Chap 6. Coins...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng Yêu Cầu cung cấp cho Harry và Draco một tấm thảm mềm phủ kín sàn, hàng chục chiếc đệm mềm để ngồi, và một chiếc bàn thấp kiểu Nhật làm bằng gỗ mun. Trên bàn, có hai tách trà xanh và một bát bánh quy may mắn. Cạnh cửa sổ có một cái rương ngăn kéo, khắc hình rồng, và hai thanh kiếm sáng màu đỏ, bao kiếm bằng lụa được treo trên tường ngay phía trên nó.

"Hmmm, khá tuyệt." Draco lẩm bẩm, và thả mình xuống một trong những chiếc gối to màu xanh lá cây trên sàn. Cậu bắt chéo chân kiểu Ấn Độ và lấy một chiếc bánh quy may mắn trong bát. "Vậy, Potter... Cuộc trò chuyện đáng yêu này sẽ không thể nhầm lẫn được, tao đề nghị chúng ta nên vượt qua và hoàn thành nó."

"Được rồi." Harry nhún vai, ngồi xuống, đối mặt với Draco, chiếc bàn thấp ngăn cách họ. "Câu hỏi đầu tiên là mày đã dùng thuốc trong bao lâu."

"Khoảng ba năm nay." Draco trả lời, bẻ đôi cái bánh quy và xé một mảnh giấy da từ bên trong nó.

"Và tại sao mày lại bắt đầu dùng chúng, ngay từ đầu?"

Draco đọc qua mẩu giấy nhỏ, và cau mày. "Thật tởm lợm mà! Cái bánh quy may mắn chết tiệt này dự báo rằng tao sẽ có thai trong vòng ba tháng!"

"Malfoy, bám sát chủ đề, nhé." Harry thở dài, trông có vẻ kiệt sức. "Tao thực sự cần phải biết tình hình cho đúng."

"Hừm." Draco càu nhàu, và ném mảnh giấy tiên đoán qua vai như một quả bóng vỡ nát. "Tao mười bốn tuổi khi gen Veela của tao kích hoạt. Tao quyết định tự chữa bệnh bằng vỏ trứng rồng Antipodean Opaleye nghiền nhuyễn màu bạc này, để tao có thể tập trung vào học tập."

Harry có vẻ bối rối.

"Mày biết đấy, NEWT sắp tới và những thứ khác." Draco nói, chế nhạo, lấy một cái bánh quy khác.

Harry trừng mắt. "Không cần phải mỉa mai ở đây, đồ ngu ngốc. Tao chỉ đang nghĩ... Hermione đã thực hiện một số nghiên cứu và cô ấy nghĩ rằng việc mày không tự chữa bệnh cho mình là một điều tốt. Mày biết đó, mày phải được liên kết ràng buộc trước khi hai mươi lăm tuổi, và còn nơi nào tốt hơn để tìm một người bạn đời là trường Hogwarts, đầy những phù thủy trẻ tuổi sáng giá."

"Hay các pháp sư." Draco nhếch mép.

Harry đỏ mặt. "Ừ, phải. Er... Dù sao thì, tao đang nghĩ... Có lẽ chúng ta có thể tìm cho mày người bạn đời phù hợp, để sức hút Veela của mày giảm đi. Mày sẽ hạnh phúc, và tao sẽ hạnh phúc."

Draco khịt mũi một cách duyên dáng. "Hãy tin tao rằng không ai trong chúng ta sẽ hạnh phúc..."

"Thành thật mà nói, Malfoy, lý do cho sự miễn cưỡng của mày là gì? Tao nghĩ mày thật trẻ con về điều này." Harry bực bội khoanh tay.

"Động cơ của mày ở đây hoàn toàn là ích kỷ, Harriet thân yêu của tao. Mày chỉ muốn thoát khỏi nghĩa vụ của mình đối với tao." Draco trong mắt có một tia tà ác. "Và điều đó sẽ không xảy ra. Oh, không! Đặc biệt là khi chiếc bánh quy may mắn khác này nói rằng tao có thể thấy những âm mưu xấu xa nhất của kẻ thù tồi tệ nhất của tao đã thất bại trước tao. Điều đó có nghĩa là mọi âm mưu của mày sẽ phản tác dụng, và tao sẽ ở đó để xem Muwahahaha!"

"Malfoy! Mày bỏ những cái bánh quy chết tiệt đó đi chưa?" Harry muốn khóc. "Tình huống này rất khó chịu, và tao thực sự muốn thoát khỏi nó!"

"Tao cũng vậy!"

"Vậy thì đừng trở thành một tên khốn kiêu ngạo nữa, một lần trong đời thôi! Chúng ta cần hợp tác!"

"Hợp tác chính là điều tao cố gắng tránh." Draco lẩm bẩm.

"Cái gì cơ?" Harry khoanh tay, cau có.

"Hả? Oh... Không có gì..." Draco ngả người về phía sau và chống khuỷu tay lên. Rồi cậu nở một nụ cười nham hiểm với Harry. "Hãy thỏa thuận. Tao sẽ là một cậu bé ngoan và cư xử tử tế, nếu mày hứa với tao rằng mày sẽ không cố gắng tìm cho tao một người bạn đời."

Harry có vẻ không hài lòng. "Tao sẽ không hứa bất cứ điều gì thuộc loại này!"

"Mày sẽ, hoặc tao sẽ biến cuộc sống của mày thành một địa ngục trần gian!"

"Mày đã biến cuộc sống của tao thành một cuộc sống địa ngục rồi!"

"Tin tao đi, nó sẽ là một địa ngục đóng băng nếu mày không..."

"Và tao sẽ đéo quan tâm đâu nếu mày đe dọa tao, nên nhớ đó là mày có nhu cầu bảo vệ..."

"Ồ, và mày đang đe dọa nhảy xổ vào tao bây giờ, hả thằng đầu sẹo kinh tởm? Bởi vì nếu mày là..."

"Tao sẽ đéo có nhào vào mày đâu, ngay cả khi mày trả tiền cho tao, đồ kiêu ngạo..."

"Chúng ta sẽ thấy về điều đó, thằng xất xược! Tao đặt cược mày đang cố gắng tán tỉnh tao trước cuối ngày!"

"Và tao hứa với mày rằng tao sẽ khiến cụ Dumbledore tán tỉnh mày trước khi ngày này kết thúc!"

"Eurgh! Đồ biến thái, đồ đần độn..."

"Hãy nhìn vào gương trước khi tiếp tục câu đó, Malfoy!"

"Aaargh! Tao ghét mày, Potter, tao ghét mày!" Draco đứng dậy, nghiến răng.

"Phải, tao không chắn tao ưa thích mày đâu, đồ ngốc!" Harry cũng đứng dậy.

"Khốn kiếp! Tao sẽ ra khỏi đây!" Draco gầm lên, và lao về phía cửa.

"Tốt thôi! Đừng có phàn nàn với tao nếu có ai đó cưỡng hiếp mày!"

"Tao sẽ không!"

"Tốt!"

"Tốt!"

Draco đóng sầm cửa lại. Harry ngã ngửa trên gối mềm, vùi mặt vào lòng bàn tay. Hắn cảm thấy nóng bừng và kiệt sức, và hắn nguyền rủa cả dòng họ Malfoy từng tồn tại trên trái đất vào hố địa ngục sâu nhất từng được tìm thấy.

Tuy nhiên, hai phút hai mươi hai giây sau Draco Malfoy lại xông vào Phòng Yêu Cầu, thở hổn hển, hai má phủ đầy dấu son môi màu hồng. Cậu tìm nơi trú ẩn từ phía sau Harry, và nắm lấy vai Gryffindor.

"Thoả thuận ngừng bắn, Potter."

"Ha!" Harry khịt mũi. "Mày mơ đi."

"Làmmmm ơnnnn điiii!" Draco trườn đến trước mặt Harry và làm một khuôn mặt cún con, điều mà Harry nhận thấy rất không phải Malfoyish nhưng lại rất buồn cười. "Tao thừa nhận điều đó! Tao không thể sống sót trong thế giới ghê tởm, gớm ghiếc này nếu không có mày, Harry thânnnn yêuuuu của tao!"

(Các cô không nghe nhầm đâu, bé Draco đã vứt bỏ tiết tháo như vậy đấy...)

"Eurgh, đủ rồi, Malfoy!" Harry xụ mặt, nhưng khóe miệng vẫn hơi nhếch lên. "Vậy lần này là ai? Không phải Seamus nữa, tao đoán là?"

"Không, họ là Lavender Brown và Mandy Brocklehurst!" Draco có vẻ nổi điên.

Harry bắt đầu cười. "Giờ tao đã nhìn thấy tất cả, Hoàng tử băng giá Draco Malfoy vĩ đại, sợ hai cô gái nhỏ ngớ ngẩn..."

"Này!" Draco ủ rũ, nhưng cũng bắt đầu cười.

Sau khi tiếng cười của họ dịu đi, tiếp theo là một sự im lặng khó xử. Harry chỉnh cổ áo của mình, và Draco giữ khoảng cách giữa cậu và Harry, bò vào bàn trà thấp. Không ai trong số họ thực sự biết cách xử lý các tình huống khi họ đang vui vẻ cùng nhau - đó là một điều gì đó quá kỳ lạ. Draco cắn môi, và để trông không ngốc nghếch nữa, cậu chộp lấy chiếc bánh quy may mắn thứ ba.

"Nếu mày dám đọc to điều đó, tao sẽ bóp cổ mày." Harry cảnh báo.

Draco cười khẩy, và xé mở chiếc bánh quy. Harry bực bội nhìn theo khi Slytherin mở giấy da ra.

"Vì vậy?" Harry hỏi.

"Cái gì?" Draco nhướng mày, đọc nội dung.

"Nó nói gì vậy?"

"Tao nghĩ mày không muốn nghe."

"Chà, nếu nó hứa hẹn một điều gì đó giống như việc mày có thai, một lần nữa, tao cũng có thể cảm thấy buồn cười khi nghe nó."

Draco nhìn hắn một cách sắc bén. "Ồ, trước sự thất vọng của mày, điều này nói rằng tao sẽ chết vì tuổi già, hạnh phúc, xinh đẹp một cách tàn khốc và giàu có bẩn thỉu."

Harry sưng sỉa. "Tao đã biết điều đó rồi."

"Gì cơ, mày thực sự nghĩ rằng tao, như thế nào lại là, 'đẹp khủng khiếp'?" Draco cười khúc khích.

"Im đi, Malfoy, tao có một ý tưởng." Harry nói, má hắn hơi đỏ lên, và đứng dậy.

"Bây giờ có một kẻ gây sốc."

Draco nhìn Harry đi đến bàn làm việc cạnh cửa sổ. Gryffindor đã đào ra một vài đồng xu sáng chói từ một trong những ngăn kéo của nó. Sau đó, hắn ném một đồng khác vào Draco.

"Cái gì đây?" Draco hỏi, bắt đồng xu từ trên không với phản xạ tìm kiếm xuất sắc của mình. Cậu nhìn vào đồng galleon vàng trên tay một cách nghi ngờ. "Mày không cố gắng hối lộ tao để trở nên tốt đẹp, hay bất cứ gì khác?"

"Không, đồ ngốc nghếch, đó không phải là tiền thật. Nhìn này." Harry nói, và chạm vào đồng galleon giả của Draco. Nó trở nên ấm áp. "Những thứ này ban đầu chỉ nhằm mục đích khác, nhưng tao đoán những thứ này cũng có thể làm việc với chúng ta. Ý tao là, bất cứ khi nào mày cần sự giúp đỡ của tao và tao không có mặt, chỉ cần thay đổi số sê-ri đó để cho tao biết mày đang ở đâu và xem - Đồng xu của tao cũng trở nên ấm áp và cho tao thấy điều đó tương tự."

"Hmm, ấn tượng." Draco nhướn mày.

"Cảm ơn Hermione vì điều này." Harry cười khoái trá.

Draco có vẻ kinh tởm.

"Nhân tiện, tao có thể hỏi mày vài thứ được không?" Harry liếc xéo về phía Slytherin.

"Hỏi đi." Draco nhún vai, bỏ đồng xu vào túi.

"Tại sao mày không làm tổn thương Seamus? Hay Lavender và Mandy? Mày đã có thể sử dụng những thứ Veela của mày để chống lại họ, mày biết đấy, như những cơn gió lốc và những chiếc răng sắc nhọn."

"Lệnh của Dumbledore. Tao không được phép làm tổn thương bất cứ ai." Draco bĩu môi. "Không phải mày, tao có thể nói thêm."

Harry cười toe toét. "Tuyệt vời!"

"Đó là, trừ khi tao thực sự tức giận và không thể kiểm soát bản thân nữa." Draco nói thêm một cách độc ác.

Harry và Draco ra khỏi Phòng Yêu Cầu, Draco có những yêu cầu ở nơi khác, như trong nhà vệ sinh trong ngục tối. Harry chạy theo Slytherin xuống tầng dưới, trừng mắt đe dọa tất cả mọi người thậm chí nghĩ đến việc nắm lấy cánh tay Draco và quấy rối cậu.

"Tại sao mày phải đi tiểu trong ngục tối vậy." Harry lẩm bẩm.

"Tao không sử dụng nhà vệ sinh công cộng, chúng thật kinh tởm." Draco trả lời, dừng lại trước một bức chân dung kỳ lạ có hình một phù thủy tóc nhờn.

"Cái gì trong đó?" Harry hỏi, nhìn vào bức tranh. "Và bức ảnh đó nhìn xa trông giống Snape, mặc dù nó chắc chắn là xấu hơn."

"Ta là Severus Snape!" Bức chân dung thất thần nói. "Họa sĩ của ta không phải là người giỏi nhất trong số họ."

Draco khịt mũi xấc xược và giật mạnh khóa thắt lưng của người đàn ông mặc đồ đen. "Nào, Potter, ngài ấy thậm chí còn cáu kỉnh hơn người thật. Đừng có tranh cãi với ngài."

Harry nhìn bức tranh Severus quái dị một cách hài hước, và theo Draco vào nhà vệ sinh Slytherin.

"Thật là một vinh dự cho Snape, được treo ảnh của ông ta ở lối vào nhà vệ sinh." Harry cười nhăn răng.

"Ừm, chà, ngài ấy không biết." Draco cong khóe môi. "Không ai biết về những nhà vệ sinh này, ngoại trừ tao và một vài Slytherin khác. Bây giờ nếu mày thứ lỗi cho tao..."

Draco đi đến một trong những căn phòng để xoa dịu trạng thái của mình. Harry ngước đôi mắt khám phá lên trần nhà cao và tám bức tường được ốp bằng đá cẩm thạch đen. Một tấm gương lớn, liên tục đang bao phủ ba bức tường của hình lục giác, và nó được viền bằng những con rắn màu bạc, mắt ngọc lục bảo.

"Truyền thống làm sao." Harry lẩm bẩm, mỉa mai.

"Này Potter." Draco hỏi, giọng cậu vang vọng từ buồng vệ sinh.

"Ừ?" Harry nói, quay lại để xem xét hình ảnh phản chiếu của mình từ bức tường đen, sáng lấp lánh, thay vì tấm gương lớn.

"Làm thế nào mà bùa Veela của tao sẽ không ảnh hưởng đến mày? Ý tao là, nghiêm túc."

"Làm sao tao biết được." Harry nhún vai. "Tao chỉ vui vì nó không."

"Mày là người duy nhất, mày biết đấy." Draco tiếp tục. Có tiếng nước dội xuống bồn cầu. "Có thể là có chuyện gì xảy ra với mày."

"Sáu năm nay không phải mày đã nói như vậy sao?" Harry nói nhỏ, cố gắng làm phẳng mái tóc của mình, nhưng không thành công. Đá cẩm thạch màu đen phản chiếu hắn cùng một cái đầu hoang dã hơn trước.

Draco nổi lên, và đi rửa tay. Cậu liếc nhìn Harry, có vẻ trầm ngâm.

"Gì?" Harry hỏi.

"Oh... Không có gì." Draco nói, im lặng.

Harry nhìn Draco một cái. "Malfoy, chỉ cần nói ra thôi."

"Mày nên thử sáp vuốt tóc của tao." Draco nhìn Harry qua gương con rắn. "Nó cực kỳ tốt, và có thể làm nên điều kỳ diệu đối với mớ hỗn độn của mày."

"Mày định đưa cho tao sáp vuốt tóc của mày, Malfoy?" Harry cảm thấy thích thú. "Thế giới này đang trở nên kỳ lạ và kỳ lạ hơn..."

"Ôi, im đi, Potter."

Phòng sinh hoạt chung của Slytherin chật cứng người khi Draco đến đó cùng Harry. Draco cau mày trước những cái nhìn chăm chú, cố gắng hết sức để phớt lờ những cô gái thiếu niên đang chảy nước dãi. Robes quay cuồng, cậu rình rập đi thẳng vào phòng ký túc xá, muốn hoàn thành bài tập về nhà. Harry đi theo.

Crabbe và Goyle đang ngồi trên giường, cố gắng hiểu điều gì đó về thảo dược học, thì Draco đóng sầm cửa lại và bước vào. Ngay lập tức, hai người bạn nối khố quên mất bài luận của họ, và bắt đầu nhìn chằm chằm vào Draco.

"Tao chưa bao giờ thực sự đến đây trước đây." Harry lơ đãng, nửa lớn tiếng, ngồi trên giường Draco. Hắn nhớ lại có một lần đến ngục tối với lọ thuốc Polyjuice, nhưng điều đó không thực sự được tính, vì hắn không mạo hiểm xa hơn chiếc ghế sofa trong phòng sinh hoạt chung.

"Tao cũng vậy khi tao ở tháp Gryffindor." Draco nói một cách lơ đễnh, và mở cặp sách ra, ngồi vào chiếc bàn kê sát bức tường ngục tối ẩm thấp, dưới ngọn đuốc lập lòe. "Vincent, đừng có mà nghĩ về nó."

Chàng trai khổng lồ ngã xuống giường, hờn dỗi. Harry khịt mũi. Draco hẳn có giác quan thứ sáu, biết rằng Crabbe sắp đến và chạm vào mình, mặc dù tóc vàng không đối mặt với gã.

"Tao có thể giúp tụi mày không?" Harry hỏi Gregory. "Tao không có sách riêng của mình, tao cũng có thể làm bài tập với mày."

Gregory Goyle trông hoàn toàn ngạc nhiên, Vincent Crabbe cũng vậy. Cả hai đều liếc nhìn Draco, người chỉ đơn thuần cảm thấy khôi hài.

"Potter không phải là người thông minh nhất ở đây, nhưng anh ấy thông minh hơn cả hai cậu, vì vậy tôi khuyên cậu nên chấp nhận." Cậu nói, nở nụ cười điệu đà.

Harry tức giận, nắm lấy chiếc gối gần nhất và lấy nó đập vào đầu Draco. "Tao rất thông minh, đồ khốn!"

Draco bị đổ mực lên giấy da bài luận của mình và gầm gừ. "Potter! Mày sẽ trả giá cho điều đó!"

Chẳng mấy chốc, một cuộc chiến chăn gối điên cuồng đã diễn ra trên giường của Draco. Vincent và Gregory đã cho mượn gối của chính họ trong trò chơi, và đang kinh ngạc theo dõi trận chiến. Draco hiện đang quấn lấy Harry, xé toạc cổ áo sơ mi của Gryffindor để nhét một cái gối vào bên trong, và Harry đang cố gắng bóp nghẹt Draco bằng một tấm đệm lông tơ rất lớn, là của Draco.

"Mày Gryffindor bẩn thỉu phiền phức!" Draco hét lên, giọng cậu bị bóp nghẹt bởi cái đệm. "Mày không thể tự kiểm soát bản thân, phải không? Luôn khiến tao gặp rắc rối, luôn làm phiền tao, luôn ở đó để làm hỏng ngày của tao..."

"Người khác gọi nó là cứu rỗi ngày, đồ kiêu ngạo!" Harry gầm gừ và lôi Malfoy ra xung quanh, để Slytherin nằm dưới thân hắn. "Gia đình mày không thể không xáo trộn dòng Veela, bây giờ họ có thể sao? Đồ bệnh hư hỏng..."

"Mày đang gọi ai là đồ hư hỏng vậy, Potter? Bỏ tao ra!" Draco đáp trả với đôi má ửng hồng, thúc hông lên.

"Oh, mày đang rời khỏi tao?" Harry thả lỏng người, và cố gắng bóp nghẹt Draco lần nữa bằng cái gối. Draco, tuy nhiên, có kế hoạch khác và cậu nắm lấy chiếc gối khá thô bạo, đập nó vào mặt Harry. Thật không may, miếng đệm bông đã vỡ ra làm đôi.

Harry và Draco đều trông hoang mang khi những chiếc lông vũ bay tán loạn trong không khí xung quanh họ. Chúng lặng lẽ rơi xuống, như những bông tuyết khổng lồ, đáp xuống mặt và ngực Draco, và những lọn tóc gỗ mun của Harry.

"Giờ mày đã làm điều đó rồi, mày là thằng hèn hạ, xấu xí!" Draco nhăn mặt, và một giây sau, cậu hắt hơi. Và cậu lại hắt hơi lần nữa.

"Draco bị dị ứng." Vincent giải thích, và Gregory bắt đầu cười một cách ngu ngốc.

Harry nhìn xuống Slytherin tóc vàng, người đang hắt hơi lần thứ ba, và cũng phá lên cười.

"Tao chưa từng thấy bất cứ thứ gì dễ thương như vậy trước đây..." Hắn nói nhỏ, ôm lấy bụng.

"Tao không dễ thương!" Draco gầm gừ, và hắt xì ngay vào mặt Harry.

"Eurgh, Malfoy!" Harry thật sự muốn khóc, hắn chùi mắt. "Dơ quá!"

"Hatchoo!"

"Malfoy! Mày đang điên hả!" Harry thét lên, khi một cái át xì uớt át khác tát vào mặt hắn.

"Mọi người gọi tao là người không thể cưỡng lại được." Draco cười toe với Gryffindor. "Họ sẽ làm bất cứ điều gì để khiến tao thậm chí hắt hơi vào họ."

"Chà, thì những người đó là một lũ ngu ngốc." Harry khịt mũi, và rời khỏi người Draco. "Mày chỉ cần vuốt hàng mi Veela thật-đẹp-và-dày của mình về phía họ, và họ sẽ làm bất cứ điều gì cho mày. Tao thấy nó thật tởm."

"Ai ghê tởm?" Draco hắt hơi, và lau mắt. Sau đó, cậu giơ tay lên và thực hiện một cơn lốc nhỏ, xinh đẹp, nhảy múa trên bụng cậu, mang theo tất cả những chiếc lông vũ hướng lên trên, cách xa cậu ra.

Harry kinh ngạc xem nó, giống như Vincent và Gregory. Draco đảo mắt, và dẫn đường cho cơn lốc tới sọt rác.

"Bây giờ... Chúng ta có nên tiếp tục với thảo dược học không?" Cậu hỏi một cách thản nhiên, căng cơ bụng để ngồi dậy trên giường. Cậu cố tình lờ đi ba cái hàm rớt xuống sàn.

Ba giờ sau, Draco đã hoàn thành bài luận cuối cùng của mình, dành cho Hành vi tình dục của các sinh vật huyền bí, liên quan đến quý bà Medusa. Cậu đặt bút lông ra, thở dài hài lòng và quay lại đối mặt với những người khác.

Vincent và Gregory đều nằm dài trên sàn, chơi trò chơi Cờ phù thủy phiên bản thoải mái của riêng họ. Harry đã giúp họ làm bài tập về nhà, và lần đầu tiên sau nhiều tuần, họ sẵn sàng trước Draco.

Và nói về ma quỷ, Harry bây giờ đang nằm trên giường của Draco, khiến Veela xao nhãng, có vẻ như buồn ngủ.

"Tuyệt..." Draco lẩm bẩm, đứng dậy và vươn vai. Cái mông của cậu cảm thấy tê liệt, và các cơ của cậu căng thẳng - và cậu thực sự muốn nghỉ ngơi một chút.

"Dậy đi Potter." Cậu nói, bước đến giường và chọc vào xương sườn của Harry.

Cậu cố gắng không nghĩ về việc Harry trông đẹp trai như thế nào đối với cậu, với cặp kính lệch và chiếc áo sơ mi của anh ấy đủ để lộ múi bụng săn chắc và hông gầy.

"Potter?" Draco nói lần nữa, khi Harry không phản ứng.

"Gì?" Gryffindor cáu kỉnh, rõ ràng là quá lơ mơ để hiểu được tình hình, và quay người về phía mình, chống lại Draco.

Draco nhìn lên trần nhà một cách khẩn khoản, lẩm bẩm điều gì đó dọc theo dòng chữ 'mình không thể tin điều này' và quỳ gối xuống nệm. Cậu nắm lấy vai Harry và bắt đầu lắc nó, khá dữ dội. "Potter, mày sai rồi nếu mày nghĩ rằng tao để mày ngủ trên giường của tao!"

"Cái gì? Hả?" Harry giật mình tỉnh giấc. "Malfoy?"

Vincent và Gregory bắt đầu trò chuyện trên sàn, theo dõi tình hình một cách đầy mê hoặc.

"Đúng, là tao." Draco nói với vẻ chán nản. "Mày xéo ra khỏi giường tao đi? Chúng ta sẽ không ngủ cùng nhau, mày biết đấy, cho dù tao biết mày mê thích tao đến mức nào."

Điều này dường như đánh thức Harry hoàn toàn, và hắn nhảy ra khỏi giường. "Gì cơ? Ew! Như thể tao sẽ nhìn mày theo cách đó!"

Draco cảm thấy bản năng của Veela đập mạnh vào ngực mình từ bên trong khá đau, nhưng cậu đã giấu nó rất kỹ. Cậu tức giận vì những lời nói của Harry có thể làm cậu tổn thương rất nhiều.

"Tao biết." Cậu thì thầm trong hơi thở. Sau đó, cậu đối mặt với Harry với lòng dũng cảm mới. "Tao chỉ đang cố gắng nói rằng đã đến lúc tao đi tắm và đi ngủ."

"Ồ, phải." Harry đẩy kính lên mũi của mình cao hơn. "Tôi không cần phải đến và tắm cùng em phải không?"

"Như thể tao sẽ cho phép mày!" Draco có vẻ kinh tởm. Cậu luôn tắm một mình.

"Chà, tao tin rằng mày có bùa khóa cửa đủ tốt." Harry nói. "Hay là mày cần tao ngồi đằng sau nó, bảo mọi người đi chỗ khác? Bởi vì nếu mày nghĩ vậy, mày có thể chắc chắn rằng tao sẽ không làm điều đó."

"Tụi tao có thể làm được." Vincent và Gregory đề nghị với vẻ đầy hy vọng.

Draco trông đau khổ và tức giận. "Không, cảm ơn, Vin và Greg."

"Tao khuyên mày bỏ qua việc tắm và tắm vào buổi sáng." Harry ngáp. "Tao có thể tới canh cửa mày sau đó."

"Hmh, được rồi." Draco có vẻ tư lự.

"Bây giờ, mày chỉ cần lên giường. Tao sẽ đặt những lá bùa xung quanh mày để không ai có thể nhảy vào giấc ngủ của mày." Harry lại ngáp. "Tao mệt mỏi đến mức khó có thể đến được Tháp được nữa, nên nhanh lên."

Draco nhún vai, và chạy lon ton vào tủ quần áo của mình. Bản thân cậu khá mệt mỏi vì đã có một ngày căng thẳng như vậy. Nhưng cậu đã sống qua nó, và đó là điểm chính. Cậu duyên dáng cởi bỏ áo sơ mi và quần tây, và quay lại, không mặc gì ngoài chiếc boxer ngắn màu đen. Harry đang nhìn cậu với một biểu hiện rất lạ.

"Gì vậy?" Cậu cáu kỉnh hỏi.

"Ơ... Không có gì." Harry nuốt nước bọt.

Vincent và Gregory đang âm thầm tiến về phía cậu, trò chơi cờ vua hoàn toàn bị lãng quên.

"Agh!" Đồng tử của Draco mở to khi chúng chạm vào ống chân cậu. "Dừng lại, ngay bây giờ!"

Nhưng hai thằng ngốc to lớn không làm bất cứ điều gì tương tự. Draco bất động vì kinh hãi.

"Er, có lẽ mày nên mặc thêm quần áo vào." Harry đỏ mặt đề nghị.

"Nh-nh-nhưng tao luôn ngủ như thế này." Draco nói, và đi về phía góc phòng, tránh xa tầm với của Crabbe và Goyle.

"Chà, có lẽ mày nên tạo một ngoại lệ." Harry thở dài, và đi ngang qua hai chàng trai đang rén tới tủ quần áo của Draco. Hắn lấy ngẫu nhiên một chiếc quần mềm và ném nó về phía Draco. "Mặc nó vào. Tao không thể ở đây để xem từng khoảnh khắc trong đêm của mày."

"Nhưng mày đã nói mày sẽ sử dụng một số phép thuật?" Draco trông có vẻ hoảng loạn, nhưng vẫn vâng lời, mặc quần vào. "Ý tao là, hãy nhìn hai đứa nó! Mày đã bao giờ thấy điều gì là buồn nôn chưa?"

Harry nhìn khuôn mặt vặn vẹo thèm muốn của hai Slytherin. "Không, thực sự là tao chưa." Hắn thú nhận. "Tao gần như cảm thấy có lỗi với mày."

"Gee, cảm ơn." Draco nói, mỉa mai.

"Thôi nào, hãy lên giường đi." Harry nói, đến chỗ Draco và kéo cậu về phía giường. Nhanh chóng, Draco chui xuống chăn bông, thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, biểu hiện của cậu trở nên không hài lòng chỉ trong vài giây.

"Giờ sao nữa?" Harry thở dài, đảo mắt.

"Gối của ta.," Draco rên rỉ. "Mày đã làm hỏng nó, giờ tao không có cái nào tốt!"

"Ồ, im đi." Harry mệt mỏi và khó chịu, và cố gắng kéo màn treo lại. "Dù sao mày cũng bị dị ứng với nó!"

Hắn dùng vài câu thần chú bảo vệ trên giường và trừng mắt đe dọa Crabbe và Goyle.

"Ồ, tao gần như quên mất." Hắn nhếch mép, và đi lấy thứ gì đó từ túi quần Draco đã mặc hôm đó. "Đồng xu. Mang theo bên mình, Malfoy."

"Hmh, được thôi." Draco lẩm bẩm. "Mặc dù tao nghi ngờ nó hoạt động."

"Đêm rồi, mày làm tao bực bội." Harry cứng rắn và bỏ đi ra cửa.

"Những giấc mơ tồi tệ, đồ ngốc." Draco lầm bầm theo sau hắn.

Harry tỉnh dậy khi có thứ gì đó bắt đầu bốc cháy trong túi quần pyjama của hắn.

"Agh, bỏ nó ra đi." Hắn rền rĩ, rất bực mình và lau ghèn ngủ ra khỏi mắt. Hắn nhìn đồng hồ và thấy đã gần ba giờ sáng. Sau đó, hắn mơ màng lấy đồng galleon vàng lấp lánh dưới ánh trăng. Nó đang bị thiêu đốt.

Tình hình lúc này thực sự rõ ràng với hắn.

"Oh, shit!"

Harry đeo dép bật dậy nhanh hơn cả một con báo, túm lấy chiếc áo choàng nằm trên rương và phóng ra khỏi ký túc xá. Hắn chạy như bay ra khỏi bức chân dung phòng sinh hoạt chung và xuống cầu thang về phía ngục tối Slytherin.

"Vì cái tên Morgan le Fay, tại sao Salazar lại muốn đặt phòng sinh hoạt chung của Slytherin ở xa như vậy? Ở dưới hồ, mẹ kiếp!" Harry thở hổn hển khi chạy. "Như thể nó không thể ở gần nơi mà những căn phòng rộng lớn của Snape đang ở... Tên khốn ích kỷ, mũi tẹt, tóc nhờn đó... Gây nguy hiểm cho các học sinh quý giá của mình vì nhiễm trùng đường hô hấp..."

Sau đó, Harry nhận ra rằng đầu óc hắn quay cuồng, và dòng suy nghĩ của hắn trở nên điên cuồng không khác gì Draco Malfoy đang mặc quần lót màu Gryffindor.

"Mình thật sự mệt... Chà, mình vừa mới thức dậy nên..." Harry lẩm bẩm và xoa bóp thái dương. hắn vui mừng khi thấy mình cuối cùng cũng đã vượt qua bức tranh Snape xấu xí, và thậm chí hắn còn ngạc nhiên vì không có người gác đêm nào nghe thấy tiếng lảm nhảm vô lý của hắn.

"Hy vọng mình không quá muộn... Chết tiệt, điều gì sẽ xảy ra nếu Crabbe hoặc Goyle đã cưỡng hiếp em ấy? Hay cả hai người họ? Eww...."

Harry rùng mình khi nghĩ, không thực sự biết tại sao mình đột nhiên quan tâm. Khi đến cửa phòng sinh hoạt chung Slytherin, hắn chạy vượt qua nó và bắt đầu đập tay vào mặt cửa gỗ như một kẻ điên.

"Cho tôi vào, cho tôi vào, tôi đang vội." Hắn gầm gừ.

"Harry!" Một tiếng hét vang lên từ phía bên kia. "Mật khẩu là Hot Demon!"

"Hot Demon!" Harry nói lớn, và cánh cửa mở ra. hắn bước vào phòng sinh hoạt chung, chỉ chứng kiến một cảnh tượng thực sự rất kinh tởm.

Draco Malfoy đang nằm bất động trên sàn nhà, quần pyjama bị xé toạc. Có vẻ như tóc vàng đã bị ếm bùa bất động, bởi không ai khác chính là Millicent Bulstrode, người đang lảng vảng trên người cậu bé bất lực với đống ngấn mỡ khổng lồ của mình. Ả ta không mặc gì ngoài màu hồng, dây da nhỏ và áo lót nâng ngực màu hoa cà.

Harry bịt miệng và Millicent hướng đôi mắt rạng ngời giận dữ về phía hắn. Cô gái tô son môi màu san hô dính vào răng, và phấn mắt màu xanh lá cây của ả chỉ đơn giản là một con điếm.

"Eurgh, Bulstrode chết tiệt, cô đang làm cái quái gì vậy?" Harry tức tối, và nhanh chóng di chuyển đến cạnh Draco, người dường như đang ngấn lệ trong đôi mắt bạc. "Chà?" Hắn gặng hỏi, quỳ xuống.

"Tao đang cho anh ấy xem một màn trêu ghẹo thoát y, nếu mày muốn biết." Millicent cười lớn, khoanh hai cánh tay mập mạp.

Harry đặt một cánh tay bảo vệ lên Draco và trừng mắt nhìn Millicent. "Ồ, vậy sao?"

"Và tao chỉ định thổi kèn cho anh ấy, cho đến khi mày ngắt quãng bọn tao." Ả bĩu môi, trông đầy sát khí.

"Tao chắc rằng Malfoy không hào hứng với ý tưởng này như mày." Harry nhe răng với Millicent, mắt nheo lại. "Thấy cậu ấy thậm chí không lên nổi." Hắn chỉ về phía quần của Draco.

Millicent cáu kỉnh và tự hào nhìn ra chỗ khác. "Tao sẽ làm việc trên đó, mày biết mà."

"Finite Incantatum." Harry thở dài, và giải phóng Draco khỏi bùa ếm. "Mày nên vui mừng vì tao sẽ không ếm mày sang thế kỷ tiếp theo, Bulstrode. Giờ hãy biến đi."

Millicent có vẻ miễn cưỡng, nhưng khi Harry giơ đũa phép về phía ả, ả dường như nghĩ về vấn đề này.

"Tao vừa mới giết Voldemort vài tháng trước. Chắc chắn mày không muốn thách thức tao?"

Millicent nhìn Draco lần cuối, người đang nằm co quắp trên sàn sau lưng Harry, ôm đầu gối. Sau đó ả quay đi.

Harry đỡ Draco trở lại giường, đỡ cậu khỏi cái khuỷu tay. Tóc vàng vẫn còn đang rùng mình, vẻ mặt kinh hãi bao trùm lên những đường nét thanh tú của cậu, và Harry không khỏi cảm thấy lo lắng một chút.

"Chuyện gì đã xảy ra, Malfoy?" Hắn hỏi nhẹ nhàng, không muốn tạo thêm áp lực cho Veela bằng cách tranh cãi. "Tao tưởng chúng ta đã đồng ý rằng mày sẽ không rời giường cho đến khi tao đến đón mày vào buổi sáng?"

Draco cau có, rồi trườn mình dưới lớp áo dày đen tuyền. Cậu quay lưng lại với Harry. "Tao phải đến thăm Snape xấu xí*, nếu mày hiểu ý tao."

"Ồ." Harry cắn môi. Rõ ràng là hắn đã không xem xét tất cả các nhu cầu.

"Tao phải đánh răng." Draco nói. "Tao quên mất."

Bất chấp chính mình, Harry bắt đầu cười.

"Gì vậy?" Draco lườm hắn qua vai.

Harry tiếp tục cười khoái trá. "Mày thật đáng ghét, Malfoy! Không thể ngủ một đêm mà không đánh răng, phải không? Mặc dù mày biết sẽ có học sinh đè mày xuống trong bóng tối của mọi ngóc ngách?"

Draco bĩu môi dưới ra và khoanh tay. "Không biết mày thế nào, đầu sẹo, nhưng tao thích hơi thở thơm."

"Cậu bé hư hỏng và quá mức say mê chính mình."

"Không phải!"

"Nó là vậy! Bây giờ ngủ một chút đi. Tao sẽ làm mới những lá bùa bảo vệ quanh giường của mày. Và đừng bỏ đi lần này."

"Đồ khốn."

Harry cười toe toét trước vẻ mặt hờn dỗi của Draco, lan tỏa ánh sáng ấm áp của Bùa Imperturbable lên giá treo giường của Draco, và đóng chúng lại.

"Ngủ ngon, thiên thần xinh đẹp." Harry nhếch mép.

"Aagh, tao ghét mày, Potter!" Một tiếng hét vang lên từ phía sau tấm rèm.

Harry rời khỏi kí túc xá, cười khúc khích trước Slytherin đang nổi điên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro