6. Đồng tính đáng chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ Lý Đế Nỗ hệt như một đóa hoa tươi thắm. Lần đầu gặp mặt, La Tại Dân chỉ nhớ rõ mùi hương dễ chịu cùng ánh mắt dịu dàng, cái nhíu mày theo thói quen dù nhìn lướt qua cũng đủ khiến người người xao xuyến. Hồi ấy La Tại Dân hay đi nghịch cùng với Lý Đế Nỗ, nghịch đến nỗi người ngợm bẩn thỉu, cậu sợ mẹ mắng nên không dám về nhà. Hai đứa trẻ bẩn thỉu sẽ được mẹ Lý Đế Nỗ tắm rửa sạch sẽ thơm tho, mặc vô bộ quần áo của Lý Đế Nỗ, đầu tóc ướt nhẹp được lau khô bằng khăn lông trắng. Sau cùng, mẹ Lý Đế Nỗ sẽ bưng mì trứng nóng hổi lên cho hai tên tiểu quỷ, nhìn chúng sụt sùi húp nước mì, rồi nhẹ nhàng xoa xoa đầu chúng. So với mẹ của Lý Đế Nỗ, mẹ của La Tại Dân đôi khi hệt một đứa trẻ, hoạt bát như con chim vàng anh, luôn nhéo tai La Tại Dân chỉnh đốn cậu không được phép bắt nạt Lý Đế Nỗ.

Món quà mà Tại Dân chuẩn bị là một bó hoa cẩm tú cầu, sắc hồng và xanh xen lẫn nhau. Trong khi đợi người ta gói hoa, cậu liên tục quay sang hỏi Lý Đế Nỗ, siết chặt những ngón tay mình một cách lo lắng, "Mẹ cậu có thích hoa này không? Đã lâu không gặp nhau... Dì ấy có nhớ tớ không? Tớ học không được giỏi, đi thi cũng gặp xui xẻo, dì ấy mà hỏi tớ về điểm số tớ phải trả lời sao đây, thật là mất mặt quá." Càng nói La Tại Dân càng lo lắng, lông mày cũng cau lại, răng cửa cạ vào môi dưới. Lý Đế Nỗ ấn ngón tay lên lông mày đang cau lại kia, cầm lấy hoa cẩm tú cầu đã được gói, bình tĩnh đáp lời: "Mẹ tôi không ăn thịt người, mau đi thôi."

Mọi thứ đều dễ chịu hơn so với những gì cậu tưởng tượng. Ăn cơm xong, mẹ Lý Đế Nỗ nhiệt tình bảo La Tại Dân ở lại qua đêm, nói hãy ngủ trong phòng Lý Đế Nỗ. Cậu liên tục từ chối, tay khua khua bạo biện, nhanh chóng tìm ra rất nhiều lý do, như là không mang bàn chải đánh răng, không mang đồ ngủ, hoặc là thêm vào những lời làm phiền gia đình này nọ. Mẹ Đế Nỗ buồn bã nhìn La Tại Dân, nhẹ giọng nói: "Nhưng mà dì rất muốn sáng mai làm mì trứng cho con. Không phải con mới vừa nói rất nhớ nó sao?"

Cái đầu khẽ cúi xuống rất nhanh lại ngẩng lên, La Tại Dân cười rạng rỡ, rụt rè kéo cánh tay mẹ Lý Đế Nỗ: "Dì ơi, lần sau nhất định con sẽ đến ăn mì trứng của dì. Con không quen ngủ chỗ lạ, không chừng sẽ đá Lý Đế Nỗ xuống gầm giường mất. Cuối tuần, cuối tuần con sẽ đến thăm dì, mua hoa cho dì được không ạ?". Lý Đế Nỗ nãy giờ im lặng, đột nhiên xen vào: "Tôi sẽ không bị cậu đá xuống gầm giường đâu." Ánh mắt oán hận của La Tại Dân còn chưa kịp nhìn người nọ, mẹ Đế Nỗ hiểu chuyện mà nói: "Được rồi, dì biết rồi, vậy để Đế Nỗ đưa con quay về trường học."

Dưới ánh đèn đường, hình bóng của hai người không tách rời hệt hai ngọn đồi sát rạt nhau nơi thị trấn Bình Xuyên. Từ ngọn đèn đường này sang ngọn đèn đường khác, La Tại Dân cảm thấy, mình như là đang trèo qua rất nhiều ngọn đồi.

"Mẹ tớ vẫn luôn nhớ dì." Cậu nói, "Khi hai người rời đi, mẹ tớ hay khóc thầm, vì từ nay về sau chỉ có mình bà vừa bóc đậu vừa đan áo len." Nhớ đến vẻ mặt than thở của mẹ, giọng nói La Tại Dân cũng đôi phần mềm mại.

"Còn cậu? Cậu cũng thế à?" Lý Đế Nỗ hỏi cậu.
Im lặng một hồi, La Tại Dân nói phải, tớ cũng khóc, gối và quần áo đều ướt hết, nước mắt gần như ướt đẫm cả sàn nhà. Lý Đế Nỗ nghe xong liền nở nụ cười, cậu nhìn thấy vậy cũng cười theo, đem chuyện nhớ nhung biến thành trò đùa, đây là cách bạn bè hàn gắn. "Nếu đã nghĩ như vậy thì tại sao không dám ngủ với tôi? Cậu sợ cái gì chứ?" Giọng Lý Đế Nỗ bình thản, tay La Tại Dân đan vào những nơi Lý Đế Nỗ không nhìn thấy, cậu đáp lại một cách khô khan, nói rằng do cậu sẽ đá người. Lý Đế Nỗ cũng không nói thêm gì nữa.

Đêm nay không có trăng, ngày mai có lẽ sẽ không có nắng. La Tại Dân vẫy tay với Lý Đế Nỗ ở cổng trường, mỉm cười chào tạm biệt, dặn dò hắn đi về cẩn thận, vừa thấy Lý Đế Nỗ gật đầu liền xoay người rời đi trước. Ánh mắt ai kia như có nhiệt độ, lưng La Tại Dân cảm thấy ngứa ngáy, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, chắc là ngày mai trời sẽ mưa, cậu tự nhủ, bước đi cũng càng lúc càng nhanh, cho đến khi tầm mắt hệt muốn thiêu đốt của ai kia hoàn toàn biến mất. Người La Tại Dân dán lên nền gạch men lạnh lẽo, ngẩn ngơ một lúc, mắt vẫn còn nhức, nhớ tới Lý Đế Nỗ vừa xuống xe trông thấy mắt cậu đỏ hoe, hơi kinh ngạc nhưng vẫn không quên trêu chọc, nói La Tại Dân sao giờ nhát gan quá vậy. Khóe miệng La Tại Dân cong lên, nhưng trong lòng càng thêm hoảng sợ, giống như sắp bị áp chế, vỗ ngực mấy cái, xoay người chậm rãi đi về phía ký túc xá.

Bắc Cao cuối tuần vắng vẻ hơn ngày thường rất nhiều, hơn nữa La Tại Dân còn về muộn, gian phòng tắm lúc này không một bóng người, chỉ có phòng của cậu phát ra tiếng nước chảy. Khi trùm khăn tắm bước ra ngoài, La Tại Dân nhìn thấy Xe tải đang dựa vào cửa phòng tắm hút thuốc, ngón tay hắn bấu chặt mép chậu nhựa, Xe tải hút nốt điếu thuốc cuối cùng, quay đầu lạnh lùng nhìn cậu.

Đồ trong chậu bị đổ ra sàn nhà, những giọt nước trên người còn chưa kịp lau khô giờ đã dính đầy mồ hôi, Xe tải túm tóc La Tại Dân bế xốc cậu lên, ném cậu vào tường phòng tắm, giống như ném một mảnh giấy đã qua sử dụng. Đúng là hắn có biệt danh Xe tải không sai. Chết tiệt, hắn mạnh như một chiếc xe tải vậy. Má trái La Tại Dân sưng lên, tầm nhìn mờ mịt, răng dính đầy máu, áo phông trắng bị dính vài giọt máu, chậc chậc, thầm nghĩ vết máu sẽ khó rửa lắm đây. Xe tải ngồi xổm bên cạnh, vẻ mặt chế giễu, hắn gọi La Tại Dân là người đồng tính đáng chết. Hắn nói người đồng tính tụi mày không thấy nhục nhã sao? Sao dám dụ dỗ Lý Đế Nỗ, muốn làm cho Lý Đế Nỗ cũng bị đồng tính giống mày sao? Trở thành một người đáng chết như mày sao? La Tại Dân không có trả lời, Xe tải nghiến chặt răng tức giận. Dù là nắm đấm hay những lời nói xỉ nhục, La Tại Dân vẫn im lặng như một khúc thịt vô hồn, khiến Xe tải càng thêm phát cáu. Hắn vỗ vào khuôn mặt lấm lem máu của La Tại Dân, mày nên biết, mày không thể nói với Lý Đế Nỗ. Hắn nói, "Tao đang thắc mắc một người đồng tính đáng chết như mày đã dùng cái quái gì khiến Lý Đế Nỗ bị mê hoặc. Ngay cả cái tên nhóc con Phác Chí Thành cũng dám vì mày mà phản kháng lại tụi tao. Hay là ở phía dưới của mày giống như con gái?"

Trước khi rời đi hắn còn lưu lại một câu cuối, "Đừng nghĩ đến việc biến Lý Đế Nỗ thành một người đồng tính đáng chết như mày." Cậu dựa vào nền gạch men trong phòng tắm, đầu óc dần trở nên minh mẫn hơn rất nhiều. Đem rất nhiều chuyện xâu chuỗi lại với nhau, mọi thứ bắt đầu trở nên dễ hiểu hơn, vì vậy trước khi Xe tải hoàn toàn bước ra khỏi gian phòng tắm, cậu liền cười ra tiếng, để lộ hàm răng đỏ, tay chống nền gạch từ từ đứng lên. Xe tải quay đầu nhìn La Tại Dân trong sự ngạc nhiên, La Tại Dân vẫn cười, giọng nói có chút khó khăn do nuốt phải ngụm máu "Xe Tải, cậu không phải cũng vậy sao?" Chầm chậm đến gần, đôi mắt đen tuyệt đẹp tưởng như đang thương xót khuôn mặt hoảng hốt của Xe tải, La Tại Dân mở miệng lặp lại:

"Xe tải, cậu không phải cũng là người đồng tính đáng chết sao?"

Đầu tiên La Tại Dân rửa sạch máu trên mặt, sau đó cởi chiếc áo phông bẩn, dùng xà bông chà chà bên cạnh bồn rửa mặt. Thực ra tay vẫn còn hơi run, chỗ bị đấm cũng khá đau, không thể rửa sạch các vết máu trong một đêm được. La Tại Dân dùng sức vò mạnh quần áo, sau đó lấy khăn tắm và bàn chải đánh răng vừa rơi xuống đất rửa sạch từng cái một. Bởi vì thân thể đau đớn tưởng như gặp phải một cơn gió ngày mưa bão khiến cậu phát run từng đợt, cho dù kiên trì đến cùng nhưng những ngón tay ngâm xà bông vẫn sưng tấy. Nhưng vẫn còn hai mảng màu nâu rõ rệt trên chiếc áo phông trắng, như muốn thông báo một cách trắng trợn rằng đã có chuyện gì đó xảy ra. Sức lực nhất thời bị tiêu hao, có thể là do cái màu nâu ấy, có thể là do nắm đấm của Xe tải, La Tại Dân cảm thấy mình khó mà đứng vững.

Thật đáng thương. Mắt trái La Tại Dân hơi mờ đi vì đọng máu, không thể phân biệt nổi hoa văn của gạch lát nền phòng tắm. Cậu nghĩ, giá như chúng ta có thể kiểm soát được điều đó, đừng yêu con trai, đừng trở thành người đồng tính, giống như việc kiểm soát bản thân để không phạm tội. Nhưng tình yêu xét cho cùng không thể là tội lỗi, nó rơi xuống người họ và được định nghĩa là một thứ bệnh tật, thật vô lý. Tự biến mình thành một đứa trẻ xấu xí dị dạng, sau đó nói với thế gian rằng tôi đã được chữa khỏi rồi, tôi đã học được cách yêu đúng đắn rồi. Tựa như một Xe tải yêu thầm Lý Đế Nỗ, tựa như một Tại Dân đáng thương yêu chồng tương lai của mình. Chỉ có điều cách yêu của hai người không giống nhau.

La Tại Dân ngồi xổm trên sàn tắm ướt lạnh như một con chim tội nghiệp bị treo ngược. Dường như cần một khoảng thời gian để nguôi ngoai với sự xa lạ cũng như bị người người chán ghét này. Cậu chính là đang đi ngược lại với cái thế gian sáng sủa ngoài kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro