🦁🐻

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cause you are my Iron Man

And I love you 3000"



Từng ước mỗi này đều nhìn thấy người này, mấy ngày nay ước muốn đã trở thành sự thật. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh như vậy, Na Jaemin nói không nên lời, chỉ cảm thấy cay đắng trong lòng.

Yêu nhiều vậy sao? Na Jaemin nghĩ, rành rành tối qua cùng người kia dạo phố, hôm nay vẫn cùng người kia một chỗ? Hóa ra Lee Jeno yêu nhiều đến vậy...

Trong một khoảnh khắc, có tia do dự. Theo bản năng hướng về Lee Donghyuck, muốn dựa vào người này, Lee Donghyuck hình như hiểu ý, vội đi tới chỗ Na Jaemin. Nắm lấy tay Na Jaemin cúi chào cô gái bên cạnh.

"Xin chào, hai người ... hai người ... ừm, vừa mới đến đây để hẹn hò à?"

"Vâng", khuôn mặt của cô gái vẫn không thay đổi, lịch sự trả lời: "Xin chào, tôi tên Han Hana."

Lại yên tĩnh.

"Hẹn hò?" Lee Jeno đột nhiên phát ra tiếng động, Na Jaemin ngước lên bắt gặp khuôn mặt Lee Jeno đầy mỉa mai, ánh mắt sắc như đao thẳng tắp đâm lên mặt cậu. "Hôm nay ngày tốt nhỉ. Có duyên gặp rất nhiều người. "

Vừa dứt lời, sắc mặt Na Jaemin khó coi khủng khiếp, được Lee Donghyuck nắm chặt tay.

" Có duyên? Chà, trước đây có hai người luôn gắn bó với nhau từ nhà trẻ cho đến khi học đại học. Ai cũng bảo hai bọn họ rất có duyên. Nhưng rốt cuộc rồi sao...hoa nở sẽ tàn, tình vợ chồng có khắng khít cũng phai dần. Ai kia lỡ lòng đem đoạn tình ra chặt đứt...."

Nếu như nói, lúc nãy Lee Donghyuck chỉ cảm thấy bực mình, thì lúc này đầu muốn bốc hỏa. Đi lên nửa bước, chặn ngang tầm nhìn đang ghim vào Na Jaemin. "Lee Jeno", Lee Donghyuck gằn giọng, "Than thở ở nơi khác, chỗ này không ai muốn nghe."

"Thật sao?" Lee Jeno vẫn giữ tầm mắt, ngữ điệu mang hàm ý coi thường. "Để người muốn nghe có thể hiển nhiên nghe được."

"Hay...cậu có tình cảm gì muốn thổ lộ ở đây?"

"Jeno", Mark Lee cuối cùng cũng mở miệng, khuôn mặt đầy vẻ không tán thành, "Bình tĩnh lại, bớt nói vài lời."

Lee Jeno chuyển sự chú ý sang Mark Lee, "Anh làm gì, bảo vệ cậu ta?" Cười khúc khích, "Có phải Lee Donghyuck làm chủ tình cảm này?"

"Đấy là chuyện của bọn anh" Mark Lee đến gần Lee Donghyuck. "Em mang Renjun đi trước đi."

Lee Jeno nghe xong còn muốn nói thêm gì nữa, "Được rồi, chúng ta đi thôi." Hắn kéo Huang Renjun đi chầm chậm về phía cửa. Khi đi ngang qua Na Jaemin, bất thình lình dừng lại nghiêng người dùng lời nói mang theo đao phả thẳng ở tai Na Jaemin.

"Thật giỏi, mới vừa bị tôi chơi đã mau tìm người khác. Nhận được tiền chưa? Dùng tiền tôi bố thí cậu để hẹn hò với người khác à?"

Na Jaemin hiểu từng từ, từng từ. Bất giác nội tâm đau lòng đến lạ, ngước nhìn Lee Jeno, gương mặt này lạnh lẽo đến dọa người.

".... Cậu nghĩ như vậy?"

"Lee Jeno!" Lee Donghyuck tức giận xen vào, "Cậu nói cái chó má gì thế?"

"Tại sao, mình không được phép nói?" Lee Jeno nửa phần cũng không đoái hoài Lee Donghyuck, chằm chằm nhìn vào mắt Na Jaemin. "Lee Donghyuck, cậu không nên như vậy, dựa vào anh Mark ở chỗ này la lối om sòm, làm kỹ nữ còn muốn đi tu."

"Cậu xong chưa," Na Jaemin nói, "Nói đủ chưa?"

"Sợ?" Lee Jeno trả lời, hướng ánh mắt về Han Hana . "Xin chào, cô đang hẹn hò à? Nếu vậy, tôi hy vọng cô có thể lý trí hơn, vì nói không chừng một ngày nào đó người bên cạnh cô sẽ bỏ rơi cô chạy đi mất."

"Hai người làm chưa? Không biết cô có phát hiện không, hông cậu ấy nhạy cảm lắm. Hai điểm nhạy cảm trước ngực căng cứng mỗi khi tôi mút mát."

"Cậu ấy có dâm đãng trên giường như thường lệ không? Ồ, Dưới thân tôi cậu ấy vặn vẹo như một con mèo hoang."

"Cậu ấy mềm mại và chảy nước lúc cao trào ."

Na Jaemin nhắm mắt lại. Đến nỗi, Lee Donghyuck thậm chí nghĩ Na Jaemin có thể ngất xỉu trong giây tiếp theo. Han Hana không hề hấn gì. Nghe những lời này chỉ im lặng, chậm rãi mở miệng.

"Thưa anh", giọng điệu không thay đổi, "Tôi cùng với Na Jaemin hôm nay lần đầu tiên gặp nhau, nhưng cậu ấy rất tử tế với tôi. Nếu anh có lòng muốn khoe về quan hệ giữa anh và Jaemin, tôi nghĩ tôi không phải người biết lắng nghe. "

"Cậu biết cậu trông như thế nào bây giờ không?" Na Jaemin nói "Cậu chẳng khác nào đồ súc sinh, đồ cầm thú."

"Ồn ào quá, nhàm chán muốn chết," Huang Renjun bỏ tay khỏi tay Jeno, đi về phía cửa.

"Còn cậu thì sao, ở đây giả vờ thanh cao?", Huang Renjun quay lại nhìn vào Lee Donghyuck vẫn đang nắm lấy tay Na Jaemin.

"Lee Donghyuck, chuyện bọn họ cậu có quyền gì xen vào, hãy yên phận theo Mark đi."

"Mark?" Lee Donghyuck bỗng cảm thấy sốc. "Thân mật như vậy? Không nhìn ra sao?"

Huang Renjun nhíu mày. "Cậu không biết à?"

Trái tim Lee Donghyuck chùng xuống dữ dội, tự dưng bối rối. Tôi nên biết cái gì? Cậu nghĩ. Có cái gì cậu không biết?

Chưa hề chờ cậu suy tính có chuyện gì, giọng nói của Huang Renjun lại vang lên.

"Mark không nói gì à. Tôi và Mark, từng là một đôi."

Điều đó thật nực cười.

Lời nói của Huang Renjun thành công khiến Lee Donghyuck và Na Jaemin giật mình, Lee Donghyuck chỉ cảm thấy hoang đường. Cậu đứng ở đây với thân phận gì, làm thế nào để đối mặt với Huang Renjun, đối mặt với Mark Lee. Vài phút trước, chính mình còn muốn trở thành người yêu của Mark Lee, bây giờ tựa trời đất quay cuồng. Muốn cười cũng cười không nổi, muốn mở miệng cũng không biết phải nói gì.

Mark Lee cũng gấp. Hắn không kịp ngăn Huang Renjun nói, lúc này chỉ đè xuống cơn thịnh nộ nhìn về gấu nhỏ. Hồi lâu, hắn thấy Lee Donghyuck xoay người, hốc mắt đỏ hoe, hít một vài hơi thở sâu trước khi nói với hắn.

"Anh có gì để nói không?"

Lee Donghyuck kiềm giọt nước mắt.

"Tôi bị khi dễ, phải không?"

Mark Lee muốn giải thích, nhưng không muốn Na Jaemin chế nhạo.

"Thực sự ..... haha,tuyệt."

"Lee Jeno", Na Jaemin dừng lại nhìn người trước mặt, "Không nghĩ, cậu thiếu thốn đến thế ?"

Thần sắc Lee Jeno khó tin trong giây lát, trợn to hai mắt lao về phía Mark Lee. "Anh?"

"Huang Renjun!" Mark Lee quát khẽ.

"Mark thật sự không nói? Tôi rất vui mừng vì đã giúp anh ấy nói"

"Tại sao anh không bao giờ đề cập đến điều này?" Đôi mắt của Lee Jeno đầy tức tối. "Chỉ nói anh với Renjun là bạn học cấp ba, đùa em sao?"

"Anh nghĩ hai người đơn thuần vui đùa." Những cơn sóng dữ dội trong lòng Mark Lee hiện ra lờ mờ. Còn phải đối mặt cùng Lee Donghyuck với vẻ mặt ôn hòa. Lee Donghyuck nhìn không thấu.

"Lee Jeno, cậu nghĩ cậu vô tội", Lee Donghyuck nói, "Cậu có bao giờ nói cậu và Mark Lee biết nhau?"

"Mình không nói?"

"Làm quái nào mình biết được hai người quen nhau trước đó, khi mình biết chuyện, cậu con mẹ nó không thèm liêc lạc với mình."

"Cậu với Na Jaemin thân nhau hơn, nhưng cậu đừng quên cậu gặp Na Jaemin thông qua mình."

"Thì sao? Cậu bỏ mặc Na Jaemin còn giận dỗi cái gì? Không biết hai người nào hôn nhau trên đường phố đêm qua. Chướng mắt muốn chết."

"Cậu bênh Na Jaemin?. Chẳng nhìn ra bản chất con người cậu. Quyến rũ Mark Lee chưa đủ còn rảnh rỗi đi theo dõi người khác. Nói tới mới thấy quái lạ, cậu luôn tự xưng mình là kẻ trung lập mà. Sao lúc này lại bênh Na Jaemin. Cậu ta cho cậu cái gì? Tiền hay trinh tiết của cậu ta?

"Con mẹ nó Lee Jeno, cậu có phải là kẻ ngốc không?!"

Mọi thứ thật hoang đường. Vốn tưởng rằng chỉ là một trận khó nói, không có cách nào bù đắp được những hồi ức quá khứ bởi những tâm tư ích kỷ của mỗi người. Cho đến ngày hôm nay mọi việc vỡ lẽ, Na Jaemin mới nhận ra hậu quả. Đó không phải là những kỷ niệm ngọt ngào hay cay đắng, mà giống như bông hoa bị vùi nát trong bùn lầy... mất hút không thoát được.

Người đi đường ai nấy đều ghé mắt nhìn. Na Jaemin cảm thấy tất cả sức lực của cậu bị rút cạn, không còn hơi sức ở chỗ này cãi lộn.

"Đủ rồi," Na Jaemin bước lên cùng Lee Donghyuck sánh vai, " Ừm, cứ nghĩ vậy đi."

Không muốn phản kháng nữa, những người trong đầm lầy không bao giờ có sự lựa chọn, nếu thế giới đen tối chào đón cậu, cậu đồng ý bước vào.

Kéo Lee Donghyuck đi. Nhờ Han Hana gọi taxi dùm. Khi Lee Donghyuck chuẩn bị lên xe thì bị chặn lại bởi một cánh tay.

"Cậu đi đi", ánh mắt của Mark Lee dán lên khuôn mặt Lee Donghyuck, "Donghyuck, em ở lại nghe tôi nói."

Lee Donghyuck ngước lên đối mắt Mark Lee. Hóa ra cậu là người ngoài cuộc từ đầu đến cuối. Nếu không phải hôm nay, nếu, làm sao có thể như vậy. Lee Donghyuck mỉm cười cay đắng. Cậu từng hy vọng vào tương lai, tự cho rằng Mark Lee vì cậu mà ở bên cậu, lại nhận sự thật không có cơ hội. Người này chưa bao giờ thật lòng với mình, Mark Lee có phải chế giễu cậu hoang tưởng.

"Mark Lee", cậu hắng giọng. "Quên đi, không còn ý nghĩa gì cả."

"Không còn ý nghĩa?" Mark Lee nhìn ánh sáng trong đôi mắt người trước mặt tắt dần, trái tim hắn thắt lại. "Quên đi? Em không muốn nghe tôi nói?."

"Tôi nhất quyết muốn đi. Anh có thể làm gì tôi, à, đưa tôi giam lỏng một lần nữa?"

Nói xong liền hất cánh tay Mark Lee, theo Na Jaemin rời khỏi đống hỗn loạn. Cậu bỏ mặc người đang nhìn lưng mình. Khoảnh khắc cửa xe đóng lại, trái tim cũng đóng lại. Anh có sự dịu dàng, tôi có đêm khó ngủ.

"Hài lòng chưa?" Mark Lee duy trì lý trí còn xót lại nhìn Lee Jeno. Huang Renjun giận dữ. "Được rồi, giờ chả còn cái quái gì để giấu. Chúng ta không liên quan đến nhau nữa."

"Huang Renjun", người trước mắt đâu còn như xưa - nơi có bóng dáng thuần khiết của chàng trai trẻ, "Ban đầu anh nghĩ rằng em và Jeno không lâu dài. Không muốn nhắc đến chuyện trước đó, cuối cùng nó trái lại trở thành tai họa của chính anh"

"Em chỉ nói sự thật." Huang Renjun lẩm bẩm một mình. Cậu ta thấy mình chả làm gì sai. Quá khứ dù đã qua, nhưng nó thực sự tồn tại. Chẳng qua mình so với người khác nhớ rõ hơn.

"Jeno....anh có lỗi với em," Mark Lee hít sâu một hơi. "Có lửa trong tim, không thể tự nhiên dập tắt, tìm chỗ nào đánh một trận đi."




Donghyuck ban đầu hơi giận vì Mark giấu vụ quen Jeno. Sau giận vì Mark không nói cho cậu về mối quan hệ của mình với Renjun có nghĩa không thành thật không tin tưởng. Và Donghyuck kiểu nghĩ Mark Lee đùa giỡn tình cảm mình còn vương vấn Renjun.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro