chương 2: trừ tà có mất nhân tính không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


wooje múc từng muỗng canh và cơm vào miệng nhưng gần như không cảm nhận được vị gì. tất cả những gì cậu nghĩ đến là faker, con quỷ, có lẽ vẫn đang ở trong phòng của hyunjoon và minseok. hắn không cần ăn sao? quỷ có cần ăn không?

cậu liếc nhìn chiếc bánh mì của mình và tự hỏi liệu có nên đưa cho faker không. rồi cậu nhìn thấy bạn mình, dudu, đang tiến về phía cậu giữa dòng học sinh đang xếp hàng chờ ăn trưa.

"dudu!" cậu gọi to, vui mừng vì có được sự phân tâm.

dudu tiến đến, cười tươi rói. tên thật của cậu là dongju, nhưng không ai gọi cậu như thế. wooje cũng không hoàn toàn chắc tại sao.

"này wooje," dudu nói, vòng tay qua vai cậu khi ngồi xuống ghế bên cạnh. "có học sinh mới đấy."

wooje dừng ăn giữa chừng. "thì sao?" cậu nói. "chỉ là học sinh mới thôi mà. chuyện này xảy ra thường xuyên. có lẽ họ chuyển trường."

dudu lắc đầu. "là học sinh lớp 12 đấy," cậu nói. "đó là chuyện lạ."

wooje nhíu mày. điều đó đúng - học sinh chuyển trường hiếm khi là học sinh lớp 12 vì họ thường đã chuẩn bị cho đại học.

"Khoan đã, anh ấy kìa!" dudu thì thầm và chỉ về phía cửa nhà ăn.

"này, chỉ tay là bất lịch sự đấy," wooje trêu chọc, nhai nhanh vài miếng kim chi. cậu quay lại nhìn và suýt nghẹn thức ăn.

faker đứng ở cửa nhà ăn, mặc đồng phục trường. nhiều người dừng lại để nhìn hắn và thì thầm. rõ ràng, tin tức lan khá nhanh.

faker nhìn quanh các học sinh như đang tìm kiếm ai đó. rồi, khiến wooje kinh ngạc, ánh mắt của faker gặp ánh mắt của wooje và hắn tươi cười. "wooje!" hắn gọi to như chào đón một người bạn cũ. wooje rụt rè.

"cậu biết học sinh lớp 12 đó à?" dudu hỏi.

"không - ý tớ là, có. gần như vậy," wooje nói, thở dài một cách nặng nề. cậu không ngờ faker sẽ nhập học ở đây. faker bước đến chỗ họ một cách tự tin.

"xin chào," con quỷ giả dạng nói một cách lịch sự. wooje chỉ có thể vẫy tay chào một cách lo lắng.

"chào," dudu nói nhiệt tình. "mình là dongju, nhưng mọi người gọi mình là dudu."

faker chớp mắt. "tại sao?" hắn hỏi.

nụ cười của dudu hơi lạc đi. "hả?"

"doo-doo. một từ tiếng anh chỉ chất thải," faker nói. khi nhận được cái nhìn trống rỗng, hắn nhíu mày. "từ kém trang trọng hơn là gì nhỉ..." hắn nghiêng đầu và rồi bừng tỉnh. "à! một từ tiếng anh chỉ phân."

dudu nhìn chằm chằm vào hắn, đôi lông mày gần như biến mất vào tóc. wooje phải cố nén cười.

"dù sao thì," faker nói, vẫn cười, "rất vui được gặp cậu, doo-doo."

"rất vui được gặp cậu...?" dudu nói ngập ngừng. wooje bật ra một tiếng cười nhỏ rồi nhanh chóng kiềm chế khi faker nhìn cậu với vẻ mặt bối rối.

"thế thì tôi đi đây," faker nói. hắn đứng dậy và cúi đầu chào dudu và wooje. "chúc một ngày tốt lành." rồi hắn quay lưng và rời đi, để lại dudu bàng hoàng và wooje thích thú.

"cậu có biết 'dudu' có nghĩa là gì không?" wooje nói, không thể ngăn được nụ cười tràn ngập trên khuôn mặt.

"không," dudu nói chán nản. "và có ai đời nào lại nói kiểu đó không? 'chúc một ngày tốt lành'? hắn ta đến từ thời joseon hay sao?"

cậu ta không biết rằng điều đó gần như đúng, wooje nghĩ. từ khóe mắt, cậu thấy faker hơi nghiêng đầu về phía họ dù đã ở phía bên kia nhà ăn.

anh ta có lẽ có thính giác tốt hơn người bình thường, wooje nhận ra. cậu kết thúc thìa cơm cuối cùng một cách trầm ngâm. "đừng lo về chuyện đó," cậu nói với dudu. "anh ấy có lẽ được học tại nhà hay gì đó."

dudu lẩm bẩm điều gì đó không rõ, đại loại như tớ còn chưa biết tên anh ta, nhưng wooje phớt lờ khi đứng dậy cầm khay ăn trưa. "tớ đi đây," cậu tuyên bố.

"cái từ tiếng anh chỉ phân..." dudu nói một cách thảm thương. wooje cười và bước đi.

cậu nhanh chóng hối hận với quyết định này khi kangdae và nhóm của hắn chặn đường ngay khi cậu bước ra khỏi nhà ăn. wow, wooje thực sự không thể thoát khỏi rắc rối.

"wooje~" kangdae ngân nga. gã khoác tay qua vai wooje.

wooje cắn môi kiềm lại tiếng thở dài và tự hỏi liệu việc bị nhóm của kangdae đánh đập có đáng để cậu có thể đấm vào hàm răng trắng hoàn hảo của kangdae hay không.

chắc không phải là một lựa chọn tốt, nhưng trời ơi, sao mà nó hấp dẫn quá.

"tao có thể mượn ghi chép lịch sử của mày không?" kangdae nói, giọng ngọt ngào đến phát buồn nôn. "tao đã tập nhảy quá nhiều hôm qua nên mệt quá không thể ghi chép được."

"nhưng cậu đâu còn là thực tập sinh nữa," wooje nói thẳng.

nụ cười nhếch mép của kangdae biến mất. "tao đang cố gắng lịch sự," hắn nói đầy tối tăm. "chúng ta là bạn mà, phải không? giúp bạn một tay và đưa tao ghi chép của mày đi."

wooje do dự. cậu thật sự không muốn nhượng bộ, nhưng bạn bè của kangdae đang vây quanh cậu. lần cuối cùng một trong những nạn nhân của kangdae dám đứng lên chống lại hắn, họ đã phải nhập viện, nhờ sự 'chăm sóc' của nhóm của kangdae. kangdae bị đình chỉ một tháng. khi trở lại, hắn tức giận vì bị đình chỉ và bắt nạt nạn nhân đến mức họ cuối cùng phải chuyển trường.

wooje cân nhắc các lựa chọn của mình, nghiến răng và bắt đầu cởi balo ra. cậu có thể làm gì khác? hoặc là đưa ghi chép lịch sử hoặc bị đánh đập.

kangdae đẩy cậu. wooje loạng choạng và ngã ngửa ra sau.

"mau lên," kangdae ra lệnh. "mày đang cố câu giờ sao? hy vọng hyunjoon sẽ xuất hiện à?" hắn cười khúc khích. "nó bị thương rồi. có lẽ tao nên đánh nó lần tới khi gặp. đã đến lúc nó biết vị trí của mình."

mắt wooje mở to đầy hoảng sợ. không thể nào hyunjoon có thể chống lại nhóm của kangdae với một cái chân gãy. "cậu sẽ đánh một người bị thương à?" cậu nói một cách khó tin. thật là hèn nhát.

"mày dám bật lại với tao?" kangdae nhạo báng.

"này," một giọng nói kiên quyết cất lên. "cậu đang làm gì vậy?"

wooje hít một hơi sâu khi nhìn lên và thấy faker đang cau mày nhìn kangdae.

kangdae trông có vẻ ngạc nhiên. không ai dám đứng lên chống lại kangdae ngoài hyunjoon, minhyung hay minseok, và ngay cả khi đó, chỉ có hyunjoon mới khiến kangdae lùi bước. nhưng gương mặt hắn nhanh chóng trở lại với nụ cười nhạo quen thuộc. "còn mày là ai?"

"lee sanghyeok," faker nói. "tôi chuyển đến trường hôm nay."

"à," kangdae cười nhẹ, "bạn mới à. để tao nói với mày điều này, kẻ mới đến—" gã ta tiến tới gần hơn với faker, người nhìn lại gã ta. "—không ai dám đụng đến tao. dù là bất kể tuổi tác hay khối lớp nào. tránh ra đi."

faker chỉ nhìn chằm chằm vào kangdae, trông... chán nản.

"nghe không, tao đã nói, tránh ra đi!" kangdae hô lên.

faker không hề di chuyển. nhóm của kangdae bắt đầu nói thầm với nhau một cách bồn chồn. wooje im lặng nhìn cảnh tượng diễn ra.

kangdae bắt đầu mất bình tĩnh. wooje cảm nhận được điều đó qua cách mũi của kangdae phồng lên. "mày... đồ chó," kangdae lắp bắp, "mày có muốn bọn tao cho mày nhập viện không?"

faker nghiêng đầu nhẹ về một bên, như đang phân tích cậu bé trước mặt, và cuối cùng lên tiếng. "cậu nghĩ cậu có thể đưa tôi vào viện?" hắn lầm bầm.

lúc hắn nói câu đó, không khí dường như đã lạnh hơn.wooje rùng mình.

kangdae dường như bị bất ngờ. "dĩ nhiên tao có thể," gã nói, vẫy tay sang hướng bạn bè bao quanh.

faker nhếch môi một chút, nụ cười mèo trở nên đáng sợ hơn thường lệ khi hắn nhìn thẳng vào kangdae. "tôi nói về cậu lên một mình," hắn nói, "chứ bọn họ cũng không thể chạm vào tôi dù mạnh mẽ ra sao."

kangdae ngơ ngác, mắt chuyển qua chuyển lại trong khi tìm cách nói gì đó. "mày... mày nghĩ mày là ai thế?" gã nói lắp bắp.

"ừ, sao mày dám nói vậy với kangdae?" một trong những người bạn của kangdae gắt lên.

faker cho hắn một cái nhìn không hài lòng rồi quay sang wooje. Hắn giơ tay. "đi thôi, wooje," hắn nói. "chúng ta đi."

"ừ, được!" wooje nói, nhanh chóng nắm lấy tay faker. cậu để faker giúp mình đứng dậy và kéo mình đi cho đến khi kangdae và nhóm của hắn biến mất khỏi tầm mắt.

"cậu ổn chứ?" faker nói khi buông tay wooje. wooje gật đầu.

"cảm ơn ngài," wooje nói, lẩm bẩm, đứng lúng túng.

"hắn có bắt nạt cậu không? kangdae?" faker hỏi. wooje gật đầu một cách cứng nhắc.

"cậu thực sự không muốn loại bỏ hắn sao?" faker nói. "tôi có thể làm điều đó. chỉ cần cậu nói một lời."

wooje lắc đầu. "không, không sao đâu," cậu nói. "có những kẻ bắt nạt tồi tệ hơn nhiều đấy. những gì kangdae làm với tôi thì thực sự không đáng so sánh với những kẻ khác."

faker nhấn mạnh. "cậu không muốn hi sinh linh hồn của mình," hắn nói. "điều đó rất dễ hiểu." hắn chỉnh sửa chiếc kính tròn của mình rồi bắt đầu đi tiếp. "nhưng cậu nên quyết định nhanh thôi. chậm trễ quá sẽ có hậu quả," hắn nói thoáng qua.

máu của wooje đột nhiên cứng đờ. "hậu quả?" cậu nhíu mày. "hậu quả gì?"

faker quay lại đối diện với wooje, mỉm cười nhưng đôi mắt lại nghiêm nghị. "cậu sẽ biết sớm thôi," hắn nói và biến mất.

biến mất. cụ thể là, biến mất mà không để lại dấu vết. wooje nháy mắt, dụi mắt, rồi lại nháy mắt. tất nhiên, quỷ mà, faker có thể di chuyển tới nơi khác một cách nhanh chóng.

"tại sao cuộc đời mình lại như thế này?" cậu nói với trần nhà.

wooje nhíu mày. "anh," cậu nói từ vị trí ngồi trên sàn, một cuốn sách thư viện được chống lên trên đùi. "tại sao anh lại đồng ý giúp sắp xếp thư viện?"

minseok ngậm ngùi nhận ra khi anh cố gắng để đặt lại một quyển sách lên giá sách cao nhất. "anh cần thêm giờ làm tình nguyện," anh ấy nói.

"hình như anh hơi thấp so với chỗ đó rồi á?" wooje nói mỉa mai.

"nhãi con," minseok nói mà không hề có chút uy hiếp nào. "thế tại sao em không giúp anh thay vì chỉ ngồi đấy? em cao mà."

wooje nở nụ cười. "em đang bận đọc sách." cậu chỉ vào cuốn sách trên đùi.

"đó là cuốn sách mỹ thuật. em chẳng học môn mỹ thuật đâu," minseok phàn nàn. cậu lẩm bẩm khi cố gắng để chạm tới giá sách cao nhất. "ugh, ước gì mình có cái thang."

"đây, để tớ giúp," minhyung nói, bất ngờ xuất hiện như thường lệ mỗi khi minseok cần cái gì đó. anh lấy cuốn sách mà minseok đang vật lộn và dễ dàng đặt lại nó vào giá khi minseok trao cho anh một nụ cười biết ơn.

"thôi thì, chúng ta nên làm gì với faker?" minhyung nói khi anh nhặt lên một vài cuốn sách nằm trên sàn.

"thanh tẩy hắn," hyunjoon nói, đi khập khiễng xuất hiện. "chẳng hạn thuê một người thầy đồng về để trừ tà."

wooje nghẹn nước nước bọt của chính  mình.

"hyunjoon!" minseok nói, sợ hãi. "thật là tàn nhẫn."

hyunjoon giơ tay tự vệ, lảo đảo một cách mạo hiểm và lấy lại cái nạng của mình, mỉm cười mơ hồ. "đừng hiểu lầm. tớ cũng không muốn làm như vậy. nhưng nếu không là thế thì hắn sẽ lấy đi linh hồn của một trong chúng ta. người đó sẽ lang thang trong địa ngục mãi mãi. điều đó còn tàn nhẫn hơn," anh tranh luận. "chúng ta chỉ mới gặp faker và hắn có thể rất nguy hiểm. có lẽ sẽ có một cách không đau đớn để loại bỏ hắn."

wooje nhăn mày. faker dường như không nguy hiểm. cậu nhớ lại cuộc gặp giữa faker và dudu trước đó, và cách faker đã cứu cậu khỏi kangdae. liệu hắn có thể nguy hiểm không?

lời cảnh báo của faker vang vọng trong đầu cậu. "cậu nên quyết định nhanh chóng. chậm trễ quá sẽ có hậu quả."

"ờm, về chuyện đó," wooje nói. "có lẽ hyunjoon nói đúng?"

"wooje!" minseok nói một cách cáu kỉnh. wooje nhăn mày.

"không, ý em là không phải điều đó là đúng," wooje nói. "nhưng faker nói với em rằng sẽ có hậu quả nếu chúng ta không quyết định về việc trao đổi linh hồn sớm."

"hậu quả là gì?" minhyung nói. wooje nhún vai.

"em không biết," cậu nói. "nhưng chắc chắn không phải chuyện gì tốt."

"hắn là một con quỷ," hyunjoon nói. "liệu có phải bản chất của hắn là nói dối không? làm sao chúng ta có thể tin tưởng hắn?"

wooje nhớ lại ánh mắt của faker khi hắn cảnh báo. hắn cười, nhưng đôi mắt hắn lại rất nghiêm túc. "em không nghĩ hắn nói dối."

"vậy nếu chúng ta hiểu hắn hơn?" minhyung nói. "rồi chúng ta có thể đánh giá tính cách hắn tốt hay không và xem liệu chúng ta nên, uhm, thanh trừ hắn hay không."

"nhưng mục đích chính là không nên gắn bó," hyunjoon nói với cảm giác bực tức. "sau đó chúng ta sẽ không cảm thấy tiếc nuối ngay cả khi buộc hắn vào giường và rắc nước thánh lên hắn."

wooje hình dung faker như một trong những con quỷ đáng sợ trong phim kinh dị, kêu la và vặn vẹo khi nước thánh làm cháy da thịt hắn, và cậu rùng mình. "dù sao thì em vẫn sẽ cảm thấy tội lỗi," cậu nói. cậu liếc mắt nhìn hyunjoon và có thể cảm nhận được cảm giác tội lỗi của chàng trai lớn hơn này. hyunjoon thích giả vờ mạnh mẽ, nhưng thực sự là một người nhạy cảm.

"yeah, tớ cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối," minseok đồng ý. "nhưng nếu hắn thực sự xấu xa, thì sẽ là chuyện tốt. chúng ta cần một lời đánh giá khách quan về tính cách hắn."

"tớ đồng ý," minhyung nói.

"anh chỉ nói thế vì ý tưởng là của minseok thôi," wooje nói một cách tinh nghịch. minseok lườm cậu và wooje cười toe toét. là người trẻ nhất trong nhóm, trách nhiệm của cậu là khiến cho những người lớn tuổi bị trêu ghẹo mỗi khi có thể.

hyunjoon đảo mắt, mỉm cười thoáng qua. "được rồi. đó là một kế hoạch tốt, tớ đoán vậy."

"đó là một kế hoạch rất tốt," minseok tự tin nói.

"vậy thì khi nào chúng ta thử nghiệm xem hắn có xấu xa không?" wooje nói. "và ở đâu?"

"trung tâm thương mại vào thứ bảy này," minhyung đề xuất. "chúng ta có thể thử cho hắn ta lấy cắp đồ gì đó."

minseok vỗ tay một cái. "được rồi! vậy là quyết định rồi. hôm nay là thứ năm, nên trong hai ngày tới, chúng ta sẽ đưa faker đi mua sắm!"

"các cậu định đưa tôi đi đâu vậy?" một giọng nói nói vang lên. họ quay đầu về phía giọng nói. faker đứng ở cuối kệ sách, hai tay thoải mái khoanh bên ngực.

"trời ơi - ngài tới từ khi nào?" minseok thở gấp một hơi.

"vừa mới đến," faker nói. "ta nghe nói là các cậu sẽ đưa ta đi mua sắm?"

"dạ, vào thứ bảy," wooje nói, hy vọng sự lo lắng không lộ ra.

hắn cười nhẹ. "nghe có vẻ thú vị. ta muốn đi."

"tuyệt vời," minhyung nói, sắp xếp lại cuốn sách cuối cùng. "ba giờ chiều có phải là lúc phù hợp cho mọi người không? sau đó, chúng ta có thể đi ăn tối sớm."

anh nhận được nhiều sự đồng tình và một lời tán thành từ faker. wooje không chắc tại sao không ai hỏi faker về hậu quả, nhưng cậu không muốn là người phá vỡ sự im lặng.

"vậy nếu chúng ta đã xong ở đây, hãy về ngủ thôi," minhyung nói. "tớ mệt rồi. tạm biệt, các cậu."

cả nhóm từ từ chia tay và tản ra, trở về phòng ngủ của họ. lần này, faker không về theo minseok và hyunjoon - từ khi hắn đã chính thức nhập học vào trường, hắn có một phòng riêng cho mình.

khi wooje mở cửa phòng vào lúc này, cậu nghe thấy tiếng bước chân và... một tiếng gầm gừ? cậu quay lại, nửa mong đợi faker sẽ hiện ra trước mặt cậu, nhưng không ai ở đó.

liệu mình đang nghe thấy điều gì không? wooje tự hỏi, nhìn quanh với sự hoang mang. lông tay cậu dựng ngược lên, như thể cơ thể cảnh báo cậu.

cảm giác như có ai đang theo dõi vậy, cậu nhận ra. cơ thể cậu run lên, nhìn chằm chằm vào góc tối của hành lang. cậu chờ đợi, nhưng không có gì xảy ra.

wooje nhăn mày, nhìn quanh lần cuối và sau đó bước vào phòng, đóng cửa lại, ngăn cách bóng tối bên ngoài hành lang. ngay khi cậu đóng cửa, cơ thể cậu thư giãn, lông tay xuôi lại. giờ đây, không còn cảm giác như có ai đang quan sát cậu nữa, và cậu thở phào, nhẹ nhõm.

nhưng nếu cậu nán lại trong chỉ vài giây sau đó, cậu đã có thể thấy đôi mắt màu vàng quen thuộc chớp nháy về phía cậu trong bóng tối, cả hai bàn tay có móng vuốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro