Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Trí Mân thậm chí cảm thấy bản thân có thể thở phào nhẹ nhõm, thời điểm xe chạy trên đường cao tốc, tâm tình cậu không tệ, liên tục hướng mặt ra ngoài cửa sổ, nhìn dòng xe cộ qua lại, còn lẩm bẩm đọc nhãn hiệu của các loại phương tiện khác, ước tính giá thị trường và tính thẩm mỹ của xe. Điền Chính Quốc liếc nhìn Phác Trí Mân hiếm khi vui vẻ như vậy, muốn mở miệng nhưng đành thôi, thầm nghĩ tại sao người này đi gặp mẹ hắn lại vui hơn nhìn thấy hắn. Điền Chính Quốc có chút tụt hứng, chột dạ sờ sờ đầu mũi, suýt nữa đã lạc tay lái.

Chẳng khác gì đi gặp gia đình Phác Trí Mân, rốt cục là mẹ của ai chứ? Ai mới là người kết hôn cùng cậu?

"Sao em vui thế, lúc ở cạnh tôi không thấy em vui như vậy..."

Vẻ mặt vốn đang thả lỏng của Phác Trí Mân lập tức cứng đờ, nhất thời ngơ ngẩn cả người, hồi lâu mới bình tĩnh quay sang nhìn Điền Chính Quốc đang tập trung lái xe, nghĩ đến chính mình vừa rồi có phải biểu hiện lộ liễu quá hay không, hiện tại bị Điền Chính Quốc hỏi thật khó giải thích.

Phác Trí Mân vui chứ, bất quá sau khi kết hôn, mối quan hệ giữa cậu và chồng không viên mãn như tưởng tượng, mà mẹ của Điền Chính Quốc lại dành sự quan tâm cho cậu như ruột thịt, lý do này đã đủ và xứng đáng để Phác Trí Mân hùng hổ nói ra. Thế nhưng cậu đã quen bảo vệ danh dự cho Điền Chính Quốc, cũng không nỡ nhìn khuôn mặt của hắn trở nên gượng gạo, nhất là trong không giản nhỏ hẹp bên trong xe. Phác Trí Mân hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng ôn hòa trả lời.

"Đâu có, ở cạnh anh em vui mà."

Điền Chính Quốc vô thức bấm móng tay vào vô lăng bằng da, trầm mặc rất lâu, sự yên tĩnh chết người đè nặng lên dây thần kinh. Lời hồi đáp bất thường đến mức Phác Trí Mân nhịn không được muốn cười nhạo chính mình, sợ dáng vẻ hiện tại sẽ bán đứng câu trả lời dối trá liền quay đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên kính cửa sổ, khuôn mặt không mấy thoải mái, nội tâm thầm chửi rủa bản thân vì đã cư xử tồi tệ như vậy. Cậu không rõ hiện tại Điền Chính Quốc cảm thấy thế nào, có lẽ là buồn nôn vị vừa nuốt phải ruồi nhặn.

"Sau khi về nhà, anh biết mà...chúng ta..."

"Tôi biết, cũng không phải lần đầu, em không cần quá lo lắng."

Điền Chính Quốc không nói thêm lời nào nữa.

Xe còn chưa tới, xa xa đã thấy hai người đứng ở cửa rạng rỡ cười chào đón bọn họ, Phác Trí Mân vừa trông thấy mẹ Điền liền chui đầu ra khỏi cửa sổ xe chào hỏi bà, giây sau liền bị bàn tay to lớn nắm lấy lưng quần ấn xuống ghế.

"Ngồi xuống! Ai dạy em xe chưa dừng đã tháo dây an toàn vậy? Thò đầu ra cửa sổ quá nguy hiểm!"

Phác Trí Mân hiếm khi thấy Điền Chính Quốc dùng giọng điệu nghiêm túc tức giận như vậy, cậu ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại, thắt dây an toàn, sau đó bất mãn bĩu môi, trong lòng không phục liền lẩm bẩm mắng hắn.

Sau khi xuống xe, Phác Trí Mân như cái lò xỏ nhảy đến chỗ ba mẹ Điền, đôi vợ chồng già vui vẻ kéo cậu lại hỏi han. Điền Chính Quốc đang bận lấy đủ các loại thuốc bổ mang về từ cốp xe, vừa quay lại liền chứng kiến ba mẹ hắn đã sớm kéo Phác Trí Mân vào cửa, bỏ hắn một mình với đống hộp lớn nhỏ, chật vật không chịu nổi. Điền Chính Quốc thở dài bất lực, hắn đóng cửa lại, đặt thuốc bổ xuống, tư thế có chút buồn cười, Phác Trí Mân đang vui vẻ nhâm nhi đồ ăn vặt ba mẹ chuẩn bị sẵn, ba người vây quanh như một gia đình, gạt hắn sang một bên. Trong lòng hắn không hiểu sao có chút cao hứng, nhưng vẫn là giả vờ bất mãn hô một câu.

"Mẹ, ai mới là con ruột của mẹ vậy? Còn ba, đến giúp con một tay đi, đừng ngồi cắn hạt dưa nữa."

Giây trước mẹ Điền vừa yêu thương tặng hắn ánh mắt sắt lạnh, giây sau đã cười hì hì quay sang tán gẫu với Phác Trí Mân. Phác Trí Mân lúc này mới phát hiện Điền Chính Quốc tay xách nách mang nhiều đồ như vậy, không khỏi có chút áy náy, cậu vội vàng đứng dậy kéo Điền Chính Quốc ngồi vào giữa, sau đó cầm từng món quà giới thiệu công dụng cho ba mẹ Điền.

"Hai đứa về còn mang quà đến làm gì, nhất là con đó Điền Chính Quốc! Nhiều tiền quá không có chỗ để tiêu à?" Mẹ Điền giả bộ cầm dép lên đánh hắn, Phác Trí Mân mỉm cười ngăn lại, nắm tay mẹ Điền giới thiệu với bà.

"Cái này là mỹ phẩm cao cấp cho mẹ, có tác dụng dưỡng nhan hiệu quả, còn đây là rượu tặng ba, là rượu ngon lâu năm đấy ạ. Công việc của Chính Quốc bận rộn quá nên không thường xuyên về thăm ba mẹ được, trong lòng anh ấy cảm thấy có lỗi lắm, vậy nên lần này cố ý mang nhiều quà đến chính là vì hiếu thảo!"

Điền Chính Quốc tựa như hiếm khi thấy phương diện mồm miệng nhanh nhảu này của Phác Trí Mân, từng câu từng chữ đều là bảo vệ hình tượng cho hắn. Nhìn đồ vật được cậu bày biện trên bàn, hắn thầm nghĩ buổi sáng nếu không có Phác Trí Mân lôi kéo mình đi lựa chọn cần thân, chắc chắn hắn sẽ về nhà tay không. Doanh nhân như hắn thường không chú tâm đến mọi thứ, mỗi ngày phải đối mặt với đủ loại số liệu khô khan, gặp gỡ nhiều người, từ lâu đã mệt mỏi với việc thể hiện sự nhiệt tình, vậy nên về nhà ba mẹ cũng sẽ không mang theo gì cả. Nhìn hộp quà trước mặt, Điền Chính Quốc lại nhớ đến dáng vẻ lon ton của Phác Trí Mân sáng nay cùng hắn dạo quanh mấy cửa hàng, chăm chú đến mức không tự chủ được mà cau mày, còn nghiêm túc giải thích với hắn, ngón tay gõ lên từng gói hàng.

"Anh không nên vì là người thân mà thờ ơ, kỳ thực điều thiếu sót lớn nhất trong tình cảm chính là không biết thể hiện, anh không nói không làm, đắm chìm mãi trong mớ cảm xúc tự mình tưởng tượng ra, người khác không cảm nhận được thì có ích gì chứ? Công việc của anh vốn dĩ bận rộn quanh năm, cũng không ở nhà thường xuyên, khó lắm mới được về thăm ba mẹ, dù sao cũng phải tốn chút tấm lòng. Em biết anh không thích thể hiện tình cảm, không bày tỏ được thì dùng hành động, miễn ba mẹ vui là được. Em nói anh——"

Trong lúc cao hứng, Phác Trí Mân định tiếp tục thao thao bất tuyệt thì đột nhiên im bặt, cậu giương mắt nhìn sắc mặt điềm tĩnh của Điền Chính Quốc, thầm nghĩ muốn nói rồi lại thôi, trầm mặc tiếp tục tập trung chọn lựa. Đám người xung quanh ồn ào náo nhiệt, chỉ có cậu một mực im lặng. Điền Chính Quốc khó hiểu liền hỏi cậu tại sao không nói tiếp, hắn vẫn đang chăm chú lắng nghe.

"Em vốn nghĩ mình huyên thuyên nhiều như vậy, là vì giữa em và anh ấy không có bí mật. Bởi vì anh ấy chu đáo, biết lắng nghe và kịp thời đáp lại để em cảm thấy mình không tự độc thoại như một kẻ ngốc."

Điền Chính Quốc nhớ rõ Phác Trí Mân đã nhẹ nhàng bỏ lại những lời cuối cùng, sau đó giống như chẳng có gì xảy ra, càng ngày càng bước xa khỏi hắn.

"Nhưng mà, anh không phải người ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro