che kín nét mặt của hắn, chỉ còn lại một đôi mắt thanh lãnh, sâu không lường được.

                

"Vậy là tốt rồi. Nơi này là đâu? Có cơ quan, có ám khí, còn có người áo đen xuất quỷ nhập thần. . ." Vương Nhất Bác cảnh giác nói.

                

Cảm giác trong vách tường lúc nào cũng có thể sẽ lại có một người áo đen đến.

                

Diêm Tiêu cẩn thận nhìn bốn phía, mở miệng nói ra, "Là cơ quan trận."

                

"Tần Mẫn lại dùng cơ quan trận." Vương Nhất Bác sắc mặt trợn nhìn trắng, "Nữ nhân này, nghĩ tới nam nhân của ta nhiều đến nỗi sợ là muốn điên rồi."

                

Diêm Tiêu cũng là giật mình, nhếch miệng lên một nụ cười bất đắc dĩ.

                

"Cẩn thận." Diêm Tiêu lúc này lời ít mà ý nhiều.

               

Vương Nhất Bác thận trọng gật gật đầu.

                

Ngay sau đó Diêm Tiêu chỉ vào lối đi trước mặt nói, "Nên tiếp tục."

               

"Diêm Tiêu, ngươi không nên tới. Việc này vốn cũng không liên quan tới ngươi. Tới cơ quan trận, quá mức nguy hiểm." Vương Nhất Bác nhìn Diêm Tiêu, trong giọng nói có một chút trách cứ.

                

Diêm Tiêu cũng nhìn hắn, chỉ là lắc đầu, không lên tiếng. Hai người trầm mặc đi ở trong đường hầm, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện thêm mấy tên áo đen, lối đi tựa hồ không có chỗ ra, vẫn luôn đi ra không được.

                

"Trong này sợ là không dễ dàng đi ra ngoài như vậy." Vương Nhất Bác nói.

                

Lúc này đã qua hai canh giờ. Diêm Tiêu không biết đang tính toán cái gì, nói, "Tiếp tục đi."

                

Cơ quan trận nếu như có thể phá một cách dễ dàng như vậy, thì ắt hẳn sẽ không phải là bí thuật nổi tiếng của Tần gia. Thời gian từ từ trôi qua, không ngừng xuất hiện thêm người áo đen, võ công của bọn hắn cũng càng ngày càng mãnh liệt, sát chiêu càng ngày càng hung ác, người cũng càng ngày càng nhiều.

   

Vết thương trên người Diêm Tiêu dần dần nhiều hơn. Vốn là áo bào đỏ, lại thấm lấy máu tươi, màu sắc càng đậm hơn, máu cũng tí tách rơi trên mặt đất.

                

Người áo đen giống như là cỡ nào cũng đều giết không hết. Vương Nhất Bác rốt cuộc biết vì sao mà nói cơ quan trận này có vào mà không có ra, cho dù có là người lợi hại hơn nữa bị dạng này trận pháp vây khốn, cũng không có cách nào chạy thoát.

                

Huống chi mang theo một người bị hạ thuốc, càng thêm vướng víu. Diêm Tiêu thật sự là không nên tới cứu mình. Lúc Vương Nhất Bác đang suy nghĩ như vậy, đột nhiên lại có hai tên áo đen xuất hiện, lần này rõ ràng là phối hợp ăn ý, một trước một sau công kích tới Diêm Tiêu.

               

Trong thông đạo không ngừng vang lên tiếng binh khí tương giao, cho dù là hai người bọn họ cùng nhau phối hợp cũng bắt không được Diêm Tiêu cả người đã đầy vết thương. Diêm Tiêu một bên ngăn cản hai người bọn họ công kích, một bên tay kia ôm Vương Nhất Bác.

               

Hắn luôn luôn chỉ có thể dùng một tay. Nếu như không ôm Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác lúc nào cũng có thể sẽ bị một tên áo đen đột ngột xuất hiện mang người đi. Ôm theo Vương Nhất Bác, thực lực của hắn chỉ có thể phát huy được một nửa. Một trong hai tên áo đen kia đột ngột từ bỏ công kích Diêm Tiêu, kiếm trong tay đâm thẳng đến cánh tay của Vương Nhất Bác.

                

Gia chủ nhắn nhủ, cứ để cho tên nam nhân này thiếu tay thiếu chân, cho Tiêu Chiến một chút giáo huấn. Mà lúc này Diêm Tiêu đang cùng mặt khác người áo đen kia đánh nhau. Mắt thấy kiếm quang lóe đến, tránh cũng không thể tránh, Diêm Tiêu ngưng chống cự với tên áo đen đang công kích bên mình, dao găm trong tay tạo thành cái ngoặt, trong nháy mắt chặt đứt thủ đoạn của người áo đen kia.

                

Người áo đen kia kiếm còn chưa kịp đâm trúng cánh tay Vương Nhất Bác, tay cùng với kiếm liền rớt xuống chung một chỗ.

                

"A! Tay của ta!" Chặn công kích bên này, một bên khác kiếm liền tấn công phần bụng của Diêm Tiêu, tránh cũng không thể tránh.

                

"Phốc phốc!"

               

Một kiếm vào bụng, máu tươi chảy ròng.

                

Diêm Tiêu nâng một chân đá lên trên người áo đen kia. Người áo đen bị đá té xuống đất, kiếm trong tay đã đính vào trong bụng của Diêm Tiêu 

             

Diêm Tiêu mặt không đổi sắc thẳng một tay rút kiếm trong bụng ra, đưa tay điểm hai cái huyệt đạo, lúc này mới cầm được máu chảy không ngừng ở miệng vết thương.

               

"Diêm Tiêu!" Vương Nhất Bác hô to.

                

Hai tên áo đen lại đi vào tường, biến mất không còn chút tung tích.

                

Xoẹt một tiếng, Vương Nhất Bác xé trường bào của mình, quấn bên hông Diêm Tiêu mấy cái, tay chân luống cuống sờ soạng trong ngực hắn, "Ngươi có mang theo thuốc cầm máu không? Nhanh mau bôi một chút thuốc, cứ để như thế rất dễ bị tổn thương. . ."

               

"Không sao, đã điểm huyệt cầm máu." Diêm Tiêu kịch liệt ho khan hai tiếng, hiển nhiên là tổn thương không nhẹ.

            

              

                        

               

Điểm huyệt cầm máu mặc dù tại thời khắc mấu chốt có thể cầm máu, miễn là máy chảy không quá nhiều mà chết. Nhưng hậu quả sau này, một khi phá giải huyệt đạo, thương thế cũng sẽ càng nặng so với lúc trước. Kéo dài càng lâu, thương thế càng ác liệt.

               

"Không được, ngươi nhất định phải lập tức đi ra ngoài giải quyết vết thương." Vương Nhất Bác nóng nảy nói, "Diêm Tiêu, ta không thể liên lụy ngươi. Một mình ngươi nói không chừng còn có cơ hội đi ra. Mang theo ta, khẳng định là sẽ không ra được. Việc này vốn là không có liên quan gì với ngươi, ngươi cứ đem ta ném ở nơi này. Còn cầu xin ngươi sau khi rời khỏi đây giúp ta nhắc nhở A Chiến một chút, nói cho hắn biết, ta thật sự rất muốn cùng hắn ở bên nhau một đời một kiếp. Đáng tiếc, không có cơ hội rồi."

                

Diêm Tiêu nhìn Vương Nhất Bác, trên mặt cậu tràn đầy sự khẩn trương lo lắng, còn muốn ngốc ngốc một thân một mình ở đây xử lý, không để cho mình đến đây. Diêm Tiêu đáy lòng ấm áp. Đây chính là tiểu ngốc ngốc mà hắn yêu.

                

"Muốn đi ra ngoài, tộc chủ cũng không có đồng ý." Giọng của một nữ nhân vang lên, xuyên qua vách tường, liền lật ra ngay ở trước mặt, Tần Mẫn xuất hiện.

         

              

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro