Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc đột nhiên choàng tỉnh khỏi giấc mơ.

Những năm qua, cậu đã sớm hiểu rõ sự tình giữa hai người đàn ông là như thế nào, mặc dù chưa từng trải nghiệm nhưng rất lâu rồi cậu không gặp mộng tinh như vậy. Điền Chính Quốc đã qua độ tuổi mộng tinh, cậu biết nếu cứ duy trì trong thời gian dài, bộ phận bên dưới sẽ lập tức "xìu" xuống, bời vì chính cậu sau khi tỉnh dậy bình thường sẽ không còn cảm thấy hưng phấn nữa.

Điền Chính Quốc dán mắt vào trần nhà đen kịt, thầm nghĩ nếu ngày hôm ấy không có ai trở về, không có ai mở cánh cửa kia ra, liệu mọi chuyện có đi lệch hướng như vậy không?

Trong lòng cậu biết rõ câu trả lời, bởi cậu đã nghĩ đến vấn đề này vô số lần vào mỗi đêm mơ thấy nó.

Sẽ không đâu.

Cậu vẫn là Điền Chính Quốc, mang trong mình lòng dũng cảm và sức lực vô hạn, nhưng lại không thể thay Phác Trí Mân gánh chịu đau đớn, chỉ biết trơ mắt nhìn tương lai của Phác Trí Mân bị cản bước vì sự tồn tại của mình, trong lòng vô cùng áy náy.

...

Ngày hôm ấy tồn tại trong trí nhớ mọi người chỉ là một mùa hè bình thường, nhưng Điền Chính Quốc lại nhớ rõ ngày đó, tiếng ve sầu kêu râm ran ngoài cửa sổ chỉ còn là âm thanh yếu ớt, tựa hồ như điềm báo. Bên tai chỉ nghe thấy âm thanh phóng đại của ông Phác mang theo nỗi khiếp sợ cùng thất vọng, sau đó lại sỉ nhục nặng nề, còn có giọng nói kiên định của Phác Trí Mân đang đứng chắn trước mặt cậu.

"Con thích em ấy."

Điền Chính Quốc cũng muốn nói một câu, chú ơi, cháu thích anh Trí Mân.

Thế nhưng, không cho cậu có cơ hội mở miệng, mùa hè cứ như vậy đột ngột kế thúc trong tiếng cãi vã gay gắt của mọi người.

Cậu thậm chí còn chưa kịp ngăn cái tát kia giáng xuống đã bị Phác Trí Mân đẩy ra khỏi cửa, nói buổi chiều cậu có tiết học, không thể chậm trễ.

Cậu ngơ ngác nhìn cánh cửa dần khép lại, cánh cửa ngăn cách cậu với cuộc chiến bên trong. Điền Chính Quốc biết rõ, trong mắt mọi người, cậu vẫn chỉ là một thằng nhóc, một đứa trẻ vô dụng, phải tránh xa những thứ bẩn thỉu và trở thành một đứa trẻ tron sạch, dù không muốn nhưng vì lời ra tiếng vào của người khác mà cậu phải bị động phủi sạch quan hệ với người ở bên trong cánh cửa kia.

Bởi vì cậu vẫn còn là trẻ vị thành niên, ít nhất là vào thời điểm đó.

...

Năm cậu đón sinh nhật thứ mười tám, ba cùng anh trai trở về, bữa tiệc sinh nhật vô cùng náo nhiệt, nhưng Điền Chính Quốc không cảm thấy vui, cậu cự tuyệt món quà không mong đợi kia - ba muốn cậu ra nước ngoài du học.

Làm sao cậu có thể bỏ lại tất cả để ra nước ngoài vào thời điểm này? Điền Chính Quốc không muốn để Phác Trí Mân lại một mình, cậu không nỡ buông bỏ, lại càng sợ nếu bản thân rời đi, đối với Phác Trí Mân, thành phố này chẳng còn màu sắc gì cả, mối liên kết giữa họ sẽ bị phá vỡ...

Ở độ tuổi ấy, hai người tựa hồ thích thú với việc xem thành phố như một điểm, nếu điểm đỏ bị phá hủy, cả thành phố sẽ sụp đổ theo.

Nơi này là quê hương của bọn họ, là vùng đất bọn họ gặp nhau rồi yêu đương, Điền Chính Quốc không nói được rốt cục chính mình đang lo sợ điều gì, vì lý do gì lại một mực kiên trì đến vậy.

Điền Chính Quốc chỉ là muốn, à không, đã hứa sẽ cùng nhau đi thủ đô, Phác Trú Mân vẫn đang đợi cậu, không thể nuốt lời. Ít nhất là cho đến khi cậu tìm được thành phố tiếp theo lưu giữ những kỷ niệm đẹp đẽ, bằng không cậu vẫn sẽ đóng đinh ở đây.

...

Cậu một bên tranh cãi với ông Phác để kéo dài thời gian xuất ngoại, bên kia lại nhận được tin Phác Trí Mân sắp quay lại trường đại học sớm hơn dự kiến.

Sau đó cả hai dần dần cũng ít liên lạc với nhau, trước kia Phác Trí Mân mỗi ngày đều ân cần gửi tin nhắn hỏi thăm lịch sinh hoạt của học sinh cao trung, về sau tần suất ngày càng ít, tin nhắn cũng bị rút ngắn lại. Nói không thất vọng là giả dối, Điền Chính Quốc chưa từng quên Phác Trí Mân ngày hôm ấy đứng chắn phía trước cậu nói những lời kia, cậu nỗ lực duy trì quan hệ thân thiết, từ một kẻ không thích giao tiếp lại vắt óc kể chuyện cho Phác Trí Mân nghe, sau này nhìn lại bỗng thấy vừa lúng túng khó xử vừa nhàm chán.

Bọn họ ít liên lạc, từ đó mâu thuẫn cũng dần nảy sinh, Phác Trí Mân chịu không được những tin nhắn thoại mà Điền Chính Quốc gửi, còn hỏi liệu sau này cậu có thể đừng gửi mấy tin nhắn thoại vừa dài vừa nhạt nhẽo được không. Phác Trí Mân nói anh không có thời gian để nghe, mười tin nhắn thoại đổi lấy một lời hồi đáp vô cảm, Điền Chính Quốc không khỏi cảm thấy tuyệt vọng. Cậu biết mình không nên suy nghĩ nhiều, nhưng ngữ khí khi đó của Phác Trí Mân rất tệ, bên trong lời nói chứa đựng hàng trăm mũi dao nhọn.

Đây là lần đầu hai người chiến tranh lạnh, mấy lần Điền Chính Quốc bấm vào hộp thoại muốn nói gì đó, nhưng mỗi lần nhìn thấy tin nhắn phía trên liền ủy khuất, bất bình tự đáp lại. "Được thôi, em sẽ không nói nữa". Phác Trí Mân không cho phép cậu dùng điện thoại ở trường, mục đích duy nhất của điện thoại di động là liên lạc với Phác Trí Mân. Anh sợ cậu bị phân tâm, sẽ không nhịn được mà mở lên xem anh có gửi tin nhắn hay không, cậu không muốn làm trái lời anh, Phác Trí Mân một mực khổ tâm mong cậu học tập chăm chỉ, Điền Chính Quốc không thể khiến anh thất vọng.

Về sau, Điền Chính Quốc dứt khoát bỏ điện thoại ở nhà, không mang đến trường nữa.

Ông Điền lại ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, để lại công ty ở thành phố cho con trai lớn quản lý, đồng thời giám sát việc học của Điền Chính Quốc và thuyết phục cậu đi du học.

Đúng là môi trường nghệ thuật ở nước ngoài tốt hơn nhiều so với trong nước, nếu sẵn sàng nghĩ cho bản thân, cậu nhất định không chút do dự, nhưng trong đầu Điền Chính Quốc lúc nào cũng nghĩ đến Phác Trí Mân.

Anh Trí Mân đã công khai mình là gay, chuyện giữa bọn họ cũng bị gia đình anh phát hiện, cậu không dám nghĩ đến hậu quả. Hai năm trước danh tiếng của Điền gia suy giảm, hiện tại đang dần khôi phục, ông Điền mặc dù đối với cậu thờ ơ không nghiêm khắc, nhưng loại chuyện này ông tuyệt đối không cho phép cậu. Điền Chính Quốc từng nói bóng nói gió thái độ của bọn họ, ông Điền vẫn như trước lạnh tanh, còn anh trai nhìn cậu dò xét, cậu cũng không dàm nhìn lại.

Tính cách của Điền Chính Quốc giống mẹ, so với ba và anh trai, cậu sống thiên về phương diện cảm xúc hơn, giàu tình cảm và không có chút tài năng thiên bẩm nào về mảng kinh doanh, vì vậy chưa từng được gia đình coi trọng.

Người mà mẹ tái hôn lại là người ngoại quốc, thời điểm ly hôn bà còn quá trẻ, không muốn mang theo cái đuôi là cậu, Điền Chính Quốc cũng không muốn hòa nhập với họ.

Ít nhất là trước đó, sống ở nơi này vẫn rất tốt, vì có sự hiện diện của Phác Trí Mân.

Thế nhưng một khắc cậu liền phát giác được, chính mình không ai cần đến, mà với Phác Trí Mân, cậu cũng là gánh nặng.

Khi đó Điền Chính Quốc thật sự muốn trưởng thành thật nhanh, nhưng không một ai quan tâm chờ đợi cậu.

...

Điền Chính Quốc nhớ rõ lễ Giáng sinh năm ấy, là ngày cậu chật vật nhất trong đời, đến nỗi sau này có đi nước ngoài, nhìn thấy đường phố giăng đèn kết hoa, khắp nơi tiệc tùng, cậu lại lựa chọn tránh xa đám đông náo nhiệt, ngồi trong studio cả ngày.

Chiến tranh lạnh đến ngày thứ mấy, cậu không còn nhớ rõ, đại khái cũng không lâu lắm, anh trai nói sẽ mời các cổ đông của công ty cùng gia đình họ đến nhà ăn tối. Điền Chính Quốc không dám làm trái lời, tan học mới nhớ ra phải đưa thiệp mời cho vài đàn em khóa dưới, là con của các cổ đông, anh trai dặn cậu phải giữ thái độ hòa nhã với bọn họ.

Hôm sau là lễ Giáng sinh, cậu được anh trai an bài dẫn đàn em khóa dưới đi xem phim chơi game, khó khăn lắm mới được phép ra ngoài, Điền Chính Quốc mặc dù bất mãn vì bị đám nhóc ồn ào vây quanh, nhưng tâm tình không tệ, thi thoảng sẽ ngẫu hứng đáp lại mấy câu để tránh tỏ ra bất cần, sau này không bị mách lẻo.

Hai nam hai nữ tản bộ trên con phố buôn bán sầm uất, khiến người ta không thể không chú ý, trên đường đều là nam thanh nữ tú đi chơi Giáng sinh, Điền Chính Quốc có chút hoa mắt, giữa dòng người bỗng thấy một bóng dáng tiến về phía mình. Cậu nghi hoặc nheo mắt nhìn mấy lần rồi lại vội vàng cúi gằm mặt, chẳng lẽ cậu nhìn nhầm, anh Trí Mân sao lại xuất hiện ở nơi này? Anh phải đi thủ đô xa xôi, tham gia kỳ thi hàng tháng ở trường chứ...

Điền Chính Quốc cố tình vặn to âm lượng để che giấu sự bất an của chính mình, cậu sợ người kia là Phác Trí Mân, lại sợ không phải là Phác Trí Mân.

Đường phố không quá đông đúc, bốn người dàn hàng ngang cũng không ảnh hưởng đến người đối diện. Điền Chính Quốc cúi đầu nghe nữ sinh bên cạnh nói chuyện, nhưng thực ra cái gì cũng bỏ ngoài tai, chỉ cảm thấy bản thân sắp cười đến độ cơ mặt cứng lại, bước chân nhanh hơn, ảo giác sẽ nhanh chóng biến mất.

Tựa như trước đây Phác Trí Mân mang lại, cậu cần ảo giác như vậy.

"Bốp" một tiếng, vai cậu bị người ta hung hăng hất sang một bên, tựa hồ như đang cố ý trút bỏ sự bất mãn. Nhưng lúc Điền Chính Quốc phẫn uất ngẩng đầu lên, trông thấy khuôn mặt nam nhân hai mắt đỏ hoe, cậu ngây ngẩn cả người, nghĩ mãi cũng không rõ Phác Trí Mân bất mãn ở điểm nào? Anh có gì không hài lòng chứ?

Người nên uất ức là cậu mới phải, vì cái gì Phác Trí Mân lại tức giận xông đến mắng cậu một trận, sau đó lặng lẽ quay đi, giống như đang trách móc cậu?

Thế giới bên ngoài đặc sắc hơn cậu tưởng tượng nhiều, cuộc sống đại học cùng xã giao muôn màu muôn vẻ, nhất định sẽ thú vị hơn trò chuyện qua màn hình điện thoại với cậu...Điền Chính Quốc bên này chống đối việc xuất ngoại, cật lực học tập, chỉ để giữ lời hứa trẻ con một thời, thậm chí để giữ lại Phác Trí Mân mà trở nên lạnh lùng, cậu bắt đầu đánh mất chính mình, ép bản thân nhượng bộ trong những mối quan hệ, không muốn trở thành gánh nặng của Phác Trí Mân...

Rốt cục tại sao lại thành ra như vậy?

Điền Chính Quốc muốn nói ra, nhưng sợ vừa mở miệng liền trút giận, như một kẻ hèn nhát vô dụng chỉ biết cúi đầu trước Phác Trí Mân, cậu không sai, từ đầu đến cuối đều là Phác Trí Mân thay đổi...Đã từng nói sẽ chờ cậu, vậy mà hiện tại lại không đủ kiên nhẫn cùng cậu nói chuyện, còn ngại cậu phiền, một câu xin lỗi cũng không có, xông đến làm cậu mất mặt trước mọi người, chính là Phác Trí Mân thay đổi, không phải sao?

Cậu lặng lẽ trốn vào vòng người, mím chặt môi, không nói lời nào nghiêng người lướt qua Phác Trí Mân.

"Em còn tưởng là người quen của tiền bối Chính Quốc chứ." Âm giọng ngọt ngào của nữ sinh văng vẳng bên tai, Điền Chính Quốc sốt ruột muốn phủ nhận, nhưng người phía sau đã lên tiếng trước.

Anh nói: "Điền Chính Quốc, anh cố hết sức rồi."

Thanh âm của anh xuyên qua không khí, hư vô mờ mịt mang theo chút mỏi mệt, mơ hồ còn chứa đựng sự run rẩy, Điền Chính Quốc quen thuộc anh, cho nên giờ phút này tâm tình anh có bao nhiêu xúc động, cậu đều biết rõ.

"Anh thực sự đã rất cố gắng."

Cậu đứng tại chỗ, ngực đau xót khó chịu, hít thở không thông.

Trong giây lát, cậu dường như hiểu được câu nói vô nghĩa đó.

Phác Trí Mân nói, anh đã cố gắng hết sức.

Phác Trí Mân đại khái là muốn nói, anh không đợi được nữa.

Chỉ còn nửa năm, dựa vào cái gì mà không tiếp tục đợi? Ngay lúc này lại muốn bỏ rơi cậu, có ý gì đây?

Điền Chính Quốc quay lại, tay siết chặt thành nắm đấm, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ngầu của Phác Trí Mân, từng câu từng chữ nói ra lại bình tĩnh lạ thương. "Từ khi gặp anh, không một phút giây nào em không đuổi theo anh, em biết khoảng cách giữa chúng ta quá lớn, em chạy đến gần anh, anh thì cố gắng cái gì? Em hỏi anh Phác Trí Mân, từ đầu đến cuối anh cố gắng cái gì!"

Anh đã sớm đưa ra lựa chọn, em cần gì phải cố chấp giữ lời hứa, cố chấp nán lại thành phố này, cố chấp vì anh?

Điền Chính Quốc nghĩ vậy, liền đưa ra một quyết định hoang đường.

Cậu rút lui, sợ sẽ nghe được những lời không mong muốn phát ra từ miệng Phác Trí Mân, kẻ nhu nhược như cậu sợ chính mình bị tổn thương nên liền chọn cách làm tổn thương đối phương.

"Nếu đã như vậy, thì quên đi."

Cậu thả lỏng tay, lòng bàn tay bị móng tay đâm vào đau rát, để lại vài vệt máu đỏ.

...

Điền Chính Quốc nhìn bầu trời dần sáng hơn, kiểm tra điện thoại một lúc rồi đứng dậy sau một đêm mất ngủ.

Bao năm qua, cậu vẫn luôn lảng tránh những ký ức không mấy tốt đẹp kia, nhớ đến lại càng nhứt nhối, cảm thấy năm đó mình như một kẻ ngốc tràn đầy nhiệt huyết, không xem ai ra gì và quá coi trọng bản thân.

Mãi một thời gian sau cậu mới biết, những năm đại học tiếp theo, Phác Trí Mân phải đi làm thêm để kiếm tiền, sau khi come out với gia đình, anh không còn quay lại thành phố kia nữa.

Điền Chính Quốc đánh răng, nhiều năm qua đi, trong gương vẫn là nét mặt phảng phất chút ngây thơ của một đứa trẻ, nhưng trong lòng cậu biết rõ, tâm trí đã trưởng thành, vậy mà dũng khí từ lúc nào đã cạn kiệt, bất quá hiện tại chỉ là một thể xác chết lặng tuân theo quy luật của xã hội.

Cậu cho rằng mình vì yêu mà sinh bệnh nặng, trải qua mấy năm, vô số lần cảm giác sắp khỏe lại, có thể vận mệnh lại để cậu gặp lần nữa gặp Phác Trí Mân, cậu chợt nhận ra cơn đau đã thấm từ da vào cơ bắp, đến da dày, cuối cùng là ăn mòn xương tủy.

Vô phương cứu chữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro