#𝟸𝟷

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoongi thiếp đi sau khi Jimin làm xong chuyện. Cậu đã quá mệt mỏi khi khóc lóc một cách dữ dội trong vài tiếng đồng hồ. Căn phòng ấm áp lúc nào cũng được trang bị máy điều hòa giúp cậu dễ dàng cuộn mình trong chăn hơn, và giúp cậu lười hơn nhiều so với một căn phòng quá nóng hoặc quá lạnh.

*cách*

Yoongi mơ màng nghe thấy tiếng bấm móng tay vang lên gần xa. Cậu không để ý lắm, cho đến khi mở mắt tỉnh giấc, lúc bấy giờ cậu mới nhận ra đang có người ngồi bên mép giường nâng bàn chân mình lên.

Yoongi thử kéo chân lại.

"Yên nào." Yoongi nghe thấy giọng Jimin lẩm bẩm. Gã là người đang ngồi bấm móng chân cho cậu. Tiếng lóc cóc do cái bấm tác động lên móng cậu tạo nên âm thanh sinh động hơn bao giờ hết trong căn phòng yên ắng. Yoongi nhìn gã tập trung cắt móng cho mình, cậu nằm xuống, mặc kệ gã làm gì gã thích.

"Con đói chưa Yoongi?" Jimin phủi phủi năm ngón chân cậu mấy cái rồi hôn xuống. Cái hôn khiến cậu bất ngờ. "Muốn ăn chưa?"

"Đói rồi." Hai bàn chân Yoongi được xếp bằng lại và đặt trên đùi Jimin. Gã bóp bóp chân cậu mấy cái, trong lúc cậu xem móng tay mình đã được cắt chưa và hiển nhiên câu trả lời là rồi. "Nhưng mà con mệt."

"Đâu ba xem nào."

Jimin lại gần Yoongi hơn khi cậu hạ tay xuống. Gã nhìn nhìn cậu, tay chạm lên trán cậu nhẹ rồi áp má tới má cậu kiểm tra. Gã luồn tay ra sau eo cậu, tay còn lại lại luồn xuống chân cậu nhấc lên.

"Người vẫn bình thường." Jimin hôn lên má cậu một cái. "Mệt như thế nào? Hay ba mang đồ ăn lên phòng cho con luôn nhé?"

Yoongi lắc đầu.

"Không ăn đâu." Cậu lờ mờ nhìn Jimin mang mình ra khỏi phòng ngủ. Gã rời đi, bên ngoài đã có người làm đi vào dọn dẹp. "Ăn trong phòng không ngon."

"Thế chúng ta xuống phòng ăn." Jimin hôn lên trán cậu một cái rồi hôn xuống má cậu. Gã cưng nựng cậu, mất một lúc sau gã mới đưa cậu vào phòng ăn đàng hoàng.

Yoongi vẫn luôn ngồi trên đùi Jimin mỗi khi ăn cơm. Không phải gã gọi cậu ngồi, mà bởi vì trong phòng ăn rộng rãi như thể luôn có tiệc tùng đông đúc như biệt thự của Jimin đây, lúc nào cũng chỉ có một chiếc ghế chủ tọa duy nhất được đặt ở đầu bàn. Ban đầu có rất nhiều ghế đặt xung quanh, nhưng về sau này, Park Jimin chẳng bao giờ để quá một ghế trong phòng ăn này nữa. Gã không đặt ghế. Trong quá khứ, cứ mỗi lần đến giờ ăn cơm, Yoongi đều lúng túng trước vẻ mặt thản nhiên của Park Jimin nhìn mình tìm ghế.

"Con muốn đứng ăn à?"

Yoongi lúc ba tuổi quá nhỏ và thấp so với chiếc bàn ăn cao lớn. Gã nhìn cậu khổ sở với tô chén trên bàn, không biết gã nghĩ gì mà cười cười nhìn cậu.

"Không muốn..." Yoongi lí nhí đáp.

"Không muốn đứng thì ngồi đi?"

Gã hỏi ngược lại cậu, và quả thực điều đó khiến Yoongi bối rối cực điểm.

"Nào."

Jimin nhướn mày dang tay về phía Yoongi. Cậu không hiểu gã có ý gì khi làm thế. Chỉ đến khi gã ngoắc tay ra lệnh cho cậu lại gần, lúc bấy giờ gã mới bế cậu lên đùi gã ngồi.

"Từ nay về sau, chỗ ngồi của con là ở trong lòng ba, biết chưa?" Jimin bế cậu bé lên ngồi vào lòng gã xong xuôi, rất nhanh đã nói cho cậu biết cậu cần làm gì. "Không ngồi vào lòng ba thì chỉ có đứng ăn từ nay đến khi nào xuống mồ thôi. Không có được ngồi ghế khác đâu, con hiểu không?"

Yoongi gật gật ra chiều hiểu ý gã. Từ đó về sau, mỗi lần ngồi ăn trong một bàn, Yoongi luôn chỉ ngồi trên đùi gã mà không ngồi sang ghế khác.

Đó là một luật ngầm Park Jimin đã áp dụng lên cậu từ xưa đến nay. Muốn đổi không dễ.

Jimin như thức cũ, đặt Yoongi lên đùi mình rồi bài bản trải một tấm khăn trắng lên đùi cậu để hứng đồ ăn rơi vãi. Yoongi vốn không có bất kì kiến thức nào về quy củ của con cái nhà giàu cả. Cậu chỉ có quy củ của Park Jimin, chỉ biết để cho Park Jimin làm cho mình nên xưa giờ cậu hiếm khi phải đụng tay làm gì. Nhìn thấy tấm khăn trải trên đùi, Yoongi thắc mắc lắm nhưng cũng lại thôi không hỏi nữa.

"Con ê đùi hả?" Jimin cất giọng hỏi khi thấy Yoongi nhìn xuống chằm chằm. "Lát ba bóp chân cho, ngẩng lên ăn đã nào."

"Ừm..." Yoongi ậm ừ cho qua chuyện. Cậu ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, há miệng nhận từng thìa cơm do Jimin đưa đến rồi nhai nuốt trệu trạo.

"Cơm có khó ăn lắm không?" Gã tiếp tục hỏi. Ánh mắt quan sát từng biểu cảm của cậu. "Ba đổi món cho con nhé?"

"Cơm dễ ăn." Yoongi thở dài khi đã nuốt xuống miếng cơm trộn trứng cá hồi. "Không cần đổi đâu."

"Sao thế? Con không ưng ý cái gì hử?" Jimin tiếp tục tra khảo. "Làm sao? Có chuyện gì không thích trong lòng thì nói ba nghe xem nào."

Yoongi chớp chớp mắt, đầu cậu rỗng tuếch, chẳng nghĩ được gì hơn vào lúc này.

"Có đâu." Người nhỏ hơn nhỏ giọng. "Con bình thường mà."

"Bình thường con hỗn với ba lắm mà." Jimin sắn một thìa cơm khác. "Mọi hôm nói ba không ra thể thống gì luôn cơ mà, hôm nay sao ngoan thế?"

Yoongi lại chớp mắt. Cậu thôi không ăn, quay đi khi Jimin đưa thìa cơm tới.

"Ba hỏi nhiều. Không muốn đáp." Yoongi nhấp môi vào cốc nước lọc bên cạnh. Cậu đẩy gã ra, tiếp tục im lặng không nói thêm gì.

Jimin nhìn Yoongi thờ ơ với mình, gã không nói gì, lặng lẽ đặt thìa cơm xuống rồi kéo cậu vào lòng.

"Được rồi, là do ba già rồi nên ba lẩm cẩm. Cục cưng đừng giận. Mai ba cho con đi học lại, nhé? Hay một lát nữa thích gì ba mua cho."

Yoongi đảo mắt. Cậu đỏng đảnh quay đi, không thèm để tâm đến mấy lời gã đàn ông nói.

"Mai con muốn đi học." Yoongi không nhìn gã, cậu chỉ lẳng lặng nói vậy.

"Được, đều nghe cưng." Jimin bẹo yêu má cục cưng của gã. "Bây giờ thì ăn tiếp nhé? Ba không hỏi nữa, được không?"

Yoongi gật đầu nhẹ, cậu nhìn gã thuận theo ý mình, ít nhiều lúc bấy giờ mới chịu để cho gã đút cho mình ăn.

---

Hâ hâ hâ,

cmsn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro