Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bàn tay của Vương Nhất Bác mảnh khảnh, tao nhã, cậu nhẹ nhàng vuốt ve dây đàn, những ngón tay bắt đầu dao động. Tiếng đàn chảy ra từ đầu ngón tay giống như chưa từng có.

Sau màn dạo đầu, môi cậu hơi nhếch lên, tầm mắt nhìn về phía Tiêu Chiến. Hai người tựa như tâm linh tương thông, khi Vương Nhất Bác nhìn sang, Tiêu Chiến cũng nhìn lại

Cậu cất giọng hát

《Vẫn còn nhớ thời niên thiếu lần đầu gặp gỡ khoảng khắc ngắn ngủi ấy》

《Phong hoa tuyết nguyệt đều không bằng người》

《Đèn đuốc sum xuê xuyên qua riềm giấy rách nát》

《Dùng nhớ nhung khắc hình nỗi bận tâm》

《Phỏng theo hồi ức vì ánh mắt của người mà họa》

《Một tiền thở dài theo bút đặt xuống》

《Những năm tháng đẹp nhất lại ngắn ngủi như một ấm trà》

《Trong nháy mắt năm tháng lướt qua Phù Hoa》

《Nguyện khi ngươi gảy đàn có người nghe》

《Nguyện tâm sự của ngươi có người ghi lại》

...

《Nguyện trùng phùng quạt giấy thanh y》

《Nguyện gặp lại dương liễu lả lơi》

《Nguyện đời này lặp lại một chặng, ta không phụ người》

《Nguyện tìm lại dù trời đất một phương》

《Nguyện đổi thành ta chờ đợi người》

《Nguyện làm Bồ Đề trong lòng bàn tay của người》

...


Đây là lần đầu tiên những người trong khán đài nghe thấy một bài hát du dương dễ nghe như vậy, họ không dám phát ra âm thanh, chỉ yên lặng lắng nghe.

Giọng của Vương Nhất Bác cũng vô cùng sạch sẽ, trầm thấp mà kéo dài, tựa như đem hình ảnh hiện lên trước mắt mọi người. Và bản thân cậu, cũng không kìm lòng được đem lời như thế hát lên, là hát cho Tiêu Chiến nghe

Cậu muốn để Tiêu Chiến biết rằng, đời này đi lại đoạn đường ấy, ta nhất định sẽ không phụ ngươi một lần nào nữa


Sau khi bài hát kết thúc, dưới khán đài đã nổ ra những tràng pháo tay như sấm, những người bên dưới đều hò reo không ngớt.

"Hay, thật sự quá hay!"

"Vương tiểu thiếu gia đúng là tinh thông cầm kì thi họa, không hổ là con trai của Quốc Công!"

"Các ngươi nói xem Vương tiểu thiếu gia đã hát bài hát này cho ai nghe nhỉ?"

"Ta cảm giác như là hát cho Nhiếp Chính Vương nghe! Không phải ngươi thấy Vương tiểu thiếu gia luôn nhìn chằm chằm Nhiếp Chính Vương khi hát sao!"

"Đó cũng có thể là Tam hoàng tử! Không phải gần đây Tam hoàng tử rất thân với Vương tiểu thiếu gia sao? Còn chỗ ngồi của Tam hoàng tử và Nhiếp Chính Vương cũng gần như vậy!"

"Ồi, ta không biết điều đó"

"..."

Vương Nhất Bác bước xuống sân khấu và quay trở lại vị trí của mình. Thẩm Hạo Phàm hào hứng nói "Được, Nhất Bác, ta còn không biết ngươi học đàn từ khi nào nữa. Ta đã luôn lo lắng cho ngươi trước khi ngươi bước lên sân khấu. Kết quả là lần ra sân này thật tuyệt! "

"Nhất Bác, ngươi học đàn từ bao giờ vậy? Ngay cả nương cũng không biết!" Vương phu nhân lại gần sung sướng nói "Nhất Bác ngươi quả thực quá tuyệt vời, nương thật hãnh diện!"

Nghe được lời khen ngợi như vậy, Vương Nhất Bác nhìn về phía chỗ ngồi của Tiêu Chiến. Ở phía đối diện với chỗ ngồi của cậu, Tiêu Chiến cũng nhìn cậu theo cách này, dáng vẻ của hắn không thay đổi nhiều, nhưng sự ôn nhu giữa hai lông mày toàn bộ đều lộ ra, tựa như đang có niềm vui nho nhỏ...

