Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Dưới bầu trời xanh ngắt, hai người bước đi trong sân trường đại học cũ, những nơi họ từng chia sẻ kỷ niệm đầy ý nghĩa. Những bức tường quen thuộc, những hành lang dài và những góc nhỏ thầm lặng, tất cả đều gợi nhớ lại quá khứ ngọt ngào của họ.

Khi Doãn Kỳ vô tình đi gần hơn, Hạo Thạc cảm nhận được một làn sóng hạnh phúc đang dần tràn ngập vào trái tim anh. Cảm giác ấm áp và hạnh phúc khiến anh lạc quan và sung sướng đến mức không thể tưởng tượng được. Ánh mắt của Doãn Kỳ, cử chỉ nhỏ nhẹ từng chút một, tất cả đều làm cho anh cảm thấy như mình đang bay trong một bầu trời rộng lớn của niềm vui và hạnh phúc.

Nhưng đằng sau bức màn hạnh phúc đó, nội tâm của Hạo Thạc lại trở nên lệch lạc, như một cơn bão nội tâm đang dần dào dạt trong lòng anh. Mỗi cử chỉ, mỗi lời nói của Doãn Kỳ đều làm rạn nứt tâm hồn của anh, khiến cho anh bị mắc kẹt giữa niềm vui và nỗi đau, giữa hiện tại và quá khứ. Anh như một kẻ điên cuồng, đang bị cuốn vào vũ trụ tối tăm của tình cảm, không biết làm thế nào để thoát ra khỏi cuộc chiến nội tâm đang dâng trào.

Mỗi giây phút, mỗi hơi thở, anh đều phải chịu đựng sự dằn xé tột đỉnh của nội tâm. Cảm xúc lẫn lộn, mây đen của nỗi đau vỡ tan vẫn âm thầm vây quanh, khiến cho anh mất kiểm soát và không thể tìm ra lối thoát cho trái tim đang vỡ vụn.

Trong mỗi cái nhìn, mỗi nụ cười của Doãn Kỳ, Hạo Thạc lại cảm nhận được sự chênh vênh của mình. Anh muốn ôm lấy Doãn Kỳ, muốn thổ lộ tình cảm của mình, nhưng sợ rằng sự thật sẽ làm tổn thương Doãn Kỳ, làm hỏng mối quan hệ của họ. Và trong lo lắng, sự hoang mang, anh lại siết chặt tay của Doãn Kỳ hơn, không hề biết rằng những hành động đó đang làm cho tay của Doãn Kỳ bầm tím. Dằn xé tâm trí, anh giao chiến với bản thân, giữa sự mong muốn và lo lắng, giữa niềm vui và nỗi đau.

Trái tim của Hạo Thạc như một mảnh gương vỡ vụn, chứa đựng nhiều cảm xúc khác nhau, từ niềm vui hạnh phúc đến nỗi đau và lo lắng. Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ nhỏ của Doãn Kỳ đều làm cho anh nhớ lại những ký ức đau buồn trong quá khứ, những cảm xúc mà anh đã cố gắng lãng quên suốt thời gian dài. Mặc dù muốn nắm lấy hạnh phúc, nhưng Hạo Thạc lại lo sợ rằng sự thật sẽ phá hủy tất cả.

Cảm xúc của anh giống như một cuộn sóng dữ dội, không biết phải làm thế nào để kiểm soát. Anh cảm thấy mình bị mắc kẹt giữa hai thế giới, giữa niềm hy vọng và sự sợ hãi, giữa quá khứ đầy đau thương và tương lai đầy khao khát. Dằn xé nội tâm khiến cho trái tim anh như đang bị cắt đứt từng khúc nhưng cũng đang tràn đầy hy vọng mong manh.

Mỗi cái nhìn của Doãn Kỳ như một đòn đau trong lòng, khiến cho Hạo Thạc phải đau đớn từng hơi thở. Anh không thể nào chịu đựng nổi nữa, nhưng cũng không thể buông xuôi. Sự đấu tranh nội tâm đang dần dào dần anh, như một con sói hoang đang tranh giành quyền kiểm soát cảm xúc của mình.

Trong mỗi giây phút, anh cảm thấy như mình đang bị cuốn vào một cơn bão, không biết phải làm thế nào để thoát ra. Dằn xé giữa niềm vui và nỗi đau, giữa hy vọng và sợ hãi, Hạo Thạc như một người mất kiểm soát, đang rơi vào hố sâu của tình yêu không lối thoát.

Mỗi cử chỉ nhỏ của Doãn Kỳ đều làm cho trái tim Hạo Thạc rung động. Khi Doãn Kỳ vô tình nắm chặt tay anh, anh cảm thấy như mình đang đắm chìm trong biển ngọt ngào của tình yêu. Nhưng đồng thời, sự cảm thấy bất ổn cũng tràn ngập trong tâm hồn anh, như một bóng đen luôn âm thầm rình rập.

Anh cố gắng làm ngơ, che giấu đi cảm xúc sâu thẳm trong lòng, nhưng không thể nào làm được. Mỗi lời nói của Doãn Kỳ đều làm cho anh cảm thấy như mình đang bị xé toạc ra từng mảnh nhỏ, không còn gì ngoài nỗi đau và lo lắng.

Dằn xé nội tâm khiến cho anh mất kiểm soát, như một cơn sói hoang đang tranh giành quyền kiểm soát tâm hồn. Anh không biết phải làm thế nào để kiểm soát cảm xúc của mình, không biết phải làm thế nào để thoát ra khỏi cảnh đau khổ này.

Trong mỗi giây phút, anh như mắc kẹt trong một vũ trụ đen tối, không biết phải làm thế nào để tìm đường đi ra. Cảm xúc của anh như một cơn lốc xoáy không ngừng, cuốn trôi tất cả mọi thứ trong lòng, để lại chỉ còn lại sự hỗn độn và lo sợ.

Doãn Kỳ không hề nhận ra rằng mỗi cử chỉ của anh đều khiến cho Hạo Thạc rơi vào một cảm xúc phức tạp. Anh mong muốn có thể nắm chặt tay Doãn Kỳ mãi mãi, nhưng đồng thời lại lo sợ rằng sự thật sẽ bị phơi bày, khiến cho mọi thứ sẽ kết thúc trong một bi kịch không lối thoát.

Trái tim anh như bị chia thành hai nửa, một nửa mong muốn được hạnh phúc bên cạnh Doãn Kỳ và một nửa lo lắng và sợ hãi trước tương lai không rõ ràng. Mỗi giây phút trôi qua đều là một thách thức, một cuộc chiến nội tâm mà anh không biết phải đối diện như thế nào.

Doãn Kỳ không ngừng chia sẻ về những kỷ niệm của họ, những câu chuyện vui vẻ và những thử thách đã qua. Mỗi từ ngữ của Doãn Kỳ như một lời hòa mình vào quá khứ, nhưng cũng như một lưỡi dao sắc bén cắt vào trái tim của Hạo Thạc, khiến anh ngập tràn trong niềm vui nhưng đồng thời cũng bị vùi dập bởi những cảm xúc phức tạp.

Những kỷ niệm ngọt ngào từng phút từng giây trôi qua, nhưng trong lòng Hạo Thạc, mỗi khoảnh khắc đều là một trận chiến nội tâm. Anh đắm chìm trong hạnh phúc và tiếc nuối, giữa viễn cảnh của quá khứ và hiện tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro