#𝟷𝟿

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚠️Có yếu tố SM, bạo lực. Vui lòng cân nhắc trước khi đọc ⚠️

---

Yoongi òa khóc nức nở dưới thân gã đàn ông. Jimin giã hết lực vào người cậu như một cái máy dập không có công tắc nguồn. Bên tai gã, tiếng khóc hòa cùng tiếng dịch nhớp giao hợp phía dưới tạo cho gã một cơn kích thích không thể chối từ. Jimin nắm chặt hông Yoongi thúc lấy thúc để. Gã mặc kệ Yoongi cầu xin gã, gào thét tên gã một cách thảm thiết mà tập trung vào bản năng nguyên thủy nhất trong gã.

"Jimin! Park Jimin! Con sai rồi, con sai rồi! Đừng, đừng mà!"

Yoongi thét lên như một con thú bị thương. Thanh kích thích niệu đạo chặn cứng đường xuất tinh của cậu, khiến cậu không thể nào xuất ra được như mọi lần làm tình. Jimin đã đến cực điểm, như mọi khi, gã cứ thế bắn thẳng tất con cháu gã vào bên trong cậu mà không có bao cao su. Yoongi ưỡn người, nước mắt sống chảy ra khỏi hốc mắt cậu mất kiểm soát. Hai cổ tay cậu bị xích lại bằng hai sợi dây xích ngắn, ngăn không cho cậu gây thương tích cho gã. Một bên cổ chân cậu bị trói lại bằng một sợi dây xích khác. Sợi này nối với chân giường ngủ, to và chắc chắn hơn nhiều so với hai sợi xích ở cổ tay cậu. Yoongi co chân, xích bạc cũng theo đó kêu lục cục va vào chân giường và cạnh giường gỗ.

"Jimin... Jimin..." Yoongi run rẩy kêu. Dương vật cậu phình lên, tím ngắt một màu trông như bị hoại tử. Cậu nấc lên, đưa đôi mắt đầy nước nhìn gã đàn ông đang mân mê cự vật của mình. "Con biết sai rồi... Ba tha cho con... Yoongi biết sai rồi..."

"Biết sai rồi à?" Jimin nhếch môi nhìn cậu bé khổ sở vặn vẹo thân mình. "Cái này là ba thương em nên ba mới bỏ qua cho em. Chứ bây giờ ba hỏi em rằng em sai ở đâu thì em có biết đường trả lời không?"

Park Jimin ngắm nhìn cơ thể đỏ ửng của người bé cưng. Gã đàn ông liếm môi, toàn bộ mọi thứ trên người Yoongi lúc nào cũng là kiệt tác với gã. Lúc nào cũng vậy, và luôn luôn là như vậy. Ngấu nghiến hai cánh môi đỏ rực của cậu bé, Jimin từ tốn rà tay xuống hạ thân, rút thanh thông lỗ niệu đạo ra khỏi lỗ tiểu của cậu bé. Yoongi được giải thoát, cự vật nhỏ bé của cậu lập tức tiểu ra dòng chất lỏng trắng đục.

"Có trả lời được không? Cục cưng của ba?"

Jimin xoa nắn ngực cậu bé. Gã cắn xuống vùng da mềm mại ở ngay hạt đào hồng nhạt rồi rê lưỡi qua lại. Lồng ngực Yoongi phập phồng, cậu không đáp lại câu hỏi của gã, cơ thể trắng hồng tập trung co giật theo từng cái xoa nắn của Jimin trên dương vật đã xìu xuống của mình.

"Hức-" Yoongi nấc lên, dư âm thảm thiết vẫn còn đọng lại trong cổ họng cậu bé khiến cậu chưa dứt hẳn.

"Còn ấm ức hả?" Jimin nhỏ giọng hỏi cậu. Gã đè hai cổ tay cậu xuống, hạ thân cọ xát với dương vật của Yoongi. "Bé cưng?"

"K-không có." Yoongi lắc đầu nguầy nguậy. "Không có-"

"Không có thật không?" Gã nhìn cậu, ánh mắt cậu né tránh gã triệt để. "Nhìn ba."

"T-thật." Yoongi rón rén nhìn gã. Cậu vẫn còn nấc, chưa thể dừng lại ngay được. Nhưng với cái nhìn đau đáu của Jimin, Yoongi dù không muốn cũng phải nén lại. "Thật mà."

"Thế à."

Gã đàn ông mỉm cười khi nghe Yoongi ngoan ngoãn xác nhận rằng cậu không còn ấm ức chuyện gì. Park Jimin mân mê đùi trong của người nhỏ hơn, khiến cậu rùng mình một trận rồi nhấc chân cậu kéo cao lên để gã có thể chiếm dụng nhiều hơn. Yoongi vẫn chưa hoàn toàn khỏi đau, như bác sĩ đã chẩn đoán. Cậu cần thêm một tuần mười ngày nữa mới hết đau hoàn toàn. Gã vẫn còn nhớ rõ ngày gã được chạm vào người bé nhỏ của gã. Nhưng gã đã đến giới hạn chịu đựng. Gã không thể chờ thêm một tuần nữa chỉ để giải thoát cơn bí bức trong người.

Gã cần Yoongi.

"Ngoan." Park Jimin lẩm bẩm khi gã quyết định mở khóa hai sợi xích bạc trên cổ tay cậu ra. Ba sợi xích quanh bốn góc giường đều được gã cho người đúc bạc. Gã đã muốn mạ vàng cho ba sợi xích này chỉ để trói buộc cục cưng của gã ở trên giường, nhưng vì nôn nóng bởi suy nghĩ giam giữ, gã đã bỏ qua phần mạ vàng và tiến đến sử dụng. Yoongi ghét cay ghét đắng việc Jimin chỉ bỏ một núi tiền ra để làm những trò đồi trụy thế này, nhất là khi trò đồi trụy đó áp dụng lên cậu. Nhưng cũng chính vì suy nghĩa đó, Jimin đã trói cậu lại trên giường, giam lỏng cậu trong phòng ngủ hẳn một ngày trời để cậu biết rằng tiền là tiền của gã, gã muốn làm gì đấy là quyền của gã.

Khi Yoongi thôi không còn đề cập đến những vấn đề nhạy cảm với Jimin, lúc đó gã mới thôi không dùng đến xích và để mặc chúng dưới gầm giường trong một khoảng thời gian dài. Yoongi vẫn chưa hết ám ảnh với việc cậu vẫn luôn ngủ trên chính nơi có thể tử hình mình. Giường đối với người khác là sự thoải mái, nhưng với Yoongi, giường là một bản án vô hình.

"Cục cưng không trả lời câu hỏi của ba mà để đầu óc mông lung đi đâu đấy?"

Jimin miết bờ môi đỏ ửng của Yoongi. Cậu nhìn Jimin, ánh mắt lúng liếng nước với gương mặt như lại muốn khóc đến nơi.

"Do... do Yoongi hỗn với ba." Người nhỏ hơn lắp bắp. "Yoongi không ngoan... do Yoongi nói... nói ba là ông..."

"Có phải không?" Jimin hỏi lại. Gã chạm vào hậu huyệt chảy ra dòng tinh dịch của cậu, ánh mắt hài lòng khi Yoongi hợp tác gác chân lên vai gã. "Có phải lý do là vậy không bé nhỏ nhỉ?" 

"Còn... còn có..." Yoongi nhận thêm một cái hôn khác lên cổ. Cằm Jimin chưa cạo râu, cảm giác lích chích ở cổ khiến cậu thấy hơi đau. "... Yoongi còn chửi thề nữa."

"Biết mình chửi thề à?" Jimin lục cục cười trong cổ họng khi vùi mặt vào hõm cổ người nhỏ hơn. Gã thích mê cái cảm giác Yoongi ngây ngô nhận tội, dù mấy cái tội vớ vẩn đấy ngày nào cậu cũng đều đều phạm phải còn hơn ăn cơm. Đương nhiên Jimin chỉ hỏi cho vui. Lý do thực thụ mà gã muốn làm thế này với cậu, tất cả đều không nằm trong những lý do trên.

Gã vẫn chấp nhận một Yoongi nhỏ tuổi, hỗn láo và ngang ngược như đó là điều bình thường. Gã vẫn luôn để cho cậu làm thế, không cấm cản, không nhắc nhở, không dạy bảo và không góp ý.

Chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt nhuốm màu chống cự và muốn được giải thoát của Yoongi, gã lại không thể nào chấp nhận và cho phép trong đầu cậu xuất hiện loại suy nghĩ đó.

Yoongi thuộc quyền sở hữu của gã cơ mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro