🐰🐰🐰🐰

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"I know I need somebody

So I can learn how to love"

Lee Jeno không phải một người đàn ông hẹp hòi, nhưng ngay lúc này hắn vô cùng ghen tị với Han Hana. Khi Na Jaemin nói ra hai chữ "cầm thú", Lee Jeno thực sự muốm đem sự "cầm thú" đặt lên người Na Jaemin. Lee Jeno vốn trong lòng trú ngụ cầm thú. Mỗi phút giây khi nhìn thấy Na Jaemin đều bồn chồn không dứt. Điên cuồng kêu gào người trước mắt quá đỗi xinh đẹp tựa kho báu, giẫm đạp lên mọi lý trí của hắn. Nếu tầm nhìn có nhiệt độ, Na Jaemin có thể sẽ bị Lee Jeno thiêu cháy. Khi cậu đi ngang qua Lee Jeno, không thể nhìn ra sự chiếm hữu trong đáy mắt Lee Jeno.

Huang Renjun không có hứng thú với cảnh đánh nhau giữa Mark Lee và Lee Jeno. Cậu liếc mắt rời đi trước khi nói "Đừng được voi đòi tiên" với Mark Lee. Lee Jeno đứng một chỗ trấn áp ngọn lửa bùng cháy trong lòng, chờ Mark Lee lấy xe đón hắn, lúc lên xe không nói một lời.

"Có một phòng tập đấm bốc gần đây. Đến đó đi." Mark Lee nói xong cũng từ từ nhắm hai mắt. Cổ hắn lộ ra đầy những đường gân xanh. Nghĩ rằng hôm nay có thể cùng Lee Donghyuck tiến thêm một bước, từng chính mình có sự tiếp xúc thân mật. Ai ngờ giữa chừng phát sinh một đống vấn đề, như là mỡ đến miệng mèo không được ăn.

Chết tiệt!

Điểm đến cách điểm xuất phát không xa. Hai người gửi xe, vào hội trường thay quần áo, đồ vật bảo hộ. Một loạt các động tác đốt cháy cơ thể, dưới chân sắp nổi gió. Khi đứng trên võ đài, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đối thủ có thể biến thành những thanh kiếm sắc bén. Ngay cả huấn luyện viên cũng được gọi đến, đề nghị Jeno lùi lại vài bước. Không nói một lời, trực tiếp một cước đánh lên, coi quy tắc đấm bốc và tinh thần đấm bốc không ra gì, tập trung vào tấn công nơi cả hai muốn. Rõ ràng bọn họ đều mặc trang phục nho nhã, tư thế đeo găng tay đấm bốc có cùng một sự giết chóc, làm người ngoài hoài nghi bọn họ phải có thù sâu oán nặng. Nếu trong tay cầm súng, ắt là trực tiếp bắn bể đầu đối phương.

Một quyền nện thẳng vào khóe miệng Lee Jeno. Tuy đeo găng tay, nhưng khóe miệng Lee Jeno bị rách toạt, Mark Lee không khá khẩm hơn bao nhiêu. Hắn khạc ngụm máu trước đó bị đánh vào hàm, nghiến răng đau đớn. Dáng vẻ hai người tại thời điểm này dùng hai chữ " thảm hại" miêu tả tuyệt đối không quá đáng.

"Tiếp chứ?" Mark Lee lau một chút mồ hôi trên mặt.

"Dừng đi."'Sau một trận phát tiết, Lee Jeno tỉnh táo phần nào, khôi phục lại tâm tình.

"Vậy được, đi thôi." Mark Lee tháo găng tay, đốt ngón tay ứ đọng máu. Hắn ném găng tay vào tủ, hai người tắm rửa sơ sài, đi đến quầy lễ tân để trả lại đồ đạc.

Sau cùng Lee Jeno và Mark Lee tới quán bar.

"Anh" Lee Jeno uống cạn nửa ly rượu whisky, chạm vào vết máu trên khóe miệng. Nâng cằm để ra hiệu cho người pha chế rót đầy ly. "'Lần nầy anh thật quá đáng."

"Một ly vang, cảm ơn." Mark Lee đưa menu cho nhân viên pha chế, rồi nhìn vào ly rượu của Lee Jeno. "Anh có lỗi, nhưng anh không nghĩ em thực sự hòa hợp với Renjun. Anh nghĩ trong tim em chất chứa Na Jaemin."

Lee Jeno lau máu trên khóe miệng, nằm trên quầy bar, lắc chiếc cốc pha lê hình lục giác ,vùi đầu vào cánh tay một lúc lâu.

"Thật ra em yêu Jaemin, em rất nhớ cậu ấy", giọng nói buồn bã vang ra từ cánh tay, "Em và cậu ấy đã làm tình, em biết đó là cậu ấy, em không muốn làm gánh nặng cho cậy ấy, em cho cậu ấy tiền."

Na Jaemin cho rằng sự đền bù là mối liên hệ duy nhất giữa hai người. Lee Jeno nghĩ khác. Hắn sợ rằng Na Jaemin sẽ lại bỏ đi mà không nói lời nào. Hắn muốn trói Na Jaemin bằng tiền. Cậu ấy rất kiêu ngạo, cậu ấy chắc chắn sẽ đến gặp hắn trả tiền. Lee Jeno không ngần ngại chuyển tiền. Hắn muốn Na Jaemin đến gặp hắn một lần, chủ động gặp hắn, cho hắn biết Na Jaemin không thể rời bỏ Lee Jeno.

Trong 5 năm qua, số lần Na Jaemin chủ động tìm Lee Jeno không ít. Nhưng từ khi hai người lên giường, cậu không còn chủ động tìm hắn. Lee Jeno trong lòng hoảng loạn.

Rõ ràng trước kia đều chủ động tới tìm hắn, vì sao đột nhiên dừng lại, vì sao lại sau ngày hôm đó.

"Cậy ấy không tới, thậm chí không gọi điện thoại."

Mọi thứ không giống tưởng tượng. Lee Jeno cuống cuồng. Có phải Na Jaemin ân ái với hắn, vì ham muốn của cơ thể, thậm chí chỉ vì tiền.

Sở dĩ lạc mềm buột chặt, sở dĩ dùng mọi cách khước từ, chỉ để hưởng thụ thành quả của chiến thắng...

Huang Renjun mời hắn ăn tối, nói là bữa ăn tối cuối cùng. Trong mắt của Na Jaemin và Lee Donghyuck, tưởng hắn và Huang Renjun đã yêu đương từ năm hai đại học. Thực tế, hai người trong lòng biết rõ, một trái tim có sẵn hình bóng thanh mai trúc mã của mình nhưng muốn trêu tức, một người đơn giản tìm thứ mua vui để giết thời gian. Khi Renjun đến, cậu sẽ cố tình tiếp cận Lee Jeno trước sự chứng kiến ​​của Na Jaemin, thầm nghĩ hai bọn họ cực kỳ thú vị. Trông chả khác nào đôi tình nhân giận dỗi nhau thời tiểu học.

Đó thực sự là bữa ăn tối cuối cùng. Thật ra, gần đây Huang Renjun thích một người. Hai người ăn bữa cơm tạm biệt. Xong xuôi, coi như không có gì xảy ra. Đáng tiếc, trên đường đến quán ăn trông thấy người đàn ông Huang Renjun thích cùng người khác thân thiết. Bữa tối cuối cùng trở thành cơn say tình. Huang Renjun vô cùng buồn bã, nhưng tửu lượng không cao. Cậu uống đến sống dở chết dở, sau bị Lee Jeno kéo ra khỏi quán đứng bên đường chờ đèn đỏ. Mắt say lờ đờ tưởng trước mặt là người cậu thích. Theo bản năng hôn môi Lee Jeno. Đôi môi dán lên trong vài giây theo chân mềm trượt xuống. Nếu ngày đó không mưa lớn, Lee Jeno còn bị Huang Renjun kẹp chặt hai chân, nhất định mặc xác cậu ta trên đường.

Ngày hôm sau Huang Renjun tỉnh lại, từ từ khôi phục trí nhớ. Đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Lee Jeno, đề nghị mời hắn xem phim tạ lỗi. Hắn cam đoan dù có bất cứ điều gì xảy ra, sẽ không bao giờ để chuyện tối qua lặp lại. Cho nên mới có vụ gặp Na Jaemin.


Gặp Na Jaemin, thiêu đốt mọi lí trí của hắn.


Mark Lee một hồi không nói gì. Cảm nhận chuyên bọn họ so với chuyên của hắn còn khó nhằn hơn. Tình tiết máu chó hơn hẳn. Hắn không thể đưa ra được bất kỳ sự trợ giúp nào. Một nửa lòng dạ ở quầy bar, nửa kia bay đến bên Lee Donghyuck.

"Xin lỗi anh" một giọng nói bên cạnh hắn vang lên "Thay em, xin lỗi Donghyuck."

Lee Jeno thẳng người lên nhấp một ngụm rượu, lại buồn bực.

"Anh đã hòa giải với Donghyuck?"

"Chưa, anh không cản được em ấy." Mark Lee mím môi. "Tưởng đêm nay đưa được em ấy về nhà, kết quả biến thành như vậy."

"Nãy cậu ấy nói anh giam lỏng cậu ấy, anh điên đến vậy luôn?"

"Điên con mẹ em." Mark Lee rót miếng chất lỏng màu đỏ cuối cùng từ đáy cốc vào cổ họng, nóng bỏng và ngọt ngào tựa trái tim hắn.

"Lúc trẻ ngông cuồng. Anh đã làm những điều không lý trí khi em ấy đối tốt với anh. Lúc đó, anh quá kiêu ngạo không nhận ra điều đó."

Hắn đã hoàn toàn đem trái tim mình nhét chặt hình bóng Lee Donghyuck, nghĩ rằng người kia thích sự chiếm hữu của hắn. Hiện tại ý thức được nếu hắn đem cả trái tim cho Lee Donghyuck, chưa chắc bên kia đã chấp nhận.

"Jeno, anh nói điều này không thích hợp. Nhưng thực sự chúng ta có thể bướng bỉnh trong mọi thứ trừ tình cảm."


Muốn là phải gặp, nhớ là phải tìm. Tình yêu chưa bao giờ là trò chơi công bằng cho người trong cuộc, lãng mạn tài hoa, bạn đến tôi đi, đúng là gia tăng thêm hương vị. Đến lúc tình cảm không còn trong sáng mang theo sự thô bạo đập vỡ nền móng trước đó, hết thảy sẽ biến mất. Làm bộ thoát khỏi trò chơi, tỏ vẻ mình không quan tâm. Trông thấy đối phương cùng kẻ khác thì thịt trong trái tim như bị cắt ra cho chó nhai. Các cơ quan nội tạng đau đớn được trộn lẫn vào nhau, phải cố cười "Không có gì, tôi ổn mà".


Rành rành một bên nhạc sôi động, cả hai dường như ở một thế giới khác, cô đơn hoang vắng đến lạ. Lee Jeno quay mặt tiếp tục uống, Mark Lee cau mày bỏ chai rượu sang một bên.

"Được rồi, uống ít thôi."

Đột nhiên, chuông reo, Lee Jeno lấy điện thoại di động ra nhìn. Chữ "Lee Donghyuck" xuất hiện trên đầu người gọi, đưa ra một cái nhìn nghi vấn đến Mark Lee. Lee Jeno mở tai nghe.

"Alo?"

"Đồ khốn Lee Jeno, đến bệnh viện mau!"








Na Jaemin không có miếng sức sống nào dựa hẳn vào lưng ghế, Lee Donghyuck hỏi địa chỉ của Han Hana để tài xế đưa Han Hana về nhà trước. Không phát ra âm thanh nào trong xe, cho đến khi taxi đến địa chỉ của Han Hana, Lee Donghyuck mở cửa tiễn cô gái ra khỏi xe.

"Hôm nay, tôi xin lỗi vì vài chuyện phát sinh làm cô chê cười", giọng điệu nhẹ bỗng. "Hy vọng cô có thể giả vờ không biết gì về ngày hôm nay, cảm ơn cô."

" Hana", Na Jaemin trên mặt có chút xanh xao cố nhoài người ra ngoài. Bụng dưới hơi đau nhưng cậu không quan tâm, "Tôi xin lỗi, đã phá hỏng tâm trạng tốt của cô."

"Không sao đâu, anh nghỉ ngơi thật tốt. Tôi sẽ giữ im lặng." Sau khi nói lời tạm biệt với hai người, Han Hana quay người rời đi. Lee Donghyuck trở lại ghế sau.

"Jaemin, cậu có sao không?" Giận dữ qua đi, mới phản ứng được Na Jaemin ở trong tình huống đặc biệt, sắc mặt khó coi thâm tệ, âm thầm nghiến rằng ân hận bản thân đáng ra ngay từ đầu nên mang Na Jaemin rời khỏi đó.

Na Jaemin không trả lời, những ánh sáng sặc sỡ bên ngoài cửa sổ lướt qua mắt cậu, trong đầu một đoàn hỗn độn. Tâm tư đối mặt với chuyện trước đó không lưu lại ấn tượng quá nhiều. Nếu đổi lại vài ngày trước Na Jaemin có thể nói với Lee Donghyuck "Tớ ổn". Lúc này, chỉ cảm thấy trái tim mình đầy vết thương, như bị người ta ném xuống đất bản thân chỉ có thể nhìn mà không có cách chống đỡ.

Chưa kể sự khó chịu về thể chất.

Lee Donghyuck cũng đang trong cơn hoảng loạn. Những lời nói của Huang Renjun vang vọng bên tai. Mark Lee cuối cùng đã trở thành một nút thắt ở tim Lee Donghyuck, nhưng cậu không dám yêu, muốn gần gũi lại không nhìn thấu được tâm tư hắn. Tủi thân xen lẫn thất vọng liên tục lên men ở mũi, cho dù sự che giấu của người kia là tốt hay xấu, cố ý hay không. Rõ ràng là có nhiều hơn một người trong cuộc tình này, cậu căn bản khó từ bỏ.

"Bé con ..... bé con, cha con bình thường không như thế này, nhưng ba xin lỗi con, cha con đem con vứt bỏ, bé con ngoan nhé, ba sẽ yêu thương con."

Lee Donghyuck xoay qua chỗ khác lau đi nơi
ướt trong khóe mắt, tiếp nghe thấy tiếng Na Jaemin cúi đầu thì thầm. Chả buồn để ý đôi mắt dò xét của tài xế. Giờ khắc này, Lee Donghyuck không ngăn nổi những giọt nước mắt rơi xuống, sau lưng đôi tay được cầm nhẹ nhàng. Lee Donghyuck không nhịn được nhìn Na Jaemin.

"Donghyuck", ngay cả tại thời điểm này, nụ cười của Na Jaemin vẫn đẹp, "Xin lỗi cậu, sẽ rất tốt nếu cậu không biết tớ ngay từ đầu."

"Nếu cậu không biết chúng tớ, cậu sẽ không bị ảnh hưởng vào những điều này, cảm xúc của cậu sẽ đơn giản và thuần khiết như những người bình thường, cậu sẽ không phải trải nghiệm mọi thứ tối nay."

"Xin lỗi, xin hãy tha thứ cho tớ."

"Cậu đang nói về điều ngu ngốc gì vậy!" Lee Donghyuck hét lên, hít mũi, "Đừng nghĩ về nó, nó không liên quan gì đến cậu."

Điều gì là đúng hay sai trong một vụ bất trắc? Mọi thứ bạn gặp, chung quy vẫn phải gặp. Bạn không thể tránh khỏi. Tội gì oán trách người khác, tội gì tự trách mình.

Cùng lắm gặp thì thôi. Có nguyên nhân mới có kết quả, mỗi việc làm tức nguyên nhân luôn dẫn đến một kết quả.

"Không sao đâu." Lee Donghyuck đối mặt Na Jaemin. "Sẽ ổn thôi."

Cuộc điện thoại của y tá trưởng đột ngột đến, hai người vừa sửa sang xong tâm tình chuẩn bị về nhà. Sau khi nhận được cuộc điện thoại, Na Jaemin không nghe rõ toàn nội dung bên kia nói gì, nghe được mỗi câu kêu cậu mau đến bệnh viện, có chuyện gấp. Lee Donghyuck ban đầu không đồng ý về việc Na Jaemin đến bệnh viện với tình trạng thể chất như vậy, nhưng cậu không thể kiên quyết nổi, đành phải chấp nhận đi cùng Na Jaemin. Sau khi xuống xe, Na Jaemin chạy đến khoa bệnh mặc cơn đau bụng nhẹ. Đập vào mắt, người nhà bệnh nhân cùng các bác sĩ xô đẩy toáng loạn. Một người đàn ông trung niên hung hăng tính đánh người thì bị Yuta ra sức giữ chặt.

Na Jaemin vừa gọi cho phòng bảo vệ vừa chạy đến can ngăn. Cậu bị bao vây bởi tiếng la hét, tiếng khóc. "Quân ác độc." "Bây giờ các bác sĩ không có lương tâm." "Cha tôi làm sao mà chết được"."Sáng nay ông ấy còn bình thường."

Ngay khi Lee Donghyuck bước lên bậc thang cuối cùng, cậu bất ngờ trước sự hỗn loạn này. Mắt cậu nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng Na Jaemin trong đám đông, cũng tận mắt trông thấy Na Jaemin té nhào xuống đấy.

"Jaemin àhhh!!!"



Lee Jeno muốn trêu tức trả thù Na Jaemin vụ bỏ rơi mình nên vờ cặp với RenJun, còn RenJun kiểu muốn tìm thứ mua vui giết thời gian nên diễn kịch chung cùng Jeno. Cả hai đơn giản bạn bè thân thiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro