Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Doãn Kỳ bước vào quán trà, và ánh mắt anh chợt bắt gặp nụ cười ẩn hiện trên môi của Hạo Thạc. Một cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng anh, nhưng cũng bao trùm bởi một sự lo lắng không nguôi.

Hạo Thạc không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy Doãn Kỳ đứng ở cửa. Mỗi tia sáng từ ánh mắt của anh đều phản ánh lên sự mong đợi và bất an. Trái tim anh đập rộn ràng, nhưng đồng thời cũng đầy lo sợ.

Khi Doãn Kỳ tiến đến bên cạnh, Hạo Thạc cảm thấy như tim anh nhảy ra ngoài ngực. Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng không thể. Cảm giác trái tim anh như bị nén lại, mỗi nhịp đập đều làm anh đau đớn.

Tình yêu đơn phương của Hạo Thạc dành cho Doãn Kỳ như một cuộc đua không ngừng, mỗi bước đi là một nỗ lực vô vọng để tiến về phía trước nhưng lại chỉ làm cho anh mệt mỏi hơn. Anh cảm thấy mình như một kẻ bị mắc kẹt trong mê cung của tình yêu, không thể thoát ra được.

Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ nhỏ của Doãn Kỳ đều làm xé toạc trái tim của Hạo Thạc, khiến cho anh không biết phải làm sao để xử lý. Anh muốn tiến lại gần, muốn thổ lộ tình cảm của mình, nhưng sợ rằng sẽ mất đi mọi thứ nếu như làm như vậy. Nỗi lo sợ, nỗi bất an không ngừng quấy nhiễu tâm hồn của anh, làm cho anh trở nên lúng túng và hoang mang.

Trong mỗi đêm tối, khi cô đơn ôm lấy anh, Hạo Thạc như một người đang mắc kẹt trong giấc mơ ác, không thể thoát ra được. Hình ảnh của Doãn Kỳ như một vệt sáng giữa bóng tối, gợi nhớ lại những ký ức đau buồn, những mong mỏi không thể thành hiện thực.

Anh cảm thấy mình bị cuốn vào một cuộc chiến nội tâm không hồi kết, giữa sự mong đợi và nỗi sợ hãi. Anh muốn rời bỏ tất cả, muốn quên đi mọi thứ, nhưng không thể. Tình yêu đơn phương của anh là một án phạt, một tai vạ không thể tránh khỏi, khiến cho anh chìm đắm trong biển của tuyệt vọng và tiếc nuối.

Anh cảm thấy mình bị cuốn vào một cuộc đấu tranh nội tâm không ngừng, như một cuộc chiến vô tận giữa hai thế giới tưởng chừng không thể đối lập hơn: niềm vui và nỗi buồn. Mỗi lời nói của Doãn Kỳ, mỗi cử chỉ nhỏ của anh, đều làm xao động trái tim của Hạo Thạc, như những cơn sóng dữ dội đánh vào bờ cát yếu ớt.

Anh muốn cười, muốn khóc, muốn ôm chặt Doãn Kỳ vào lòng nhưng cũng muốn né tránh, che giấu tình cảm sâu thẳm trong lòng anh. Trái tim anh như một con thú hoang, lạc quan lúc bình minh nhưng lại sợ hãi và lo lắng khi bóng tối buông xuống.

Cảm xúc của Hạo Thạc xoay quanh như trong một cơn lốc, không ngừng biến đổi từ niềm vui sướng đến nỗi buồn khôn nguôi. Anh đau đớn vì không biết phải làm sao để thoát khỏi cảm giác rối bời này, mà cứ như một cuộc đấu tranh không hồi kết, không ngừng dâng trào lên từ đáy tâm hồn của anh.

Mỗi lúc anh nghĩ rằng mình đã kiểm soát được cảm xúc của mình, thì một cảm giác mới lại bất ngờ tràn đến, làm cho mọi thứ trở nên mơ hồ và không kiểm soát được. Ôn lại kỷ niệm cũ với Doãn Kỳ chỉ làm cho cuộc đấu tranh nội tâm của Hạo Thạc trở nên cực kỳ mãnh liệt và đau đớn hơn bao giờ hết.

Niềm vui và nỗi buồn xen kẽ nhau trong tâm hồn của Hạo Thạc, như hai đại dương vô tận đấu tranh với nhau. Anh muốn cười vang lên, muốn khóc thảm thiết, muốn ôm chặt Doãn Kỳ vào lòng nhưng cũng muốn né tránh, che giấu đi những cảm xúc mạnh mẽ đang dâng trào.

Mỗi ngày, mỗi giờ, và mỗi phút đều là một thách thức mới đối với Hạo Thạc. Anh đau đớn vì không biết phải làm thế nào để giải thoát khỏi vòng xoáy của cảm xúc, và mọi nỗ lực của anh chỉ làm cho tâm trạng của anh trở nên hỗn loạn và bất ổn hơn.

Anh đấu tranh không ngừng, không ngừng cố gắng kiểm soát và làm cho tâm hồn mình trở nên bình thản hơn. Nhưng mỗi lúc anh nghĩ rằng mình đã đạt được điều đó, thì một cảm xúc mới lại xuất hiện, làm cho trái tim anh lại lần nữa bị cuốn vào cuộc chiến không hồi kết này.

Những ký ức cũ với Doãn Kỳ chỉ làm cho cảm xúc của Hạo Thạc trở nên dữ dội và không kiểm soát được hơn. Mỗi hình ảnh, mỗi ký ức như những lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng anh, khiến cho anh đau đớn và tuyệt vọng hơn bao giờ hết.

Anh muốn vui vẻ, muốn tự do, nhưng những cảm xúc mênh mông như biển cả bên trong anh không cho phép điều đó xảy ra. Mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ của Doãn Kỳ là một cơn đau đớn không thể diễn tả, làm cho anh mất kiểm soát và bị cuốn vào vòng xoáy cảm xúc không lối thoát.

Mỗi lời nói, mỗi góc nhìn, mỗi cái nhấp nháy của đồng hồ đều là một sự quật khởi mạnh mẽ, làm cho trái tim anh bị mắc kẹt trong mê cung của cảm xúc mơ hồ và đau đớn. Những ký ức cũ về Doãn Kỳ chỉ làm cho cảm xúc của anh trở nên dữ dội hơn, khiến cho mỗi phút giây trôi qua đều là một thách thức không lời giải.

Anh đấu tranh không ngừng, không biết phải làm thế nào để thoát khỏi vũng bùn của tình cảm, và mọi nỗ lực của anh chỉ làm cho tâm trạng của anh trở nên hỗn loạn và bất ổn hơn.

Mỗi cảm xúc, mỗi suy tư, mỗi hành động của Doãn Kỳ đều là một đòn đánh vào trái tim anh, làm cho anh đau đớn và tuyệt vọng hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro