chương 13: những chuyện nhàm chán xảy ra trên đường đến shadow isles

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ribbit1 @froggybongee

bạn đang đùa à tđn faker đang có cơn ác mộng và bây giờ mấy đứa nhóc của anh ấy bị lấy đi bởi con uwu nai lông lá của tất cả các champs stfu tôi không thể làm điều này hôm nay

|

dreamie 🦋@bbygirl_lillia

trả lời @froggybongee: hãy cẩn thận với những gì bạn nói về lillia vợ tôi

|

jess @zofgkforlife

trả lời @froggybongee: chúng ta nên tẩy chay nó... chúng ta đang xâm phạm quyền riêng tư của anh ấy bằng cách xem những giấc mơ của anh ấy

|

theooo @theo00tm

trả lời @zofgkforlife @froggybongee: oh nhìn này là một fan t1 khác đang khóc

|

dubu @woojebooje

trả lời @theo00tm @zofgkforlife @froggybongee: ý tôi là tôi vẫn sẽ xem nhưng jess không sai về quyền riêng tư đâu


minnie @huffing_puffing

cược thử xem faker sẽ mở khóa tướng tiếp theo là ai

|

keriayaya @gummy6667

trả lời @huffing_puffing: nchla tôi không nghĩ rằng anh ấy sẽ mở khóa thêm một tướng nữa vì anh ấy có thể sẽ mệt chết

|

boo_boo @hyunjjoomoonier

trả lời @gummy6667 @huffing_puffing: bạn hẳn là một người hài hước tại các bữa tiệc


t1 roomba @onerMYowner

TUI ĐANG LĂN LỘN VÀ KHÓC THÉT wdym faker không thể nhìn thấy zogk nữa dừng lại đi tôi không thể làm được nữa

|

fundoe | zofgk on top @sunshineguma23

trả lời @onerMYowner: cái ôm đấy 😭

|

t1 roomba @onerMYowner

trả lời @sunshineguma23: omfg cái ôm nhóm CÁI ÔM NHÓM 😭😭 mấy đứa nhỏ của tôi...

|

gami @wOOri_hyeOk

trả lời @onerMYowner: đem zofgk ra ngoài ngay đi

|

starry petals @lucid7seas

trả lời @wOOri_hyeOk @onerMYowner: cánh tay của guma đang biến mất tôi không thể nhìn nổi (tôi đang dùng sự hài hước để đối phó)

|

gami @wOOri_hyeOk

trả lời @lucid7seas @onerMYowner: mood


mooncards 💫 @mysticdreamreadings

video mới đã có! click vào link dưới đây để xem tôi phân tích cơn ác mộng của faker. đây là một cái nhìn sơ lược - camera chắc chắn liên quan đến gánh nặng của anh ấy là người xuất sắc nhất thế giới.

direct cho tôi nếu bạn muốn tôi phân tích giấc mơ của bạn, và đừng quên like và subscribe!

|

cinnamonnster | t1 geng win @pastries1234

trả lời @mystictarotreadings: cái này hẳn là trò đùa chứ. cái ác mộng có thể công khai cho mọi người, nhưng vẫn là vượt quá ý muốn của anh ấy. một người có tài khoản youtube lớn như bạn không nên làm như vậy.

|

zed_74 @datkingshii

trả lời @pastries1234 @mystictarotreadings: bro nghiêm túc quá đó, relax đi

|

Dave @skt15forever

trả lời @datkingshii @pastries1234 @mystictarotreadings: bạn nói gì vậy, tôi biết faker là một người nổi tiếng nhưng việc này thật là hỗn lộn bạn à


"dậy đi, pháp sư."

sanghyeok đau nhói. anh đã quá mệt mỏi với những giọng nói trong đầu mình.

"tên anh ấy là gì nhỉ, sarah?"

"faker."

"à, faker, dậy đi! đứng dậy!"

sanghyeok vô tình thốt ra một tiếng rên nhè nhẹ khi anh cố gắng ngồi dậy, chớp chớp mắt để mắt lần nữa thích ứng với ánh sáng. khi anh di chuyển, một cái chăn rơi từ nơi nó đã được đặt qua ngực anh và rơi xuống thành một đống ở đầu gối. anh nhìn chằm chằm xuống chăn một cách rối nùi.

"cậu ấy đã tỉnh rồi," một giọng nói nữ nói, và sanghyeok nhận ra giọng của miss fortune thường dẫn xuống một âm thanh mềm mại hơn.

"thật vậy," một giọng nói nặng nề nói. một người phụ nữ da nâu cúi xuống để nhìn vào mặt anh, đôi mắt xanh lấp lánh nhìn thẳng vào anh.

sanghyeok lùi lại một chút. ánh nhìn của cô ấy quá sâu. anh nhìn vào thân hình lớn, cơ bắp của người phụ nữ, những hình xăm màu xanh chạy dọc hai bên mặt và cánh tay săn chắc của cô và những gì giống như một chiếc sọ vàng lớn đang treo từ tay cô.

"tôi đã sử dụng sức mạnh nagakabouros," người phụ nữ nói đáp lại ánh nhìn của anh, vỗ nhẹ chiếc sọ vàng. "tôi là illaoi, nữ tu thuỷ thần và nữ thần buhru của con rồng khổng lồ."

một vị tướng liên minh khác.

sanghyeok gật đầu lễ phép khi thần trí anh dần rõ ràng hơn. anh nhận ra rằng... cơ thể anh thật dễ chịu. anh không cảm thấy chóng mặt hay đau đầu nữa. anh liếc mắt nhìn dưới áo để kiểm tra vai trái và thấy rằng nó không bị băng bó hoặc bị thương. da mịn màng và không bị tổn thương ngoại trừ một vết sẹo hình tròn nhỏ nơi đạn của jinx đã xé qua cơ bắp. ngay cả những vết rách trên quần áo anh cũng đã được vá lại.

"tôi đã chữa lành những vết thương của cậu bằng sức mạnh của nagakabouros," illaoi nói. "tôi nhận ra rằng cậu đã từng điều trị vết thương đạn bằng hóa chất - từ zaun, tôi đoán vậy - đó là lý do tại sao vết thương của cậu không đau như nó vốn nên. tuy nhiên, tôi đã chữa lành hoàn toàn cho cậu, mặc dù vết thương đạn vẫn để lại một sẹo."

sanghyeok nuốt nước bọt, cất lời. "cảm ơn cô," anh thì thầm sau một khoảng im lặng dài. miss fortune chuyền cho anh một ly nước lớn và anh nhận lấy nó một cách biết ơn.

"chắc cậu đang tự hỏi tại sao chúng tôi lại giúp cậu," miss fortune nói. "tôi thường không làm y tá, và illaoi cũng vậy." cô kéo một cái ghế và đẩy nó đến gần giường của sanghyeok, ngồi xuống và vắt một chân qua chân kia một cách trôi chảy. "fate và graves đã mang cậu đến đây khi cậu gần như đã chết. họ nói rằng kelpie đã trả tiền cho họ để đưa cậu về cho sếp của cậu - trong trường hợp này, đó là tôi vì tôi thuê cậu." miss fortune khẽ cười. "vậy nên cậu phải cảm ơn kelpie vì sự sống của mình."

sanghyeok gật đầu khi anh uống hết ly nước, nghĩ đến cô nàng phóng harpoon và cách cô đã la hét với ekip tự tạo của mình. dường như cô ấy quan tâm nhiều hơn những gì cô ấy thể hiện.

"ở bilgewater, không ai đi giúp đỡ người khác nếu họ có thể tránh được, nhưng tôi không phải là kẻ vô tâm đến mức sẵn sàng để một người tôi thuê chết trước cửa nhà tôi, đặc biệt là khi tôi chính là người thuyết phục cậu đánh nhau với krakenwyrm từ đầu," miss fortune tiếp tục. "tôi đã mang cậu vào, nhưng cậu đã quá muộn để được cứu chữa bởi thuốc y thường dân ở bilgewater,"

"vì vậy tôi đã nhờ illaoi."

"sarah và tôi là bạn," illaoi nói với nụ cười ấm áp. "tôi rất vui lòng giúp bạn của sarah."

"cảm ơn," sanghyeok nói một lần nữa, sự nhẹ nhõm rõ ràng trong giọng nói của anh. anh phải cẩn thận hơn. anh sẽ không thể cứu ai nếu anh chết. đầu ngón tay của anh siết chặt ly nước. "làm sao tôi có thể trả ơn cho cô?"

"chỉ cần đảm bảo rằng cậu cúng dường cho nagakabouros," illaoi nói. "tôi đã giúp cậu bằng sức mạnh của cô ấy."

"một lễ vật?" sanghyeok lặp lại. "số vàng từ phần thưởng krakenwyrm - tôi có thể đưa cho cô một phần đó."

illaoi nghêu ngao. "vâng, tôi nghĩ tôi có thể cúng dường cô ấy với vàng của cậu. có lẽ sẽ đủ."

"tôi nên chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng của cô hay là..." sanghyeok bắt đầu và sau đó ngừng lại. họ sẽ không hiểu anh đang nói gì.

illaoi nhìn anh một cách lạ lùng. "tôi sẽ chỉ lấy những gì tôi cần từ đó." cô nhấn mạnh ngón tay cái vào một cái bàn phía sau lưng cô. sanghyeok nghiêng cổ để nhìn và thấy một chiếc rương lớn đang đặt trên bề mặt gỗ.

"đó có phải là vàng thưởng không?" anh nói.

miss fortune gật đầu. "đừng ngạc nhiên nếu fate và graves lấy mất một ít."

sanghyeok đứng dậy, muốn nhìn thấy vàng bằng mắt mình, và ngay sau đó anh lảo đảo và ngã lại lên giường.

"cẩn thận," miss fortune nói. "cậu đã ngủ hai ngày."

hai ngày?

"hai ngày?" sanghyeok nói với nỗi kinh hoàng.

bụng anh lạnh lẽo vang lên như thể nó xác nhận những nỗi sợ hãi của anh. anh cảm thấy mặt đỏ bừng, xấu hổ, nhưng sự xấu hổ bị che lấp bởi sự thất vọng. hai ngày. cả hai ngày hoàn toàn bị lãng phí. hai ngày mà anh có thể đã đi trên một con tàu, đi qua những đảo bóng tối.

"ừ," miss fortune nói. " thực ra gần ba ngày. tôi đã nhờ illaoi giúp vì cậu không tỉnh dậy."

"tôi nghĩ cậu sẽ ngủ lâu hơn," illaoi nói. "tôi ngạc nhiên khi cậu tỉnh dậy khi tôi gọi tên cậu."

sanghyeok cảm thấy khó chịu khi không thể để đầu anh vùi vào lòng bàn tay. anh nghĩ đến đồng đội của mình, cách họ đã biến mất với cảnh mộng xám mà họ đã sử dụng để gặp nhau, và anh cảm thấy sự tội lỗi kinh khủng mà anh đã cảm nhận trong cơn ác mộng cuối cùng của mình lại dâng lên trong cổ họng.

hai - không, gần ba ngày phải nằm liệt giường. phải ngồi yên không làm gì khi đồng đội của anh mục rữa đi dần dần khi họ kiên nhẫn đợi anh.

"tại sao cô lại giúp tôi?" anh nói với illaoi. những lời này trôi ra cứ thẳng thắn hơn anh đã dự định, nhưng anh không có năng lượng để làm cho chúng dịu dàng như anh thường làm trong các cuộc phỏng vấn. may mắn thay, illaoi không hề để ý đến điều đó.

"có nhiều lý do," cô ấy nói. "tôi có thể cảm nhận được rằng cậu đã nhận được sự giúp đỡ từ một nữ thần - không phải của tôi, nhưng một nữ thần khác dù sao đi nữa."

janna, sanghyeok nghĩ, lưng anh nóng lên một chút. mình thật may mắn vào ngày ở zaun đó.

"vì vậy, cậu đã trải qua một sự can thiệp thiêng liêng, điều đó nói lên điều gì đó về tính cách của cậu. một lý do khác là," illaoi nói, vươn tay về phía trước và gõ vào viên ngọc buhru treo trên cổ sanghyeok. "viên phong ấn bảo vệ này đến từ buhru."

"ồ," sanghyeok nói. anh quên rằng anh đang mang viên ngọc từ priya. "vâng, đó là một món quà từ một người mang dòng dõi buhru."

illaoi gật đầu. "và cuối cùng, như tôi đã đề cập trước đó, tôi đã giúp cậu với sức mạnh thần thánh của mình, nagakabouros. nữ thần của tôi sẽ không giúp cậu nếu bà không coi cậu là xứng đáng. bà không phải là một thần thánh nhân từ, faker."

ánh mắt của cô như phát ra ánh sáng màu xanh lá và sanghyeok cảm thấy có cơn ớn lạnh chạy dọc cột sống. illaoi thật đáng sợ mà không cần cố gắng chút nào.

illaoi nhìn chằm chằm sanghyeok rồi đột nhiên đứng dậy, chiếc ghế của cô trượt trên sàn. "vâng, nếu không còn gì để nói, dường như công việc của tôi ở đây đã xong."

cô đi về phía bàn và mở rương. đôi mắt của sanghyeok loé lên - rương đầy vàng.

miss fortune huýt sáo. "rất nhiều đồng vàng kraken."

illaoi lấy một nắm tiền và xem xét chúng. "đây sẽ là một lễ vật tuyệt vời cho nagakabouros," cô nói, nhét vàng vào túi. cô bỗng dưng dừng lại, ánh mắt chuyển sang sanghyeok.

"cậu sẽ sử dụng viên ngọc làm vật bảo vệ chống lại thế lực hắc ám ở shadow isles?" cô nói.

"ồ," sanghyeok nói khi ánh mắt của illaoi xoáy sâu vào con ngươi anh, anh thấy mình như một cậu bé nhỏ lại được hỏi liệu anh đã ăn bữa ăn nhẹ trước khi ăn tối hay chưa. "có lẽ...?"

"nó không đủ mạnh để giữ các linh hồn tránh xa cậu," illaoi nghiêm trọng nói.

sanghyeok lắc đầu. "tôi không mong đợi nó sẽ như vậy," anh nói. "chủ nhân trước đây của bùa hộ mệnh nói với tôi rằng nó sẽ ngăn chặn sinh lực của tôi bị rút cạn, và đó là tất cả những gì tôi cần. tôi biết nó sẽ không xua đuổi bất kỳ linh hồn nào."

mình không có thời gian để chuẩn bị với các nghi lễ và vũ khí đúng cách, anh nghĩ. chỉ nghĩ đến đồng đội của mình và lưng họ tan biến làm anh cảm thấy buồn nôn. mình cần đến shadow isles.

như thể cảm nhận được sự quyết tâm của sanghyeok, illaoi thở dài và nhún vai. "vậy thì tôi sẽ không cản đường cậu. nhưng shadow isles là một nơi nguy hiểm. hãy cẩn thận."

sanghyeok mỉm cười và gật đầu. "cảm ơn cô đã giúp đỡ," anh nói bình tĩnh, cẩn thận không để lộ sự lo lắng của mình.

illaoi đáp lại bằng một cái gật đầu nhỏ. "vậy thì tôi sẽ đi đây."

miss fortune đứng lên. "tôi sẽ tiễn cô."

"thật tử tế," illaoi nói trêu chọc. miss fortune bật cười và hai người phụ nữ rời khỏi phòng.

sanghyeok nhăn mặt khi bụng anh lại kêu lên một tiếng to đáng xấu hổ. anh cảm thấy chóng mặt. một tác dụng phụ của việc ngủ li bì gần ba ngày liên tiếp.

cậu đã ngủ rất nhiều đấy, giọng nói khó chịu.

"không phải vì tôi muốn vậy," sanghyeok lẩm bẩm khi nhìn vào rương vàng, mắt anh hơi mờ đi khi anh lướt qua hành trình của mình trong đầu. anh thở dài nhẹ nhàng. "nếu không phải tôi, ai sẽ được chọn?" anh nói khẽ. "để cứu đồng đội của họ ở runeterra."

ai khác ta sẽ chọn ư? giọng nói có vẻ ngạc nhiên. chà... có những đồng đội của cậu từ skt, như bengi. còn có uzi. doublelift. xpeke. hừm... ambition. diamondprox. soaz, flame...

sanghyeok thở ra, ngạc nhiên. "những người chơi đó... họ đều ra mắt trước năm 2014."

thì? giọng nói nghe có vẻ... lo lắng. đề phòng.

"họ đều là những người chơi lớn tuổi," sanghyeok nói.

chà, đúng vậy. cậu cũng là một người chơi lớn tuổi. một cựu binh, giọng nói nói.

"nhưng hầu hết những người chơi mà ông đề cập đều đã nghỉ hưu. nếu muốn thu hút công chúng, chẳng phải chọn một người chơi còn hoạt động sẽ tốt hơn sao?" sanghyeok tò mò nói.

điều gì khiến cậu nghĩ rằng ta muốn thu hút công chúng? giọng nói nói với vẻ dò xét.

sanghyeok do dự. liệu có phải là một ý tưởng tốt khi nói với giọng nói tất cả những nghi ngờ của mình không?

nó đã đưa em đến vì nó cần sự nổi tiếng của em. nó cần em, bengi đã nói với anh. sự hiện diện của em ở runeterra mang lại cho giọng nói sự chú ý mà nó cần. không quan trọng em sống hay chết; điều duy nhất giọng nói cần là em ở lại runeterra. em cần sử dụng điều đó chống lại nó.

"chà," sanghyeok chậm rãi nói. "ông đã nói với tôi, khi ông đưa tôi đến đây, rằng đó là vì tôi là người chơi lol giỏi nhất. và ông phải đang phát sóng tôi vì một lý do nào đó. điều đó dẫn đến kết luận rằng ông cần rất nhiều sự chú ý."

cậu nghĩ rằng động cơ của ta bắt nguồn từ việc ta là một kẻ thích gây sự chú ý? giọng nói nói một cách khô khan.

sanghyeok đỏ mặt. "không, không phải như vậy-"

cậu không sai, giọng nói ngắt lời. đoán đúng rồi đấy. ta cần công chúng. nó cung cấp năng lượng cho ta. nó mang lại cho ta ma thuật của mình.

đó là sự xác nhận mà sanghyeok cần - giọng nói thực sự được cung cấp năng lượng bởi sự công khai, và bengi đã đúng.

"vậy thì tôi không dễ thay thế, phải không?" sanghyeok nói. "ông đã nói rằng không quan trọng nếu tôi chết ở runeterra, nhưng cuối cùng, điều đó sẽ quan trọng. mọi người có thể quan tâm trong những khoảnh khắc cuối đời của tôi, nhưng sau đó, ông sẽ làm gì?"

có lẽ sự quan tâm chung sẽ đủ để tạo ra năng lượng ta cần, giọng nói đáp trả.

"không có khả năng đâu," sanghyeok nói. "nếu dễ dàng như vậy, ông đã có đủ sức mạnh rồi."

thực ra anh cũng không chắc lắm, nhưng đó là một phỏng đoán khá tốt. anh khá chắc chắn rằng mình biết mình đang làm gì - anh đã làm việc này nhiều năm, đàm phán các thỏa thuận và hợp đồng. lần này, anh chỉ đang cố gắng moi thông tin ra. điều đó không thể quá khó khăn.

làm sao cậu có thể chắc chắn như vậy? giọng nói lẩm bẩm. nhưng cậu lại đúng. ta suýt thành công khi cậu chiến đấu với fiddlesticks, nhưng ta đã đánh giá thấp số người sẽ ngừng xem vì sợ con quái vật. cậu thông minh đấy, phải không? nó cười khúc khích. vậy, nếu cái chết của cậu không đủ, ta sẽ đưa vào một người chơi khác để thỏa mãn nhu cầu của mình.

"không ai trong số họ sẽ hiệu quả như tôi trong việc thu hút người xem, và tôi nghĩ ông biết điều đó," sanghyeok nói.

đúng vậy, đó là lý do ta chọn cậu, giọng nói nói. cậu là một huyền thoại.

"vậy thì," sanghyeok nói. "nếu công chúng là điều ông cần, tại sao ông chỉ chọn những người chơi lớn tuổi khi ông có thể chọn những người chơi trẻ hơn, 'thịnh hành' hơn?"

ta khó có thể tạo kết nối với những người chơi ra mắt sau năm 2014, giọng nói nói.

"tại sao?" sanghyeok thăm dò, nhưng ngay lúc đó miss fortune bước vào mang theo một bát lớn trông như súp đang bốc khói.

"cho cậu," cô nói, đặt bát xuống ghế của illaoi và đẩy nó gần sanghyeok hơn. cô vẫn đứng, chọn khoanh tay và tựa vào khung cửa.

sanghyeok nhìn cô ngạc nhiên. "cảm ơn," anh nói.

"không có gì," miss fortune nói. "tôi không có ý định để cậu ở lại lâu hơn, nhưng cậu sẽ không thể đi đâu nếu cậu đói lả mà chết."

cô ra hiệu cho sanghyeok ăn, anh gật đầu lúng túng và bắt đầu ăn, mong cô ngừng nhìn chằm chằm.

miss fortune cau mày khi cô nhìn anh. "illaoi đã cảnh báo cậu, nhưng tôi cũng muốn cảnh báo cậu rằng shadow isles không dành cho tất cả mọi người," cô nói. "tôi từng nghĩ mình đủ mạnh. và tôi đã sai."

bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề. sanghyeok suy nghĩ kỹ - miss fortune muốn nói gì? anh mơ hồ nhớ lại đồng đội cũ nói chuyện về một... skin miss fortune dính đại suy vong?

đúng rồi - miss fortune là một trong những vị tướng đã dính phải đại suy vong của viego!

"tôi tưởng viego đã bị đánh bại," sanghyeok nói. "không có nghĩa là không còn nguy cơ bị hắn huỷ hoại nữa sao?"

miss fortune nhướn mày. "có phải ai cũng biết rằng tôi đã dính phải đại suy vong, ngay cả ở những vùng không phải bilgewater?"

thực ra, đó là kiến thức phổ biến trong số các fan hâm mộ lol ở thế giới của sanghyeok, nhưng có lẽ không phải ở runeterra. sanghyeok nhét một thìa súp đầy vào miệng để không phải trả lời.

miss fortune thở dài. "hắc ám không chỉ là những trò múa rối của viego. đó là một nơi nguy hiểm, và cậu thậm chí còn không có vũ khí của sentinel. ma thuật thông thường sẽ không dễ dàng giết được các linh hồn của shadow isles. cậu có đủ khả năng để chiến đấu với xác sống không?"

sanghyeok tránh trả lời bằng cách nhét thêm một thìa súp lớn vào miệng. anh chỉ có hai lựa chọn: nói dối hoặc nói sự thật đáng buồn - rằng anh có lẽ không đủ khả năng để chiến đấu với xác sống, và điều đó sẽ không tốt cho những người đang theo dõi anh lúc này.

may mắn thay, miss fortune tiếp tục nói. "tôi thường cố gắng không can thiệp vào việc của người khác," cô nói. "nhưng không ai muốn đối mặt với một đại suy vong khác. nếu cậu giải phóng thứ gì đó lên runeterra, dù là vô tình hay không, tôi sẽ săn lùng và tự tay giết cậu."

đôi mắt cô lạnh lùng khi nói thế và sanghyeok cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. anh nuốt mạnh và gật đầu. vì miss fortune đã từng là một trong những vị tướng liên minh bị đánh bại trong đại suy vong, nên cô cẩn trọng là điều dễ hiểu. anh cố gắng ghi nhớ điều đó để tự trấn an mình vì cách mà miss fortune đang nhìn chằm chằm vào anh không thực sự khích lệ.

anh ăn hết phần súp còn lại nhanh nhất có thể và đứng dậy, cảm thấy khỏe hơn nhiều. "cảm ơn cô vì tất cả sự giúp đỡ," anh nói, suýt nữa cúi đầu theo kiểu hàn quốc trước khi tự kiềm chế lại.

miss fortune nhìn anh thêm một giây nữa rồi thả tay ra, tư thế của cô thư giãn hơn. "không có gì," cô nói. "vậy thì đây là nơi chúng ta chia tay. chúc may mắn."

"chờ đã," sanghyeok nói khi miss fortune quay đi. "tôi sẽ không cần tất cả số vàng này. cô có thể lấy số còn lại nếu muốn, nhưng nếu không quá phiền, cô có thể đưa số vàng còn lại cho kelpie không?"

miss fortune nhìn sanghyeok, đôi mắt xanh sắc sảo và đầy tính toán, và sanghyeok tự hỏi liệu anh có nói gì đó bất cẩn hay không. nhưng cô đột nhiên nở một nụ cười chân thật. "chắc chắn rồi," cô nói.

sanghyeok cười gượng đáp lại, nhẹ nhõm. "cảm ơn vì mọi thứ," anh nói.

"thật là mới mẻ khi gặp một người tốt ở bilgewater," miss fortune trêu chọc. "chúc hành trình an toàn, faker."

trong vài giờ, sanghyeok đã mua thực phẩm thành công, đóng gói chúng vào một chiếc túi nhỏ, thuê một thủy thủ đoàn và bây giờ đang đứng trên boong của một con tàu nhỏ, ngắm nhìn đại dương chạy dài trong những làn sóng xanh, lục và xám.

anh không nghĩ rằng mình có thể ra khơi nhanh như vậy. thật thú vị khi thấy con người có thể làm việc hiệu quả như thế nào khi họ có điều gì đó để mất, và sanghyeok có mọi thứ để mất.

bao nhiêu thời gian đã trôi qua kể từ khi anh đến đây? thật khó để theo dõi. anh đã bận rộn chuẩn bị đến nỗi không thực sự có thời gian để suy nghĩ, nhưng bây giờ khi đứng một mình, tâm trí anh lang thang đến cuộc trò chuyện với giọng nói trước đó.

ta khó có thể tạo kết nối với những người chơi ra mắt sau năm 2014, giọng nói đã nói.

nhưng tại sao? sanghyeok nghĩ, cố gắng nhớ lại những gợi ý khác mà giọng nói đã tiết lộ về danh tính của nó. giọng nói đã nói gì lần đầu tiên sanghyeok bị đưa ra khỏi trái đất?

ta biết về mọi người chơi lol từng chạm vào trò chơi, và cậu là người giỏi nhất, phải không?

giọng nói rõ ràng có liên quan đến liên minh huyền thoại. điều đó có nghĩa là nó đã tồn tại trước khi lol được tạo ra? hay bằng cách nào đó nó đã được sinh ra cùng với trò chơi? nó có phải là con người với một độ tuổi chính xác? giọng nói không được tính là con người, phải không?

và ma thuật của sanghyeok - anh đã sử dụng ma thuật của riêng mình chống lại krakenwyrm khi anh giúp các pháp sư đẩy lùi một đợt sóng lớn. dường như anh đang phát triển khả năng của mình ngoài tầm kiểm soát của giọng nói. liệu anh có thể sử dụng điều đó bằng cách nào đó?

sanghyeok nhìn xung quanh để chắc chắn rằng thủy thủ đoàn không ở gần đó rồi do dự đưa tay qua lan can của con tàu, cố gắng tái tạo khoảnh khắc anh đã giúp đẩy lùi đợt sóng.

anh không chắc mình đã mong đợi điều gì - rằng các làn sóng sẽ rút lại một chút hay không? nhưng trong khi nước không có vẻ gì khác, tay của sanghyeok phát sáng với ánh sáng đỏ nhạt và anh thở hổn hển, theo bản năng kéo tay về phía ngực.

một nhịp trôi qua và con tàu không phát nổ, vì vậy sanghyeok coi đó là dấu hiệu để tiếp tục. anh cẩn thận duỗi tay ra lần nữa và ngắm nhìn ánh sáng đỏ lấp lánh trong sự kinh ngạc. đây là ma thuật thực sự, loại ma thuật mà lẽ ra thuộc về những nhân vật như harry potter; vậy mà, ở đây, lee sanghyeok, tạo ra ma thuật mà anh chỉ thấy trong phim và sách.

anh vung tay một cách lơ đãng vào không khí. không có gì xảy ra và một nụ cười nhỏ ngượng ngùng hiện lên trên môi anh. có lẽ anh trông khá ngớ ngẩn, nhưng anh không thể không cười rộng hơn một chút. ma thuật, ma thuật thực sự mà anh có thể tạo ra...

"yoo-hoo!" một giọng nam hét lên.

cả cơ thể sanghyeok giật mình báo động, anh rùng mình quay lại trong tư thế phòng thủ, đưa tay ra đe dọa khi triệu hồi cây giáo của azir, có ý định xua đuổi kẻ thù-

ngoại trừ việc cây gậy của azir không xuất hiện, thay vào đó, một tia sáng đỏ rực đâm vào ngực người nói, khiến ông ta bay ra xa. ông ta bay ngược ra với một tiếng thét nghẹn ngào và va vào lan can ở phía bên kia của con tàu với một tiếng đụng lớn, chân tay ông ta vung vẫy.

sanghyeok đứng bất động, tay vẫn duỗi ra. nếu anh không nhầm, người đó là thuyền trưởng mà anh đã thuê, một người đàn ông mảnh khảnh nhưng có cơ bắp khỏe mạnh với bộ râu ấn tượng và chỉ được gọi đơn giản là "suds".

có phải sanghyeok đã suýt ném thuyền trưởng xuống biển không?

"ôi," sanghyeok kêu lên, mắt mở to và tim đập mạnh.

"đau quá!" suds hét lên. "chuyện gì xảy ra vậy?"

"tôi," sanghyeok nói yếu ớt, "tôi... tôi rất xin lỗi." anh kiểm tra để đảm bảo rằng tay mình không còn phát sáng nữa rồi đến giúp suds đứng dậy.

suds để sanghyeok kéo ông đứng dậy, rên rỉ và xoa mông một cách nhẹ nhàng.

"cái đó là gì vậy? tôi chỉ muốn xem một chút ma thuật. nếu tôi rơi xuống biển thì sao? cậu biết bơi không?" suds phàn nàn. "tôi được trả tiền để điều khiển con tàu, không phải để có một cuộc gặp gỡ sớm với bố tôi. ông ấy cũng bị ném xuống biển!"

sanghyeok nhăn mặt. "tôi xin lỗi. đó không phải là cố ý."

"đau chết mất," suds càu nhàu. sanghyeok chuẩn bị tinh thần cho những lời phàn nàn thêm, nhưng anh ngạc nhiên khi suds vỗ mạnh vào lưng sanghyeok với một tiếng khịt mũi lớn và đi ra làm bất cứ việc gì mà thuyền trưởng thường làm.

một ngày đầu tiên tuyệt vời trên con tàu này, giọng nói thì thầm. có lẽ nên kiềm chế việc sử dụng ma thuật mà cậu không thể kiểm soát.

"tôi phải luyện tập ma thuật để có thể sử dụng nó," sanghyeok lẩm bẩm. anh cố gắng không để lộ sự bối rối của mình. anh đã phản ứng quá dữ dội với suds, và trong giấc mơ, anh cũng suýt đâm wooje. liệu anh có như thế này khi trở về hàn quốc không? liệu anh có tự động tìm kiếm vũ khí khi ai đó hét lên không? ngay lập tức chuyển sang tư thế phòng thủ? điều đó sẽ ảnh hưởng như thế nào đến lối chơi của anh? nếu một fan bắt gặp anh bất ngờ thì sao? nhưng chắc chắn anh sẽ không giữ được ma thuật khi rời khỏi runeterra, đúng không?

không vui gì khi cậu chỉ đứng đó và suy nghĩ, giọng nói phàn nàn. ít nhất hãy nói ra những suy nghĩ của mình.

"ông đang phơi bày ác mộng và nỗi sợ hãi của tôi cho mọi người xem. tôi không thấy lý do gì phải từ bỏ thêm bất kỳ sự riêng tư nào nữa," sanghyeok trả lời. anh có thể cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đang cạn dần. suy nghĩ về thời gian bị lãng phí và sự thiếu vắng của đồng đội trong giấc mơ khiến anh căng thẳng và bồn chồn.

ta không hiểu tại sao cậu lại bực bội. mọi hành động của cậu đều được theo dõi ở hàn quốc, vậy có gì khác biệt ở đây? trong số tất cả mọi người, cậu nên quen thuộc với công chúng và khả năng thu hút đám đông.

sanghyeok thở dài. "tôi sẽ ở trên con tàu này một thời gian, vì vậy ông sẽ mất khán giả và do đó mất đi một phần sức mạnh. tôi khuyên ông nên ngừng nói và tập trung vào việc bảo tồn năng lượng của mình."

nghệ thuật của thời hiện đại, giọng nói lải nhải, rõ ràng phớt lờ những lời phàn nàn của sanghyeok. dễ dàng hơn nhiều để tiếp cận khán giả so với năm 2009.

"năm 2009?" sanghyeok nói.

đó là khi ta bắt đầu tồn tại, giọng nói nói. khi sanghyeok không nói gì, nó cười một cách tự mãn. ta nghĩ cậu muốn câu trả lời. đây là một gợi ý.

"liên minh huyền thoại được ra mắt vào năm 2009," sanghyeok nói khẽ, mắt mở to. "tôi đã đúng - giọng nói ra đời cùng với trò chơi. vậy thì... điều đó có nghĩa là gì?"

giọng nói không trả lời.


những ngày trôi qua. giọng nói đã ngừng nói, có lẽ để bảo tồn năng lượng như sanghyeok đã gợi ý. ngoài giọng nói, sanghyeok không nói chuyện với thủy thủ đoàn, vì vậy anh chỉ còn lại với những suy nghĩ của mình.

thông thường, sanghyeok không phiền lòng khi ở một mình. đôi khi anh thậm chí còn thích điều đó, cuộn mình với một cuốn sách hay và một tách đồ uống ấm áp. nhưng ở đây, tất cả những gì anh có để bầu bạn là tiếng nước vỗ vào mạn thuyền. và gần đây, anh thấy rằng suy nghĩ của mình đang trở nên quá ồn ào.

khi anh tỉnh táo, anh đang lập kế hoạch và cố gắng phát triển sức mạnh của mình. khi anh ngủ, điều hiếm khi xảy ra, anh ngủ không yên. anh liên tục gặp ác mộng. thức dậy từ những cơn ác mộng đó chỉ làm tâm trạng anh tồi tệ hơn vì anh nhận ra rằng mọi người ở hàn quốc có thể thấy chúng. và bị mắc kẹt trên con tàu này không giúp ích gì cả. anh phải ngồi chờ mà không thực sự làm gì.

anh tự hỏi, không phải lần đầu tiên, làm thế nào mà các đồng đội của anh có thể chờ đợi trong thế giới giấc mơ lâu đến vậy. có lẽ vì họ không còn sự lựa chọn nào khác.

mình mệt rồi, anh nhận ra một ngày khi anh nhìn thấy ánh sáng đỏ xoắn quanh các ngón tay của mình. anh đang ngồi trên boong tàu, lưng dựa vào lan can. anh búng ngón tay và ánh sáng đỏ biến thành quả cầu của ahri, sau đó là cây gậy của azir, rồi của leblanc. bây giờ việc triệu hồi các khả năng khác nhau mà không cần có được các đặc tính của chúng như là bản năng thứ hai.

"không còn đuôi cáo nữa," anh nói lớn. anh tự hỏi mình trông như thế nào trước khán giả ngay bây giờ. faker, tuyển thủ chuyên nghiệp, với quầng thâm dưới mắt, dựa vào lan can của một con tàu và lảm nhảm về đuôi cáo. ngay cả bây giờ, anh cũng nghĩ về những gì khán giả có thể nghĩ.

mình quá mệt mỏi, anh nghĩ một cách cay đắng, và cây gậy của leblanc biến mất. anh có thể nhận ra rằng con tàu đang tiến gần đến shadow isles dựa trên màu nước tối tăm và ảm đạm. lượng gió mà con tàu nhận được đã giảm đáng kể, vì vậy thủy thủ đoàn đã phải chèo.

điều gì sẽ xảy ra khi sanghyeok đến shadow isles? các đồng đội của anh có ở đó như giọng nói đã hứa không?

chúa ơi, anh mệt mỏi quá. mệt mỏi nói chung, nhưng cũng mệt mỏi vì ở trên tàu, vì bị thương, vì nhìn thấy xác chết trong giấc mơ của mình, vì biết rằng mọi việc anh làm bây giờ đều bị người lạ mổ xẻ, vì phải chạy đua cho mạng sống của mình.

"này, faker," một giọng nói vang lên. sanghyeok cố gắng không giật mình lần nữa và quay lại một cách cảnh giác. đó lại là suds, và chân mày ông đang nhíu lại với vẻ... lo lắng?

phải mất một lúc, rồi sanghyeok cảm thấy có gì đó nóng và ướt trên má mình.

nước mắt?

chúng ở đó bao lâu rồi? anh vội vàng lau chúng đi, chửi thầm chính mình. anh có thể thấy những video, những đoạn clip về đôi mắt đầy nước của mình lan truyền trên internet, đăng trong các video tổng hợp về việc anh khóc.

"cậu ổn chứ, anh bạn?" suds nói.

"vâng, cảm ơn," sanghyeok nói cứng nhắc. "tôi bị nước biển bắn vào mắt."

suds cau mày, và rồi sanghyeok ngạc nhiên khi thấy suds ngồi xuống bên cạnh anh. suds mở miệng rồi lại ngậm lại vài lần như đang tìm kiếm điều gì đó để nói. "tôi có một cô con gái tên là sandy," ông nói sau một lúc im lặng. "vừa tròn tám tuổi. dễ thương như một cái cúc áo. trông giống mẹ nó, nhưng có cái mũi và cằm của tôi." ông mỉm cười, đôi mắt nhăn lại với sự yêu thương. "nó sẽ ôm tôi và cho tôi xem kiểu tóc mới nhất mà nó đã làm cho búp bê của mình. con bé rất thông minh."

sanghyeok liếc nhìn ông, không chắc tại sao suds lại kể cho anh nghe điều này. ông ấy đang cố gắng cổ vũ sanghyeok bằng những câu chuyện về con gái mình sao?

"tôi..." suds nói, nụ cười mờ dần. "tôi đã bán con bé."

sanghyeok gần như nghẹn ngào trong cơn sốc.

"đánh bạc hết cả đời mình, nên vợ tôi bỏ đi," suds tiếp tục, đôi mắt ông mờ đi với những ký ức. "không còn gì để trả nợ, nên trong một khoảnh khắc say rượu, tôi đã bán sandy. và bây giờ tôi không còn nợ nần nữa, nhưng tôi quá nghèo để chuộc lại con bé." ông bật cười, âm thanh sắc bén như kính vỡ. "đã gần một năm rồi."

sanghyeok im lặng. anh không biết nói gì, và anh cũng có thể nói rằng suds chưa nói hết.

"có lẽ bây giờ con bé ghét tôi, nhưng tôi sẽ chuộc lại con bé," suds nói. "đó là lý do tại sao tôi đưa cậu đến shadow isles. không người tỉnh táo nào lại làm điều đó, đặc biệt là sau đại suy vong, nhưng số tiền tôi sẽ nhận được từ cậu là đủ để mua lại tự do cho sandy. tôi cần công việc này."

ông quay sang nhìn sanghyeok, khuôn mặt kiên quyết. "tôi không biết tại sao cậu lại đến shadow isles, nhưng tôi biết rằng cậu cũng tuyệt vọng như tôi - như những người còn lại trong đoàn thủy thủ, vì những lý do của họ. cậu có thể nghĩ rằng mình kín đáo khi thức dậy giữa đêm, nhưng những bức tường của con tàu ngu ngốc này thực sự rất mỏng."

mặt sanghyeok đỏ bừng vì xấu hổ. "tôi xin lỗi," anh nói.

"không sao đâu, anh bạn. tôi cũng từng gặp ác mộng," suds nói. "vậy nên ý tôi là, trông cậu giống như một con zombie. cậu cần nghỉ ngơi, anh bạn."

"tôi không có thời gian để nghỉ ngơi," sanghyeok lẩm bẩm.

"chúng ta đang ở trên một con tàu, đồ ngốc," suds quát. "đi ngủ và ngừng luyện tập phép thuật của cậu đi. cậu suýt ném tôi xuống biển lần đó. tôi nghĩ nó đủ mạnh rồi."

"những cơn ác mộng làm tôi tỉnh giấc," sanghyeok thở dài. "tôi đánh giá cao sự quan tâm của anh, nhưng-"

"tôi có loại muối đặc biệt này," suds ngắt lời. "tôi đã sử dụng chúng cho đến khi tự nhiên thoát khỏi những cơn ác mộng. đây -" và ông lục lọi trong túi rồi rút ra một lọ nhỏ chứa đầy muối màu hồng nhạt và xanh nhạt. "nó được làm với một loại dung dịch ngủ kỳ lạ hay gì đó. ngửi một lần và nó sẽ làm cậu chìm vào giấc ngủ ngay lập tức."

ông đưa nó cho sanghyeok, người cầm lấy nó một cách không chắc chắn.

"tại sao anh giúp tôi?" anh nói thận trọng.

"tại sao không?" suds cằn nhằn. "tôi cần trở thành một người tốt hơn vì sandy."

sanghyeok im lặng, nhìn chằm chằm vào lọ muối trong tay.

tại sao không?

đúng vậy - những người ở runeterra đã giúp anh một cách thoải mái trước đây. renata đã lợi dụng anh, nhưng priya đã đưa cho anh chiếc bùa hộ mệnh vì cô ấy cảm thông với anh. miss fortune lúc đầu đã nhờ anh giúp đỡ giết krakenwyrm, nhưng cô ấy, illaoi, kelpie, và thậm chí twisted fate và graves đã đảm bảo sự sống còn của anh sau đó. lux đã giúp anh trốn thoát khỏi nhà tù demacia, vi đã để anh đi, janna đã chữa lành vết thương trên lưng anh, và sự giúp đỡ của lillia đã cho phép sanghyeok gặp lại đồng đội trong giấc mơ của mình... và có hale, hona, daen, và arli, những người đã đề nghị đưa anh đến noxus.

runeterra nguy hiểm và đầy rẫy những mối đe dọa, nhưng cũng có những người tốt sống ở đây. không chỉ là các vị tướng trong liên minh huyền thoại, mà còn là những người thực sự với tên riêng và cuộc sống của họ. và bây giờ, anh lại được giúp đỡ. anh và suds hầu như không nói chuyện với nhau trong suốt thời gian họ ở trên con tàu này, nhưng suds vẫn đang giúp anh.

"cảm ơn," sanghyeok nói khàn khàn, hy vọng lời anh nói nghe có vẻ biết ơn như anh cảm thấy. thật kinh khủng, anh lại cảm thấy những giọt nước mắt trào lên trong mắt và nhanh chóng chớp đi. anh thực sự phải mệt mỏi - một hành động tử tế duy nhất đang biến anh thành một vũng nước mắt cảm xúc.

"chúng ta gần đến đảo rồi," suds nói khi ông đứng lên. anh ta do dự, rồi vươn xuống và vỗ nhẹ lên đầu sanghyeok. "nghỉ ngơi đi, anh bạn."

sanghyeok cứng đờ người, nhưng suds đã bước đi.

lần cuối cùng ai đó vỗ đầu anh là khi nào? ngoài một số huấn luyện viên, anh hiện là người lớn tuổi nhất trong t1. thường thì anh là người vỗ đầu người khác.

mình nhớ bố, sanghyeok nhận ra, suy nghĩ gần như trẻ con. anh thở một hơi dài và cũng đứng dậy, nắm chặt cái lọ. không có lý do gì để mãi nghĩ về những thứ mình không thể có ngay bây giờ. anh sẽ về nhà sớm nhất có thể, rồi anh sẽ đưa bố đi ăn trưa.

"mình nên ngủ và nghỉ ngơi để có đủ năng lượng cho cuộc hành trình ở shadow isles," anh tự nhủ. anh nấn ná, ngần ngại không cho phép mình nghỉ ngơi. có lẽ anh nên luyện tập combo của ahri thêm một lần nữa...

anh lắc đầu mạnh mẽ, xua tan suy nghĩ đó, rồi đi xuống dưới boong tàu hy vọng sẽ có một giấc ngủ không mộng mị.


khi anh chớp mắt tỉnh dậy, anh nghe thấy tiếng hét của thuyền phó, "chúng ta tới rồi!"

sanghyeok ngáp dài, từ từ xử lý những gì điều đó có nghĩa là, và sau đó cơn sốc xuyên qua toàn bộ cơ thể anh và anh gần như nhảy ra khỏi giường. anh rửa mặt trong vài giây và gần như bay lên boong tàu, nhìn xung quanh với đôi mắt mở to.

biển hoàn toàn tĩnh lặng ngoài những con sóng nhỏ nhạt dập vào hai bên tàu. không có gió, thậm chí không có một làn gió nhẹ nào, nhưng không khí lạnh ngắt. con tàu được neo vào một bến tàu kéo dài từ đảo.

và đó là nó - shadow isles, bờ biển của nó xám xịt và chết chóc. những tảng đá lớn, đứng cùng nhau như những tòa nhà, đổ bóng lên mặt đất. toàn bộ hòn đảo dường như được bao phủ bởi một làn sương mờ màu xanh lá cây. những hoa văn kỳ lạ chạy xuyên qua đất, được khắc sâu vào lòng đất nhưng đã bị xói mòn và rõ ràng đã bị bỏ hoang.

"những phù hiệu bảo vệ," suds lẩm bẩm. "người buhru từng đến đây và chăm sóc những phù hiệu này để cung cấp một số bảo vệ khỏi harrowing. nhưng có ai đó đã chết - tôi nghe nói rằng anh ta nghĩ rằng mình đã thấy cha mình - và họ đã ngừng lại."

"hắc diệt đế vương không còn ở đây để kiểm soát làn sương đen nữa," thuyền phó thêm vào. "nhưng nó vẫn nguy hiểm."

sanghyeok gật đầu, hít một hơi thở run rẩy. đây là nó. khoảnh khắc anh bước ra khỏi con tàu này và lên đất liền, anh sẽ dựa vào một chiếc bùa buhru để ngăn chặn sinh lực của mình bị rút cạn. anh sẽ phải tìm đồng đội của mình và sau đó cuối cùng, anh sẽ về nhà - giả sử rằng anh không chết.

mình có quên gì không? anh tự hỏi. có điều gì đó đang làm anh lo lắng, nhưng anh lắc đầu để xua tan ý nghĩ đó. càng chần chừ, anh càng mất nhiều thời gian để thành công.

trước khi sợ hãi làm anh tê liệt, anh buộc mình bước ra khỏi thuyền và lên bến tàu. anh bước một bước, rồi bước thêm một bước nữa, và rồi anh đứng trên đảo. chiếc bùa trên ngực anh đột nhiên ấm lên, như một lời cảnh báo, và anh nhận ra rằng có ánh sáng vàng nhạt đang trôi trên da anh.

ma thuật buhru, anh nghĩ. anh quay lại nhìn lên đội thuyền thuê của mình, định cảm ơn họ.

rồi sự báo động, lạnh lùng và sắc bén, lao qua não sanghyeok khi mắt anh nhìn thấy một đám sương mù đen quen thuộc. nó nổi lên từ mặt nước bóng loáng, cuộn thành những bàn tay nắm lấy bên tàu.

làn sương đen.

"suds!" sanghyeok hét lên, giọng anh đầy sợ hãi. "các anh cần đi ngay!"

suds nhìn anh, bối rối. "không phải anh sẽ đi cùng chúng tôi sao?" ông đáp lại. "tôi tưởng chúng tôi phải đợi anh ở đây."

"đúng, nhưng-" sanghyeok cắt ngang khi sự tuyệt vọng làm anh hoảng loạn. anh sẽ không để ai khác chết trước mặt mình nữa. anh không thể.

anh đưa cánh tay ra và một vòng cung ánh sáng đỏ bùng lên từ đó, đẩy con tàu lùi lại một cách dữ dội. thủy thủ đoàn hét lên, chao đảo qua lại để lấy lại thăng bằng.

"cậu đang làm gì vậy?" suds gầm lên.

"sương mù đen đang tấn công anh! anh cần rời khỏi đây ngay!" sanghyeok hét lên. anh nhìn thấy suds nhìn anh đầy bối rối, sau đó là vẻ kinh hoàng hiện lên trên khuôn mặt của thuyền trưởng.

con tàu kêu cót két khi neo được kéo lên và con tàu từ từ được chèo ra khỏi bến cảng. những bàn tay mờ ảo được nối bởi những chiếc hàm há hốc và suds chửi thề lớn tiếng, rút ​​một khẩu súng từ thắt lưng ra. ông bắn về trước với một tiếng nổ lớn. một vài hồn ma co lại nhưng nhanh chóng tụ vào nhau như lúc ban đầu.

sanghyeok nheo mắt và bắn một luồng ánh sáng đỏ rực rỡ khác vụt qua sương mù đen, làm cho các linh hồn phân tán ra khỏi con tàu. các linh hồn vẫn quay trở lại, nhưng phép thuật của sanghyeok dường như hiệu quả hơn là đạn.

"faker! còn cậu thì sao?" suds hét lên. "đến đây! nhanh lên!"

sanghyeok dừng lại chỉ một giây. anh có thể rời đi và quay lại với sự chuẩn bị tốt hơn - nhưng đồng đội của anh. anh không thể để họ ở đây.

"tôi sẽ không đi đâu!" sanghyeok hét đáp lại khi nhiều ánh sáng đỏ tràn ra từ đầu ngón tay và đẩy sương mù đen ra khỏi con tàu. "suds, vàng ở trong phòng tôi dưới boong, dưới giường!"

"cậu đang nói cái quái gì thế? đi cùng chúng tôi!" suds hét lên, nhưng giọng của ông ngày càng nhỏ khi con tàu trôi xa hơn. "đồ ngốc, cậu sẽ chết!"

"chuộc con gái của anh về!" sanghyeok hét lên, và với một cú vung tay cuối cùng, con tàu đã thoát khỏi sương mù đen và biến mất vào trong sương mù. sự nhẹ nhõm tràn qua mạch máu của anh trong vài giây ngắn ngủi, đắc thắng.

sau đó những hồn ma của sương mù đen, khi đã mất con mồi, quay về phía sanghyeok.

sanghyeok cắn môi kìm nén một tiếng chửi thề. anh chưa bao giờ chửi thề trên truyền hình, và anh không muốn làm hoen ố hình ảnh trong sạch của mình lúc này. anh nhìn xung quanh để tìm phương hướng. có một ngôi đền đổ nát không xa phía sau anh. liệu anh có thể trốn trong đó không? có lẽ không phải là ý tưởng tốt để chạy thẳng vào quần đảo, nhưng anh có lựa chọn nào khác không?

tiếng rên rỉ của những linh hồn lao về phía sanghyeok cho anh biết rằng không, anh không có lựa chọn nào khác, và vì vậy anh quay gót và, một lần nữa, chạy trốn để giữ lấy mạng sống của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro