12. Câu chuyện của Lý Đễ Nỗ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi sắp học hết cấp trung học cơ sở, Lý Đế Nỗ cảm thấy mình gần như đã trở lại bình thường. Ngoại trừ việc không thèm quan tâm đến mấy bức thư tình các nữ sinh gửi gắm và biểu cảm trên mặt càng ngày càng chỉ có một vẻ, thì hắn đã có thể ăn tốt cũng như ngủ ngon giấc. Cuộc sống cứ trôi về phía trước một cách êm đềm, không mấy mong đợi.

Có một chị gái chặn đường hắn trước cổng trường, đôi mắt sáng ngời, tựa như ánh nắng trong hồ nước "Em là Đế Nỗ?" Giọng nói cũng rất nhẹ nhàng: "Chị là bạn của dì em, chị có thể nói chuyện với em một chút được không?"

Cà phê đắng quá, thật lòng Lý Đế Nỗ không thích lắm nhưng vẫn gọi một ly. Giọng của chị gái rất trầm ấm, giống giọng nói có thể nghe thấy trên đài phát thanh hoặc phim truyền hình.

Mới vô đầu đông, dì đã biết được chuyện làm bậy của chú, dì cũng là giáo viên, trong một lần về muộn, tính đến văn phòng cùa chú lấy lại chiếc ly bỏ quên hồi sáng. Nhưng trong khe nhỏ của tấm rèm thấy được sắc mặt tái nhợt của cháu trai mình, còn chồng mình thì đang ôm chặt cháu trai, nói mấy lời yêu thương. Nguyên nhân của vụ tai nạn là do dì và chú cướp tay lái, chị gái này không rõ nguyên nhân cụ thể chỉ đoán là dì ép chú phải giải thích hợp tình, nên đã có màn xô xát hay cãi vã gì đó. Lý Đế Nỗ tay khẽ run lên, uống một hớp lớn từ ly cà phê trước mặt vừa đắng vừa chát. Chị gái nhìn hắn âu yếm, "Em này, chị là bác sĩ và nhà tâm lý học. Dì của em và chị coi nhau như là chị em bao năm qua. Dì em đã từng kể cho chị nghe tất cả về em, dì em đã hẹn gặp chị muốn dẫn em tới chỗ chị. Chị không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện tai nạn như vậy... Nhưng chị chưa bao giờ có ý định bỏ rơi em, Đế Nỗ, em có muốn chị giúp em không?"

Quá trình điều trị bắt đầu từ kỳ nghỉ hè tẻ nhạt đó. Chị gái làm bác sĩ này theo đạo thiên chúa, có một hình xăm thánh giá xinh đẹp trên ngực. Phòng khám nhỏ của chị thật ấm áp và sáng bừng. Chị dặn dò Lý Đế Nỗ hãy coi chị như một người bạn, luôn giúp Lý Đế Nỗ thả lòng tâm tình, cho hắn nghe những bản nhạc piano du dương, nắm tay Lý Đế Nỗ, trò chuyện với hắn. Lý Đế Nỗ cảm thấy chị hơi giống mẹ của hắn, nhưng cũng có nhiều điểm khác biệt. Có thể đó là cảm giác của một người chị? Lý Đế Nỗ không có chị gái nên chắc chắn đây phải là cảm giác của một người chị gái, hắn nghĩ.

Chị gái tên là Chu Huệ An, chị sẽ đến Bắc Cao để đảm nhiệm vị trí bác sĩ của trường, chị nắm tay Lý Đế Nỗ, giọng điệu có chút gì đó nũng nịu như một đứa trẻ. Em cũng nên đến Bắc Cao, Đế Nỗ à. Lý Đế Nỗ gật đầu. Với sự giúp đỡ của bác sĩ Chu, hắn đã tốt hơn rất nhiều. Bác sĩ Chu nói với Lý Đế Nỗ rằng có thể trước đây hắn đã bị mắc một số triệu chứng ám ảnh tâm lí. Mọi chuyện là lỗi của người chú kia. Tội lỗi của người chú là không thể tha thứ. Em là nạn nhân. Bác sĩ Chu vỗ vỗ lưng Lý Đế Nỗ nói ra mấy lời kia.

Lý Đế Nỗ tin rằng bác sĩ Chu tới để giải cứu hắn.

Bác sĩ Chu cũng nói với Lý Đế Nỗ rằng không nên trở thành người đồng tính bởi những ảnh hưởng của người chú, đồng tính là một điều rất xấu, bác sĩ Chu cau mày nói với hắn, em xem, chú của em không chỉ nói dối dì của em, mà còn nói dối em, muốn em thành người đồng tính, em phải nhìn nhận chính mình, em là một chàng trai bình thường giỏi giang, không thể bị tên chú đó ảnh hưởng, phải thật thành công. Được chứ?

VÂNG.

Cho nên, ban đầu Lý Đế Nỗ cũng không hiểu vì sao. Hắn rõ ràng đã được cứu, dáng người cao lớn như cây, trái tim càng ngày càng khỏe mạnh, hình bóng của người chú cũng từ từ tiêu tán. Lý Đế Nỗ bài trừ những người đồng tính xung quanh mình, không muốn bất cứ ai bị giam cầm trong nỗi đau vô lý như hắn.

Thằng nhóc tên Phác Chí Thành kia, không biết kiếm đâu ra một trái tim trong sáng và ngây thơ như vậy, cứ giả vờ làm ngơ, hắn nghĩ, đồng tính luyến ái thì biết cái gì mà yêu? May mắn thay, tất cả mọi người xung quanh Lý Đế Nỗ đều ghét đồng tính luyến ái như hắn. Bọn người Xe tải nắm chức trùm trường, mà hắn thì sai bảo được Xe tải. Dường như muốn nghe được chính miệng Phác Chí Thành nói một câu mình không phải người đồng tính thì lòng Lý Đế Nỗ mới thoải mái. Lý Đế Nỗ cũng không tự tay hành động, ngậm điếu thuốc đứng ở phía sau lạnh lùng nhìn, nhìn đứa trẻ ấy dần nằm trong vũng máu, nhưng miệng vẫn cương quyết "Tôi là người đồng tính.", Phác Chí Thành nói.

Lý Đế Nỗ hoàn toàn không hiểu. Hoàn toàn không hiểu vì sao mình lại gặp lại La Tại Dân, nhưng vẫn vô thức mà cầu cứu, mặt tự động viết "Cứu tôi", khuôn mặt ấy như thể hắn đã bé thành đứa trẻ bị đứt diều trên tay. Hắn nhìn thấy La Tại Dân ở khoảng trống giữa cầu thang, đó là người cúi đầu xuống, đó là một cái đầu nhỏ đầy tóc, nhưng hắn biết đó là Tại Dân. La Tại Dân vất vả khiêng một cái vail lớn, tóc che mắt, khuôn mặt đỏ bừng, môi cũng đo đỏ, đôi mắt sáng ngời như dòng suối, Lý Đế Nỗ nhìn thoáng qua liền cảm thấy chính mình đã đắm chìm vào đó. Lần đầu tiên, để che giấu lời cầu cứu, hắn giả vờ như không nhận ra rồi lạnh lùng bỏ đi.

Lần thứ hai gặp nhau trong bể bơi, Lý Đế Nỗ đang ngẩn người dựa vào tủ, giọng hét thất thanh của đứa trẻ không còn thu hút được sự chú ý của hắn nữa. Khi La Tại Dân bước vào thoạt nhìn thực sự trông rất gầy, Xe tải gọi La Tại Dân là cây xào nhỏ, cậu cũng không trả lời. Lý Đế Nỗ nhìn thấy cái mặt nghiêm nghị của La Tại Dân, nhưng bàn tay ôm đứa trẻ lên rất dịu dàng, rất dịu dàng, Lý Đế Nỗ có chút ghen tị, ghen tị với sự dịu dàng từ bàn tay La Tại Dân vỗ vào lưng đứa trẻ. Thật dũng cảm, Tại Dân của chúng ta vẫn như hồi bé, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo cậu ấy vào vòng vây. Nhưng sao bàn tay của La Tại Dân vẫn nhỏ như vậy, nắm chặt thành nắm đấm buông thõng ở đó, chỉ toàn hiện ra sự đáng yêu.

Lần đầu tiên Lý Đế Nỗ lên tiếng ngăn lại, hắn không đỏ mặt khi bịa ra một lời nói dối ngượng ngùng. Không có bảo vệ nào cả. La Tại Dân quay đầu lại nhìn hắn khi cậu rời đi, Lý Đế Nỗ nhìn thấy thứ gì đó tương tự như nỗi buồn trong một giây ngắn ngủi. Tại Dân dũng cảm sẽ buồn vì điều gì?

La Tại Dân trước khi ngất đi, hai mắt đỏ hoe, thân thể run rẩy, lộ ra vẻ đau lòng nhìn đứa trẻ đồng tính. Lý Đế Nỗ đến gần, chỉ nghe thấy câu khóc của đứa trẻ, "Tại sao phải nói dối và phủ nhận để không bị thương?" Thời điểm Tại Dân ngã xuống, Lý Đế Nỗ vô thức chạy đến, ôm lấy cậu, giữ cậu trong vòng tay của mình. Quá nhẹ, Lý Đế Nỗ cảm thấy La Tại Dân dường như không phát triển, chỉ to lên tương xứng với dáng vẻ của một học sinh cấp ba. Về bản chất, La Tại Dân vẫn là một cậu bé gầy gò, nhỏ bé như vậy. Lý Đế Nỗ vừa cúi đầu liền có thể nhìn thấy khuôn mặt lưu luyến của La Tại Dân, vòng tay qua cổ hắn, yên lặng ngủ trong vòng tay hắn, vì vậy tốc độ của Lý Đế Nỗ càng lúc càng chậm, tận trong lòng nghĩ rằng giây phút này dù thế gian có bị hủy diệt thì hắn cũng sẽ khộng chạy nhanh.

Trái tim héo mòn đã lâu lại cảm nhận được sự ấm áp, không phải mẹ, bác sĩ Chu, cô giáo, mà là sự ấm áp và thân thiết được nắm giữ bởi những tâm hồn nhỏ bé giống nhau, hệt một kẻ xấu xa đã thoát khỏi sa mạc, đột nhiên được một tên xấu xa khác ôm vào lòng, người đó nói với Lý Đế Nỗ rằng tôi ở đây, tôi ở đây, đừng sợ.

Cho nên khi nhận ra bóng lưng đang chạy của La Tại Dân, Lý Đế Nỗ đã nắm tay cậu không chút do dự. Siết chặt, vụng về, như lần đầu gặp mặt, nhìn không hiểu ánh mắt, vẫn cứ nắm chặt tay đối phương. Họ ngồi thở hổn hển, Lý Đế Nỗ đưa cho La Tại Dân một lon Coca, nhìn chiếc mũi của cậu đang nhăn lại bởi bọt khí. Vẻ mặt La Tại Dân rất sinh động, trong trẻo một lúc lại tối sầm lại, liếc mắt nhìn hắn một cách ác ý, trông như một con mèo mang hình người. Lý Đế Nỗ cảm thấy rất thư thái, giống như kiểu thư thái mà con cá cuối cùng được trở lại sông. Lý Đế Nỗ đã mất quá nhiều thời gian để có được cuộc sống thoải mái và vui vẻ như vậy. Lý Đế Nỗ đột nhiên nhận ra rằng mình đã được Tại Dân cứu lấy, những gì hắn cho là tốt trước đây chỉ là một loại thói quen tệ hại.

Lý Đế Nỗ bắt đầu thay đổi. Hắn nói với Xe tải không được bắt nạt Phác Chí Thành. Xe tải hỏi tại sao, hắn cũng rất thành thật, vì La Tại Dân sẽ buồn. Lý Đế Nỗ cũng cùng La Tại Dân trèo tường, chơi trò chơi điện tử, véo mũi La Tại Dân để đánh thức cậu khi cậu ngủ gục trên ghế sofa. La Tại Dân ngủ rất ngoan, thu mình lại thành một khối nhỏ, trong tay ôm một cái gối, vùi đầu vào đó, có vẻ khá thích ghế sofa trong rạp Hoa tường vi, vừa ngồi vào đã liền ngáp một cái. Lý Đế Nỗ lén hôn lên mặt La Tại Dân một cái, hôn lướt qua thôi, xong hắn căng thẳng ngồi đó chờ nửa giờ, muốn nhớ lại nhưng đã quên, chỉ nhớ là chạm vào vô cùng mềm mại. Hắn rất hối hận, lại không dám hôn lại vì sợ đánh thức người kia, nên đành bất lực đưa tay sờ đầu La Tại Dân.

Mặc dù đã tốt hơn nhiều, Lý Đế Nỗ vẫn sẽ đến gặp bác sĩ Chu để xem xét lại vài tuần một lần. Phòng y tế có hai tầng, tầng hai là phòng tư vấn riêng của bác sĩ, Lý Đế Nỗ vẻ mặt rạng rỡ bước vào, bác sĩ Chu nhìn hắn cười, "Gần đây có chuyện gì tốt à?" Lý Đế Nỗ không hề giấu gì với bác sĩ Chu, vì vậy lần đầu tiên hắn đã nhắc đến Tại Dân với bác sĩ Chu, toàn bộ quá trình tự thuật đều mỉm cười rất tươi. Hắn nói "Chị à, em nghĩ rằng em thích cậu ấy, à không, đã thích cậu ấy từ ban đầu, đã lâu không gặp nhau, em cứ nghĩ em sẽ không thích cậu ấy nữa, cơ mà em phát hiện ra ... Em vẫn như vậy, thực sự ... Vừa nhìn thấy cậu ấy em đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc." Khoảnh khắc Lý Đế Nỗ nhìn lên, hắn nghĩ rằng sẽ thấy một khuôn mặt tươi cười dịu dàng nhưng không hề có, khuôn mặt của bác sĩ Chu lạnh như băng, ánh mắt như dao.

"Lý Đế Nỗ, chẳng lẽ em đã quên rồi sao? Đồng tính luyến ái thì có gì tốt? Em đã quên người chú khốn nạn của em đã làm gì với em rồi sao?" Bác sĩ Chu dịu dàng lần đầu tiên nói với hắn bằng giọng điệu này. "Em thực sự muốn trở thành người đồng tính?", Bác sĩ Chu hỏi. Lý Đế Nỗ có chút hụt hẫng, đồng tính luyến ái, chú là đồng tính luyến ái ghê tởm, nhưng La Tại Dân lại là người hắn luôn thích. Hắn thích La Tại Dân, tại sao hắn còn phải xem xét việc La Tại Dân là trai hay gái? Thấy hắn không trả lời, bác sĩ Chu đổi câu hỏi, "Đế Nỗ, em có thật sự thích em ấy không? Và em có chắc ... Em ấy cũng thích em không?"

Khi hắn định bước ra khỏi phòng y tế, trời vẫn mưa. Dù không chắc chắn nhưng hắn vẫn nắm chặt quần, nói một cách chắc nịch: "Đương nhiên là cậu ấy cũng thích em." Bác sĩ Chu đã rất tức giận, nói rằng Lý Đế Nỗ đã gạt bỏ đi sự chăm sóc tận tình của mình trong hai năm qua, đuổi hắn ra ngoài.

Cạnh phòng y tế có một nhà thờ, Lý Đế Nỗ chạy vào để trốn mưa lại vô tình phát hiện một người quen đang say rượu. La Tại Dân, mặt mũi sưng vù, ngã chỏng võ ngủ say trong đài rửa tội, bên cạnh là chai thủy tinh rỗng lăn lóc. Lý Đế Nỗ nhìn kỹ hơn, lông mi và gò má ướt đẫm, bởi vì uống rượu mà mấy vết bầm trên mặt cũng đỏ bừng, giống như quả đào ngâm trong nước. La Tại Dân đã khóc sao? Đã đánh nhau với ai sao? Đã bị ai bắt nạt sao? Lý Đế Nỗ suy nghĩ rất nhiều, lấy tay áo cẩn thận lau nước mắt cho La Tại Dân, mắt La Tại Dân ẩm ướt như miệng giếng, sau đó Tại Dân bối rối mở mắt ra, giọng nói nhỏ nhẹ dính dính, giống như một đứa trẻ vừa nghịch bậy.

Lý Đế Nỗ nhìn thấy La Tại Dân như thế liền sinh ra cảm giác đau lòng, không ngờ lúc say La Tại Dân lại trở nên hơi làm càn, nhẹ nhàng đến gần, ngã vào vòng tay hắn, chạm vào khuôn mặt hắn, nói rất nhiều những lời đáng yêu. "Cậu không được thích tớ." La Tại Dân nói với giọng điệu rất kiêu ngạo, thấy hắn không trả lời, nước mắt lại như muốn trào ra. Lý Đế Nỗ chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy và nóng bừng, nhìn không ra La Tại Dân rơi nước mắt, liền trêu chọc nói: "Tôi sẽ không thích cậu." La Tại Dân không nhận ra sai lầm của mình, nghe xong liền gật đầu, sau đó đặt môi cậu lên môi Lý Đế Nỗ.

Nụ hôn đầu tiên của Lý Đế Nỗ là với mối tình đầu  yêu thương của hắn. Trong đài rửa tội của nhà thờ, dưới sự giám sát của Chúa, họ đã cùng nhau đi xuống địa ngục. Nụ hôn của La Tại Dân rất chậm cũng rất ngây ngô. Lưỡi cậu liếm khắp khoang miệng của Lý Đế Nỗ như mèo nhỏ uống nước. Lý Đế Nỗ để im cho La Tại Dân hôn một hồi, rồi ôm eo cậu, từ từ chiếm lấy thế chủ động, khuấy đảo hàm trên và đầu lưỡi của La Tại Dân, không ngừng mút mát.

Nụ hôn này là minh chứng ngầm của tình yêu, giải đáp những thắc mắc trong suy nghĩ của Lý Đế Nỗ. Làm sao mà La Tại Dân không thích hắn được chứ? Nhìn La Tại Dân trông thấy hắn liền sáng ngời, như chuông gió gặp gió thổi. Lý Đế Nỗ khi nhìn vào cậu như là đang soi gương, họ giống nhau đến kỳ lạ, nên giống như Lý Đế Nỗ thích La Tại Dân, thì La Tại Dân cũng phải thích Lý Đế Nỗ.

Với sự tự tin như vậy, Lý Đế Nỗ đã làm điều mà hắn hằng mong muốn, hôn Tại Dân thật lâu, lúc cậu đang ngủ trên ghế sofa. Kết quả là ngay khi môi đến gần La Tại Dân, cậu đã tỉnh lại, Lý Đế Nỗ nhìn vẻ mặt bối rối của La Tại Dân, trong lòng cũng bắt đầu chậm rãi chìm xuống. La Tại Dân giải thích mọi thứ về họ bằng giọng điệu đùa giỡn, bảo rằng đó chỉ là tình cảm của những người bạn. Lý Đế Nỗ gần như sắp bóp cổ cậu. Hắn tức giận đến run cả người, hận không thể mổ đầu La Tại Dân xem bên trong vẫn là đang giả bộ cái gì. Vì sao phải diễn trò? Vì sao coi việc hôn hắn như một trò đùa? Lý Đế Nỗ nghĩ đến người tình trong mộng mà La Tại Dân đang nói đến, khi hắn trở về nhà, tiếng cười không ngừng vang lên từ hàm răng nghiến chặt của hắn. Người tình trong mộng, chó đẻ là thằng nào!

La Tại Dân cầm bó hoa xinh đẹp đứng dưới lầu nhà Lý Đế Nỗ như chưa hề có chuyện gì, gọi to tên hắn. Lý Đế Nỗ ghét nhất khi phải nhìn dáng vẻ kia của La Tại Dân, coi như không có gì, cái gì cũng có thể vứt bỏ. La Tại Dân nói ngắn gọn vài câu, đưa bó hoa cho hắn, rồi đạp xe rời đi. Hai tay của Lý Đế Nỗ nắm chặt thành nắm đấm, hắn nhìn theo bóng lưng của La Tại Dân, luôn cảm thấy nếu không nắm lấy thì cậu sẽ biến mất. Vì vậy, Lý Đế Nỗ đã gọi tên La Tại Dân. Nhưng hắn không thể nói bất cứ điều gì đẹp đẽ, hắn tự vẽ cho mình một cô bạn gái, giả vờ hỏi La Tại Dân xem cậu có muốn có bạn gái không. Nhưng La Tại Dân vẫn trông như một người ngốc nghếch, không sao cả, thậm chí còn quay sang bảo hắn phải đề phòng an toàn. Lý Đế Nỗ không kìm được lớn tiếng mắng nhiếc cậu là đồ không có trái tim, ném bó hoa trên tay vào thùng rác bên cạnh, tức giận đi lên lầu.

Chưa đầy hai phút hắn lại chạy xuống, lau bụi trên những cánh hoa, tự an ủi mình, hoa không phải là đồ khốn nạn, ừm đúng vậy.

Sau đó, Lý Đế Nỗ nghi ngờ rằng La Tại Dân thích Phác Chí Thành, hắn bảo Xe Tải đi tìm đứa trẻ. Hắn nói với Chí Thành, "Hãy cố gắng hôn được La Tại Dân." Xe Tải dạo này có tâm trạng tồi tệ, mặt mũi u ám, lúc nắm tóc Phác Chí Thành kéo đến đây, Lý Đế Nỗ nhìn thấy cũng không can ngăn, Lý Đế Nỗ đẩy tàn thuốc dính đầy dấu răng vào cốc giấy. Không có La Tại Dân, Lý Đế Nỗ như là đang lơ lửng, hệt như một bệnh nhân mất không khí từng chút một, hệt như một ống hút nhựa bị ép phẳng từ từ, nói chuyện trở nên khó khăn, bày ra một biểu cảm bình thường cũng trở nên khó khăn. Liệu cuộc sống không có La Tại Dân có phải là thế giới tươi sáng mà bác sĩ Chu đã nói? Bác sĩ Chu biết hắn bắt nạt người đồng tính, hút thuốc, nhưng bác sĩ Chu đều nói hắn đang làm rất tốt, hắn chỉ cần vượt qua rào cản tâm lý do chú mình gây ra, thành một người lớn giỏi giang. Người lớn là như vậy, bác sĩ Chu nói.

Chiều hôm đó dưới ánh đèn đỏ trước cửa rạp Hoa tường vi, La Tại Dân thật sự rất đẹp, đẹp đến mức vượt qua cả chữ đẹp. Để rồi trong giấc mơ và tất cả những khoảnh khắc đen tối của những ngày sau đó, cả thế gian của Lý Đế Nỗ giống như La Tại Dân chiều hôm ấy. Hắn biết La Tại Dân tức giận, trên người cậu đều dựng hết cả gai óc, như bướm mọc gai, Lý Đế Nỗ chỉ cảm thấy xinh đẹp, hắn muốn được gai đâm, muốn dang hai tay ra để có thể đón lấy hết thảy.

Trong con hẻm nhỏ, họ hoài ghi đối phương, cười nhạo đối phương, vì họ biết quá rõ, cũng như biết đâm chỗ nào là đau nhất. Họ đánh đấu lẫn nhau, cuối cùng thành những con thú ướt đẫm.

La Tại Dân thừa nhận rằng cậu ấy là người đồng tính, cậu ấy đã có người cậu ấy thích. Chồng tương lai của cậu ấy ở thị trấn Bình Xuyên. Lý Đế Nỗ cảm thấy năng lực nghe hiểu của mình càng ngày càng kém, hắn chậm rãi chuyển hóa một số thông tin, cho nên nụ hôn kia là vật thay thế, cho nên La Tại Dân thật sự không thích hắn, cho nên lại là hắn tự đa tình. Mọi thứ đen ngòm mà đổ xuống, che kín miệng và mũi của hắn, Lý Đế Nỗ nhìn thấy ánh sáng dần biến mất, thứ gì thuộc về hắn? Là bước chân mờ mịt, là cánh tay mơ hồ, là ước hẹn trẻ con.

Mối tình đầu của Lý Đế Nỗ bị giết chết, bị một cục tẩy bẩn tẩy đến mục nát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro