🦁🦁

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"There goes my heart beating

  Cause you are the reason"

Dù thế nào Lee Donghyuck cũng không nghĩ tới có ngày Mark Lee giam lỏng cậu!

Từ hôm hai người hoan ái đã hai tuần, Mark Lee mỗi ngày đúng giờ đều đem đồ ăn cho cậu, kể cho cậu nghe về những điều xảy ra hôm nay rồi rời đi. Hai người đôi khi cũng có ân ái, Mark Lee vẫn đè cậu ra mặc cậu chống đỡ, mỗi lần làm sẽ ngất đi không có ngoại lệ, khi tỉnh dậy hắn đã đi từ lúc nào.

Cửa sổ bị khóa, chìa khóa bị giấu. Lee Donghyuck trong tình trạng không có điện thoại khoảng một thời gian. Tất cả những vật cứng trong phòng ngủ đều chung số phận bị lấy đi. Cậu đã thử la hét hoặc khóc lớn nhằm khiến Mark Lee thả cậu, hơn nữa đe dọa, cảnh báo đối phương, nhưng tất cả giống như nước đổ đầu vịt. Hắn thậm chí không cau mày bởi những hành động này.

Ngay cả ánh mặt trời rực rỡ cũng bị chôn vùi trong bóng tối. Lee Donghyuck dần dần bỏ cuộc. Cậu luôn ngồi trên cửa sổ vào ban đêm để ngắm nhìn ánh đèn thành phố, tự hỏi nếu bản thân mình nhảy xuống liệu có ai phát hiện? Thẳng đến lúc cả thân người lạnh lẽo được Mark Lee ôm vào ngực. Có vài hôm Mark Lee đem đồ ăn sáng cho Donghyuck sẽ thấy Lee Donghyuck tựa vào cánh cửa ngủ say.

Lee Donghyuck không nhớ rõ có bao nhiêu cảnh hoàng hôn cậu nhìn thấy trong phòng, bên người không có lấy một vật để theo dõi thời gian. Điều cậu làm nhiều nhất mỗi ngày là đếm 60 giây, rồi lại đếm 60 giây tiếp. Lại một lần nữa Mark Lee ép cậu vào tường ra sức xiên xỏ, Lee Donghyuck liên tục khóc lớn hỏi hắn khi nào mới chịu thả cậu. Dịch phía sau trào ra như nước len theo khe chân chảy xuống dưới, hạ bộ bị trừu sáp đang dựng thẳng đứng. Mark Lee day nhẹ hai điểm hồng, gắt gao mút lấy như thể chỗ kia vắt ra được sữa.

"Đừng bao giờ muốn rời xa tôi, Hyuckie."

"Em là của tôi."

Mãi đến lúc đó, Lee Donghyuck mới nhận ra ham muốn của Mark Lee đáng sợ đến mức nào. Cậu đã từng nghĩ rằng cậu là người chủ động trong cuộc tình này, luôn đùa rằng cậu yêu Mark Lee như vậy. Còn tình cảm của Mark Lee chỉ bằng một phần tư so với cậu. Còn cho rằng mình không có cách nào rút lui khỏi ái tình này. Thế nhưng hiện thực nói cho cậu biết: Mark Lee hận không thể đem cậu giấu vào trong bụng, Lee Donghyuck chính là phải luôn bên cạnh Mark Lee.

Điều này khiến Lee Donghyuck sợ hãi tột độ.

Hình phạt kia không kéo dài lâu. Năm tư đại học, Lee Donghyuck cuối cùng có thể rời khỏi căn phòng kia.

Sinh viên âm nhạc năm ba được tự ý tham dự những cuộc thi âm nhạc lớn nhỏ ngoài trường. Mark Lee đã sử dụng điều đó như một cái cớ cho việc giảm lỏng Lee Donghyuck, che giấu cả giáo viên lẫn bạn học của Lee Donghyuck. Cũng chả có ai lại đi nghi ngờ hội trưởng hội học sinh kiêm bạn trai Lee Donghyuck. Năng lực con người luôn có hạn... Khi Mark Lee phải tốt nghiệp, hắn muốn Lee Donghyuck đến tham dự lễ tốt nghiệp của mình.

Thực chất, Mark Lee quả thực rất mềm lòng. Hắn ước mặt trời nhỏ là của một mình hắn, nhưng hắn không thể chịu đựng được việc Lee Donghyuck không khóc hay cười, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng. Hắn biết hắn quá chiếm hữu, căn bản không kiểm soát được nó. Ngay cả khi mất tin tức Lee Donghyuck chỉ trong năm phút, hắn cũng sẽ rơi vào lo lắng. Tuy nhiên, việc giam lỏng một người trong một thời gian dài rõ ràng là điều không hề vui vẻ tý nào.

Mark Lee trằn trọc cả đêm...

Quyết định mượn lễ tốt nghiệp của bản thân là cơ hội để hai người hâm nóng tình cảm. Trong lòng biết rõ Lee Donghyuck có khả năng chạy trốn, quả đúng như vậy... Sau lễ tốt nghiệp, Mark Lee mới vừa ôm cảm ơn các giáo viên trong trường đã phát hiện Lee Donghyuck đã rời khỏi tầm nhìn của mình. Chờ Mark Lee kịp ứng phó, Lee Donghyuck hoàn toàn biến mất...

Trong túi áo khoác của Mark Lee có một tờ giấy xé nhỏ ghi "Đừng gặp lại nhau".

Việc đầu tiên Lee Donghyuck làm sau khi hết lễ tốt nghiệp là lấy sim trong điện thoại di động ra đập nát, bắt taxi tới nhà bạn học. Sự ấm áp của ánh nắng mặt trời chạm vào da mang lại cho Lee Donghyuck cảm giác thực sự đã rời khỏi Mark Lee. Gặp được bạn học, cậu cố nén nước mắt, xin tá túc ở đây một thời gian. Trong những ngày đầu tiên, Lee Donghyuck cự tuyệt với mọi giao tiếp xã hội. Mỗi ngày khi cậu mở mắt ra, cậu thấy nhẹ nhõm khi chẳng thấy Mark Lee đứng trên đầu giường. Khi chuông cửa reo, cậu luôn sợ rằng Mark Lee tìm được cậu.

Tuy nhiên, mọi thứ đều sóng yên gió lặng. Lee Donghyuck không biết liệu sự an nhàn như vậy có thật hay không... Sẽ thật tốt nếu Mark Lee chọn từ bỏ cậu, nhưng nếu yên lặng một lúc liền có bão táp ập tới Lee Donghyuck thật sự không gánh nổi. Mỗi ngày trôi qua cảm nhận được ánh nắng mặt trời hòa cùng không khí trong lành cứ duy trì cho đến khi năm cuối cấp của Lee Donghyuck bắt đầu.

Mọi thứ lại trở về trạng thái ban đầu, Lee Donghyuck đem mọi ký ức đen tối chôn vùi vào chỗ sâu nhất trong tâm can.



Giờ khắc này, hai năm sau, người hắn yêu nhất đứng trước mặt hắn nhìn hắn không chút lưu tình...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro