☆ Những con dê ☆

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhìn theo Jisung với Channie hyung rời đi, chỉ là tôi muốn chắc chắn rằng hai người họ sẽ an toàn cho đến khi rời khỏi tầm mắt tôi. Tôi không biết Channie hyung hay Jisung có ý định gì khi chở tôi đến đây, tới một tiệm cà phê. Lúc ở trên xe hai người cũng không tiết lộ thêm điều gì, chỉ nói sẽ đưa tôi đến một nơi có thể giúp tôi. Trước mặt tôi bây giờ là một tiệm cà phê. Một tiệm cà phê tầm thường hơn bất cứ tiệm cà phê tôi từng ghé qua ở cái đất Seoul hào nhoáng này.

Biển tên tiệm ghi một từ "GOAT". Tôi có thể hiểu nó có nghĩa là con dê.

Cửa ra vào là cửa trượt Shoji bằng gỗ, một kiểu thiết kế phổ ở Nhật Bản. Trước tiệm có dựng một cây đèn đứng, đốm sáng duy nhất tôi thấy trong con hẻm vừa nhỏ vừa tối này. Tôi kéo cánh cửa sang ngang bước vào. Sàn nhà lắp gỗ được lau chùi cẩn thận, mùi cà phê trong tiệm còn thơm hơn cả so với lúc tôi đứng ở bên ngoài.

"Kính chào quý khách!"

Chị nhân viên chào tôi. Tôi nghĩ chắc là vì tiệm cafe không lớn lắm nên nhân sự cũng chỉ thấy có một người.

"Quý khách muốn dùng gì ạ?"

Tôi chầm chậm tiến tới trước quầy, lấy ra một tờ giấy note đã được gấp gọn mà Jisung đưa cho tôi trước khi rời đi. Tôi đưa tờ giấy cho chị nhân viên. Jisung đã dặn tôi khi đến thì đưa cho chủ tiệm coi tờ giấy này, tôi cũng không rõ cậu ấy đã viết nội dung gì.

"Quý khách có thể tháo kính với khẩu trang ra được không ạ?"

Chị nhân viên đọc xong tờ giấy thì nở một nụ cười, dịu dàng quay ra nói với tôi. Tôi tháo khẩu trang xuống, do dự vài giây rồi cởi luôn chiếc kính râm che mắt ra.

"Ồ, Felix đây mà."

"C-Chị biết em ạ?" - Tôi hơi nghiêng đầu nhìn chị nhân viên khó hiểu.

"Không phải mặt em dán đầy trên biển quảng cáo ngoài đường à?"

Chị nhân viên híp mắt thích thú nhìn tôi. Lạ là chị chẳng lấy làm ngạc nhiên hay sợ hãi khi nhìn thấy tôi như mọi người ở nhà đêm hôm qua, đúng hơn là nhìn thấy con mắt kỳ lạ của tôi.

"Đừng nhìn chị cái kiểu cả kinh như thế chứ, chị đã làm gì nhóc đâu."

"Chị không sợ ạ?"

"Sợ gì, chị cũng giống nhóc mà."

Chị nhân viên nói xong, đôi mắt chị từ màu sắc bình thường liền chuyển sang một màu đen đỏ. Đôi con ngươi của chị giống hệt với con mắt trái của tôi. Tôi bị chị làm giật mình, theo phản xạ lùi lại về sau, xui xẻo thế nào lại vấp chân ngã lăn khỏi ghế ngồi. Chị nhân viên đi tới kéo tôi ngồi dậy. Chị đưa ra một tách cà phê nóng hổi vừa mới pha, bảo tôi uống cho nóng. Tôi vẫn giữ cho mình ánh mắt dè chừng nhìn chị.

Tôi hớp một ngụm cà phê. Ngon quá! Tôi thầm cảm thán. Vị cà phê đậm đà, độ ấm vừa đủ, vừa thơm, vừa ngon, nhưng lại không đắng như những cốc espresso tôi thử của Kim Seungmin pha ở nhà hay như ngoài tiệm.

Tôi không uống được sữa, trước đây thì được, nhưng từ khi vị giác thay đổi thì tôi không còn uống sữa nữa, cũng không ăn được đường. Vị ngọt tôi yêu thích dần trở nên khó chịu đối với tôi, ngay cả những chiếc bánh quy tôi vốn làm rất giỏi cũng chẳng còn có thể ngon được như trước.

Tôi thắc mắc điều đặc biệt nào đã khiến cà phê ở nơi đây lại có thể ngọt ngào đến như vậy.

"Ngon không?" - Chị nhân viên hỏi tôi.

"Ngon lắm ạ. Chị đã pha loại đường gì vào đây vậy ạ?"

"Không phải đường, bột xương người á."

Tôi giật mình mở to mắt nhìn chị. Tách cà phê trên tay tôi cũng theo đó mà rơi xuống sàn nhà vỡ toang.

"Úi ngồi yên ngồi yên, để chị dọn cho!"

"Em xin lỗi ạ."

"Không sao không sao, chuyện cơm bữa, hồi chị mới vào làm còn làm bể nhiều hơn cơ."

Chị nhân viên quét dọn những mảnh vỡ trên sàn, vui vẻ cười nói với tôi.

"Nào, đi! Chị dẫn em đến gặp chủ tiệm."

Chị nhân viên dẫn tôi đi thẳng tới cửa sau quầy. Bên trong là chiếc thang xoắn ốc dẫn thẳng xuống dưới tầng hầm. Chị bảo tôi cứ đi xuống đấy là sẽ gặp được ngài chủ tiệm, còn chị phải ở lại quầy để trông tiệm.

Tôi đi thẳng xuống theo lời chị nhân viên. Bên dưới tiệm hóa ra còn có căn phòng rộng hơn cả bên trên như thế này. Căn phòng này giống như một phòng trưng bày hơn, đủ các kiểu mặt nạ khác nhau được đặt gọn gàng trong hộp kính. Tôi đi tới từng chiếc hộp ngắm nhìn mấy cái mặt nạ, cũng để mắt tìm xem liệu vị chủ tiệm cà phê kia đang ở đâu.

"Đẹp không?"

Giọng nói trầm thấp khiến tôi giật mình quay người lại. Một người đàn ông đứng tuổi đang ở phía sau lưng tôi. Chất giọng người đàn ông hơi khàn đục, tôi đoán chắc ông ấy khoảng chừng sáu mươi mấy, ngoại hình trông vẫn còn rất cường tráng, khỏe khoắn lắm.

"Đ-Đẹp ạ." - Tôi đáp.

"Nhóc là nhóc ghoul cần giúp đỡ đó hả? Ngồi xuống đi."

"Dạ."

Tôi ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện với chủ tiệm nói chuyện. Sao tôi cứ có cảm giác buổi trò chuyện này giống một buổi trị liệu tâm lý hơn nhỉ.

"Ta là chủ tiệm. Jo Jaeshin, nhóc có thể gọi ta là ngài Jo."

"Con là Felix, Lee Felix ạ."

"Tên lạ vậy. Người nước ngoài hả?"

"Dạ, tên tiếng Hàn của con Yong Bok ạ."

"Ta thấy con trên tv mấy lần, người nổi tiếng nhỉ?"

Tôi gật đầu.

"Thường sẽ không có nhiều ghoul ở Hàn đâu, huống chi là một bán ghoul như con."

Tôi có hơi không load được đống thông tin ngài chủ tiệm đang nói. Là sao cơ?

"N-Ngài cho con hỏi, ý ngài ghoul là sao ạ?"

Chắc sẽ không phải giống như thứ tôi đang nghĩ chứ...

"Xin lỗi nhóc, ta quên mất nhóc vẫn còn mới."

"Dạ không sao ạ."

"Ghoul tức là quỷ ăn thịt. Hầu hết mọi người thường nhầm chúng ta với ma cà rồng, không phải đâu nhé, vì chúng ta ăn thịt. Loại thịt duy nhất chúng ta có thể ăn là thịt con người. Hầu hết ghoul đều được sinh ra tự nhiên giống với người bình thường, như ta với Hana, con đã gặp con bé ở phía trên rồi đó. Còn những đứa như con, chúng ta gọi là bán ghoul, những quỷ ăn thịt vẫn còn một phần là con người, chỉ biến đổi được một bên mắt thay vì cả hai. Bán ghoul có thể được sinh ra từ một con người và một ghoul, hoặc là do cấy ghép nhân tạo."

"Bố mẹ con đều là người bình thường."

Điều này tôi có thể chắc chắn.

"Con biết câu chuyện Tokyo Ghoul chứ? Truyện tranh ấy?"

Lại là bộ truyện này. Tôi đã nghe Channie hyung với Han Jisung lảm nhảm về chúng hơn một tuần trời rồi.

"Con biết ạ."

"Ừ, nó là thật đấy. Chỉ hơi khác về tình tiết một chút thôi."

Tôi ngạc nhiên. Truyện tranh tự dưng lại hóa thành đời thực. Quả nhiên là chuyện quái gì trên đất Hàn này cũng có thể xảy ra.

"Vậy chắc là con đã trải qua cuộc phẫu thuật nào đấy hả?"

"Con có gặp một tai nạn xe cách đây hai năm, nhưng không có phẫu thuật nào ạ." - Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Vậy thì hơi khó hiểu. Con phát hiện điểm khác biệt từ bao giờ?"

"Lúc sau hôn mê tỉnh lại ạ. Anh trai con có đem đồ ăn đến cho nhưng con không ăn được. Vị của nó...hơi..."

"Như rác đúng không?"

"Dạ..."

"Được rồi. Vậy suốt hai năm qua con đã ăn gì vậy? Ta đoán chắc con sẽ không ăn thịt người đâu."

"Cà phê với rau xà lách ạ."

"Ta vẫn thấy kì lạ là nhóc có thể kìm chế được việc không tấn công con người lâu như vậy trong khi làm một công việc như thế đấy. Hơn hết là nhóc đã không chết vì đói."

"H-hôm qua. Hôm qua con đã ăn thịt một người."

"Lần đầu?"

Tôi gật đầu. Có vẻ như tôi đã thật sự có thể chết đi nếu không nhờ việc ăn thịt Hyunjin tối hôm qua.

"Ai?"

"B-Bạn của con. Đó là lần đầu con ăn..."

Tôi bất giác run rẩy. Cứ nhớ đến cảnh tượng đêm hôm qua, tôi lại không kiềm được cảm giác sợ hãi trong lòng.

"Bạn của con chết chưa?"

"Con không biết. Cậu ấy đã được các anh đưa đi cấp cứu rồi ạ."

"Vậy là có cả ghoul khác ở cùng con à?"

"Không ạ, các anh đều là con người."

"Ta lại thấy lạ vì con vẫn chưa bị tống vào tù đấy. Hầu hết các ghoul tới đây đều từng bị tống vào tù vì tội tấn công con người hoặc giết người, sau đó trốn ra rồi mới mò đến đây."

Tôi nghe chủ tiệm nói đến đây liền rùng mình một cái. Thật sự, quỷ ăn thịt đều...tệ như vậy à?

Ngài chủ tiệm nói xong thì đứng dậy lấy ra một dây thước, ngài bảo tôi ngồi yên rồi choàng dây thước quanh đầu tôi để lấy số đo.

"Ngồi yên nhé, ta sẽ làm cho con một chiếc mặt nạ."

"Mặt nạ để làm gì ạ?"

"Để đeo thôi. Hầu hết ghoul khi ra ngoài sẽ thường đeo mặt nạ, phòng trường hợp các thanh tra có thể biết danh tính của chúng ta và đến săn giết các ghoul. Hẳn con sẽ không muốn đi ra đường với con mắt đen lòm của mình đâu nhỉ. Nếu con chưa biết, khi con đói, con sẽ không thể kiểm soát việc mắt của con biến đổi. Lâu rồi ta cũng không làm mặt nạ cho ghoul một mắt."

"D-Dạ..."

Tôi gật gù. Ngài o sau đó chỉ hỏi tôi mấy câu xem tôi có đặc biệt thích thứ gì không, hay là có dị ứng với cái gì không, muốn mặt nạ cả mặt hay nửa mặt.

"Nhóc mới chỉ ăn duy nhất cậu bạn kia thôi đúng không?"

"Dạ."

"Nếu có thể đừng đeo kính râm nhiều, dễ lộ lắm. Ta biết nhóc không kiểm soát được mắt của mình, nên là nhóc có thể đeo miếng bịt mắt y tế thay thế."

"Vâng ạ."

"À mà, kagune của nhóc là gì vậy?"

"Kagune là cái gì ạ?"

Hết ghoul rồi lại đến kagune, quá nhiều thuật ngữ cho tôi trong một ngày.

"Nó giống như một bộ phận trên cơ thể của ghoul, tương tự như móng vuốt. Nó giống như một vũ khí của ghoul thôi. Có nhiều loại đó, dần dần nhóc sẽ biết loại của mình là gì thôi."

Ngài chủ tiệm lấy số đo xong liền bảo tôi có thể đi về. Trước khi tôi đi còn dặn dò tôi có thể tới tiệm mỗi tháng một lần để nhận thức ăn.

Mỗi một lần ăn của ghoul có thể đủ dinh dưỡng từ hai đến ba tháng, nhưng với một đứa đã nhịn đói hai năm như tôi, chủ tiệm nghĩ rằng mỗi tháng một lần sẽ tốt hơn.

Tôi có thừa sự thông minh để hiểu "thức ăn" mà chủ tiệm nói tới là thứ gì. Tôi không thật sự bài trừ việc ăn, dù cho việc tôi có thấy sợ với việc phải ăn vẫn là thật. Nhưng ít nhất thì tôi tự ý thức được hiện tại tôi là thứ gì, cũng ý thức được tôi không thể mất kiểm soát làm hại bất cứ ai khác chỉ vì cơn đói của chính mình.

Hàn Quốc là đất tâm linh, thứ ma quỷ gì cũng có thể tồn tại được, huống hồ là quỷ ăn thịt. Tôi chỉ không nghĩ tới việc sống gần hai mươi tư năm đang khỏe mạnh, tự dưng đùng một cái lại thành quỷ ăn thịt không rõ lí do.

Tôi quay trở lại trên lầu để nhận gói thức ăn từ chị Hana, tôi chào chị rồi rời khỏi tiệm cà phê. Đầu con hẻm là chiếc ô tô của Channie hyung đang đỗ đợi tôi. Tôi mở cửa leo lên ghế sau ngồi cạnh Jisung, Jisung thấy tôi quay lại cùng một bọc túi giấy thì không khỏi thắc mắc.

"Cái gì đó?"

"Đồ ăn, bánh kẹp thôi."

Tôi trả lời. Tôi nghĩ là Han Jisung vẫn chưa biết chuyện tôi không thể ăn được thức ăn bình thường. Tôi nói là đồ ăn chắc sẽ không dọa cậu ấy đâu.

Tôi cởi chiếc kính râm của mình ra, đôi mắt vẫn còn nguyên mảng màu đen đỏ vì đói, đeo lên chiếc băng che mắt y tế ngài Jo đã cho tôi trước đó, che đi con mắt trái của mình.

"Trông tao thế nào?" - Tôi hỏi Jisung.

"Đẹp trai. Trông tốt hơn là đeo kính râm. Ảnh fansite của mày cả sáng nay cũng toàn ảnh đeo kính râm."

Tôi gật gù với lời khen của Jisung. Kể ra thì đeo miếng bịt mắt cũng không lạ lắm, giống như mấy lần bị lẹo mắt thôi.

"Ban đầu là anh không muốn chuyện của thằng Hyun bị um sùm lên với đám báo chí. Anh chắc thằng bé cũng không muốn vừa tỉnh dậy lại phải chạy đến đồn cảnh sát gặp em đâu." - Channie hyung tay cầm lái nói vọng về phía tôi.

"Hyunjin... cậu ấy tỉnh chưa ạ?"

"Chưa tỉnh đâu. Minho nhắn cho anh thằng bé đã bị bế đi làm phẫu thuật được một lúc lâu rồi. May là em không cắn đứt dây thần kinh của nó, thằng Hyun phải làm phẫu thuật nối cơ, hai phần cơ của nó bị em cắn nát mất rồi nên phải khâu nối lại, tiêm thêm kháng sinh với nếu ổn thì chắc là sẽ đắp thịt nhân tạo. Viện phí Seungmin sẽ báo lại với anh sau."

Channie hyung càng nói càng khiến tim tôi như thắt lại, chết đứng một chút trong lòng. Cả người tôi giờ cứ nặng trĩu như thể đá lớn đè đầu vậy.

"Bây giờ mình đi đâu hả anh?"

"Qua công ty chút, anh lên họp với div 1 và chủ tịch để bàn về lịch trình của nhóm mình. Tình trạng của Hyunjin với em hiện tại sẽ khó mà tham dự sự kiện các thứ được. Anh quản lý cũng báo với anh đội ngũ bên Versace và Louis Vuitton đang lên kế hoạch cho hai đứa. Anh quản lý sẽ xử lý bên Versace thay cho Hyunjin, còn Louis Vuitton em phải sắp xếp gặp mặt bên đó rồi."

Tôi chợt thấy may vì thời gian quảng bá kết thúc rồi. Tôi cũng sẽ ít phải xuất hiện trên sóng hơn. Dù vậy thì vấn đề của Louis Vuitton vẫn là một vấn đề lớn tôi cần giải quyết.

"Xong thì mình về căn hộ được không ạ? Em hơi đói."

"Ừ, được. Han có gì ở nhà chơi với Bok nhé. Hai đứa đừng có lại bật máy tính chơi điện tử đấy."

"Em biết rồi mà."

Han Jisung mắt nhắm mắt mở trả lời Channie hyung. Tôi đoán là do Channie hyung lái xe chậm quá, bạn sóc của tôi buồn ngủ mất rồi.

Tôi sẽ ghi nhớ nơi này.

GOAT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro