Chương 12: Jimin's POV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chào học trưởng, em là Phác Trí Mân đến từ khoa Thương mại quốc tế, lớp 132."

"Chào giám đốc, tôi là Phác Trí Mân, nhân viên phòng dự án."

"Điền Chính Quốc, chúng ta ly hôn đi."

Ba câu này lần lượt đại diện cho những trạng thái cảm xúc khác nhau của tôi.

Có người nói tôi sống trong phúc mà không biết phúc, tôi rõ ràng nhớ thời điểm hội sinh viên tuyển nhân lực, bởi vì vẻ ngoài nổi bật của chủ tịch hội học sinh Điền Chính Quốc mà cả phòng học đều chật kín sinh viên năm nhất. Mọi người trong ngoài phòng học và kể cả tôi đều mang tâm trạng lo lắng tột độ tiếp nhận quá trình tuyển chọn, cuối cùng lúc đứng trước mặt Điền Chính Quốc, hàng lông mày vững vàng uy phong nhưng sắc mặt lạnh nhạt của anh nhất thời khiến tôi thất thần. Như một kẻ ngốc trệ, tôi không nói ra được lời nào. Mãi đến khi anh ngẩng đầu nhìn tôi một cái, có chút sững sờ, sau đó dưới ánh đèn mờ ảo của phòng học, mở miệng hỏi.

"Sao cậu lại đến đây?"

Ngữ khí của câu nghi vấn này bây giờ nghĩ lại thật sự có chút châm chọc, giờ phút này tôi cẩn thận tính toán, đại khái từ khi nảy sinh sự tình đến nay, Điền Chính Quốc căn bản không hề để ba chữ Phác Trí Mân trong lòng. Tất cả sự vật, tất cả những người không quen biết, anh đều đối xử hờ hững như vậy, thậm chí còn liếc nhìn thời gian giống như cảm thấy đang lãng phí. Suốt ngần ấy năm, tôi lãng phí thời gian của anh, mưu tính dùng sự tự tin không biết đào đâu ra, muốn thay đổi con người lòng dạ sắt đá này.

Nhiều năm như vậy, tôi cũng lãng phí thời gian của chính mình.

Tôi không dám nói lúc trước kết hôn giả, hợp đồng là cách Điền Chính Quốc lợi dụng tôi, khi đó tôi hết lòng vì anh, dù anh có bày ra bộ dạng lãnh đạm nhưng vẫn là ở cạnh tôi cả ngày, có thể gọi một nam nhân ưu tú là chồng, tôi thừa nhận chính mình cũng đã lợi dụng Điền Chính Quốc, trói buộc anh bằng giấy trắng mực đen, mà từ đầu đến cuối chính tôi cũng không thoát khỏi xiềng xích này. Có vẻ do tôi quá khờ dại, không có đầu óc, bị cái gọi là lâu ngày sinh tình làm cho suy nghĩ mụ mị, tự tay đeo gông xiềng cho mình, trái lại còn oán trách Điền Chính Quốc không tốt, tôi quả thực là một kẻ khốn nạn.

Lộ Nhất Liêm là người tốt, y xinh đẹp, mang theo khí chất đặc biệt ôn thuận như ngọc của nam nhân, cũng có chút mềm mại diễm lệ của phái nữ. Y giỏi chia sẻ những phiền não, có thể thấu hiểu, ôn hòa dịu dàng với mọi người lúc nặng nề chán nản, không ai là không thích, Điền Chính Quốc cũng không ngoại lệ.

Lộ Nhất Liêm hơn Điền Chính Quốc một tuổi, nhưng hoàn toàn nguyện ý ở lại hội học sinh quán xuyến công việc cùng Điền Chính Quốc, y thông minh, can đảm, lên kế hoạch chu đáo chặt chẽ, là cánh tay đắc lực trợ giúp Điền Chính Quốc. Tôi cùng lắm chỉ là kẻ chạy việc vặt, ngoại trừ in ấn và viết báo cáo, tôi chỉ biết lén lút trốn trong một góc xa, vụng trộm nhìn bọn họ hòa thuận trao đổi công việc, sau đó nhân lúc Lộ Nhất Liêm vắng mặt, tôi liền cố ý đi tìm Điền Chính Quốc gây sự, để anh mắng mỏ. Mỗi lần tôi cố tình gõ sai mấy chữ, Điền Chính Quốc đều gọi tôi lại khiển trách, tôi trong lòng vui vẻ nhưng vẫn cố nghĩ cách ương bướng cãi lại, kéo dài thời gian, chính là để Điền Chính Quốc nhìn tôi lâu hơn một chút.

"2+3 cậu cũng tính thành 6, Phác Trí Mân, cậu xem cậu còn làm gì ra hồn không?! Hội học sinh cũng không cho phép loại sai lầm ngu ngốc như vậy! Làm lại!"

Đôi mắt của anh thực sự rất đẹp, rõ ràng là một người bạc tình phụ nghĩa, vì cái gì đáy mắt lại giống như luôn ẩn chứa một mặt hồ trong suốt, nước mắt có thể tuôn rơi bất cứ lúc nào, khiến người ta không khỏi xót thương. Tôi nhìn chằm chằm ánh mắt phẫn nộ của anh, con ngươi vẫn trong veo tinh khiết, nhất thời quên mất phải nhặt tập tài liệu bị xé tan nát ném dưới đất.

Tài liệu ấy, tôi đã sửa năm lần.

Đương nhiên tôi nhớ rõ hôm ấy là một buổi chiều như thế nào, mẹ Điền đột nhiên ghé thăm, đúng lúc tôi đang một mình làm việc trong văn phòng tĩnh mịch. Bà dịu dàng lịch sự hỏi tôi Điền Chính Quốc đang ở đâu, Điền Chính Quốc ở trong trường sinh hoạt như thế nào, tựa như tri kỉ lâu ngày không gặp, bà ân cần kể với tôi tuổi thơ của Điền Chính Quốc, khi đó Điền Chính Quốc rất đáng yêu, thích chơi đùa với chú thỏ con màu hồng, vui vẻ kéo tay bà ngọt ngào gọi mẹ ơi, tuyệt nhiên không lãnh đạm như hiện tại.

Tôi cười đến rạng rỡ, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp Điền Chính Quốc cùng Lộ Nhất Liêm tay trong tay bước vào cửa, nụ cười của mẹ Điền cứng đờ, khoảng cách gần đến độ tôi đều chứng kiến hết thảy. Giống như một kẻ ngoài cuộc luôn đứng bên ngoài quan sát cục diện xấu hổ, dù là hai người, ba người hay bốn người. Lặng lẽ không tiếng động như vậy lại tạo ra nền tảng cho việc mẹ Điền quý mến tôi sau này, Lộ Nhất Liêm dứt khoát xuất ngoại, thậm chí một bức thư cũng không để lại cho Điền Chính Quốc. Một người hoàn hảo không có điểm nào để chê như anh cuối cùng cũng bộc lộ sự yếu đuối, mỗi đêm say khướt đều tựa vào lưng tôi, không ngừng lẩm bẩm gọi tên Lộ Nhất Liêm, trên bả vai tôi đẫm lệ, nước mắt tôi cũng đầm đìa trên mặt.

Tôi chưa từng nghĩ Điền Chính Quốc sẽ đề nghị kết hôn. Nghiêm túc mà nói, chuyện lạ lại chẳng khác gì sự thật, một năm trôi qua, sau 365 ngày xa cách, Điền Chính Quốc bất ngờ xuất hiện trước cửa quán cà phê, một thân tây trang phẳng phiu, giày da sáng bóng, khi đó tôi đã là sinh viên năm cuối chuẩn bị tốt nghiệp, chính vì đang lo lắng không tìm được việc làm, Điền Chính Quốc lại đẩy cho tôi tờ giấy trắng mực đen, hai tay khoanh trên bàn, bình tĩnh như đang đàm phán.

"Mẹ tôi rất thích tính cách của cậu, tôi cũng hết chịu nổi cảnh bị ba mẹ mỗi ngày thúc ép kết hôn, vô cùng phí thời gian. Cậu Phác Trí Mân và gia đình tôi quen biết cũng hai ba năm rồi, kết hôn hoàn toàn không có vấn đề, coi như là tôi cầu xin cậu, tôi sẽ sắp xếp cho cậu một công việc tốt trong công ty của tôi, đãi ngộ không tệ, hơn nữa nhà cửa xe cộ đều sẽ cấp cho cậu, cậu muốn gì tôi cũng đáp ứng, hợp đồng đã viết rõ, hy vọng cậu có thể cân nhắc, đợi đến lúc cậu tìm được nửa kia phù hợp thì có thể rời đi, hợp đồng chấm dứt."

Vui mừng khôn xiết khiến tôi mụ mị đầu óc, vốn là hai cuộc đời không liên quan lại bị trói buộc vào nhau, tựa như có thể trọn đời trọn kiếp, bây giờ nghĩ lại tôi quả thực ngu ngốc, cho rằng hôn nhân chỉ cần tương kính như tân* cùng tiêu xài tiết kiệm cũng đủ để tôi sống hạnh phúc đến cuối đời. Điền Chính Quốc là ánh sáng của tôi, là đối tượng tôi theo đuổi, là thứ tôi muốn đạt được nhưng nằm ngoài tầm với. Hư vinh hão huyền dâng lên trong lòng, tôi không chút do dự đặt bút ký tên, thậm chí còn không hỏi ý kiến ba mẹ, khắc sâu ba chữ【Phác Trí Mân】vào trang giấy trắng. Sau đó chữ ký được máy ép vào giấy đăng kí kết hôn màu đỏ, đè lên tấm ảnh nền đỏ của hai người không có lấy một nụ cười.

(*Tương kính như tân “kính trọng nhau như khách”: Đây là lời khuyên của người xưa về đạo lý vợ chồng,để giữ gìn hạnh phúc hôn nhân, vợ chồng kính trọng nhau.)

Thời điểm tôi thu dọn đồ đạc rời đi, mẹ ngồi bên giường dùng kim bạc may chăn cho tôi, đóng đinh các góc chăn, sợi bông vừa được kéo rất tốt, vỏ chăn màu đỏ chót tươi tắn, bên trên còn thêu song long hí châu*, tôi vừa nhìn liền bật cười, chỉ vào hai con rồng hỏi mẹ đây là ngụ ý gì. "Thằng bé Chính Quốc là người tốt, hiền lành lịch sự, gia cảnh không tệ, nhân phẩm miễn chê, chỉ là hơi kiệm lời một chút, nhưng mà hôm trước đến ra mắt nó mang nhiều đồ như vậy, mẹ thấy nó thật lòng với con, chắc chắn là một đứa trẻ ngoan. Với mẹ, con lúc nào cũng dám nghĩ dám làm, hiếu thảo trọng tình nghĩa, cũng rất ngoan ngoãn, hai đứa con ngoan ở cùng nhau chắc không có vấn đề gì, mẹ rất yên tâm."

(*Song long hí châu thể hiện hai con Rồng đang đùa (hoặc tranh đoạt) một viên ngọc lửa.)

"Mẹ, mẹ có nghĩ con đang trèo cao không? Anh ấy tốt như vậy, đẹp trai ưu tú, gia cảnh hậu đãi, giờ còn là giám đốc, con chỉ là một nhân viên chức nhỏ bình thường, vừa mới tốt nghiệp..."

"Nếu con thật lòng thích nó thì không có phân biệt cao thấp gì ở đây cả, cả hai đều có tình cảm với nhau là được rồi,...mẹ sẽ may cho hai đứa một cái chăn lông cừu, để hai đứa mùa đông không bị lạnh, mùa hè nóng bức cũng vừa mát."

Tôi ôm chiếc chăn đỏ, lòng có chút ngượng ngùng. Nghĩ tới hợp đồng hôn nhân vẫn còn đó, nghĩ tới thời điểm Điền Chính Quốc nói ra điều kiện, sắc mặt vô cùng bình tĩnh cùng trật tự rõ ràng. Để rồi giữa khung cảnh Điền Chính Quốc ở trước mặt đứng cạnh xe nghênh đón, ba mẹ lại ở đằng sau rưng rưng nước mắt nói lời tạm biệt, tôi dứt khoát dấn thân vào cuộc hôn nhân chứa đựng những mong ước hoài bão kéo dài năm năm.

Chúng tôi có quy tắc: không ngủ cùng phòng, không chung phòng tắm. Vật dụng riêng của bản thân phải tự bảo quản, thời gian ở bên nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ khi không ngăn được dục vọng sẽ ân ái nồng nhiệt hai ba lần trong phòng. Căn cứ theo điều lệ không lừa dối trong hôn nhân, Điền Chính Quốc vẫn là một người đàn ông thực thụ, anh chưa từng lên giường với ai bên ngoài, nhưng mùi son phấn trên người anh sau mỗi đêm tiệc xã giao quả thực khiến tôi không mấy thoải mái. Vừa kết hôn chưa được bao lâu, tôi đỡ anh say khướt trở về phòng, muốn giống như một người bạn đời mà giúp anh rửa mặt, thay quần áo, dùng thân phận của người làm vợ oán trách anh vài câu, giọng điệu bất mãn cùng ghen tuông.

 "Sau này đừng về muộn như vậy, bên ngoài nhiều người xấu lắm, anh xem trên người anh toàn mùi nước hoa phụ nữ, còn có vết son môi."

Điền Chính Quốc cau mày đẩy tôi ra, anh nhắm mắt nằm trên giường, mệt mỏi khàn giọng.

"Cậu đừng quản nhiều quá, chúng ta cùng lắm chỉ là quan hệ hợp đồng hôn nhân."

Khoảnh khắc ấy, tôi nín lặng không trả lời được.

Mọi thứ đều trái ngược với viễn cảnh đẹp đẽ tôi tự vẽ ra trước đây, trái tim hung hăng bị xé toạc, máu đầm đìa chảy khắp mặt đất.

Từ đó về sau, tôi bắt đầu sống thận trọng hơn, không dám thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, thậm chí nếu nhất thời không nhẫn nhịn được, tôi thà trốn trong phòng khóc một lúc cũng tốt. Vẫn còn thời gian để chấp niệm lâu ngày sinh tình của tôi thành hiện thực, sự chân thành một ngày nào đó sẽ được đền đáp xứng đáng, chúng tôi tương kính như tân, sẽ cùng nhau phác thảo một bức tranh tương lai hoàn mỹ.

Nhưng tôi đã sai triệt để.

Công trạng của Điền Chính Quốc ngày càng nhiều, số lần đi công tác cũng tăng lên. Tôi đã sớm quen với cuộc sống không có anh, tự mình tùy tiện mua mì gói về dự trữ, so với cơm, mì càng dễ nấu hơn, không bị khô, tôi ăn một mình sẽ không bị nghẹn vì cô đơn tịch mịch mà tủi thân rơi lệ.

Lúc ăn cơm không thể khóc, khóc liền nuốt không trôi.

Tôi đã quên mất mùi vị mặn chát của sợi mì mà mình từng nếm qua.

Sau này câu chuyện bắt đầu, dường như suốt 130 ngày không nhìn thấy khuôn mặt Điền Chính Quốc, thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên cũng không khiến lòng tôi dậy sóng, có vẻ thời gian đã mài giũa mọi góc cạnh của tôi, vốn dĩ trái tim sẽ đập thình thịch từng nhịp, anh không thay đổi chút nào, chỉ có tôi là đổi thay.

Tôi còn yêu anh không? Vẫn là tình yêu năm ấy. Năm năm say đắm cuồng nhiệt lại vì Lộ Nhất Liệm lần nữa xuất hiện mà cảm thấy bất an, lòng tốt của Điền Chính Quốc chỉ là giả dối, chiếc nhẫn anh sắp đeo lên ngón áp út tôi là giả dối, ánh mắt anh trao cho tôi dĩ nhiên cũng là giả dối. Tôi không muốn thấy anh gượng gạo, nhiều năm như vậy, kẻ hèn mọn như tôi cũng muốn giữ lại chút thể diện nhỏ nhoi cho mình. Ngụy trang thật sự rất mệt mỏi, tôi cũng là đàn ông, thời điểm tôi cãi vã đánh nhau trong văn phòng cùng anh để biện hộ, anh vẫn sợ mọi người biết chuyện kết hôn giữa chúng tôi, đôi mắt ngày thường trầm mặc lại mất khống chế mà bối rối.

Cũng chính thời khắc ấy, vết thương của tôi đã quá nhiều, tôi nghĩ mình thật sự không nhịn nổi nữa.

Tôi không yêu anh, không muốn yêu anh nữa.

Em không yêu anh nữa.

Nhân loại đều mơ ước chuyển tình yêu cuồng nhiệt nồng cháy sang cuộc sống bình dị yên ổn, ngọt ngào sau hôn nhân, tôi dường như đã tự tin thái quá, chỉ mù quáng cho rằng bản thân có thể làm được, có thể trực tiếp bỏ qua tình yêu cuồng nhiệt, một mực bước vào khung cảnh đẹp đẽ yên bình.

Lần này, em không muốn yêu anh nữa.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro