Chương 8.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                    

                                          

Động tác uy nghiêm này của Vương Nhất Bác đúng là loại làm cho người khác không thể kháng cự, cậu tự mình lên lầu trước. Mà Lạc Hãn sững người đứng tại chỗ, chờ một lát, hắn mới quyết định đi theo.

                      

                

Phòng bao của Yên Vũ các, Hàn Phong canh giữ ở cửa, trước bàn, Vương Nhất Bác đang rót rượu.

                      

                

Rượu là hàn rượu, ngửi có mùi thơm ngát. Rượu này là không say, uống nhiều cũng không sao.

                      

                

Lạc Hãn trơ mắt thấy Vương Nhất Bác đem một bầu rượu đẩy tới trước mặt hắn nói, " Lạc công tử, mời dùng."

                      

                

"Vương Nhất Bác! " Lạc Hãn gọi thẳng tên, sắc mặt từ vừa đến đây cho đến bây giờ đều không có bình tĩnh lại, "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"

                      

                

"Lạc công tử sao lại nóng vội như thế chứ?" Vương Nhất Bác dù gấp gáp nhưng vẫn ung dung nhìn hắn.

                      

                

Lạc Hãn bị lời nói của cậu trì trệ. Lạc Hãn luôn cảm thấy thái độ như vậy của Vương Nhất Bác, làm hắn có chút uy hiếp, nhưng lại để hắn không nhìn ra được ý nghĩ của đối phương.

                      

                

Thấy Lạc Hãn chậm chạp không nói lời nào, Vương Nhất Bác liền nhẹ nhàng cười, "Lạc công tử rốt cuộc là làm sao vậy? Tại sao lại khẩn trương như thế chứ?"

                      

               

Lúc nói lời này, hai con mắt của cậu trong veo, nhưng ánh mắt lại tựa hồ như mang nhiều ranh mãnh, rõ ràng là một bộ dạng công tử hiền lành, văn nhã, thoáng chốc lại có loại cảm giác đáng sợ như ẩn như hiện. Ánh mắt của Lạc Hãn có chút đình trệ.

                      

                

"Rượu này là hàn rượu, " Vương Nhất Bác bưng chén rượu lên, hướng Lạc Hãn nâng chén ra hiệu, sắc mặt Lạc Hãn trong nháy mắt biến đổi, Vương Nhất Bác lại giống như là không chú ý tới thần sắc của hắn, tự mình từ tốn mà nói, "Ở Lương Châu, cất rượu cũng trong veo như vậy. Rượu lạnh của Yên Vũ các, chắc hẳn cũng là đặc biệt sai người từ Lương Châu thành chở tới đây."

                      

                

Lạc Hãn nhìn hắn, bỗng nhiên bưng lên chén rượu trên bàn, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch.

                      

                

"Rượu này là không say lòng người. Nếu là người ngoài nhìn vào, còn tưởng rằng Lạc công tử Lạc gia là sâu rượu." Ngữ khí của Vương Nhất Bác lạnh tanh, làm cho lòng bàn tay hơi trơn bóng của Lạc Hãn toát mồ hôi lạnh.

                      

               

Cậu nói tiếp, "Nói đến, sở trường của người Lương Châu là uống rượu, uống rượu dùng nhiều bình, Lạc công tử mới vừa rồi như thế, lại có chút giống người Lương Châu. Có điều Lạc gia không phải là ở kinh đô sao? Từ lúc nào mà đến Lương Châu đây? Huống chi là đích tử của Lạc gia, Lạc Hãn công tử."

                      

                

Lạc Hãn mấp máy môi không nói lời nào, mặt mày hắn đã hơi nhíu chặt, làm cho thần sắc trở nên có chút vặn vẹo.

                      

                

Vương Nhất Bác thích uống rượu, đã có một chút ửng hồng bên trên mặt, dù là không có chút nào men say, màu hồng nhạt cũng thản nhiên nổi lên. Hai mắt cậu lại hơi hơi híp, như vậy nhìn lại như xuân ngủ Hải Đường, phong tình.

                                  

              

                    

               

Cậu chậm rãi mở miệng, "Ta nhớ mười mấy năm trước, ở Lương Châu có một vị Tri phủ, hình như cũng họ Lạc. Không biết được, còn tưởng rằng người kia cùng Lạc gia lại có chút quan hệ đấy."

                

Lạc Hãn thoáng cái nâng ly ly nặng nề đặt lên trên mặt bàn, cùng lúc đó, Hàn Phong hai mắt hơi hơi trừng một cái, tay phải liền xoa lên bội kiếm giắt bên eo.

                

"Đáng tiếc là Lạc tri phủ lúc ấy bởi vì cuốn vào tiền triều chuyện cũ năm xưa, bị Hoàng Thượng chém cả nhà. Bọn hạ nhân đều bị xử tử, nhưng con trai độc nhất của hắn, lại không biết tung tích." Vương Nhất Bác cười có chút không ngừng được, "Sau đó không lâu, gia chủ Lạc gia, tuyên bố tìm được nhi tử mất tích đã lâu của mình. Lạc công tử, ngươi nói xem, làm sao lại trùng hợp như vậy?"

                 

Bờ môi Lạc Hãn có chút phát run, hắn mỗi chữ mỗi câu hỏi, "Ngươi rốt cuộc là ai?"

                

Vương Nhất Bác không lên tiếng, chỉ là tự mình uống thêm một ly rượu, tựa như rượu ngon kết hợp với mỹ nhân, tuyệt diệu. Cậu nói, "Kỳ thật ta còn có may mắn nghe nói một việc bí sự, xem như Lạc công tử cũng cùng họ Lạc, nếu không ngại liền cùng Lạc công tử chia sẻ."

                

"Nhi tử của Lạc tri phủ có một vị thanh mai trúc mã, nhưng lại bởi vì ngay lúc đó quan sai bức bách chặt, vị thanh mai trúc mã kia chỉ là giúp Lạc gia nói chuyện, thế là liền bị quan sai bắt đi." Cậu tiếc thương lắc đầu, "Quan sai đều như lang như hổ, đối với làm tội thần giải vây người càng là cũng không buông tha, vị tiểu công tử kia, bị người bắt được, sao lại có thể có kết cục tốt chứ?"

                

Vương Nhất Bác cảm thán, "Thật là không được như dự tính a, chỉ là bởi vì giúp đỡ giải vây vài câu, nói có mấy câu, lại bị đối đãi như vậy, chậc chậc. . ."

                

Lạc Hãn hai mắt nhắm nghiền, trên mặt hiện rõ vẻ thống khổ.

                

"Lạc công tử cảm động như thế, làm cho ta cũng bị cảm động lây." Vương Nhất Bác cười khanh khách nhìn hắn, "Có điều việc này đối với Lạc công tử không có quan hệ gì, bởi vì Lạc công tử cũng không phải là người Lương Châu, Lạc công tử sinh ở kinh thành, đường đường là đích tử Lạc gia. Nói lên những thứ này, chỉ là bởi vì ta đang say rượu, nhất thời cảm thán mà thôi."

                

Khí sắc ôn hòa trên mặt Lạc Hãn bỗng nhiên biến mất, thay vào đó lại là nồng đậm phòng bị cùng khẩn trương, hắn nói, "Cái này là ý tứ của Vương Quốc Công hay là Nhiếp Chính Vương?"

                

Vương Nhất Bác lắc đầu.

                

"Phụ thân tất nhiên là tốt với ta, vị hôn phu của cũng vô cùng yêu ta, cho ta một chỗ bộ máy phòng, nhưng bộ máy phòng thiếu người quản sự." Vương Nhất Bác trên mặt hơi lộ ra vẻ hạnh phúc cười một tiếng, nói tiếp, "Nghe nói hơn mười năm trước vị thanh mai trúc mã của nhi tử Lạc tri phủ, từ nhỏ đã cực kỳ yêu thích binh khí. Vừa vặn là vị Trần Phàm công tử ở Túy Hoan lâu cũng khéo tay như thế, chế tạo vỏ kiếm càng là độc nhất vô nhị. Ta đây liền dành ra mấy phần lòng trắc ẩn, giải cứu hắn ra khỏi phong trần."

            

              

                    

                

Cậu nhìn Lạc Hãn, "Lạc công tử, ngươi cảm thấy ta làm như vậy là đúng, hay là không đúng?"

                

Trong đôi mắt này, che giấu thật sâu nội tình cùng mưu kế, để cho người ta nhìn không thấu, cũng đoán không được. Nhưng bộ dạng nham hiểm kia, đúng là phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

               

Lạc Hãn chỉ cảm thấy, Vương Nhất Bác hoàn toàn thay đổi, cậu nói không rõ ràng, chỉ đột nhiên cảm giác được giao tiếp ở giờ phút này, giống như mệnh treo trước mũi đao.

                

Lạc Hãn giương mắt, "Vương tiểu thiếu gia nghĩ như thế nào?"

                

Vương Nhất Bác mặt mày cong cong, cười thuần túy, "Ta cho rằng như thế rất tốt. Chính là vị nhi tử của Lạc tri phủ kia, biết được tung tích của vị thanh mai trúc mã sống chết có nhau, cũng nên vô cùng vui sướng cùng vui vẻ."

                

Lạc Hãn không có trả lời.

                

"Ngươi nói xem, " Vương Nhất Bác nhìn về phía Lạc Hãn, "Vị công tử Trần Phàm ở Túy Hoan lâu, hắn nói là thà rằng lấy thân phận phong trần như này mà sống, hay là lấy nên lấy thân phận sĩ đồ?"

                

"Nói nhiều như vậy, " Lạc Hãn cười lạnh, "Ngươi rốt cuộc là muốn ta làm gì?"

               

"Lạc công tử đúng là nhạy bén hơn người, ta biết không thể gạt được ngươi." Ánh mắt của Vương Nhất Bác biến đổi, hiển thị rõ sự sắc bén, tựa như nói nhiều như vậy, để hắn có chút bất mãn, rót rượu cho chính mình, uống một hơi cạn sạch mới nói, "Lạc công tử thân phụ diệu tài, Lạc gia càng là có tinh binh nơi tay, ngực có chí lớn, vì sao còn không đứng đội?"

                

"Vương Nhất Bác!" Lạc Hãn đột ngột cao giọng quát, không biết câu nào của Vương Nhất Bác đã đâm chọt trúng vảy ngược của hắn, hắn thoáng chốt liền kích động lên, ngay cả Hàn Phong đang đứng cạnh cửa cũng theo đó ghé mắt vào xem.

                

Lạc Hãn cả giận nói, "Ngươi đừng có mà mơ tưởng!"

                

Kiếm quang trong tay lóe lộ, Vương Nhất Bác hai mắt nhắm lại, vừa muốn cùng hắn so chiêu, lúc này một thân ảnh Hồng Y từ ngoài cửa sổ bay tới, hai chân đá thẳng vào ngực Lạc Hãn, làm hắn ngã xuống đất.

                

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro