Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm đầu Phác Trí Mân sắp chạm vào mặt bàn, bên cạnh liền có người dùng ngón tay gõ gõ lên bàn vài cái, sợ cậu đập đầu sẽ tạo ra âm thanh lớn, thu hút ánh mắt của các vị lãnh đạo đang nghiêm túc tham dự cuộc họp, lúc đó sẽ rất xấu hổ. Phác Trí Mân áy náy hướng đồng nghiệp gật đầu một cái, trước mắt mờ mịt còn chưa kịp tỉnh táo đã bị gọi đích danh.

"Phác Trí Mân tối qua ngủ không ngon sao? Đang họp còn ngủ gật như vậy?"

Vẫn như thường lệ, trước sau không mang theo chút cảm xúc gì, đám nhân viên đang ngồi phút chốc đều khẩn trương nhìn lên, mọi ánh mắt đồng loạt hướng về kẻ vừa được gọi tên, cậu chống tay lên bàn từ từ đứng dậy, sắc mặt điềm tĩnh không chút sợ hãi đáp lại. "Xin lỗi ạ, hôm qua tôi thật sự ngủ không ngon giác, đã ảnh hưởng đến cuộc họp của các lãnh đạo."

Trong phòng họp đột nhiên yên tĩnh một mảng, Điền Chính Quốc không nghĩ tới chính mình như thường ngày chỉ phàn nàn một câu, thậm chí trong lời nói cũng không có nửa điểm tức giận, vậy mà Phác Trí Mân giống như trở thành một con người khác, đường hoàng đáp lại khiến hắn trở tay không kịp, phải mất một lúc An Kỳ bên cạnh giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, chấm dứt cục diện bức bối này. Mọi người ở đây đều nhìn ra sự việc có chút không ổn, nhưng đều là giấu kín trong lòng, đoán chừng ngày Phác Trí Mân bị sa thải không còn xa, bằng không cuộc sống sau này của cậu trong công ty khẳng định không hề dễ dàng.

Trong lúc nhất thời, cả công ty từ cao xuống thấp đều tránh né Phác Trí Mân.

Kim Thái Hanh vẫn vô ưu vô lo như trước, báo cáo xong liền chạy đến hỏi Phác Trí Mân có chuyện gì, quay lại liền chứng kiến cậu gục đầu xuống bàn, bộ dạng bơ phờ, quần ào cũng xộc xệch, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ gọn gàng thường ngày, Kim Thái Hanh bước tới bên cạnh người kia, cúi xuống thổi hơi vào tai cậu.

"Này bạn thân của tôi ơi, cậu có chuyện gì sao? Hôm qua mới đi triệt sản à? Ấy, cũng không thể nào, tôi đã sớm nói với cậu cuối tuần này phải làm việc mà..., hao tổn thân thể như vậy..."

Phác Trí Mân giương mắt, mắng một câu cút đi, sau đó nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Kim Thái Hanh nhìn quầng thâm đen sì dưới mắt cậu mà đau lòng, nhất quyết đòi đến gặp An Kỳ giúp cậu xin nghỉ, lại bị Phác Trí Mân tóm lấy, lực tay mạnh đến mức Kim Thái Hanh phải nhe răng trợn mắt vì đau.

"Đừng đi, để tôi nằm một lát, cả đêm không ngủ được, cậu đừng làm phiền tôi."

"Buổi trưa cậu vì ngủ nên không ăn, giờ làm việc lại nằm lên bàn, giám đốc nhìn thấy chắc chắn sẽ mắng cậu, sáng nay lúc họp cậu quên rồi à? Cậu bị sao vậy, còn dám ương bướng cãi lại lời ác ma, không thèm tiền lương tháng này nữa hả?"

Kim Thái Hanh quả thực ồn ào, nhưng suy cho cùng vẫn là lo lắng cho cậu, Phác Trí Mân chỉ biết nhịn chút nóng nảy nghe cậu ta lải nhải bên tai, đại não bởi vì đêm qua nghỉ ngơi không tốt, chuyện gì cũng không nhớ được, hỗn loạn một mảng. Cả đêm suy nghĩ về mấy năm qua, từ lần đầu gặp Điền Chính Quốc đến thời điểm kết hôn khiến tâm rung động, những chi tiết vụn vặt được gom nhặt suốt năm năm cùng cuộc sống lạnh lẽo cô độc, hôm qua lại nhìn thấy Lộ Nhất Liêm, mọi thứ như phút chốc đều tan vỡ. Cậu muốn đợi đến lúc ánh sáng phá tan bóng tối phía dưới chân trời, rốt cục không chịu được nữa, chỉ có thể kìm lại hàng lệ dài không ngừng tuôn rơi.

Cậu cho rằng bản thân đã hối hận, lần đầu ý niệm này xuất hiện là ngoài ý muốn. Phác Trí Mân nhớ đến dòng tin nhắn giữa cậu và Điền Chính Quốc được lưu trong điện thoại mấy năm qua, mười tin nhắn màu xanh lá đổi lại vài lời hồi đáp cộc lốc. Không chút cảm xúc, không một icon, chỉ có những từ ngữ nghiêm túc, dấu chấm dấu phẩy đều được đặt cẩn thận. Phác Trí Mân còn cố ý dành cả đêm lướt lại để xem liệu trong 100 tin nhắn trao đổi suốt năm năm qua, được bao nhiêu cái nhắc chuyện quan trọng, phần lớn vẫn là bàn bạc về hợp đồng hôn nhân.

13/04/2015 lúc 19h16.

Điền Chính Quốc: Vì là kết hôn giả nên có lẽ lễ cưới không được chu đáo, xin lỗi cậu, sau này sẽ cho cậu thật nhiều tiền mua những thứ cậu muốn.】

13/04/2015 lúc 19h17.

Phác Trí Mân: Không sao ạ! Em ổn mà học trưởng, em biết chúng ta là kết hôn theo hợp đồng, không cần phải làm hoành tráng, học trưởng cứ làm đi, em đều nghe theo anh~】

13/04/2015 lúc 22h39.

Điền Chính Quốc: Xin lỗi, tôi vừa đi bàn công việc, cứ như vậy đi, tôi sẽ nói chi tiết với cậu sau.】

.....

20/03/2016 lúc 9h26.

Điền Chính Quốc: Tôi sắp đi nước ngoài công tác và ngày, buổi tối ở nhà nhớ khóa cửa kỹ càng, cẩn thận có trộm.】

20/03/2016 lúc 9h26.

Phác Trí Mân:  Vâng, anh chú ý an toàn, không cần lo lắng cho em, lên máy bay nghỉ ngơi nhiều một chút, khí hậu ở nước ngoài sẽ chênh lệch nhiều, nhớ phải nghỉ ngơi thật tốt đấy.】

21/03/2016 lúc 23h45.

Điền Chính Quốc: Xin lỗi, giờ tôi mới thấy tin nhắn, tôi đến nơi rồi.】

21/03/2016 lúc 23h47.

Phác Trí Mân: Được rồi, anh phải chú ý sức khỏe, công việc không quan trọng bằng sức khỏe đâu.】

.....

23/12/2018 lúc 10h49.

Phác Trí Mân: Ăn uống đầy đủ, thời tiết bên Mỹ thế nào? Anh nhớ ăn mặc phù hợp nhé.】

23/12/2018 lúc 16h28.

Điền Chính Quốc: Ừ.】

.....

04/03/2020 lúc 11h45.

Điền Chính Quốc: Em ăn cơm ở đâu, tôi đến đón em.】

04/03/2020 lúc 11h50.

Phác Trí Mân: Không cần, em tự lái xe.】

Phác Trí Mân nhớ rõ những tin nhắn cậu đã gửi cho Điền Chính Quốc suốt quãng thời gian dài, năm năm qua cậu đã thay đổi rất nhiều biệt danh, nhưng Điền Chính Quốc căn bản là không hề hay biết. Hắn chỉ nhìn vào ba chữ 【Điền Chính Quốc】trên hộp thoại mà không biết ban đầu biệt danh được đặt là học trưởng, sau khi kết hôn liền đổi thành Chính Quốc, sau đó chỉ còn lại một chữ Quốc duy nhất, cuối cùng lạnh nhạt với nhau lâu dài liền trở thành【Điền Chính Quốc】như bây giờ.

Thứ tích lũy dần dần sau mỗi lần thất vọng chính là nỗi đau rót sâu vào tận cốt tủy.

Kim Thái Hanh vẫn đang liên miên cằn nhằn đột nhiên lại im bặt, Phác Trí Mân vùi mặt vào giữa hai cánh tay, cảm nhận hơi thở ẩm ướt của chính mình, màng nhĩ không nghe được âm thanh có chút xa lạ, cậu hiện tại vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, Lộ Nhất Liêm xuất hiện khiến cậu sức cùng lực kiệt, muốn cậu giả vờ tràn đầy năng lượng cũng khó.

Không khí có chút ngưng trệ, Phác Trí Mân cảm thấy có người hình như đang bước tới gần mình, không nói lời nào mà vỗ vai cậu, Phác Trí Mân không muốn để ý đến, chỉ muốn nằm bất động trên bàn chờ tan sở quay về nhà, tắm nước nóng thật sảng khoái, sau đó chìm vào giấc ngủ sâu, tốt nhất là ngủ một giấc không tỉnh dậy nữa, như vậy thế giới này sẽ không còn gặp nhiều phiền phức.

Người bên cạnh vẫn không buông tha, tiếp tục vỗ lưng cậu, không hề có ý định dừng lại. Phác Trí Mân thầm mắng Kim Thái Hanh phiền toái, thần kinh nhất thời bức bối, một thoáng bật dậy, ghế va chạm với sàn nhà phát tiếng động lớn, cậu gào lên.

"Con mẹ nó cậu có bệnh à?!"

Trước ánh mắt kinh ngạc của Điền Chính Quốc, cả văn phòng lập tức chìm vào một mảng tĩnh lặng, đồng nghiệp xung quanh đều cúi đầu như không nhìn thấy, Kim Thái Hanh đứng từ xa kêu lên một tiếng. Phác Trí Mân sững sờ tại chỗ, chỉ có sắc mặt của Điền Chính Quốc là thay đổi, hàng lông mày cau lại tỏ vẻ không vui, khóe môi tràn đầy tức giận sắp bùng nổ.

"Em đến văn phòng gặp tôi."

/

"Em có chuyện gì à, lúc họp tôi thấy em ngủ gật, chỉ là tôi nhắm mắt làm ngơ, đồng nghiệp cũng nhắc nhở em rồi, vậy mà buổi chiều, trong giờ làm việc em còn quang minh chính đại nằm lên bàn ngủ."

Phác Trí Mân hiện tại đã tỉnh táo, cậu dường như đã lường trước sẽ có ngày này, ở công ty xảy ra mâu thuẫn đối mặt với Điền Chính Quốc. Cậu chưa từng nghĩ tới một người có đầu óc kinh doanh như Điền Chính Quốc lại có thể buông thả trong công việc, mặc dù cậu cũng không cần. Nhưng khi nói đến chuyện không nghiêm túc trong công việc, Điền Chính Quốc luôn lấy vị thế cấp trên để trách mắng cậu.

"Đêm qua em không ngủ được, lúc anh về em vẫn còn thức."

Điền Chính Quốc sững sờ, hắn không ngờ Phác Trí Mân sẽ đem chuyện trong nhà ra nói ở công ty, đây là lần đầu. Sau đó hắn nhận ra cửa văn phòng chưa đóng liền lập tức muốn đứng lên đóng cửa, nhưng bị Phác Trí Mân hừ lạnh một tiếng ngăn lại. Hắn cau mày, quay lại nhìn Phác Trí Mân, hỏi cậu cười cái gì.

"Thì ra anh không muốn cho mọi người biết đến sự tồn tại của em, chuyện trong nhà đều do em gánh vác, Điền Chính Quốc, em thật sự không chịu nổi nữa rồi."

Điền Chính Quốc có chút kinh ngạc, tựa hồ như không nhận ra người trước mặt, lạnh lùng thốt ra những lời vô căn cứ, hắn nghe không hiểu lời trách mắng đột ngột của Phác Trí Mân từ đâu mà ra.

"Em đang nói gì vậy? Rõ ràng chúng ta chỉ nói về công việc..."

"Đúng vậy, em ngủ gật trong giờ làm việc, đêm qua thức trắng là lỗi của em, năm năm qua đều là lỗi của em!" Phác Trí Mân giống như phát điên, đột nhiên lao đến bàn làm việc gạt hết giấy tờ tài liệu xuống sàn, tờ giấy bay trên không trung đập thẳng vào mặt Điền Chính Quốc như một cái tát mạnh, hắn bước tới nắm chặt lấy cổ tay Phác Trí Mân, cố ý hạ thấp tông giọng, liếc nhìn đám người đang tụ tập ngoài cửa nghe lén, hắn không muốn bọn họ biết được sự tình.

"Phác Trí Mân, chuyện này về nhà nói, em hơi mất bình tĩnh rồi..."

"Điền Chính Quốc!"

Dù sao cũng là đàn ông, Phác Trí Mân hung hăng hất tay ra khiến Điền Chính Quốc suýt chút nữa ngã nhào, hắn lùi lại vài bước, lưng va vào mép bàn đau thấu tâm can, nháy mắt khơi dậy lửa giận trong mắt Điền Chính Quốc. Hắn bước tới đẩy người vào bức tường, sức lực mạnh đến độ khiến Phác Trí Mân hít thở không thông. Cả hai dường như đều hiếu thắng nên xảy ra ẩu đả hỗn loạn. Điền Chính Quốc nghiến răng nghiên lợi thốt ra một câu.

"Em cũng đừng quên Phác Trí Mân, lúc trước là em không muốn tôi công khai việc chúng ta kết hôn ở công ty, em nói em không muốn người khác biết rõ thân phận, như vậy sẽ có thành kiến với em!"

Phác Trí Mân đột nhiên bất động, bên ngoài ngày càng có nhiều người vây quanh, tiếng xì xào càng lúc càng lớn, nhưng không ai dám bước vào, Phác Trí Mân bình tĩnh giữa những tiếng ồn ào, giống như tranh chấp vừa rồi chỉ là ảo ảnh. Điền Chính quốc nhìn chằm chằm con ngươi đầy tơ máu của Phác Trí Mân, tràn ngập tuyệt vọng cùng lạnh lùng, bờ môi cậu mấp máy, vì khoảng cách quá gần nên âm thanh truyền qua các phân tử không khí vào lỗ tai hắn.

"Đúng, là em nói."

Tình cảnh gì đây? Phác Trí Mân buổi tối đầu tiên sau khi đến công ty làm việc, cậu hào hứng trở về nhà, đối diện với chữ hỷ màu đỏ được dán trên tường và nội thất mới toanh liền nhảy nhót chia sẻ niềm vui của mình với Điền Chính Quốc.

"Vui lắm sao?" Điền Chính Quốc treo áo khoác lên giá, ngồi trên ghế sofa xem điện thoại, thuận miệng hỏi. Phác Trí Mân ngồi xuống cạnh hắn, bắt đầu thao thao bất tuyệt.

"Đương nhiên! Không ngờ em còn trẻ vậy có thể vào công ty anh làm việc, môi trường rất tốt, còn có trà chiều, thật tuyệt vời biết bao."

"Em có muốn tôi cho em đặc quyền không, tôi làm chức lớn dĩ nhiên có thể cho em chút ưu ái, dù sao em cũng kết hôn với tôi, những thứ này tôi đều có thể cho em."

Phác Trí Mân nghe xong có chút đắc ý, trong nội tâm dâng lên vui sướng cùng tự hào khiến cậu như sắp nhảy dựng lên. Cậu ôm lấy cái gối, trèo lên sofa ngồi xổm bên cạnh Điền Chính Quốc, mang theo chút nịnh nọt.

"Không được, chúng ta ở công ty đừng tiết lộ thân phận được không, em muốn dựa vào năng lực của bản thân mà làm việc, cố gắng không làm anh mất mặt, bằng không người khác sẽ nói em dựa dẫm vào anh, em cũng cảm thấy không thoải mái."

Điền Chính Quốc nghiêng đầu nhìn vẻ mặt cẩn trọng của Phác Trí Mân, nhẹ nhàng gật đầu, ghi nhớ suốt năm năm.

Điền Chính Quốc, tại sao lúc ấy em lại nói như vậy, là vì em cảm thấy bản thân có đủ năng lực làm việc, đạt được kết quả xuất sắc để anh nhìn em bằng ánh mắt ngưỡng mộ, em nghĩ nếu cùng anh đứng trên đỉnh cao, em sẽ nhận được tình yêu cũng như sự quan tâm của anh.

Nhưng em sai rồi.

Cảm giác mắc kẹt trong ký ức quả thực tồi tệ, Phác Trí Mân nghe được âm thanh xì xào bàn tán cách đó không xa của những người gọi là đồng nghiệp, trong lòng cảm thấy mệt mỏi vô cùng, không muốn tranh cãi nữa, cũng không muốn nhìn thấy ánh mắt tràn đầy trách cứ của Điền Chính Quốc, cậu nhắm mắt lại, cuối cùng cũng thốt ra được lời đã muốn nói từ lâu, não nề thở dài.

"Điền Chính Quốc, chúng ta ly hôn đi."

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro