3. Con chó si tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đứa trẻ tên Phác Chí Thành luôn khiến La Tại Dân không ngừng nhớ về Lý Đông Hách.

Trên trán có vết sẹo, khóe miệng vươn máu, khuôn mặt dễ nhìn bị sưng vù, dáng vẻ nhếch nhác, yếu ớt. La Tại Dân lặng nhìn Phác Chí Thành, môi mảnh dẻ run rẩy lại nghiến chặt hàm răng, trong thoáng chốc như thấy được Lý Đông Hách. Lý Đông Hách mặt đầy vết thương vẫn tươi cười, giải thích những vết thương này là do người cha độc ác của mình đánh, còn xoa xoa trán La Tại Dân an ủi.

Tớ rất khỏe, Tại Dân. Đông Hách nói.

"Vì sao lại bị đánh?" Ngón tay chạm vào vết sẹo của Phác Chí Thành run lên không ngừng, "Là ai..." Phác Chí Thành nghiến chặt răng chỉ vào từng vết thương, vẻ mặt rất bình tĩnh.

"Đây là do nam sinh cùng lớp dùng gậy đập."

"Đây là do mấy tiền bối khác đánh trong toilet."

"Đây là do mấy nữ sinh dùng compa đâm."

"Nhiều quá, tiền bối Tại Dân. Em không thể kể hết tên từng người trong số họ, nhưng tất cả họ đều ghét em vì em là người đồng tính." Khuôn mặt Phác Chí Thành lộ ra vẻ khờ khạo. Chỉ là nó yêu một người thế thôi, chỉ là vừa khớp yêu một người con trai mà cả thế gian đều nóng nảy đóng đinh lên người nó, bắt nó dính chặt vào cột nhà của sự nhục nhã. Họ mắng nhiếc nó là hoang đường, không thèm để tâm đến sự chân thành của nó. Chỉ là tình yêu thế thôi, tình yêu sao có thể là tội lỗi?

Sự ngây thơ như vậy đã đâm thủng trái tim La Tại Dân. Cậu run rẩy nghiêm trọng hơn, lời nói ra đều ngắt quãng: "Em nói với họ... Anh đã bảo em phải tự bảo vệ mình trước. Em không thể nói dối họ sao? Em chỉ cần nói là em không phải...." Những lời cuối cùng như bị mắc kẹt trong kẽ răng, La Tại Dân gần như bóp nát lòng bàn tay mình.

Vẻ mặt của Phác Chí Thành cũng trở nên buồn bã. Nó oan ức nhỏ giọng nói, nhưng em đúng là...Sai rõ ràng là thế gian này, vì sao em phải nói dối? Vì sao cần phải nói dối và phủ nhận thì mới có thể không bị thương vậy tiền bối Tại Dân? Nước mắt của đứa trẻ, những giọt nước mắt như những mảnh vỡ của ngôi sao, lăn dài trên vết sẹo, lăn đến chỗ cằm lại hoá thành những giọt nước mắt màu đỏ.

Khuôn mặt đang khóc của Phác Chí Thành đung đưa trước mắt La Tại Dân, cảm giác này rất quen thuộc, cũng lâu rồi chưa trải qua, sự đung đưa trước mắt thật giống ngày La Tại Dân mất đi Lý Đông Hách. Khuôn mặt đang khóc như hoá thành Lý Đông Hách, một Đông Hách rất gầy, rất nhỏ, ngay cả dáng vẻ khi khóc dường như cũng là Lý Đông Hách rực rỡ của cậu. Nhịp tim La Tại Dân từ từ ổn định, cậu vươn tay ôm lấy Đông Hách đầy nhung nhớ. Cậu muốn nói rất nhiều thứ, hãy khóc đi Đông Hách, không sao đâu Đông Hách, chúng ta cùng nhau dũng cảm lên, cùng nhau tiến về phía trước nhé Đông Hách.

Không thể cử động môi, không thể mở mắt, mọi thứ đều vô ích. Đầu La Tại Dân rơi xuống một nơi ấm áp, một nơi có mùi thơm dễ chịu, giống như đồng cỏ mềm và ẩm ướt. Tự dưng thấy đau lòng, lan từ cánh mũi đến khoang ngực, nỗi đau lan đến từng ngóc ngách nhỏ trong thân thể. La Tại Dân khó khăn cuộn mình lại, lúc này đây, cậu muốn hoá thành một hòn đá cuội tầm thường nhất, chỉ nên ở mãi mãi trong đám cỏ này.

Rất đáng thương, mối tình đầu của cậu đã kết thúc vào ngày hôm qua, ngay cả lý do kết thúc cũng đơn giản đến đáng thương: Người con trai cậu thích không thích con trai. Nó thậm chí có thể là mức độ ghê tởm. Nếu không, với một trái tim nhân hậu như vậy, làm sao có thể thờ ơ trước cảnh tượng như thế. Chắc là rất chán ghét, cực kỳ chán ghét. À, có lẽ Lý Đế Nỗ đã thay đổi, có lẽ Lý Đế Nỗ đã trở thành một kẻ xấu xa. Dù gì thì kết luận vẫn là Lý Đế Nỗ ghét đồng tính luyến ái.

La Tại Dân nghĩ có lẽ cậu đang mơ. Trong giấc mơ này, Lý Đế Nỗ hoá thành một đồng cỏ có mùi rất thơm. La Tại Dân thường mơ về Lý Đế Nỗ. Có lúc nhớ rất rõ, có lúc lại quên hoàn toàn, tất cả những giấc mơ rõ ràng đều sẽ được kể cho Đông Hách nghe, dù là một giấc mơ ấu trĩ lại viển vông, dù là Đông Hách sẽ chỉ nói "La Tại Dân, cậu là một con chó si tình." Nhưng đó cũng là một kỷ niệm La Tại Dân vô cùng trân quý. Cậu và Lý Đế Nỗ có quá ít kỷ niệm cho nên phải nhờ những giấc mơ lấp đầy.

Ban đầu cậu nói với Lý Đông Hách, chờ cậu đến Thủ đô tìm được Lý Đế Nỗ, sẽ bám dính hắn từng giây một, mỗi ngày cùng tạo ra những kỷ niệm khác nhau, đều sẽ vô cùng đặc biệt. Nếu không cậu sẽ ra sức làm nũng.

Lý Đông Hách nhìn Tại Dân đang múa máy tay chân, ánh mắt sáng rực, nhẹ nhàng hỏi: "Vì sao cậu lại thích cậu ấy đến vậy? Tại Dân của chúng ta thông minh như này, vì sao lại như một tên ngốc chỉ muốn thích mỗi mình Lý Đế Nỗ. Nếu cậu ấy không thích cậu thì phải làm sao đây?" Lúc ấy La Tại Dân kiêu ngạo hất cằm, tựa như việc chắc chắn sáng mai trên bàn cơm mẹ sẽ làm món trứng chiên, tự tin nói với Lý Đông Hách "Cậu ấy cũng sẽ thích tớ rất nhiều."

Trong mơ La Tại Dân đã hoá thành hòn đá cuội. Trước khi đầu hoá thành đá cậu đã tính là sẽ trả lời hết các câu hỏi của Lý Đông Hách còn lưu trong trí nhớ. May thay vấn đề đã được gác lại do quá xấu hổ.

Vì sao thích Lý Đế Nỗ đến vậy? Làm thế nào mà Tại Dân có cái đầu nhỏ thông minh lại có thể thành một con chó si tình vậy?

Cười rất đẹp, lông mi cong vút, nốt ruồi hình cánh hoa nhỏ ẩn sau gọng kính là bí mật độc quyền của La Tại Dân hồi còn bé. Thời điểm bị Lý Đế Nỗ nhìn, La Tại Dân nho nhỏ không tìm được tính từ thích hợp nhưng cậu có trí nhớ rất tốt, có thể nhớ kỹ những khoảnh khắc đó. Là khoảnh khắc cậu đang biểu diễn trên sân khấu bị la ó, mặc dù biểu cảm của cậu bị kéo căng ra, nhưng trái tim lại dâng lên xúc cảm dữ dội như thể đang đánh trống, đó là khi cậu nhìn Lý Đế Nỗ và cũng được Lý Đế Nỗ nhìn lại. Vào ngày tổ chức hôn lễ, cả thế gian đều mờ mịt bởi chiếc khăn trắng. La Tại Dân rất lo lắng, bàn tay víu chặt người Lý Đế Nỗ. Khoảnh khắc chú rể vén khăn che mặt của cô dâu lên, màu trắng mờ mịt đã thành đôi mắt đen của Lý Đế Nỗ, là khi Lý Đế Nỗ nhìn cậu thật lâu.

Có vẻ như cuối cùng cũng nên thừa nhận điều đó. Một La Tại Dân rất kiêu ngạo sáng sủa, thực ra là mỗi một bước đi đều luôn lo lắng, đều luôn sợ hãi. Một La Tại Dân dáng dấp ngời ngời, dũng cảm tiến về phía trước thực ra là phía sau đi nửa đoạn chân cẳng đã phát run. Lý Đế Nỗ đã nhìn thấu trái tim yếu ớt của cậu ngay từ đầu sao? Việc giúp Lý Đế Nỗ sửa lại chiếc diều chỉ để phô ra sức mạnh của vị vua trẻ con nhưng bàn tay đã bị người kia giữ chặt đến nỗi La Tại Dân không thể thoát ra được. Lý Đế Nỗ cười dịu dàng với cậu, hai đứa trẻ nắm chặt tay nhau như những chiếc gông buộc chung một chỗ, cùng hớn hở chạy hòa vào gió xuân.

Khoảng khắc bị Lý Đế Nỗ nhìn như vậy. Lông mi mềm mại và đôi mắt phát sáng của hắn như đang tiến vào thế gian của Tại Dân. Lần đầu tiên, sự mềm yếu của La Tại Dân bị một người không phải mẹ nhẹ nhàng xé nát. Lý Đế Nỗ nhìn chăm chăm vào đôi mắt xinh đẹp của cậu một lúc lâu, ngọn lửa bùng cháy nơi ánh mắt thu vào hết thảy sắc trắng xóa mờ mịt trong thế gian của La Tại Dân. Chỉ có hướng về phía La Tại Dân thì Lý Đế Nỗ mới có cái ánh mắt như thế này. La Tại Dân tỉ mỉ, lặng lẽ so sánh với nhiều người. Cậu là người đặc biệt.

Những ngày Lý Đế Nỗ rời đi, La Tại Dân lớn lên theo thời gian, lại nhiều lần nhấm nháp những kỷ niệm hiếm hoi ngày xưa ấy, cậu bị Lý Đế Nỗ trân mắt nhìn, tay bị nắm chặt, cùng nhau chạy, cùng nhau nghiên cứu con đom đóm, cùng nhau ngắm những khoảnh khắc của hoa bồ công anh. Trái tim hạnh phúc mà đập liên hồi, ánh mắt sáng rực, còn có sự yên bình ít thấy.

Một La Tại Dân mặt tươi như hoa, vô cùng nghịch ngợm, luôn rất dũng cảm, cố chấp đến điên cuồng, giấu đi sự yếu đuối, dáng vẻ hay khóc, khao khát tìm kiếm sự yên bình.

Không phải là chưa từng tưởng tượng ra một kết quả xấu nhất, như là Lý Đế Nỗ trở thành một người mập mạp, như là Lý Đế Nỗ có người mình thích, như là Lý Đế Nỗ quên mất cậu. Sau hàng nghìn những tưởng tượng đó, La Tại Dân cũng chưa từng cho rằng Lý Đế Nỗ sẽ không thích con trai. Khi đó, không có câu nào nói con trai không thể thích con trai, tình yêu chính là tình yêu, La Tại Dân không đặt ra giới hạn về giới tính. Thế gian tình yêu của cậu luôn tươi sáng, đáng yêu, ngay cả khi điều tồi tệ nhất xảy ra, cậu vẫn có niềm tin để khiến Lý Đế Nỗ thích mình một lần nữa.

Ở một nơi nhỏ và tốt đẹp như thị trấn Bình Xuyên, ai nấy đều hé ra một khuôn mặt tươi cười hiền lành. Từ "đồng tính luyến ái" lần đầu tiên xuất hiện ở thị trấn tốt đẹp này ban đầu cũng gặt hái toàn sự tồi tệ và xấu xí. La Tại Dân mơ màng bước vào cánh cổng trường trung học cơ sở, gặp được Lý Đông Hách, người cũng thích con trai như cậu. Lý Đông Hách nói người như họ gọi là người đồng tính, Lý Đông Hách có tóc mềm cùng nụ cười rực rỡ.

Lý Đông Hách là một đứa trẻ thông minh, ôm cổ La Tại Dân khinh thường nói: "Con chó si tình, thật may là chồng tương lai của cậu không có ở bên cạnh cậu. Nếu không, hai người sẽ là một cặp chim uyên ương số khổ." Lúc đó La Tại Dân không hiểu vì sao lại vậy, cậu rất lắng nghe Lý Đông Hách nói. Như là không thể nói mình là người đồng tính, như là phải  nhốt chặt tâm tư. Lý Đông Hách chưa bao giờ rơi vào bẫy tình, cư xử cởi mở dễ dàng, tùy ý và dũng cảm.

Sau này La Tại Dân luôn nghĩ, tình yêu là điều tốt hay điều xấu?

Cho cậu yên bình, cho cậu rung động, một trái tim nhớ nhung gào thét, những giọt nước mắt của sự mu muội, tình yêu kết nối mọi cơ quan, khi rung động cả người như bị điện giật. Tình yêu của Đông Hách ở đâu? Phải chăng tình yêu của Đông Hách đã chắp cánh cho La Tại Dân, để cậu bay lượn, để cậu gục ngã, để cậu hoá thành một vũng đen.

Thực ra, khi Tại Dân tan vỡ thì mối tình đầu của cậu cũng tuyên bố kết thúc, mối tình đầu trở thành thứ uổng phí không đáng mong đợi, từ đó mỗi ngày cậu đều lên kế hoạch cho một vụ giết người hoàn chỉnh.

La Tại Dân lên kế hoạch giết mối tình đầu trong ký ức của mình, rồi lại cùng mối tình đầu lần nữa gặp lại. Trở thành một kẻ ngốc, ngốc nghếch, muốn đơn phương kết thúc mối tình đầu ngu xuẩn của mình trong thời gian ngắn nhất, cơ mà mối tình đầu lại hoá thành một đứa trẻ biết chạy trốn. La Tại Dân nói tạm biệt nó, đứa trẻ nghịch ngợm trong người cậu liền trốn đi, không dám lộ diện cũng không chủ động biến mất.

Tình yêu là điều tốt hay điều xấu? Hay là không có tình yêu giữa trai với trai? La Tại Dân luôn nghĩ về những vấn đề như vậy sau khi mất đi Lý Đông Hách.

Hình như Đông Hách đã nói với cậu câu trả lời, hình như cũng chính là chuyện ngày hôm qua. Họ lén lút uống rượu ở bờ sông thị trấn Bình Xuyên, đóm đóm bay lượn trập trùng, hình như Lý Đông Hách nói đối với con trai, ngoài nắm đấm và đồ chơi, tất cả những gì còn lại là tình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro