61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BTS][VKook] ButterflyExtra: Phá lệ.Hôm đó là ngày trời mưa tầm tã, bầu trời đen kịt, không nhìn thấy dấu hiệu của mặt trời. Namjoon lăng quăng trong nhà tìm vật gì đó, anh đi qua đi lại khiến người già mệt não, giận quá sút anh một phát.

"Yah, Byun Hoseok..."-Anh xoa mông rú.

"Ông tìm cái khỉ gì mà lượn lờ nãy giờ như ruồi vậy?"-Hoseok liếc mắt khinh bỉ.

"Tôi kiếm chiếc dù để đi Kim gia một chuyến. Nghe nói hôm nay Taehyung xử tội mấy người có âm mưu thôn tính Kim gia, bắt cóc Mẫn."- Namjoon đảo mắt nói.

"..."-Hoseok kì thị Namjoon, tránh xa anh một chút:-"Phải hay không ông mắc bệnh thần kinh rồi?"

"Ông nói vậy có ý gì?"- Namjoon ngớ người.

"Thử lấy tay phải quật vào đầu xem nào."-Hoseok phì cười nhìn Namjoon gật gù làm thử.

"Auzzzzz...."-Anh xoa đầu gào lên:-"Hoá ra mình cầm cây dù thảo nào mình đi tìm mãi không có thấy."
"Ngu..."-Hoseok vào tủ lạnh lấy nước uống rồi lượn lên tầng.

____________

Buổi họp Kim gia diễn ra khá dài, ngồi khá ê mông. Từ trong đám đông, Namjoon nhìn ra một cậu bé xinh đẹp, đôi mắt trong sáng giống bầu trời mùa thu, cậu bé đang khóc... Thương ghê, anh kéo bé Mẫn lại hỏi.

"Mẫn, cậu bé kia là ai?"

Mẫn nheo mắt nhìn anh, lại ánh mắt khinh bỉ đó:-"Bác à, bác già thật rồi sao? Cháu của bác, bác nhìn không ra hả? Kim SeokJin con trai Kim Ken đó."

"À, thảo nào nhìn quen quá..."- Namjoon gật đầu cảm thán.

"Haiz, tự dưng ba cháu đem nó về nhà làm cháu khó chịu ghê. Cứ cho là ở cùng nhà cũng không sao nhưng hà cớ gì mà nó quấn lấy ba cháu như đỉa vậy chứ? Ba là của Mẫn mà. Bực cả mình."-Mẫn gầm gừ giậm chân.

"Mẹ nó mất rồi, bố nó bị đày ra đảo. Con phải thương bạn chứ?"- Namjoon xoa đầu Mẫn cười vang, bản tính chiếm hữu của Mẫn được thừa hưởng từ bố nó quả thật rất mãnh liệt.
"Bác rất thương SeokJin?"-Mẫn như vớ được vàng, túm lấy áo Namjoon.

"Hả?"- Namjoon nhìn Mẫn rồi lại nhìn SeokJin. Cậu bé đó hình như cũng đang nhìn anh, nó còn khẽ mỉm cười nữa, rất đáng yêu.

"Có hay không?"-Mẫn nheo mắt.

"À... Ờ... Có."- Namjoon gãi gãi gáy.

"Tốt quá rồi."-Mẫn vỗ tay, kéo tay áo Namjoon đến chỗ JungKook và SeokJin:-"Ba, bác Mon muốn nhận nuôi bạn Jin Jin. Ba mau đồng ý đi."

"Hả?"- Namjoon và JungKook đồng thanh.

"Thật không Namjoon?"-Cậu nhìn anh còn anh nhìn bé Mẫn đang trợn mắt diễn phim kinh dị bên cạnh.

"Bác thử từ chối xem cái đống đồ điện tử của bác có ở yên được với cháu không?"- Mẫn nói nhỏ vào tai Monie.

Anh biết, cái đống đồ đó đang ngự ngay ngắn trong phòng Jimin, mà Jimin lại quý Mẫn lắm, nịnh nịnh một tí thì kiểu gì đống đó cũng vào tay Mẫn xử lí thôi. Con bé này khôn hơn chấy, không cần phá gì nhiều, chỉ cần mang đống đó ra tắm là anh chết luôn rồi.
"Ừ, guà rồi ở vậy cũng cô đơn."- Namjoon nuốt nước miếng, gật đầu bừa.

"Vậy SeokJin có muốn ở với chú không con?"- JungKook cười hiền hỏi ý của SeokJin.

"Con muốn ở cùng Mẫn thôi."-Nó cúi đầu thút thít.

"Tránh xa cuộc đời tớ ra, làm ơn... Xin cậu."- Mẫn ra dấu X trước ngực, lắc đầu quầy quậy.

"Hic..."-SeokJin lại chuẩn bị khóc.

"Ôi cuộc đời tôi."-Mẫn quay đi than thở với trời đất:-"Nếu ba mà không có ở đây tôi thề có trời đất chứng giám, tôi sẽ đập bất tỉnh cậu ta xong cho lên xe bò đẩy xuống vực."

"Bạn không thích thì thôi đi con."-JungKook thở dài xoa xoa đầu bé Mẫn.

"Nếu cậu ta không đi thì con đi, con sang Jeon gia ở."-Mẫn lườm SeokJin.

"Cậu đi đâu tớ theo đấy."-SeokJin sáng mắt tóm lấy tay Mẫn.

"Lậy chúa tôi."-Mẫn vắt tay lên trán thở ngao ngán:-"A... Có cách rồi. SeokJin à, tớ và cậu sẽ sang Jeon gia chơi mấy ngày. Chịu chứ?"- Mẫn cười gian nháy mắt với Kel đằng xa xa.
"Chịu."-SeokJin liền gật đầu.

"Ngu rồi con ơi."-Taehyung đang bận xem sổ sách nhưng nghe được đoạn hội thoại vừa rồi còn nhếch mép cười đê tiện cơ mà.

"Tuệ Mẫn là chủ nhân Jeon gia, theo Mẫn."-Kel gật đầu, cô biết thừa ý định xấu xa của tiểu quỷ con gái cưng của JungKook, nhưng mà...đương nhiên phải giả bộ câm điếc nếu muốn được Mẫn yêu quý rồi.

___________

Sáng hôm sau:

"Mẫn, con về rồi à? SeokJin đâu?"-JungKook hỏi.

"Con cho liều thuốc ngủ say mê man rồi. Ba đừng hỏi nữa, cả đêm hôm qua con làm công tác thuyết phục giặc theo phe Namjoon, bây giờ con buồn ngủ lắm."-Mẫn ngáp rách cả mép xua tay đi về phòng.

"Con bé này...lại đánh SeokJin hả?"- JungKook định xông vào phòng giáo huấn cho Mẫn một trận nhưng không may, con bé khoá cửa phòng và đóng cửa đeo tai nghe rồi. Khổ thân JungKook ghê.
_____________10 năm sau.

SeokJin và Mẫn đang đi học về thì có một cô xinh đẹp nào đó kéo lại hỏi han tới tấp.

"Cháu là con trai Kim NamJoon à?"

SeokJin gật đầu.

"Nghe nói bố cháu đơn thân đúng chứ?"-Cô đó cười tươi ấn hộp đồ ăn thơm nức vào tay Jin:-"Nhờ cháu chuyển đến bố nha, nói là của cô Park xóm trên nhé. Cô thật sự thích bố cháu đấy."

Bạn SeokJin cầm hộp đồ ăn đần cả mặt, đôi mắt lơ mơ còn suýt khóc.

"Cô à, bác Namjoon không thích cô đâu."- Mẫn thiếu nữ nhìn SeokJin đang buồn thấy tội ghê. Đành ra tay xử lí hộ.

"Cháu là..."-Cô Park nghiêng đầu.

"Cháu là cháu gái của bác Namjoon."-Mẫn nhe răng giới thiệu.

"Ồ, vậy nhờ cháu nhé."-Bà cô đó đem một hộp bánh ngon lành nhét vào tay Mẫn rồi chạy mất.

"Xin lỗi bạn vai rộng nhé, bà cô đó cao tay quá. Mẫn bị mua chuộc rồi. Thôi bạn Jin tự xử nha."-Bé Mẫn cười hề hề, giật luôn hộp cơm trên tay Jin:-"Không xử được để Mẫn xử luôn cho. Thế nhé, chào bạn Jin, Mẫn về."-Nói xong chạy mất.
"Ơ kìa, Mẫn à..."- Jin gọi nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của ai kia. Cậu thở dài, lui cui đeo cặp về nhà.

"Con về rồi à?"- Namjoon đang đọc báo thấy con trai về vội buông, cất giúp con trai cái cặp sách. Thấy mặt Jin hôm nay có dấu hiệu chảy xệ lạ lùng nên hỏi:-"Con sao thế? Mẫn lại bắt nạt con à? Để bố gọi điện mắng JungKook."

Cậu lắc đầu.

"Hôm nay có cô Park nói thích bố, cô ấy bảo con làm mối cho hai người."- Seokjin gượng cười:-"Con thấy cô ấy cũng nhanh nhẹn, xởi lởi. Bố cũng có tuổi rồi, con không thể bắt bố ở cùng con thế này mãi được."

Namjoon nhìn cậu một lúc lâu, anh cảm thấy nụ cười trên môi của Jin chỉ là do cậu cố gắng tạo nên làm anh vui thôi.

"Nếu bố lấy vợ..."- Namjoon xoa đầu con khẽ hỏi:-"...con sẽ vui chứ?"

"Dạ?"- SeokJin mở tròn mắt nhìn bố, cậu cũng đã nghĩ tới việc bố đồng ý nhưng chưa từng nghĩ bố sẽ hỏi cậu có vui không? Vui ư? Tại sao cậu lại không thấy vậy mà ngược lại còn có chút tiếc nuối và đau lòng nhỉ?
"À, đương nhiên vui rồi... Mà bố à, bố ăn một mình đi nhé, con vừa ăn cùng Mẫn rồi."-Việc bố lấy vợ là việc sớm hay muộn mà thôi, cậu không thể ích kỉ mà giấu bố làm của riêng được. Ai cũng cần hạnh phúc và bố cũng vậy nên...cậu chọn cách nói dối rồi chạy thẳng lên trên phòng.

Namjoon nhìn theo SeokJin rồi thở dài, con trai anh lớn hẳn rồi.

________________

SeokJin vừa lên phòng liền úp mặt xuống gối khóc một trận. Cậu không biết vì lí do gì mà mình lại khóc nữa, chỉ biết rằng trong lòng cậu có sự trống vắng lạ lẫm chưa từng có. Nếu bố lấy vợ, cậu sẽ bị đẩy về Kim gia sống cùng hai chú, bấy lâu nay ở đây cậu quen rồi, xa bố cậu không chịu được.

Chợp tối, Namjoon mới gõ cửa phòng Jin.

" SeokJin à..."- Không thấy trả lời, anh đẩy cửa vào thấy cậu ngủ thϊếp đi từ lúc nào. Trên người còn mặt áo trắng đồng phục, khuôn mặt lem nhem và đôi mắt sưng mọng.
"Đang yên lành con khơi chuyện ra làm gì để khổ vậy hả con?"- Namjoon chẹp môi xoa đầu Jin nói nhỏ.

"Bố..."

Thật ra cậu nằm trằn trọc từ trưa đến giờ, thấy bố gọi mới giả vờ ngủ vì không biết nên đối diện thế nào. Nhưng cuối cùng cũng không giả vờ nổi, cậu muốn nằm trong vòng tay ấm áp của người đàn ông rắn rỏi này, lúc nào cậu cũng muốn được bố yêu thương và chăm sóc. SeokJin khẽ mở mắt, cậu rón rén chạm lên má của Namjoon rồi hỏi:-"Nếu con nói con không muốn bố lấy vợ thì bố sẽ thế nào?"

"Đương nhiên không lấy."- Namjoon khẳng định.

"Tại sao?"

"Vì bố yêu con. Chỉ cần con yêu cầu, nhất định bố sẽ chiều ý con."- Namjoon tủm tỉm cười, anh biết rồi nhé, đứa con nhận này của anh đúng là lớn lắm rồi còn biết hỏi dò cơ đấy.

"Con lớn rồi, bố đừng hở tí là nói yêu con nữa."-Jin ngồi dậy, lau lau mặt toan bước xuống giường thì bị bố kéo vào lòng, Namjoon thủ thỉ bảo:
"Bố nói thật, tim bố đập rất mạnh, con nghe thấy không? Bố chưa bao giờ lừa con và bố cũng không muốn phá hoại hình ảnh ông bố thật thà trong lòng con."

"Bố à..."- SeokJin chạm lên ngực của anh, cảm nhận nó thật sự đang đập rất mạnh, cậu ngơ ngác không thể tin nổi:-"Tất cả, là thật sao?"

Anh ôm SeokJin vào lòng, vuốt ve tấm lưng của cậu:-"Con ngốc, bố yêu con là nói thật."

"Vậy là bố sẽ không lấy vợ?"

"Nếu con muốn thì lấy cũng được."- Namjoon nhe răng cười hi hi cố tình trêu chọc cậu.

"Không..."- SeokJin giống như tin đó là sự thật mà cuống quýt nắm chắc lấy áo của anh mà lắc đầu.

"Vậy thì không lấy. Nhưng mà..."- Namjoon bật cười, nắm lấy tay cậu, nguy hiểm ngập ngừng nói

"Dạ?"

"Để đền bù, con đồng ý làm người yêu bé nhỏ của bố nhé?"- Namjoon hôn lên trán SeokJin, bàn tay kia cũng không yên mà siết cậu về phía lòng mình
"Cái đó...được sao?"- Seokjin vẫn mơ màng lắm, mọi chuyện xảy ra như giấc mơ vậy, cậu vẫn chưa tin đó là sự thật

"Chúng ta vốn không phải là bố con. Chỉ là huyết thống xa bắn đại bác không tới thôi."- Anh dùng bàn tay ấm áp của mình lau thật sạch gương mặt tèm nhem nước cho cậu.

"Vâng."- Như sợ bố đổi ý lấy vợ mất, SeokJin nhanh chóng gật đầu. Dù mơ hay tỉnh thì cậu vẫn muốn suốt kiếp chung sống với người đàn ông này nên không có gì lăn tăn hết, cậu khẳng định:-"Con đồng ý."

"Phải là em đồng ý."- Namjoon búng trán cậu cười hạnh phúc:-"Con trai, anh yêu em..."

"Bố, em cũng yêu anh. Hihiii."

_______________1 tháng sau.

Tấm thiệp mời trên bàn,

Thời gian địa điểm rõ ràng,

....

"Thật không thể tin nổi..."-Yoongi nắn bóp mi tâm.

"Lúc bác Namjoon nhìn Jin là tớ biết bác ấy muốn chăn nó cho béo để làm lông rồi. Hầy, mình làm mối cũng mát tay ghê."-Mẫn cầm thiệp cười hô hô.
"Giống chú hiền lành kia á?"-Yoongi nói đến Jimin.

"Dẹp đi."-Nói đến đây Mẫn lại bực mình:-"Thế nào Kel lại thua Hoseok cơ chứ. Mà cũng phải, dù sao Kel cũng là con gái. Không thể đè Jimin ra ăn sạch giống Hoseok làm được. Là con gái cũng bị cái thiệt thòi."

"Thiệt con khỉ gì? Chẳng phải bà chằn tinh đó đang cặp kè với mẹ đỡ đầu của cậu sao?"-Yoogi cười khẩy.

"Thật á?"-Mẫn tròn mắt.

"Cậu đui à?"-Yoongi nhìn khinh bỉ.

"Aiz, cái tên đầu phết hồ này, cậu chán sống đúng không?"-Từ nãy đến giờ nhịn lắm rồi mà cậu ta cứ lấc cấc, Mẫn hết sức chịu đựng mà sắn tay áo chuẩn bị cốc đầu Yoongi, dạy lại cho biết thế nào là lễ độ.

"Ơ... Đừng đánh mà."-Yoongi ôm đầu chạy mất.

"Cậu đứng lại đó."- Mẫn cầm chổi rượt theo.

Hai chiếc thiệp mời màu hồng thơm phức đặt chồng chéo lên bàn đang cùng nhau lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời.
Rể: Kim NamJoon.

Dâu: Kim SeokJin.

Mãi mãi hạnh phúc.

Hết.~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123