Khảo hạch 'Cầm' chỉ trong chốc lát liền kết thúc, không khỏi có chút hồi hộp. "Hạng nhất 'cầm', thiếu gia nhà họ Vương, Vương Nhất Bác!"


Ngay khi giọng nói vừa dứt, ngoài cửa lại có một tiếng gọi "Thánh chỉ đến!"

Vương Nhất Bác biết, rằng tứ hôn thánh chỉ đã đến.

Vị thái giám khoác lên mình y phục màu xanh tiếng vào, đứng giữa đại sảnh, cất giọng nói "Nhiếp Chính Vương Tiêu Chiến, Vương gia đích tử Vương Nhất Bác. Tiếp chỉ"

Mọi người đứng dậy, quỳ xuống

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế viết chiếu, Vương Quốc Công biết cách dạy con, con trai Vương gia văn võ song toàn (*), tài mạo xuất chúng. Khiến trẫm rất thích, đặc biệt ban hôn với Nhiếp Chính Vương. Chọn ngày đẹp trời mà tiếp hành hôn lễ, khâm thử(**)

(*)文 武 双 全:[wén wǔ shuāng quán] Người tài giỏi, cái gì cũng biết

(**)Chữ dùng cuối câu trong một tờ chiếu của vua có nghĩa là kính điều nói trên


"Tạ chủ long ân(*)!” Không ai ngờ rằng Vương Nhất Bác lại tiếp chỉ nhanh như vậy.

(*)谢主隆恩 /xiè zhǔ lóng ēn/:cảm tạ khi được ban ơn, thường là đối với vua.

Ngay cả Tiêu Chiến cũng chưa từng nghĩ đến, hắn nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, ánh mắt nhàn nhạt phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì mà tiếp nhận chỉ.

“Ta không đồng ý!” Một giọng nói vang lên, mọi người lần lượt nhìn về phía sau, chỉ thấy Dịch Tu tức giận đứng lên “Không được! Không thể!"

"Tam hoàng tử, ngài..." Thái giám hiển nhiên kinh hãi, không biết nên nói cái gì.

“Vương Nhất Bác lẽ ra nên được hứa hôn với bổn hoàng tử!” Dịch Tu kêu lên.

"Tam hoàng tử điện hạ, ý của ngươi là muốn đẩy Vương gia của ta đến mức chống lại sắc lệnh sao?" Vương Quốc Công cau mày, nghiêm nghị nói.

Âm thanh xung quanh xì xào bàn tán

"Nhất Bác, ngươi nên được gã cho ta mới đúng, Nhất Bác..."

"Tam hoàng tử, ý của ngươi là sao? Nếu thánh chỉ đã hạ, Tam hoàng tử vẫn là không nên hung hăng càn quấy" Vương Nhất Bác lên tiếng nói.

"Chống lại thánh chỉ là tội nặng bị chém đầu. Xin Tam hoàng tử hãy cho Vương gia chúng ta một con đường sống" Vương phu nhân cũng nói theo.

Dịch Tu trong mắt đầy vẻ không tin, hắn sốt sắng nói "Nhất Bác, ngươi có chuyện gì vậy? Ngươi, ngươi không phải là thích ta sao? A? Bài hát vừa rồi không phải cũng được hát dành cho bổn hoàng tử sao? Nhất Bác, ngươi làm sao có thể đính hôn với vương thúc của ta! "

Vương Nhất Bác cười khẩy, khinh thường gằn từng chữ "Tam hoàng tử, ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm rất nhiều. Người duy nhất ta thích trong đời chính là Nhiếp Chính Vương, hiện tại là vậy, quá khứ cũng vậy, tương lai vẫn sẽ là như thế. Nhiếp Chính Vương và ta từ khi còn nhỏ quen biết, hiểu nhau cho tới bây giờ. Bài hát vừa rồi cư nhiên là hát cho Nhiếp Chính Vương nghe. Hoàng Thượng hiểu rõ đại nghĩa, ban xuống thánh chỉ này, đây cũng là một phần tác thành cho hai ta. Còn xin Tam hoàng tử, không cần tự mình đa tình, làm mộ người không vui. Làm Vương gia ta vô duyên vô cớ gánh tội danh trên lưng"

Kiếp trước, cậu không biết trân trọng tình nghĩa sâu nặng của Tiêu Chiến, thay vào đó cậu chỉ nghĩ đến tình cảm sai trái, gặp dịp thì chơi của Dịch Tu, vì vậy mà sống trong sự phiền muộn và u uất.

Đời này, cậu là vì Tiêu Chiến mà đến, muốn cùng hắn nâng khay ngang mày (*), đến đầu bạc răng long (**). Vương Nhất Bác nghĩ đến, nụ cười trên bờ môi càng lan rộng

(*) Cử án tề mi: ý chỉ vợ chồng sống hòa thuận, tôn trọng lẫn nhau

(**) Thường trong lời chúc phúc cho đôi vợ chồng mới cưới, ý nói là tình cảm lâu dài đến khi già tới đầu bạc trắng, răng lung lay. Hạnh phúc đến cuối đời

Đây coi như là tỏ tình công khai trước mặt mọi người!

"Ta đã nói rồi! Bài hát này của Vương tiểu thiếu gia nhất định là hát cho Nhiếp Chính Vương nghe rồi!"

"Đúng, đúng! Vương tiểu thiếu gia cùng Nhiếp Chính Vương đã biết nhau từ khi còn bé! Chao ôi, Tam hoàng tử này không biết có ý tứ gì."

"Chẳng lẽ Vương tiểu thiếu gia đối xử với Tam hoàng tử như là bạn tốt, cho nên Tam hoàng tử mới lầm tưởng rằng Vương tiểu thiếu gia thích chính mình?"

"Tam hoàng tử làm sao có thể tự phụ như vậy..."

Tiêu Chiến cũng bị những lời này làm cho choáng váng, cứ nhìn Vương Nhất Bác như thế này, hắn không khỏi sững sờ.

Nghe vậy, Dịch Tu tựa như sét đánh ngang tai, hắn thẹn quá hóa giận "Ngươi! Vương Nhất Bác! Ngươi!"

“Công Công sớm đi trở về lại chỉ đi, vất vả cho công công rồi!” Vương phu nhân khẽ cúi đầu chào công công, kết thúc trò hề này. Dịch Tu tức giận, cảm thấy mình đã không có chút mặt mũi nào, phất tay áo bỏ đi.

Sau khi quảng văn yến kết thúc, mọi người trong đại sảnh gần như đã về hết.

“Nương, mọi ngươi đi trước đi, lát nữa ta đi theo sau” Vương Nhất Bác nhìn về phía Tiêu Chiến cũng đang ngồi

Vương phu nhân cũng nhìn qua bên đó, Tiêu Chiến cũng cười đáp lại, Vương phu nhân nói "Vậy thì ngươi nhanh lên, đừng để phụ thân ngươi đợi."

“Vâng" Sau khi Vương Nhất Bác đáp lại, Vương phu nhân cũng rời đi, lúc này chỉ còn lại cậu và Tiêu Chiến trong đại sảnh

Cậu đi qua chỗ Tiêu Chiến, hắn cũng đứng dậy khỏi bàn tiệc

Hai người đứng đối mặt với nhau, thiên ngôn vạn ngữ đều hóa trong ánh mắt, cuối cùng là Tiêu Chiến mở miệng trước "Nhất Bác, ngươi hôm nay..."

Không chờ hắn nói tiếp, vành mắt Vương Nhất Bác đỏ hoe, nhào vào trong ngực của hắn. Thoáng chốc, nhịp tim Tiêu Chiến loạn như sấm. Hắn chưa từng bị ai ôm qua như thế, đây cũng là lần đầu tiên hắn cùng Vương Nhất Bác ôm ấp

Vương Nhất Bác chôn mặt trong cổ Tiêu Chiến, hai tay ôm thặt chặt ngang hông hắn. Bộ dạng giống như là đang sợ rằng hắn một lát sau sẽ liền biến mất

Tiêu Chiến chậm rãi giơ tay, ôm Vương Nhất Bác, đặt cằm lên búi tóc đen của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve. Sau một chút mọi thứ có vẻ tốt hơn, tuy cách mấy tầng y phục, lại vẫn có thể cảm nhận được giờ phút này ở xương quai xanh có chút ẩm ướt. Giọng hắn có chút khàn khàn "Nhất Bác, ngươi hôm nay là sao vậy?"

Vương Nhất Bác lúc này tự hồ như mới thoát khỏi thế giới của chính mình. Cậu buông Tiêu Chiến ra, cúi đầu lấy ống tay áo lau lau nước mắt trên mặt. Mới phát hiện ra mình đã khóc ướt hết vạt áo của Tiêu Chiến

"Xin lỗi, ta..." Cậu vội vàng đưa tay phủi phủi cổ áo Tiêu Chiến, lại bị hắn bắt lấy tay

"Không có gì, chốc lát nữa tự nhiên sẽ khô" Tiêu Chiến vừa nói, một lên lại duỗi ra một bên tay chạm lên trên mặt Vương Nhất Bác, lau đi giọt nước mắt cuối cùng bên khóe mắt "Nhất Bác, xảy ra chuyện gì?"

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn tay mà mình bị Tiêu Chiến nắm, trên mặt xuất hiện vệt hồng "A Chiến ta..."

Vừa muốn nói gì đó, lại bị tiếng gọi của Vương phu nhân từ ngoài cửa vọng vào "Nhất Bác, ngươi ổn chứ? Mau ra đây, cần phải trở về rồi"

"Nương, ta tới liền" Vương Nhất Bác vội vàng trả lời, sau đó nhìn về phía Tiêu Chiến "Lần sau ta sẽ giải thích với ngươi. Hôm nay trễ rồi, cần phải quay về"

“Được” Nụ cười rạng rỡ của Tiêu Chiến giống như ánh mặt trời ấm áp trong ngày đông, khiến hô hấp của Vương Nhất Bác rối tung, khi rời đi, cậu có chút cảm giác bản thân đang chạy trốn.

Ngay khi Vương Nhất Bác vừa rời đi, Vân Nam đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh, quỳ một chân "Vương gia!"

"Nói" Lúc này, Tiêu Chiến vẫn còn đắm chìm trong thanh âm vừa rồi của Vương Nhất Bác 'A Chiến'. Kể từ khi Dịch Tu xuất hiện, Nhất Bác chưa bao giờ gọi mình như thế nữa ...

"Vương gia, Tần gia chủ nói, mời vương gia tối mai tụ họp tại đệ nhất tửu lâu một chút"

Vừa dứt lời, sắc mặt Tiêu Chiến trở nên thanh lãnh một lần nữa, con ngươi cũng bỗng sâu âm u

.
.
.

“Nhất Bác, tại sao lâu như vậy mới quay lại?” Vương Nhất Bác vừa mới lên xe ngựa liền bị Vương Quốc Công trầm giọng hỏi

“Nói chuyện với Nhiếp Chính Vương một chút, nên chậm trễ” Vương Nhất Bác rũ mắt xuống, hôm nay thánh chỉ là một chuyện, chỉ sợ phụ thân cùng mẫu thân lại nói nhiều

Nói không sao, Vương phu nhân nhìn cậu thật lâu. Sau khi cân nhắc hồi lâu, bà ngập ngừng hỏi "Nhất Bác cảm thấy Nhiếp Chính Vương có thể coi là lương nhân(*)?"

(*) Lương nhân: người tốt, người đem duyên tốt lại

Vương Nhất Bác suy xét một phen, đang định thuyết phục mẫu thân, không ngờ Vương Quốc Công đột nhiên nói "Nhiếp Chính Vương khôn ngoan dũng cảm, văn võ song toàn, lại là người tốt, đáng để giao phó cả đời. Thánh chỉ của triều đình đã hạ, cũng đừng nghĩ đến chuyện để làm rối loạn mọi thứ, có hiểu không? "

Nghe vậy, Vương Nhất Bác sửng sốt, trong lòng đột nhiên nhận ra

Hôn ước của cậu và Tiêu Chiến ở kiếp trước không phải ngẫu nhiên, là do phụ thân cậu đã sớm nhìn trúng hắn. Chỉ trách kiếp trước cậu quá ngu ngốc, không hiểu ý tốt của phụ thân, phản bội lòng tốt, hại mình cả đời!

Một lúc lâu sau, cậu mới bình tĩnh lại, nhưng vẫn rất ngạc nhiên khi nghe thấy phụ thân mình không tiếc lời khen ngợi Tiêu Chiến 

Phải biết rằng Vương Quốc Công có tầm nhìn rất cao, chỉ có một số ít người trong toàn bộ thời Chiến quốc mới lọt vào mắt của ông. Nhưng khi khen Tiêu Chiến, như thể trong mắt ông, Tiêu Chiến là một người không có khuyết điểm.

"Nhất Bác à, kết hôn là chuyện cả đời. Ngươi có chắc là đã nghĩ đến chưa? Nếu là chưa nghĩ thông thì chúng ta vẫn có thể dễ thương lượng được. Mặc dù thánh chỉ đã hạ, nhưng nếu ngươi không nguyện ý, thật ra cũng có thể..."

"Nương, nương đã quên những gì ta đã nói tại quảng văn yến ngày hôm nay rồi sao. Nương cũng biết rằng nhi tử sẽ kông bao giờ nói dối, càng sẽ không lấy chuyện thành thân của mình ra làm trò đùa" Vương Nhất Bác dừng lại một chút, sau đó nhìn Vương phu nhân đang lo lắng, vỗ vỗ tay bà. Vương mặt mày, vỗ vỗ bà Vương tay, "Mẫu thân, hắn là người ta yêu"

"Tốt nhất ngươi nên nghĩ như vậy" Vương Quốc Công nói tiếp "Bây giờ hôn sự đã định, ngươi không được đối với Tam hoàng tử Dịch Tu có suy nghĩ gì nữa. Đừng làm chuyện ngu xuẩn mà ném mặt mũi của phủ quốc công đi, tổn thương lòng thành của Nhiếp Chính Vương"

Nghe vậy trong lòng Vương Nhất Bác đã quay đi quay lại ngàn vạn lần, nhưng vội vàng trịnh trọng nói "Nhi tử ghi nhớ lời dạy của phụ thân, sẽ không bao giờ làm chuyện hủ bại triều đình."

.
.
.

Sau khi trở lại phủ. Vương Nhất Bác tắm rửa xong, liền nằm xuống giường thật sớm

Cậu suy tư, để đánh bại Dịch Tu ở thế giới này, nhất định phải có thế lực của riêng mình. Và cậu vẫn nhớ thuốc độc Dịch Tu hạ vào cậu, hôm nay đã làm rõ mọi thứ, Dịch Tu nhất định sẽ lại lần nữa tìm đến cậu

Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác lại đứng dậy thắp nến lần nữa, ngồi vào bàn bày sách ra... Cậu luôn luôn nhìn thấy sau nửa đêm, một trận gió lạnh sộc tới, trong phòng lóe ra một đường đỏ thẳm

Thân ảnh lạnh lùng thẳng tắp, mặt nạ tinh xảo giống như gió đêm, lặng lẽ không một tiếng động

"Diêm các chủ? (Đây chính là sát thủ ở chương trước)" Vương Nhất Bác ngước mắt lên nhìn hắn, một tia thanh lãnh thoáng qua trên mặt, "Không biết đêm khuya Các chủ đại nhân tới đây chơi là có chuyện gì?"

“Vương thiếu gia còn chưa ngủ?” Diêm Tiêu cũng sửng sốt, tưởng đã muộn như vậy, Vương Nhất Bác đã ngủ từ sớm rồi

"Không phải Diêm Các chủ cũng vậy sao? Cho nên Diêm Các chủ tới đây đến cùng không biết là có chuyện gì?"

"Vương tiểu thiếu gia thật là thần cơ diệu toán(*). Bản Các chủ hiếu kì, một lần đi quảng văn yến, lại không nghĩ tới sẽ có kịch hay như thế này" Diêm Tiêu đi một vòng trong phòng, sau đó nằm một nửa xuống giường Vương Nhất Bác "Không biết Vương tiểu thiếu gia, là như thế nào mà biết được"

(*) Thông minh, lanh lợi

Vương Nhất Bác cười nhạt một tiếng, như là nghĩ tới điều gì, đặt quyển sách trong tay xuống, nói "Nếu như Diêm Các chủ thật sự muốn biết, đúng lúc này có một khoản mua bán, không biết Diêm Các chủ có hứng thú hay không trong việc hợp tác"

"Ồ? Nói một chút xem"

"Ta muốn chúng ta mở một cửa hàng ở buổi thương hội Càn Nguyên lớn nhất Chiếc quốc, chuyện này đối với Diêm Các chủ mà nói không phải việc khó gì"

"Vương tiểu thiếu gia tại sao lại nhờ ta giúp? Thay vì tìm vị hôn phu của ngươi, Nhiếp Chính Vương điện hạ?" Diêm Tiêu lạnh lùng hỏi.

"Diêm Các chủ, nếu ngươi biết, nhưng ngươi vừa lên thuyền của ta, không thể xuống được."

“Vương thiếu gia, trên đời này không có người hay vật nào có thể uy hiếp được bản Các chủ” Diêm Tiêu nheo mắt lại, cảm thấy bất lực.

Nhưng sau khi nghe câu tiếp theo của Vương Nhất Bác, hắn thực sự hơi kinh ngạc.

"Diêm Các chủ, kẻ thù của ta, chính là người trong hoàng thất"

///////////////////

Lời bài hát trong chương được trích từ 《愿》Nguyện




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro