Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Trí Mân bị Lộ Nhất Liêm ôm trong lòng, cảm nhận được rất nhiều ánh mắt mơ hồ hướng về phía mình, đặc biệt là vẻ mặt không vui lãnh đạm của Điền Chính Quốc, trong lòng đột nhiên có chút trùng xuống. Nhận thấy cả người đối phương cứng đờ, cậu cười lớn mấy tiếng, phối hợp vòng tay ôm lấy lưng Lộ Nhất Liêm.

"Lâu rồi không gặp, tiền bối, hiện tại em làm công việc giao hàng, một tháng cũng kiếm được hơn mười nghìn tệ, coi như là rèn luyện sức khỏe."

Đa số những gương mặt xuất hiện ở đây đều quen thuộc với Phác Trí Mân, dù sao cậu cũng làm việc ở công ty được năm năm, đồng nghiệp cúi đầu hay ngẩng đầu trong lúc nhất thời đều trở nên khó quên. Không ai ngờ rằng sau hai năm lại tái ngộ Phác Trí Mân trong tình huống xấu hổ như vậy, hai năm trước cả công ty chứng kiến cuộc ẩu đả, đến hiện tại vẫn là điều cấm kỵ, không ai dám nhắc tới.

"A thú vị đấy, người yêu của Điền tổng lại có bạn là nhân viên giao hàng, anh ấy đúng là người hòa đồng nhỉ."

"Không phải..."

Điền Chính Quốc còn chưa kịp lên tiếng đã bị Lộ Nhất Liêm ngắt lời, y gọi mọi người đến lấy trà sữa rồi về phòng nghỉ ngơi, trong bầu không khí ồn ào, Phác Trí Mân dường như đã bị lãng quên ở một xó xỉnh nào đó.

Nghĩ kỹ lại thì, hai chữ người yêu này, Phác Trí Mân cảm thấy Điền Chính Quốc có vẻ không phân biệt được, hôm qua tìm đến bày ra dáng vẻ thâm tình, hôm nay lại trở thành một người hoàn toàn khác, thờ ơ lạnh nhạt. Hiện tại mọi thứ đều diễn ra theo ý muốn của hắn, vì cớ gì không an phận tận hưởng? Không còn bị hợp đồng hôn nhân ràng buộc, lại có thể ở bên cạnh bạch nguyệt quang của lòng mình, được người ngoài công nhận chẳng phải rất hạnh phúc hay sao?

Bản thân áo khoác màu vàng tươi đã rất bắt mắt, giờ đây trong cậu lại càng xấu hổ cùng cô đơn. Phác Trí Mân bàng hoàng nhớ ra một buổi tối nào đó đã từng nghe chính miệng Điền Chính Quốc gọi một tiếng người yêu này. Nhưng nghĩ về quá khứ chỉ lãng phí thêm thời gian, Phác Trí Mân thản nhiên xoa vết hằn trong lòng bàn tay, chuẩn bị quay người rời đi, cậu muốn thông qua ma sát giảm chút đau nhứt, sau khi trở về sẽ nghỉ ngơi một chút.

"Này, còn tôi nữa mà. Cậu gì ơi, đem một ly trà sữa lại đây, tôi tip cho cậu."

Người đàn ông lười biếng nằm trên ghế xếp tắm nắng cạnh bể bơi ngay từ đầu đã ra vẻ tự cao muốn kiểm soát mọi thứ. Phác Trí Mân quay người lại, vừa nhìn liền nhận ra hắn ta là kẻ vừa chế nhạo thân phận của cậu, trông chẳng khác gì một tay chơi chính hiệu. Tuy nhiên, nhìn thấy Điền Chính Quốc ngồi gần đó với dáng vẻ nghiêm túc, chắc hẳn hắn ta là một khách hàng lớn, Phác Trí Mân cũng không muốn gây thêm rắc rối cho Điền Chính Quốc, tự nhủ phải nhanh chóng hoàn thành xong công việc và quay trở về, không thể ở lại đây thêm một giây nào nữa, chịu đựng một đám người luôn cho bản thân là đúng thật buồn nôn.

"Chu tổng, những thứ này cứ để phục vụ làm, cũng không phải trách nhiệm của cậu ấy, có lẽ cậu ấy còn có việc gấp, Chu tổng đừng lãng phí thời gian của cậu ấy."

Trong lời nói của Điền Chính Quốc mang chút cáu kỉnh pha lẫn thanh âm lãnh đạm, Phác Trí Mân còn tưởng chính mình nghe nhầm, tựa như quay về thời điểm đó, Điền Chính Quốc mỗi sáng đều nghiêm túc trình bày suốt cuộc họp. Mặt trời chói chang hắt lên nón bảo hiểm nóng đến mức khiến đầu óc cậu choáng váng, bắt đầu cảm thấy mơ hồ.

"Không sao đâu mà, Trí Mân cậu đem đến đi, tiện thể lấy một ly trà sữa, Chu tổng rất quan tâm công ty chúng ta, lúc trước cậu cũng là một phần của công ty mà, cứ coi như giúp đỡ đi."

Những đốm tròn đầy màu sắc được khắc họa bởi tia nắng đọng lại trên hàng mi của Phác Trí Mân, câu nói của Lộ Nhất Liêm quá rõ ý tứ, Phác Trí Mân nhất thời hiểu ra điều gì đó nhưng vẫn chưa kịp định thần lại, cậu ngẩn ngơ cầm lấy trà sữa rồi từng bước tiến về phía trước, đi được nửa đường liền bắt gặp ánh mắt của Điền Chính Quốc, ra hiệu bảo cậu đừng tới, nhưng Phác Trí Mân đột nhiên trở nên cứng đầu, Điền Chính Quốc không muốn cậu làm, cậu nhất quyết đi ngược lại, càng bức bách, nụ cười trên khuôn mặt càng rạng rỡ hơn.

"Chu tổng, tôi thật là có mắt như mù, của ngài đây."

Thời điểm Phác Trí Mân cúi người rút ngắn khoảng cách, Chu tổng mới nhìn rõ diện mạo của nhân viên giao hàng, hắn ta dứng dậy tháo kính râm, trên môi dần nở một nụ cười nham hiểm.

"Ngoại hình lớn lên trông rất đặc biệt..."

Nhìn từ xa căn bản không biết Chu tổng ghé vào tai Phác Trí Mân nói những gì, Điền Chính Quốc thập phần lo lắng siết chặt nắm đấm, đứng phắt dậy đi về hướng hai người bọn họ. Hắn không ngờ Phác Trí Mân lại đến nơi này, thậm chí còn là bộ dạng chật vật giao đồ ăn. Gã cậu ấm nhà họ Chu này nổi tiếng ăn chơi háo sắc, nếu không phải lần này đầu tư dự án lớn, Điền Chính Quốc đã không gặp hắn ta, lại tình cờ tái ngộ Phác Trí Mân, mọi chuyện quá trùng hợp. Hắn phải ra mặt trước khi sự tình nghiêm trọng hơn.

"Chu tổng, cậu đi hơi quá giới hạn rồi..."

"Á! Con mẹ nó!"

Một tông giọng ré lên, ngay sau đó Phác Trí Mân đẩy Điền Chính Quốc sang một bên rồi chạy ra khỏi cửa, còn gã Chu tổng vẫn đang loay hoay lau mặt mũi dính đầy trà sữa, trân châu rơi vãi khắp sàn, hắn ta tức giận đứng phắt dậy, lại bất cẩn trượt chân té bịch xuống, bộ dạng trông vô cùng chật vật.

"Chết tiệt! Người đâu hết rồi!!!"

Điền Chính Quốc chẳng màn quan tâm đến tên kia nữa, hắn cuống quít muốn đuổi theo bóng lưng màu vàng ấy nhưng bàn tay lại bị Lộ Nhất Liêm nắm lấy, ánh mắt y hướng về người đang nổi điên ngồi trên sàn, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu. Điền Chính Quốc dường như hiểu ra mọi chuyện, hắn nhìn một bên mặt của Lộ Nhất Liêm, đột nhiên có cảm giác ớn lạnh cùng lạ lẫm.

/

Lúc cậu đội mũ về nhà đã là năm giờ chiều, Phác Trí Mân mệt mỏi ngã lưng xuống sofa, đầu đau như búa bổ, buồn nôn nhưng lại không thể nôn được. Cậu quay về cửa tiệm từ sớm, bởi vì việc giao hàng bất đắc dĩ đã tiêu hao hết năng lượng một ngày của cậu, cơ thể thật sự không chống đỡ được nữa, Phác Trí Mân quyết định đóng cửa tiệm. Trên đường về nhà trời bỗng nhiên đổ cơn mưa lớn, Phác Trí Mân không kịp tìm chỗ trú, cậu đội mũ bảo hiểm vẫn chưa trả lại, kết quả cả người ướt sũng ngồi trên xe máy, chạy đến khúc cua không giữ vững được tay lái liền trượt bánh, mũ bảo hiểm mượn của cậu shipper bể tan tành, chân của Phác Trí Mân rỉ máu không ít.

Mà thôi, cậu cũng không muốn nhớ lại kỉ niệm xui xẻo của ngày hôm nay. Điền Chính Quốc, Lộ Nhất Liêm, tất cả nhân viên trong công ty và gã Chu tổng kia đều khiến cậu ghê tởm. Phác Trí Mân thật không ngờ một kẻ khôn ngoan như Lộ Nhất liêm lại dùng những thủ đoạn xấu xa bỉ ổi như vậy, không phải cậu chưa từng nhìn thấy số điện thoại của Lộ Nhất Liêm, trong suốt năm năm bên cạnh Điền Chính Quốc, Phác Trí Mân đã nhìn thấy dãy số ấy ở khắp mọi nơi, nhiều đến mức cậu cố gắng phớt lờ nhưng vẫn vô tình khắc sâu trong tâm trí. Thời điểm nhận đơn, Phác Trí Mân chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra ngay, mặc dù đối phương đã đổi tên, thế nhưng những con số lại không biết nói dối. Cậu vẫn làm trà sữa như thường ngày, gói vào túi bóng, sau đó trong lòng không yên liền vẽ ra cảnh tượng Điền Chính Quốc cùng Lộ Nhất Liêm cười nói vui vẻ, nhưng rốt cục vẫn không chịu đựng được mấy lời khó nghe phát ra từ miệng Lộ Nhất Liêm. 

Lộ Nhất Liêm là một người thông minh, sau khi tốt nghiệp, y dứt khoát bỏ rơi Điền Chính Quốc khi đó vẫn đang mơ hồ về tương lai, một mình chạy ra nước ngoài. Phác Trí Mân cảm thấy y không phải kiểu người sẽ từ bỏ tiền đồ của bản thân vì hai chữ tình yêu, chưa kể Điền Chính Quốc vẫn còn là sinh viên đại học. Sau này, mẹ của Điền Chính Quốc đến thăm, bà nói rằng không thích Lộ Nhất Liêm một chút nào, dựa theo trực giác của phụ nữ và nắm rõ tính cách của con trai trong lòng bàn tay. Điền Chính Quốc trời sinh lãnh đạm nhưng một khi đã dính vào tình yêu liền không dứt ra được, hắn lại là kiểu người không biết thể hiện tình cảm. Nếu không phải trong lòng nặng tình với Điền Chính Quốc, chẳng có ai kiên trì lâu đến vậy.

Đối với người khác không phải là không tin tưởng, mà người bà hoài nghi nhất chính là con trai mình.

/

Phác Trí Mân trở người, những suy tư bắt đầu bay xa hơn, đầu óc choáng váng, cả người ẩm ướt nhớp nháp xen lẫn hơi ấm từ điều hòa khiến cậu sinh ra cảm giác chán ghét. Thật đáng tiếc khi phong cách làm việc nghiêm túc của Điền Chính Quốc lại bị một kẻ tinh ranh như Lộ Nhất Liêm điều khiển. Điền Chính Quốc từ trước đến nay luôn cứng nhắc trong việc xử lý tình huống, không dễ ứng biến, Lộ Nhất Liêm lại có ham muốn kiểm soát mạnh mẽ, hiện tại ở bên nhau chắc cũng không dễ dàng gì, có lẽ Điền Chính Quốc sẽ hạ mình chịu thiệt thòi.

Bản thân ăn mặn lại quan tâm một củ cải nhạt nhẽo.

Đúng tám giờ, chuông báo thức reo liền hồi đánh thức cậu. Phác Trí Mân giật mình tỉnh dậy, tầm mắt bị một mảng đen bao trùm, khó chịu đến nỗi cả buổi cậu vẫn không mở mắt được. Bằng con ngươi chỉ hé được một nửa, cậu mò mẫm tắt báo thức nhắc nhở cho mèo ăn, cơ thể chỉ vừa cử động một chút liền đau nhức khó chịu. Ban nãy cậu tùy tiên nằm trên sofa ngủ thiếp đi, tư thế kỳ lạ khiến xương cốt toàn thân đều rã rời, đầu mũi ửng đỏ nhức nhối, hốc mắt ngứa ngáy muốn rơi lệ. Cậu lê cái chân bị thương từng bước đi ra ban công tìm con mèo đen, nhưng trong ổ mèo không thấy bóng dáng màu đen nào cả. Tết Nguyên Đán sắp đến, thời tiết ngày càng trở lạnh. Googoo gần đây bỗng nhiên biếng ăn, cáu kỉnh và thường xuyên cào xước tay cậu, mỗi lần cho nó ăn đều phải cẩn thận, chỉ sợ nó không an phận chạy loạn khắp nơi.

"Googoo? Googoo ơi?!!"

Cổ họng khản đặc khó chịu nhưng Phác Trí Mân mặc kệ, cậu chống đỡ cơ thể suy kiệt tìm kiếm từng ngõ ngách trong nhà, nóng lòng đến mức suýt chút nữa đã ngất xỉu. Cậu không thể đánh mất Googoo, không thể đánh mất hy vọng duy nhất của mình, cậu nhất định phải tìm được nó. Cơn mưa vẫn xối xả, chiếc ô Phác Trí Mân cầm bất đắc dĩ trở thành vật trang trí, miễn cương che được một phần tóc của cậu. Vừa nãy ở trong phòng, quần áo đã được hơi ấm hong khô, vậy mà mới bước ra cửa lại bị mưa lớn tạt ướt, nước lạnh thấm vào vết thương trên chân, Phác Trí Mân không để ý nhiều như vậy, cậu đứng dưới làn mưa hứng chịu từng đợt khí lạnh đang dần ăn mòn các dây thần kinh, não bộ tê liệt khiến cậu chẳng còn cảm nhận được những cơn đau đớn.

"Googoo à?!!!"

Dưới màn mưa trắng xóa, Phác Trí Mân không thể nhìn rõ những tòa nhà ở đằng xa, bởi vì đầu mũi khó chịu mà nước mắt vô thức ứa ra làm tầm mắt cậu nhòe đi, cậu tức giận ném chiếc ô đi, theo trực giác của mình, cậu đến những nơi thường xuyên dắt con mèo đi dạo.

Dưới mái che của một ngôi nhà, Phác Trí Mân cuối cùng cũng tìm thấy con mèo đen toàn thân ướt đẫm đang điên cuồng liếm thức ăn đóng hộp, bên cạnh là Điền Chính Quốc, người cậu mới gặp lúc chiều, cả người cũng ướt sũng đang dịu dàng vuốt ve con mèo. Khoảnh khắc hắn ngước mắt lên liền bắt gặp Phác Trí Mân trong bộ dạng chật vật, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt đỏ hồng sắp khóc, biểu cảm vừa lo lắng vừa sợ hãi, xen lẫn lên vài tia vui mừng khó tả.

Điền Chính Quốc, là Điền Chính Quốc, thật may vì đó là Điền Chính Quốc.

Toàn thân đau đớn vượt quá sức chịu đựng của cậu, Phác Trí Mân nhìn người đàn ông cùng con mèo trước mặt, không hiểu sao lại yên tâm đến lạ. Cậu không muốn nghĩ thêm điều gì nữa, khẽ cử động một chút liền trở nên mất sức. Miệng vết thương không ngừng đau rát, đầu óc choáng váng, tim đập thình thịch giống như sắp bước qua cửa tử, cậu rõ ràng không thấy sợ hãi nữa, bật cười thật lớn, rũ bỏ tất thảy.

Điền Chính Quốc vừa định giải thích lý do hắn xuất hiện ở đây cùng con mèo đen, bỗng nhiên lại nghe Phác Trí Mân cười một tràng kỳ dị bi thảm, giây tiếp theo liền chứng kiến cậu nặng nề ngã xuống đất, nằm bất động.

"Trí Mân!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro