4. Như một người bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Tại Dân tỉnh lại thì đã thấy mình đang ở trong phòng y tế của trường. Phác Chí Thành ngồi ngay bên cạnh, mặt dán băng gạc, tay cầm một nửa ổ bánh mì, giọng nói có chút lo lắng: "Tiền bối Tại Dân, bác sĩ bảo anh bị hạ đường huyết...Mà lúc anh té xỉu. Em chưa kịp phản ứng thì đã thấy tiền bối Lý Đế Nỗ bế anh chạy mất." La ​​Tại Dân nhìn chằm chằm vào khoảng trống giữa những viên gạch thật lâu, nghẹn ngào nói "ừm."

Chứng mất ngủ cũng chả biết bắt đầu từ khi nào.
Giờ đây tiếng đường sắt cùng tiếng còi đã không còn đặc biệt nữa, mọi thứ đều giống như vậy, do sự tồn tại lâu dài mà đã trở thành điều đương nhiên trong những đêm mất ngủ với đôi mắt trống rỗng.

Phác Chí Thành là một đứa trẻ ồn ào, La Tại Dân nghĩ, bướng bỉnh, náo nhiệt, không phải lúc khóc to thì sẽ là luyên thuyên nói chuyện. Trong phòng y tế ngày đó, tên của Lý Đế Nỗ đã trở thành trọng tâm câu chuyện, Phác Chí Thành nói rôm rả bên tai cậu.

"Tiền bối, anh biết Lý Đế Nỗ sao? Anh ấy khá nổi tiếng trong trường chúng ta, học rất tốt, lại không trêu ghẹo nữ sinh, chính là hơi ít nói. Anh ấy không có đánh em. Anh ấy chỉ thỉnh thoảng xuất hiện ở chỗ Xe tải đánh người. Họ dường như là bạn của nhau. Nhưng anh ấy không nói lời nào, cũng không đánh em, anh ấy chỉ đứng nhìn."

"Tiền bối Tại Dân, hai người quen biết nhau? Nãy anh ấy bế anh tới đây, em vội nói mình có thể đưa anh đến phòng y tế vì anh ấy đang trong giờ học, thế mà anh ấy mặc kệ em. Hơn nữa khi đến phòng y tế, anh ấy còn cẩn thận đặt anh lên giường, nghe xong bác sĩ chẩn đoán mới rời đi. Em cảm thấy anh ấy rất quan tâm đến anh. Hai anh lúc trước từng biết nhau hả?"

Những lời ong ong của Phác Chí Thành chạy trong đầu La Tại Dân từ sáng đến tối. Cậu hé mở mi mắt, chuyện vừa kể khiến cậu hốt hoảng. Mối tình đầu là một thứ gì đó giày vò La Tại Dân, nó giống bụi cỏ dại sinh sôi nảy nở trong gió xuân, vô số suy nghĩ hiện lên, rất nhiều suy nghĩ không nên có. Ban đêm, La Tại Dân ra sức cắt đứt bụi cỏ non nớt, cậu gần như có thể ngửi thấy mùi cỏ mới ấy. Mùi máu tươi vừa cắt ra như mùi da chết trên môi từng nếm.

Dần dần La Tại Dân tìm ra được một cách hay. Bức tường thấp phía sau ký túc xá có thể dễ dàng trèo ra. Sau khi đến Thủ đô, ngày nào cậu cũng bị kèm cặp trong trường, chán nản tột cùng trong một thời gian dài. Hai ngày qua trốn đi chơi không gặp trở ngại gì, La Tại Dân đã lang thang khắp chợ đêm gần đó, mua vài xiên rán hoặc mì sợi, đến con suối gần chợ đêm ném đá, gần hết đêm thì quay về, cũng ngủ được khoảng mấy tiếng.

Xui thay ngày thứ ba gặp phải rắc rối. Đêm hôm đó, trong bụng La Tại Dân vẫn còn nguyên miếng bánh gạo rán vừa ăn, tảng đá lớn cạnh con sông nhỏ là nơi trú ngụ thường xuyên của cậu. La Tại Dân chăm chú quan sát những con côn trùng nhỏ đang bay trập trùng trên mặt sông. Tưởng như mất đi tiếng ồn của màn đêm, không còn nghe thấy tiếng sông, tiếng côn trùng kêu vang, tiếng quần áo sột soạt.

Lúc rời đi bởi vì đứng trên phiến đá, tầm mắt nhờ đó cao lên rất nhiều. La Tại Dân hờ hững liếc nhìn phía trước thì thấy một bóng dáng có phần quen thuộc. Là tên bắt nạn ở hồ bơi, dáng vẻ hung dữ biệt danh "Xe tải". Có thể là do trời tối, không nhìn rõ lắm nên hiện giờ mắt của Xe tải trông mờ ảo dưới ánh trăng. La Tại Dân thấy tay hắn đang ôm một cậu bé trước ngực, cậu bé kia thấp hơn hắn một cái đầu, thân hình trắng trẻo, gầy gò.

Dù ngay lập tức lấy tay che miệng nhưng lời hô lên của La Tại Dân lại bay ra nhanh hơn một bước. Tiếng Xe tải nổi giận mắng mỏ phá vỡ sự yên tĩnh trên bãi sông, La Tại Dân điên cuồng chạy về phía trước. Xem qua dáng vẻ hung ác của Xe tải, nếu bị bắt có lẽ cậu sẽ bị dìm xuống con sông nhỏ này, không chừng chết mất xác.

Không biết vì sao Xe tải to như vậy có thể chạy nhanh đến thế. La Tại Dân chạy vào chợ đêm, trời đã gần sáng, đường vắng hơn rất nhiều, vừa quay lại nhìn thì thấy ngay vầng trán rộng của Xe tải đang lao vun vút phía cuối đường. Chết tiệt, La Tại Dân trong lòng mắng chửi, chân cũng bắt đầu luống cuống lại giẫm phải vỏ chuối bị ai ném ven đường, suýt chút nữa ngã xuống đất. Sau khi ổn định thân thể, bóng dáng Xe tải ngày một gần. Phải trốn thôi! La Tại Dân nghĩ, cậu hoảng sợ liếc nhìn xung quanh như thể cả thế gian trong một khắc kia đều ăn ý khép lại thành một góc chết muốn giết cậu.

Cánh tay bị kéo qua, La Tại Dân vẫn còn thở hổn hển, hai chân đứng không vững loạng choạng suýt ngã, vai cậu được ai đó giữ chặt. La Tại Dân có phần nghi ngờ lẽ nào bản thân mình đã rơi vào một giấc mơ khác. Lý Đế Nỗ di chuyển tay mình từ cánh tay cậu xuống lòng bàn tay cậu, nắm chặt lấy nó, sau đó kéo cậu chạy.

Cái nắm chặt tay khiến La Tại Dân nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau, những đứa trẻ đuổi theo cánh diều nay đã lớn. Trái tim La Tại Dân đột nhiên trở nên ướt át, Lý Đế Nỗ kéo cậu chạy trốn, tàn dư của mối tình đầu ở trong lòng không đúng lúc lại sinh sôi nảy nở. Lần này nó không bị cắt đứt. Họ rẽ trái rồi rẽ phải trong con hẻm nhỏ. Bóng lưng Lý Đế Nỗ dường như vô cùng vững chãi trong màn đêm mỏng manh. Lần này không có sự cắt đứt, không có cánh tay trống không, không có sức lực dư thừa. La Tại Dân tự giải thích.

Họ đi vào một rạp phim nhỏ. Lý Đế Nỗ trông có vẻ quen thân với ông chủ, hắn gật đầu với quầy lễ tân rồi kéo cậu vào trong rạp nhỏ. Bên trong đang chiếu phim, La Tại Dân ngồi trên ghế sofa mệt nhọc thở gấp, rút ​​lòng bàn tay ướt đẫm ra. Lý Đế Nỗ nhanh chóng thả lỏng sức lực, mở một lon Coca, đưa cho cậu.

Trong phim nam chính nữ chính yêu nhau rất thắm thiết, chóp mũi dính sát. La Tại Dân nhận lấy lon Coca, ngập ngừng nói cảm ơn, cậu nhìn vào bông hoa hướng dương mà nhân vật nữ chính trong phim cầm trên tay, giả vờ như bị cuốn hút bởi những bông hoa ấy. Sống trong phim thật tốt. Tình yêu trong phim là hoa hướng dương còn mặt trời trong phim không bao giờ lặn. Cậu vẫn không kìm được tiếng thở dài.

Coca uống hết một nửa, nam chính nữ chính bắt đầu hôn nhau. La Tại Dân cảm thấy bầu không khí có chút ngại ngùng, những ngón chân trong giày cũng co rúm. "Vì sao cậu không hỏi tớ sao lại chạy trốn?" Cậu hỏi xong liền thấy hối hận, đáng lẽ phải nên hỏi Lý Đế Nỗ vì sao ở bên ngoài hay là đã ăn gì chưa. La Tại Dân cúi đầu nghiến răng suy nghĩ, đồ ngu. Rõ ràng mày là một người rất khéo ăn khéo nói mà.

Giọng của Lý Đế Nỗ dễ nghe hơn trước kia. Hắn nói vì La Tại Dân chưa nói, nên sợ nói ra sẽ không tiện. Cư xử rất tốt, La Tại Dân nghĩ. Cậu bất ngờ ồ lên một tiếng, bầu không khí lại trở nên yên ắng.

"Lý Đế Nỗ, cậu có biết tên tớ là gì không?" Tay La Tại Dân bấu chặt tấm đệm sofa dưới đùi.

"Tại Dân." Lý Đế Nỗ nhìn cậu đang nín thở, không hiểu vì sao tâm tình tự nhiên tốt hẳn, khẽ nhếch miệng, trong giọng nói mang theo ý cười. Hình như đây là lần đầu tiên kể từ sau khi gặp lại La Tại Dân, hắn mới mỉm cười với cậu, giống hồi còn bé, lớp vỏ lạnh lùng của đôi mắt bị vỡ tan, đôi mắt giờ như trăng lưỡi liềm, La Tại Dân nghĩ, sáng long lanh, thật đẹp, thật đẹp

"Sao trước kia cậu nói cậu không nhớ?"

"Gạt cậu thôi."

"...Chúng ta rất thân thiết phải không?"

Lý Đế Nỗ đặt lon Coca sang một bên, quay đầu xích gần La Tại Dân một chút. Nhìn thấy nốt ruồi đáng yêu ngay trước mắt, Tại Dân trong lòng mừng thầm, cũng im bặt cùng Lý Đế Nỗ mắt chạm mắt. Làm ơn, cậu là La Tại Dân. Lý Đế Nỗ, tên này thực sự đang nghĩ gì vậy?

Giống như đang đánh cược. Những yếu tố mơ hồ trong không khí khiến La Tại Dân hưng phấn và thư thái hơn, cậu nghiêng đầu, mắt đung đưa, quyết tâm đi đến một kết quả rõ ràng, thể hiện ra một bộ dạng tuyệt đẹp của một vị chiến lược gia. Lý Đế Nỗ nhìn vẻ mặt Tại Dân thầm nghĩ, hắn đương nhiên thua cuộc.

"Chúng ta rất thân thiết, Tại Dân." Tay Lý Đế Nỗ lắc lắc vai La Tại Dân, "thân thiết như một người bạn". La Tại Dân cố gắng hết sức để nụ cười của mình bớt cứng nhắc: "Đó là." Tay Lý Đế Nỗ dừng động tác. Đúng là như một người bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro