Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa tối khó tránh khỏi ồn ào náo nhiệt, mẹ Điền rất thích những món Phác Trí Mân nấu, đũa gắp hết món này đến món khác, dáng vẻ khi ăn cũng vô cùng vui vẻ. Bà múc cho Phác Trí Mân một bát canh, đau lòng nói cậu quá gầy, phải bồi bổ nhiều hơn. Điền Chính Quốc ngồi bên cạnh, thất thần cắn đũa, trong nội tâm bị những lời nói chứa đựng hàm ý sâu xa kia của mẹ Điền lấp đầy.

"Ở nhà một mình thì nấu ăn làm gì, nếu không quan trọng thì chỉ cần một bát mì là no rồi."

Hắn thật sự rất ít khi nhìn thấy Phác Trí Mân vào bếp, ngay cả dịp lễ tết nhà có đông người, Phác Trí Mân cũng không hề tỏ ra ý định sẽ nấu ăn. Mượn cớ không muốn ngày nghỉ quý giá trôi qua một cách êm đềm, Điền Chính Quốc luôn đặt trước những tiệc rượu đắt đỏ, cùng Phác Trí Mân dùng bữa tối trong một khách sạn vô vị và ầm ĩ. Bàn ăn thịnh soạn, ẩn giấu bên dưới đủ loại ôn nhu, tiệc tan cũng là lúc hai người trở về nhà. Có thể bọn họ sẽ thừa dịp uống rượu vang đỏ cao cấp 82 năm tuổi, vịn vào hơi men mà trải qua một đêm tình ái mãnh liệt, hoặc là im lặng nhìn nhau rồi quay về phòng riêng, tiếp tục công việc bận rộn, hoặc ngủ một giấc thật sâu, trải qua một đêm như bao ngày bình thường.

Giữa lúc Điền Chính Quốc chìm vào những suy tư bộn bề, một miếng cá được đặt vào bát cơm trước mặt, hình như là bong bóng cá, phần béo bở nhất của bụng cá, đã được người kỹ càng tách từng chiếc xương nhỏ. Điền Chính Quốc men theo ngón tay cầm đũa liền thấy Phác Trí Mân một bên tán gẫu với mẹ Điền, một bên thản nhiên gắp đồ ăn cho hắn. Phát hiện ánh mắt Điền Chính Quốc đang dán chặt vào người mình, Phác Trí Mân nhất thời không kịp phản ứng, cậu thu tay lại, quay sang ghé sát đầu vào tai hắn, âm giọng trầm thấp, hơi thở ẩm ướt phả vào vùng da nhạy cảm, kích thích từng đợt ngứa râm ran. "Em dùng đũa khác, không phải đũa của em, anh yên tâm ăn đi, em gỡ hết xương cá rồi. Không phải anh thích ăn cá nhất sao?"

Nói xong, như là sợ hãi người kia ghét bỏ mình, Phác Trí Mân đã lập tức rời mắt, ngồi xuống tiếp tục trả lời mấy câu hỏi của đôi vợ chồng già. Dưới ánh đèn mờ ảo của phòng bếp, từng đường nét sắc sảo trên khuôn mặt Phác Trí Mân đều được Điền Chính Quốc thu vào tầm mắt, trong lòng không hiểu sao có chút hối hận. Tâm trạng phức tạp đan xen vào nhau, liên tục lên xuống vẫn không tìm được lời giải thích thỏa đáng, hắn bắt đầu bực bội liền gắp miệng cá nhét vào miệng. Vị mềm béo thơm ngon lập tức giáng một đòn vào tuyến lệ của hắn, hai hốc mắt đột nhiên nóng ran, chớp mắt vài cái liền biến mất, không cảm thấy gì nữa. Điền Chính Quốc không phải kiểu người tình cảm, hắn sinh ra đã khác biệt với những đứa trẻ cùng tuổi, dáng vẻ trầm mặc lạnh lùng, bạn bè lâu năm hoàn toàn dựa trên cảm xúc cùng sở thích, nhìn qua không hề phù hợp với vẻ ngoài điển trai của hắn. Cuộc gặp gỡ giữa hắn và Phác Trí Mân chỉ đơn giản là một sự tình cờ, và những câu chuyện ngoài ý muốn như vậy chẳng hề đẹp đẽ chút nào, thậm chí nhiều năm quấn lấy nhau cũng đã trôi qua trong êm đềm.

Có người nói, nếu hai người mang tính cách trái ngược gặp gỡ nhau, cuộc sống sau này sẽ chỉ toàn bất đồng, ở chung hòa hợp liền hạnh phúc, không hòa hợp, kết cục chính là chia lìa. Vậy rốt cục hắn cùng Phác Trí Mân là gì? Giống như ngày đó Phác Trí Mân ngồi trong xe thản nhiên nói ra, lần đầu gặp mặt, cậu là một thiếu niên đầy nhiệt huyết, dám yêu dám hận, tận hưởng cuộc sống đẹp đẽ yên bình, còn hoạt bát giao lưu với bạn bè sôi nổi, kết cục lại bị hắn kéo xuống vực thẳm tăm tối, quay cuồng cùng chìm sâu, không thể thoát khỏi xiềng xích. Cuối cùng, viên đá bị bào mòn không còn sắc bén và tràn đầy sức sống nữa, mà lặng lẽ phó mặc cho dòng đời, không cách nào thoát ra được.

Sau khi đơn giản chúc ba mẹ ngủ ngon, bọn họ cũng không thể mỗi người một phòng. Điền Chính Quốc lau tóc bước vào cửa, nhìn Phác Trí Mân đang quay lưng im lặng trải ga giường. Thật ra, ga giường đã được mẹ Điền trải từ trước, nhưng chỉ có một cái chăn trông có vẻ hơi mỏng manh. Chẳng biết Phác Trí Mân tìm đâu ra một chiếc chăn cũ, thoạt nhìn như được mua nhiều năm trước nhưng lại có mùi thơm sạch sẽ. Điền Chính Quốc vừa nhìn liền thấy quen thuộc, ngẫm mãi vẫn không nhớ ra, trong mắt chỉ toàn hình ảnh lưng áo hơi mỏng của Phác Trí Mân, vì bị ánh đèn xuyên qua mà lộ ra khung xương gầy gò, khiến người ta có chút đau lòng. Nghe thấy tiếng động ở cửa, Phác Trí Mân quay người lại, phát hiện Điền Chính Quốc đang dựa vào cửa, ngây người nhìn cậu chăm chằm, tưởng rằng mình mặc nhầm quần áo liền cúi đầu kiểm tra cẩn thận, cái cằm hơi nhếch lên càng tô điểm cho cánh môi dày dặn còn đang lẩm bẩm điều gì đó.

"Không phải chứ, mình mặc đồ ngủ của mình mà...Ưm.."

Thời điểm cậu bị Điền Chính Quốc đè ở dưới thân ấn vào nụ hôn, đầu óc trống rỗng một mảng, mãi đến khi cánh môi cảm nhận được sự ẩm ướt cùng đầu lưỡi uốn éo xâm nhập vào bên trong khoang miệng, mang theo hơi thở thơm mùi kem đánh răng vị bạc hà, não bộ Phác Trí Mân mới bị đánh thức, cậu bất mãn nghẹn ngào, trong mắt chỉ có mái tóc đen ướt sũng của Điền Chính Quốc đang đong đưa qua lại, ánh đèn vàng cùng bóng tối giao thoa nhất thời khiến cậu lóa mắt, Phác Trí Mân muốn rơi lệ.

"Làm đi, Mân, chúng ta làm nhé?"

Còn chưa hết bàng hoàng, quần áo đã bị lột sạch, thân thể trần trụi bị đặt lên giường, vì hơi lạnh phả ra từ điều hòa mà nổi hết da gà. Phác Trí Mân vô thức cuộn người lại, lúc Điền Chính Quốc đè phía trên, cơ thể cậu theo trí nhớ mà tự giác mở rộng hai chân, chẳng có bao cũng không hề bôi trơn. Mỗi lưỡi ấm áp hòa quyện, theo chuyển động của ngón tay Điền Chính Quốc chậm rãi mở ra đường hầm thô sơ đã lâu chưa được khai phá. Phác Trí Mân cảm thấy may mắn vì lúc đi tắm đã đoán trước được sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ cậu ý thức được trách nhiệm làm tròn vài diễn khi về nhà ba mẹ, vậy nên khi ngón tay chạm vào lỗ nhỏ bên dưới, cậu không hề xấu hổ, chỉ cảm thấy bao nhiêu tôn nghiêm đều bị vứt bỏ, nước mắt cũng tuôn trào.

Đau, thật sự quá đau. Niềm hạnh phúc bén rễ trong trái tim sau mỗi lần làm tình thực chất là một loại nỗi đau đã sớm thấm vào máu thịt. Phác Trí Mân thuận theo động tác lên xuống của Điền Chính Quốc, đôi mắt đẫm lệ mờ mịt, bên tai văng vẳng tiếng rên rỉ trầm thấp, mỗi cái nhấp như dùng hết sức lực, đâm sâu vào trực tràng, sau đó lại rút ra, mang theo dịch ruột non ướt át, khoái cảm tràn ngập khắp cơ thể, như đang cười nào cậu ở dưới thân người kia hèn mọn đáng thương. Ánh đèn làm chói mắt cậu, nước mắt đọng trên lông mi đã khô từ lúc nào, kích thích dòng lệ khác ứa ra, tạo thành một vòng tuần hoàn luẩn quẩn.

Phác Trí Mân rốt cục hết nhịn nổi, không kiềm nén tiếng nức nở trong cổ họng sau những cú thúc nặng nề của Điền Chính Quốc nữa, cậu nghẹn ngào òa khóc.

Cậu nói, Điền Chính Quốc, anh có thể ôm em không? Chỉ một cái thôi.

Chiếc giường thôi rung lắc kịch liệt, Điền Chính Quốc ngẩn người nhìn Phác Trí Mân hai mắt sưng đỏ, miệng lẩm bẩm gọi tên hắn, hai tay mò mẫm giữa không trung như không tìm được phương hướng. Lòng hắn đột nhiên đau nhói, hắn cúi xuống ôm người kia vào lòng, ôn nhu hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi.

Sau khi dọn dẹp, Điền Chính Quốc bế người trở lại giường, vứt chăn cùng ga giường bị bẩn đi. Hai người chỉ có thể đắp chung bằng chiếc chăn bông cũ. Phác Trí Mân sau khi tắm rửa có lấy lại chút sức lực, hai cơ thể trần trụi chui vào chăn bông ấm áp, cậu lười biếng nhìn cái chăn đang phủ trên người, đột nhiên bật cười, Điền Chính Quốc nắm tay cậu nhét vào chăn, hỏi cậu cười cái gì.

"Chắc anh không nhớ, cái chăn này là mẹ em tự tay may cho em lúc em kết hôn, mẹ nói có thể đắp mùa nào cũng được vì chăn không lạnh cũng không nóng, chúng ta đắp chung chăn, ý mẹ là chúc chúng ta hạnh phúc. Không ngờ đã năm năm rồi, đây là lần đầu em đắp đấy."

Căn phòng yên tĩnh, không khí vẫn còn thoang thoảng mùi ái dục. Điền Chính Quốc ngắm nhìn góc nghiêng của Phác Trí Mân, sắc bén đến mức đau lòng, nhất thời không nói được gì. Yết hầu Phác Trí Mân run lên, cậu chậm rãi nhắm mắt lại. "Không ngờ chúng ta lại diễn tròn vai như vậy."

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro