13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BTS][VKook] Butterfly[Chap13]Gặp mặtTrời ơi, hôm nay đi nhiều quá cậu mất trí luôn rồi. Đi mãi mà mới hết tầng ba và đang xuống đến tầng hai. Ôi chân cậu, cả não nữa, mỏi quá. Thả người bình yên nằm nghỉ ngơi dưới sô pha, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì giọng nữ chóe tai vang lên làm cậu lại giật mình ngồi bật dậy. Trời ạ, nguyên hôm nay cậu hú vía mấy lần rồi đấy.

"Tên này là ai?"- Một quý bà sang trọng chỉ vào mặt cậu rồi quay ra hỏi người giúp việc.

"À..."- Đương nhiên người đó không biết, bà Kim chưa công khai danh tính của cậu thì làm sao mọi người biết được?

"Tại sao tầng hai của Kim gia lại chứa chấp một người đến tên tuổi cũng không ai biết thế này?"- Bà ấy bắt đầu chỉ chỏ, quý tộc kiểu gì mà lắm mồm thế không biết. Còn chưa kịp nói gì bà ta đã chỉ mặt Jungkook mà bàn ra tán vào, nhận xét linh tinh. Taehyung và Yohye thấy ồn ào cũng từ trên tầng đi xuống hóng hớt.
"Kim thiếu? Đây là ai?"- Bà ta thấy Taehyung lập tức xông tới ngẩng cổ hỏi.

"Đây là..."- Yohye ở cạnh nhanh mồm giúp JungKook nhưng bị Taehyung ngăn lại.

"Cậu ta không có mồm sao? Em quan tâm làm gì?"- Taehyung cười nửa miệng nhìn người không động đậy trên ghế sofa.

JungKook thở dài, ngồi nghỉ cũng không yên. Hiện tại cậu đang mệt đến nỗi mồm miệng cũng không muốn nhấc lên đây, nhưng trong tình huống này không rõ ràng là không xong rồi. Kim Taehyung muốn xem kịch mà. Ok, cậu sẽ cho anh xem.

"Xin chào, bà là Kim YoHwa phu nhân tập đoàn Park Thị, cô của Kim thiếu đúng không ạ? Thất lễ rồi."- JungKook đứng dậy gật nhẹ đầu lịch sự.

"Tôi hỏi cậu là ai? Tại sao không cúi người chào tôi?"- Bà cau có mặt mũi, không vừa ý. Bởi vì là cô ruột của Kim thiếu nên ai trừ bà Kim và Taehyung ra thì ai cũng phải cúi đầu chào bà hết, thế nhưng nhóc con mặt búng ra sữa này cứ trơ trơ chỉ đứng gật mỗi cái đầu là thế nào?
"Nghe nói là chỉ cần thứ này là có thể ra vào bất cứ nơi này trong Kim gia. Nhỉ?"- JungKook lấy từ ví ra một cái thẻ vàng, cậu chớp chớp mắt hỏi Taehyung đứng không xa. Hắn không phản ứng nhưng Yohye đứng cạnh gật đầu lia lịa.

Có thẻ vàng của Kim gia không phải đơn giản, chỉ có chủ nhân dẫn đầu các nhánh mới có thể cầm thẻ vàng.

Bà YoHwa cũng có thứ này.

"À, hình như có thẻ bạc là ngoài nhánh chính tôi có thể điều khiển được trên dưới Kim gia."- JungKook cất thẻ vàng đi, lấy thẻ bạc ra phe phẩy.

Ban đầu cậu thấy mấy cái thẻ này nó cứ trẻ trâu và phức tạp kiểu gì ấy nhưng mà đối với gia tộc coi trọng vị trí và quyền lực như Kim gia những tấm thẻ này có giá trị ngang tầm lệnh bài ngày xưa. Nó không chỉ phân biệt giai cấp trong gia tộc mà còn chứng minh thân phận của chủ nhân. Cứ tưởng chỉ là đồ chơi nhưng hóa ra cũng rất được việc đấy chứ.
"Thẻ bạc?"- Bà YoHwa và Yohye tròn mắt nhìn tấm thẻ lấp lánh trên tay JungKook.

Kim gia chỉ có hai cái thẻ bạc của bà Kim và của Taehyung, bây giờ mới xuất hiện cái thứ ba. Không ngạc nhiên không được, chỉ có nhánh chính của Kim gia mới có thể cầm được cái thẻ đó. Vậy đủ chứng minh JungKook không phải người bình thường.

"Không biết không có tội, nhưng lần sau gặp thì bà nên chào hỏi tôi trước, luật Kim gia có ghi này."- JungKook dở quyển sổ tay ra chỉ cho bà YoHwa nhìn thấy:-"Nếu không có chuyện gì nữa, tôi xin phép."

"JungKook, con ở lại."- Âm thanh vỗ tay và tiếng nói vang vọng từ cửa vọng tới, bà Kim mặc một chiếc đầm đỏ sang trọng xuất hiện như một vị nữ hoàng quyền lực, khắp người tỏa ra khí chất vương giả không lẫn vào đâu được.

Taehyung và Yohye giật mình nhìn nhau. Thôi chết, cớm đột kích rồi.
"YoHwa, không có chuyện của cô nữa. Cô đi được rồi."- Bà Kim phất tay ra hiệu đuổi người để bà xử lí chuyện gia đình nhà bà.

"Vâng. Xin phép."- Bà ta đi cúi đầu ba lần chào ba người có thẻ bạc rồi đi giật lùi ra phía cửa.

Không gian yên lặng tờ...

Bà Kim đợi người ngoài ra hết, bà hằn học liếc nhìn Taehyung rồi lạnh lùng kéo hắn về phía mình, tách ra khỏi người Oh Yohye.

"Kim Taehyung, con giỏi nhở? Ta không có nhà con dám đem hồ li tinh về nhà luôn cơ đấy. Con coi nhà ta là cái chợ à?"

"Mẹ à, con yêu Yohye mà. Mẹ không thể đối xử với cô ấy như vậy, con đã đồng ý cưới người con không yêu, mẹ còn muốn con làm gì nữa mẹ mới hài lòng đây?"- Taehyung gầm lên hắn vùng ra khỏi vòng tay của mẹ và đứng chắn trước mặt Yohye.

Hiện tại Yohye giống như con thú nhỏ núp sau lưng chủ nhân tránh cơn cuồng phong lớn, trông rất tội nghiệp.
"Cứ tiếp tục, tôi không liên quan đến hai người."- JungKook tiếp tục ngồi đấm đấm bóp bóp cái chân đang bị căng cơ. Cậu bị ánh nhìn như thiêu đốt của Kim Taehyung chiếu vào không quen lắm, chẳng hiểu nhìn cái gì? Cậu đâu liên quan?

"Con xin lỗi, con sẽ đi ngay."- Yohye bị hàn khí bức người của bà Kim dọa tái mét mặt mày, cô cúi đầu thật sâu chào bà rồi chầm chậm lùi về phía sau.

"Yohye à..."- Taehyung đau xót nhìn người mình yêu tủi nhục chạy trốn, hắn không thể không nghe lời mẹ nhưng nhìn cô nhục nhã như vậy anh thật không nỡ.

"Đứng lại. Chưa giải quyết xong đâu mà trốn."- Bà Kim không giống như Taehyung, bộ dạng thảm hại của cô không khiến bà cảm thấy đáng thương đâu, trong mắt bà Oh Yohye chính là con chồn hôi đáng ghét nhất trên đời, đu bám dai dẳng trên người con trai bà và làm hắn bốc mùi theo. Dám thò cái chân bẩn vào nhà của bà là muốn rủ bà hôi theo hay gì hả?
Bà chán ghét không buồn nhìn Yohye mà quay qua hỏi Jungkook:

" Jungkook, người không có thẻ vàng mà dám đặt chân lên tầng hai Kim gia thì sẽ thế nào?"-Bà Kim ra dấu vệ sĩ sau lưng đóng chặt cửa, không cho bất cứ thành phần nào chạy trốn.

"Chặt chân?"- JungKook khá thuộc bài, cậu lơ mơ nói.

"Mẹ à..."

Taehyung gắt lên khi nhìn cô đang tái mét vì sợ hãi lùi vào góc tường. Trái tim của hắn thắt lại đến nghẹt thở lo sợ chuyện khủng khϊếp sẽ xảy đến với Yohye. Đưa người mình yêu đến thăm nơi mình đã sinh ra và trưởng thành thì có gì sai cơ chứ? Hắn chẳng thể hiểu nổi tại sao mẹ lại gay gắt với Yohye như vậy trong khi Jungkook vừa vào nhà được mấy ngày đã được phép lượn lờ từ trên xuống dưới ngôi nhà mà hắn đang ở. Mẹ bất công cũng vừa phải thôi.

"Còn đợi gì nữa?"- Bà Kim quát lớn ra lệnh cho quản gia và vệ sĩ đi vào làm việc.
"Không..."

Yohye lắc đầu quầy quậy, hai hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt thuần khiết xinh đẹp như một bông hoa li đang toả hương bị bóp nát vậy. Taehyung cũng bị mấy anh vệ sĩ khống chế đứng yên một góc, đến cử động cũng thể chỉ có thể đứng yên nhìn người mình yêu bị mẹ kéo lê đến nơi khác, gào khóc đến khổ sở.

"Mẹ ơi, dừng lại đi."

JungKook nhìn thấy Yohye khóc, cậu nhăn mặt bóp nhẹ hai mi tâm, cố gắng bơ đẹp họ nhưng cậu không thể làm được. Khuôn mặt ấy và JunKyun của cậu quá giống nhau, cậu không thể làm ngơ được:-"Từ khi vào Kim gia con chưa xin mẹ một thứ gì. Mẹ, lần này mẹ có thể tha cho cô gái ấy không?"

Bà Kim cho dừng lại tất cả hành động, bà không nói gì nhưng gương mặt biểu lộ rõ ràng sự không bằng lòng, bà nhìn Jungkook như muốn hỏi lí do vì sao lại cả gan ngăn cản bà.
"JunKyun, em gái con một tháng trước là vì tình mà mất mạng, con không muốn nhìn thấy một người nào mê muội vì tình mà đánh mất lí trí thêm một lần nào nữa."- Jungkook nhìn Yohye, đường nét trên gương mặt quen thuộc vô cùng không chỉ giống JunKyun mà cũng có vài nét giống cậu nữa. Con gái sinh ra đã là thế yếu rồi, bị bắt nạt như vậy nghĩ đến em gái của mình trước kia cũng vì tình yêu mà khóc đến sưng cả mắt, nghĩ đến cậu lại thương.

"Ồ, ta quên mất là JunKyun và...người đó giống nhau. Ta cũng quên mất con thương em như thế nào."- Gương mặt của bà giãn dần ra, không còn quá bực bội như trước nữa. Phất tay cho vệ sĩ thả người rồi bà quay lưng đi ra ngoài, bà không muốn hít thở chung một bầu không khí với Oh Yohye một chút nào.

Mãi đến khi bà Kim đi rồi, Yohye mới bước tới gần chỗ cậu cúi đầu lí nhí nói:
"JungKook, cảm ơn cậu."

"Cảm ơn đối với tôi không có tác dụng. Xin cô đừng khóc trước mặt tôi, JunKyun không bao giờ tuỳ tiện khóc trước mặt người khác. Khuôn mặt này vẫn nên mạnh mẽ vẫn hơn, có duyên sẽ gặp."- JungKook nói rồi theo bà Kim đi ra ngoài. Cậu cũng không muốn quá gần gũi với người tình của chồng đâu.

Không gian lại trở về yên lặng như ban đầu, Yohye mới ôm tim ngồi thụp xuống sàn:-"Hú hồn hú vía."

Taehyung cũng thở phào một hơi, hắn ngả người ngồi lên sô pha rồi rót ly rượu uống cho bình lại cảm xúc:

"Em biết là bọn vệ sĩ đó không dám động vào người em đâu mà, kêu khóc khiến anh đau tim quá đấy."

"Mẹ anh kinh khủng quá đi mất. Nếu không nhờ JungKook, chắc em ngất luôn rồi."-Yohye quạt quạt gương mặt nóng phừng phừng, trái tim cô đập liên hồi, biết rằng Taehyung ở phía sau lưng sẽ bảo vệ cô nhưng hàn khí của bà Kim quá lớn, không thể không sợ.
"Qua việc này anh mới nhận ra, bà Kim quá coi trọng JungKook rồi, bà không đơn giản lấy cậu ấy về để làm vợ anh. Mục đích của bà một là bảo vệ cậu ấy hai là biến cậu ấy thành công cụ của mình. Hừm, chẳng biết mẹ anh âm mưu cái gì nữa."-Taehyung đưa mắt ra ngoài cửa sổ, tâm trạng hắn trầm hẳn xuống.

Vừa rồi hắn chứng kiến JungKook đã đối phó với người nhà họ Kim rất nhẹ nhàng, không hề sợ hãi dù là lần đầu tiên cậu tiếp xúc. Trong tay cậu hiện tại không có gì, ngược lại bà YoHwa là chủ tịch một tập đoàn lớn, trong mắt cậu có sự tự tin và ngông cuồng, phong thái vô tư nhẹ nhàng ứng xử ra dáng phu nhân Kim gia chứng tỏ JungKook đúng là không đơn giản. Một mình hắn đã nép vế bà Kim, thêm JungKook nữa, cuộc đời của hắn phải sống như thế nào đây?

Giống như con sư tử bị giam cầm trong l*иg sắt à? Không, hắn sẽ không để chuyện này xảy ra...
Jeon JungKook, hắn phải hủy hoại cậu thì hắn mới có thể sống trong tự do.

JungKook, con đường này là do cậu tự chọn lấy.

Đừng trách tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123