Chương 8.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Diêm Tiêu?" Vương Nhất Bác nhìn cái mặt nạ quen thuộc, trong lòng hơi sững sờ, "Ngươi tại sao lại đến đây?"

                

"Tất nhiên là tới tìm ngươi." Diêm Tiêu nhếch miệng, khẩu khí biểu lộ rõ sự mập mờ, "Có điều ngươi trước tiên không cần phải để ý đến ta, ngươi mau giải quyết chuyện đang dang dở của mình cho xong đi rồi lại nói."

                

Vương Nhất Bác khẽ nhíu mày, trực giác nói cho hắn biết, Diêm Tiêu vẫn là có thể tin tưởng, cũng định thần lại, nhìn về phía Lạc Hãn đang nằm trên mặt đất hồi lâu dậy không nổi nói, "Lạc công tử chớ có nóng vội, không ngại tâm bình khí hòa nghe ta nói một chút."

                

"Có lẽ là Lạc công tử bị ta dọa cho phát sợ. Cảm thấy việc này là tranh đoạt hoàng quyền, không cẩn thận liền sẽ bị liên lụy cả nhà, vô cùng hung hiểm. Nếu sau này lựa chọn đội ngũ, đại khái là không có hiện giờ vẫn có thể ung dung mà sống."

            

              

                    

                

Sắc mặt của Lạc Hãn lúc này mới dần dần khôi phục lạnh nhạt, chậm rãi đứng dậy, nhìn chòng chọc vào Diêm Tiêu đang đứng sau lưng Vương Nhất Bác, "Không nghĩ tới đường đường là Vương gia Vương tiểu thiếu gia, lại cũng sẽ có giao tình với giang hồ như vậy."

                

Vương Nhất Bác cũng không quan tâm sự trào phúng của hắn cho lắm, chỉ nói, "Lạc gia bây giờ tuy là một thân một mình, nhưng trên đời này, nhìn cao trông rộng, đứng càng cao, làm cũng có thể nhiều hơn."

                

Vương Nhất Bác khí định ôn hòa giơ chén lên, rõ ràng là cười, trong thoáng chốc lại có sát ý rét lạnh, "Sớm muộn đều cùng chung một đội, nói thật, Lạc gia, muốn ở phía trung lập, là chuyện không thể."

                

"Chung đội. . . A, những lời này là Nhiếp Chính Vương để cho ngươi nói? Mục đích lại là gì đây? Không phải là, muốn. . . Hoàng vị?" Lạc Hãn dứt lời, lại nhìn về phía Diêm Tiêu, "Nếu ta đoán không sai, Nhiếp Chính Vương bây giờ đã thu phục được các sát thủ trong giới giang hồ, thanh danh vang dội, tại hạ bội phục."

                

Bên đây Diêm Tiêu hơi híp mắt lại, trong mắt chờ đợi câu trả lời của Vương Nhất Bác.

                

Vương Nhất Bác mỉm cười, Lạc Hãn người này, mỗi khi bàn chuyện, luôn có thể nhanh chóng hỏi ra được chỗ mấu chốt của vấn đề. Kiếp trước có thể trở thành trợ thủ đắc lực của Dịch Tu, cũng không phải là điều bất ngờ.

                

"Lạc công tử tại sao muốn lại muốn hỏi người khác có lợi gì, lại không tự hỏi xem đối với mình có lợi gì?" Vương Nhất Bác không có trả lời hắn, chỉ là xảo diệu đánh một vòng, vân đạm phong khinh(*) đáp, "Đây là chuyện cả đời của Trần Phàm công tử, Lạc công tử không cân nhắc qua sao?"

(*) Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác.

                

Lạc Hãn gắt gao nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác, nếu đến lúc này mà hắn còn chưa hiểu dụng ý của Vương Nhất Bác, thì hắn đúng là đồ đần.

                

"Sau khi về chung một phe, ta phải làm gì?" Lạc Hãn hỏi.

                

Vương Nhất Bác hài lòng nhìn hắn, tại trong thời gian ngắn nhất chọn ra được lựa chọn có lợi nhất, đây là tác phong trước sau như một(*) của Lạc Hãn.

(*) Trước cũng như sau, trong hoàn cảnh nào cũng không thay lòng đổi dạ.

                

Nhưng lúc này, Diêm Tiêu ở một bên liền bất mãn với ánh mắt của Vương Nhất Bác, hắn đi tới, ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, "Hắn đẹp hay là ta đẹp?"

                

Vương Nhất Bác hơi ngẩn ra, sau đó nhỏ giọng nói, "Ngươi làm gì vậy, đừng có làm loạn ngay lúc này."

                

"Ta muốn ngươi nói ngay!" Diêm Tiêu giống như là đang hờn dỗi.

                

"Ngươi suốt ngày mang mặt nạ làm sao mà ta biết, dù sao các ngươi cũng không có đẹp bằng phu quân ta!" Vương Nhất Bác xạm mặt lại liếc mắt.

                

Cũng không biết đã lấy lòng Diêm Tiêu như thế nào, hắn trong thoáng chốc liền không quấn quít hỏi nữa. Chỉ là ngồi ở một bên, ở phía dưới mặt vui vẻ mà cười cười.

                

Vương Nhất Bác cũng không để ý, lúc này mới quay đầu lại nói tiếp với Lạc Hãn, "Kỳ thật cũng không có gì. Gần đây, Lạc gia sợ là sẽ có quý nhân mời chào. Chỉ hi vọng lúc đó, Lạc công tử đừng từ chối quý nhân, nhớ đáp ứng hắn. Đương nhiên, bên ngoài là đáp ứng, nhưng bên trong vẫn ngầm ở phe ta."

            

              

                    

                

"Ngươi muốn ta làm nội ứng?" Lạc Hãn không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Vương Nhất Bác.

                

Vương Nhất Bác lắc đầu, "Sao có thể xem như nội ứng? Ta chỉ cần Lạc công tử đến lúc đó nói cho ta một chút tin tức là được rồi."

                

Cái này còn không phải là nội ứng? Lạc Hãn không biết làm sao, trầm mặc một lát, nhìn về phía Vương Nhất Bác, "Quý nhân theo như lời ngươi nói, là vị nào?"

              

Vương Nhất Bác nhếch miệng, nhưng toàn thân trên dưới đều bỗng nhiên tản ra sát ý, bộ dạng của cậu như vậy, không khỏi làm cho Diêm Tiêu đang ngồi cạnh ngây dại si mê.

                

Cậu nói, " Tam hoàng tử, Dịch Tu."

                

.

.

.

.

                

Chờ Lạc Hãn đi rồi, Diêm Tiêu có chút hăng hái nhìn Vương Nhất Bác nói, "Thật là không nghĩ tới, cừu nhân(*) của ngươi đúng là Tam hoàng tử đương triều?"

(*) Cừu nhân: kẻ thù

             

Vương Nhất Bác hơi hơi nhíu mày, "Có chuyện gì mau nói, ta phải trở về."

              

"Cũng không có việc gì a, ta chỉ là vừa vặn đi ngang qua, nhìn thấy ngươi đang ở nơi này, ta liền không tự chủ được mà đến đây." Diêm Tiêu dùng tay đỡ lấy đầu, cứ như vậy nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác giờ phút này đôi má hồng hồng, giữa lông mày lóe lên một chút tia buồn bực nhẹ, đúng là để cho người ta không khỏi si mê tâm động.

              

"Ngươi. . ." Vương Nhất Bác vừa muốn mở miệng nói ra, ánh mắt của Diêm Tiêu nhìn phía sau cậu đột ngột biến đổi, "Cẩn thận!"

                

Hắn ôm lấy Vương Nhất Bác lăn qua một bên, chỉ thấy mấy cái ám khí cắm vào cửa sổ phía sau bọn hắn.

              

Thoáng chốc, mấy cái người áo đen trong phòng đột ngột xuất hiện, ba người đều là hàn quang kiếm ảnh cùng những người áo đen này đánh nhau. Mục tiêu của những người áo đen này rõ ràng chỉ có một người, đó chính là Vương Nhất Bác.

            

Sau mấy đòn tấn công mạnh, Vương Nhất Bác liền bị điểm huyệt hôn mê, trong lúc hôn mê nghe được âm thanh quen thuộc gào thét lên, "Nhất Bác!" . . .

                

Chờ đến lúc cậu tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tinh xảo quý khí.

              

Người áo đen đưa lưng về phía cậu, đang phân phó cho mấy tên thủ hạ cái gì đấy. Vương Nhất Bác lập tức nhắm mắt lại vờ ngủ, muốn nghe lén một chút. Nhưng người áo đen kia lại từng bước một đi đến trước mặt Vương Nhất Bác, "Đừng giả bộ ngủ, hô hấp của ngươi loạn."

                

Bị nhìn thấu, Vương Nhất Bác xoát một cái mở mắt ra, đập vào mắt không còn là áo choàng, mà là một thân ảnh mà cậu từng gặp trong phòng Tiêu Chiến, thân hình quyến rũ, sắc mặt tuyệt mỹ. Tần gia Tần Mẫn.

                

Tần Mẫn từ bên trong bình lấy ra một viên thuốc, nàng đưa cho Vương Nhất Bác, "Uống xuống. Đừng giở trò với ta. Nếu ngươi không uống, ta giết ngươi ngay lập tức."

                

"Ngươi không phải còn muốn giữ ta để ép Tiêu Chiến xuất hiện sao? Giết ta ngươi liền không có con tin, cho nên ngươi sẽ không giết ta." Vương Nhất Bác bình tĩnh nói.

                

Tần Mẫn không nghĩ là cậu lại thấy biến không sợ hãi, uầy một tiếng, "Có chút đầu óc, quả nhiên là người ngoại lệ bên cạnh Tiêu Chiến. Ngươi nói không sai, ta đúng là sẽ không giết ngươi, nhưng mà. . ." Tần Mẫn vèo một cái điểm vào huyệt đạo của Vương Nhất Bác, sau đó ngón tay dùng sức nhấn một cái cạy mở miệng cậu, đem viên thuốc kia ném vào.

                

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy đột nhiên không thể động đậy, tiếp đó liền bị người cho uống viên thuốc.

                

"Ầm!" Tần Mẫn mở huyệt đạo của cậu, môi mỏng câu lên, "Nhưng mà, chuyện này không phải là do ngươi."

                

"Ngươi cho ta ăn cái gì?" Vương Nhất Bác nôn khan một cái nhả không ra, đã không kịp.

                

Tần Mẫn xoay đầu lại, nhếch môi nói, "Đồ tốt thôi. Ngươi là người thông minh, đừng nghĩ đến việc chạy trốn, thành thành thật thật ở lại nơi này, nếu như Tiêu Chiến có thể đến, hơn nữa đáp ứng hợp tác với ta, cưới ta. Ta liền đem ngươi hoàn hoàn chỉnh chỉnh trả lại hắn. Nhưng nếu như hắn không chịu xuất hiện, vậy cũng chỉ có thể coi như là ngươi xui xẻo."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro