Chương 7.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ nhất tửu lâu, bên trong gian phòng lầu hai.

               
Tiểu thư Tần gia Tần Mẫn mặt mũi tràn đầy gió xuân ngồi ở chỗ gần cửa sổ, có chút hăng hái nhìn về phía phong cảnh bên ngoài, trông thấy Dịch Tu đi tới, bên môi câu lên một nụ cười quyến rũ, "Tam hoàng tử điện hạ, mời ngồi."

                

Dịch Tu ngồi xuống đối diện nàng, "Chúc mừng gia chủ Tần gia, đạt được ước muốn rồi nhỉ, vị trí gia chủ này đã ngồi vững vàng, không biết Tần gia chủ bước kế tiếp làm như thế nào đây?"

                

"Tam hoàng tử quá khen, cục diện hôm nay, cũng nhờ có Tam hoàng tử hi sinh tình cảm vững chắc của mình với thiếu gia Vương gia." Tần Mẫn nhíu mày nói.

                

Dịch Tu thần sắc căng thẳng, nhưng rất nhanh cũng liền nhàn nhạt cười nói, "Gia chủ Tần gia khi nào mới bắt đầu kế hoạch của chúng ta?"

                

Tần Mẫn cầm lấy trà trên bàn, ánh mắt một đường sắc bén, "Kế hoạch trước khi bắt đầu, chúng ta còn cần một người hợp tác, người này rất quan trọng, nếu có hắn tương trợ, kế hoạch sẽ dễ dàng rất nhiều."

                

"Ai?"

                

"Con trai của Lạc gia đương triều, Lạc Hãn."

                


----- tình cảnh đường phân cách ----- thu phục Lạc Hãn

                

Túy Hoan lâu, chốn thanh lâu lớn nhất trong kinh thành.

                

"Thiếu gia, người, người thật sự muốn đi sao?" Hàn Phong đứng ở trước cửa Túy Hoan lâu, mặt toát mồ hôi nói.

                

Vương Nhất Bác liếc hắn một cái, "Là tới đây để làm chính sự."

               

"Tiểu nhân biết là tới làm chính sự. . . Nhưng, nhưng nếu là bị, bị Nhiếp Chính Vương biết được, cái này cái này. . ."

                

"Cho nên, tốc độ phải nhanh lên." Vương Nhất Bác hít sâu một hơi đi vào.

                

Cô nương đón khách ở cửa ra vào, nhìn thấy vị khách mới tới, liền vội vàng cười đi tới, "Công tử, ngài. . ."

                

Cô nương còn chưa lên tiếng liền bị Vương Nhất Bác lạnh lùng cắt ngang, "Trần Phàm, tìm hắn."

                

"Ôi mắt nhìn của công tử thật tốt, thế nhưng Trần Phàm ở chỗ chúng tôi là nam nhân đầu bảng, nhưng cũng có thể đưa ra giá cả nha. . ." Cô nương dựng lên ngón tay cái, cầm khăn che miệng cười cười.

                

Vương Nhất Bác khẽ nhíu mày, từ bên hông lấy ra ngân phiếu, cô nương này nhìn số ngân lượng này, cười không ngậm miệng được, không nói hai lời liền dẫn bọn hắn đi vào trong Túy Hoan lâu.

            

              

                        

                

Đợi đến phòng của Trần Phàm, cô nương dẫn đường gõ cửa một cái, hướng vào phía bên trong nói, "Trần Phàm, có khách tới."

                

Vương Nhất Bác đẩy cửa đi vào, một nam tử đang ngồi ở trước gương đồng, y phục lỏng lẻo khoác lên người, vạt áo khoét sâu, hướng về phía tấm gương chải tóc. Nghe thấy tiếng động, cũng không quay đầu lại nói, "Khách quan chờ một lát."

                

"Ta muốn thay ngươi chuộc thân." Vương Nhất Bác trầm giọng mà nói.

                

Nam tử dừng tay lại động tác, xoay người lại, bộ dạng này, lớn lên so với nữ nhân còn đẹp hơn.

                

Hắn một tay chống cằm, ánh mắt đột nhiên trở nên phong tình vạn chủng(*), "Nô gia cùng công tử lại là lần đầu tiên gặp mặt. Nhanh như vậy, liền động chân tình với nô gia?"

(*) 风情万种: Chính là không cần lúc nào cũng phải cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần một cái nhíu mày, một ánh mắt lơ đãng cũng đủ khiến bao nhiêu đoá hoa đào nguyện vì người mà nở rộ. Đây chính là sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải vẻ bề ngoài.

                

"Ta từng may mắn từng chiếm được một vỏ kiếm, vỏ bên trên khó có thể khắc vân, như vậy khắc vân bên trong, mang theo một chữ của Tề quốc" Vương Nhất Bác nói, "Nghe ngóng ở nhiều nơi, biết được xuất từ tay của công tử Trần Phàm."

                

Trần Phàm thần sắc biến đổi, hai tay căng thẳng, "Ngươi là người phương nào? Tại sao lại biết được là xuất từ ta?"

                

Vương Nhất Bác khoát tay một cái, "Ta tại sao biết được cũng không quan trọng. Quan trọng là, ta đang có một bộ máy phòng sự, còn thiếu người quản sự, không biết Trần Phàm công tử có nhã hứng thay ta quản lý hay không?"

                

Trần Phàm không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, bỗng nhiên cười đến run rẩy cả người, "Công tử, ngươi đây là muốn để cho ta hoàn lương sao?"

                

Hàn Phong có chút bất mãn với thái độ của Trần Phàm, biết bao nhiêu nam tử đều có khát vọng rửa sạch mọi thứ. Huống hồ Trần Phàm còn trẻ, hoàn lương nói không chừng sẽ có một cái tương lai tốt hơn.

                

"Ta từ nhỏ đã bị người bán vào nơi đây." Trần Phàm mặt lộ vẻ ngả ngớn, "Học chính là giường thuật, chỉ hiểu được làm sao để hầu hạ lấy lòng kẻ có tiền. Công tử để cho ta đi quản lý bộ máy phòng, không sợ ta làm sụp đổ bộ máy phòng của ngươi?"

                

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm hắn, mỉm cười, hời hợt nói, "Đổ không đổ là chuyện của ta, có thể làm không làm, là chuyện của ngươi. Bất quá, chuyện này đối ta có cũng được mà không có cũng không sao, còn đối với ngươi, có thể rời khỏi nơi đây đường sống duy nhất."

                

"Ta. . ."

                

"Ngươi không cần vội vã trả lời ta, ta cho ngươi thời gian, suy nghĩ thật kỹ." Vương Nhất Bác móc ra một trương ngân phiếu để lên bàn, không tiếp tục để ý Trần Phàm bất luận thần sắc như thế nào, đứng dậy rời đi.

                

Chờ ra đến cửa Túy Hoan lâu, Hàn Phong mới giận dữ nói, "Thiếu gia có lòng tốt với hắn, hắn lại không cảm kích, quả thực làm cho người khác thấy ngứa mắt. Thiếu gia, chúng ta nhanh đi về đi, nếu như bị người khác nhìn thấy, sẽ không tốt đâu."

                

Vương Nhất Bác không có trả lời, chỉ là đứng tại chỗ bất động. Hàn Phong cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng trông thấy Vương Nhất Bác tựa hồ là đang nhìn cái gì đó, theo ánh mắt của cậu nhìn qua, liền bắt gặp đến chỗ cậu nhìn đến, chính là ở góc phố đối diện, nam tử áo trắng đang đứng ở nơi đó, nhìn lên lầu trên của Túy Hoan lâu.

                

Hàn Phong còn chưa kịp mở miệng, liền thấy Vương Nhất Bác nhấc chân đi tới đó.

                

Nam tử áo trắng đứng thẳng tắp, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm  về phía phòng của Trần Phàm, nhìn đến quá mức nhập thần, ngay cả người bên cạnh đến từ khi nào cũng không biết.

                

Cho đến khi một tiếng ho nhẹ cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, hắn mới nhìn qua, mở to hai mắt nhìn, "Vương Nhất Bác? Ngươi như thế nào lại ở đây?"

               

"Ta mới từ Túy Hoan lâu đi ra." Vương Nhất Bác sắc mặt không thay đổi.

                

Lạc Hãn thoáng cái ho lên, mặt ho khan có chút đỏ lên, sau đó lại nghĩ tới cái gì đó, "Ngươi không phải mới vừa cùng Nhiếp Chính Vương đính hôn sao? Ngươi cái này. . ."

                

Vương Nhất Bác nhẹ giọng cười nói, "Thế nhưng ta, chọn chính là bài của công tử Trần Phàm."

                

Lời này vừa nói ra, Lạc Hãn cứng ở tại chỗ.

                

"Ta nhìn thấy Lạc công tử ở chỗ này quan sát phòng của Trần Phàm công tử rất lâu, có phải là rất chờ mong Trần Phàm công tử?"

                

Lạc Hãn nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, vẻ mặt đột ngột hung lệ.

                

Vương Nhất Bác lại không hề bị lay động, vẫn như cũ cười thoải mái, chỉ chỉ Yên Vũ các bên cạnh Túy Hoan lâu, "Nếu Lạc công tử đã có hứng thú với Trần Phàm công tử, không bằng cùng ta đi vào đó uống chén rượu, tâm sự?"

            

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro