chương 3: get in loser, we're going shopping (with a demon)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"thử cái này đi," minseok nói một cách tự tin, dúi một chiếc áo vào ngực wooje.

wooje nhìn xuống đống vải một cách sợ sệt. "nhưng anh," anh ấy lại bắt đầu.

minseok phất tay về phía cậu, hết sức lãnh đạm. "đi đi," anh nói, không ngó ngàng wooje từ chiếc áo newjeans mà anh đang xem xét.

wooje nhìn về phía hyunjoon và minhyung để xin giúp đỡ, nhưng hyunjoon đang cầm một chiếc áo len màu xanh lá cây và minhyung đang cho faker xem một chiếc áo khoác bằng denim. wooje cau mày. có phải mọi người đã quên điều quan trọng là thử faker có phải người xấu và xem liệu họ có cần phải thanh trừ hắn không?

cậu bước đến phòng thay đồ của cửa hàng và tròng chiếc áo mà minseok đã chọn lên người. nó trông rất ổn; đó là một chiếc áo thun trắng với thiết kế hình quả quýt dễ thương phía trước. nhưng điều đó không phải là điểm chính...

"giúp tôi với!" một người phụ nữ la lên. "người đàn ông kia cướp túi của tôi!"

chà, cơ hội tới rồi chăng? có lẽ faker sẽ giúp đỡ vụ cướp này.

wooje vội vã bước ra khỏi phòng thay đồ để quan sát cuộc hỗn loạn, chỉ để thấy faker nhảy qua thùng tất mix-and-match và hạ cánh gọn gàng trước mặt tên trộm.

"xin lỗi, quý ngài," faker nói lịch sự và giật lấy chiếc túi. tên trộm nhìn anh ta với vẻ không tin vào mắt, và cũng như wooje.

hắn ta không phải là quỷ vương tới từ địa ngục sao? tại sao hắn ta lại tốt bụng như vậy?

"đừng lộ liễu quá," minseok lẩm bẩm. wooje giật mình - cậu không nhận ra sự hiện diện của minseok. "faker rõ ràng sẽ cố gắng để thể hiện sự tốt bụng trong mắt chúng ta nếu anh ta biết suy nghĩ. chúng ta chỉ cần đợi và để thấy bộ mặt thật của hắn ta."

wooje gật đầu trong khi nhìn về phía faker đầy lo lắng. cậu không quên về khả năng nghe được tăng cường của anh ta. nhưng faker, trong khi trả chiếc túi lại cho người phụ nữ với một tay và kéo tên trộm bằng cà vạt với tay còn lại, dường như không nhận thấy bất kỳ điều gì lạ.

faker quay lại với nhóm với vẻ khá hài lòng, bảo vệ an ninh của trung tâm mua sắm kéo tên trộm đi phía sau anh ta. "những tên trộm thường giống như các ác quỷ cấp thấp ở địa ngục," hắn nói. "náo loạn và tuyệt vọng." hắn nhìn wooje. "chiếc áo này trông hợp với cậu. cậu nên mua nó."

wooje gật đầu và định lấy ví của mình, nhưng rồi dừng lại khi một ý tưởng bất ngờ đến. "ôi không," cậu nói, "em nghĩ là em để ví tiền ở phòng ngủ."

đó là một lời nói dối - cậu cảm nhận được chiếc ví ở túi sau của mình - nhưng cậu thở dài. "ôi. em sẽ phải quay lại vào một ngày khác thôi." bên cạnh cậu, hơi thở của minseok chững lại một chút khi anh ta nhận ra wooje đang làm gì.

"nhưng wooje à, chiếc áo đó đang được giảm giá chỉ trong ngày hôm nay," minseok hùa theo. đôi mắt của minhyung mở to.

"ờ, và nó dường như bán khá chạy. có thể sẽ bán hết vào ngày mai," minhyung nói, tham gia vào kế hoạch.

wooje lắc đầu. "không được rồi. em không thể quay lại sau rồi. em có quá nhiều bài tập về nhà."

hyunjoon nhăn mặt, không hay biết gì. "một trong tụi mình có thể mua giúp em ấy và sau đó em ấy có thể - oái!" anh la lên khi minseok vụng về đạp vào chân anh ta, an toàn ẩn sau một bộ quần áo trưng bày. "cái gì vậy - ờ. ý tớ là, thôi rồi. thật đáng tiếc, wooje ạ. thôi thì, tụi anh chẳng thể làm gì cả."

wooje lườm hyunjoon. đôi khi ảnh ngốc tới bật cười.

"ví dụ chúng ta trộm luôn thì sao?" minhyung đùa, cả bọn hồi hộp đợi xem phản ứng của faker.

faker ngậm ngùi. "không cần thiết đâu," hắn nói, giơ lên một dấu peace và sau đó chụm hai ngón tay lại với nhau. một chiếc thẻ tín dụng màu đen bóng lóe lên giữa ngón tay của hắn. "tôi sẽ trả tiền."

wooje không muốn mắc nơ gì từ quỷ vương. "không cần đâu," cậu vội vã nói. "không cần thiết đâu."

faker nhướn mày nhìn cậu. "nhưng ta muốn thế."

tại sao anh lại muốn thế chứ?! tâm trí của wooje thét gào. chắc chắn là điều đó nhằm mục đích để hắn ta có thể lấy linh hồn của cậu!

may mà minseok dường như cũng nhận ra điều đó và chen vào. "ối! wooje! anh tìm thấy ví của em rồi này!" anh hô lên, nhanh chóng lấy ví từ túi sau của wooje khi anh bước tới. "em không quên nó, nó chỉ rơi ra khỏi túi em thôi. khủng hoảng đã qua."

wooje mỉm cười run run. "cảm ơn," cậu nói, nhận lấy chiếc ví. cậu lén nhìn faker chỉ để phát hiện thấy vẻ mặt buồn của vị quỷ vương... vẻ mặt đó lập tức biến mất nhanh chóng khi đôi mắt của faker bắt gặp ánh mắt wooje.

tại sao faker lại buồn vì không thể mua cho wooje một chiếc áo? liệu có phải hắn ta đã muốn sử dụng sự giúp đỡ đó như một cách thao túng để lấy linh hồn của wooje không?

wooje cảm thấy da gà chạy dọc sống lưng và một cơn rùng mình. "em sẽ đi thanh toán," cậu nói, muốn tạo ra khoảng cách càng lớn càng tốt giữa cậu và faker.

cậu đi đến quầy tính tiền và thanh toán, nhưng đầu óc cậu cứ nghĩ về điều khác. rõ ràng, việc ăn cắp hàng hóa không thể thành công với việc faker sẵn sàng trả tiền cho họ. còn điều gì họ có thể làm để thử và khơi gợi tính ác trong hắn ta?

"5.600 won," nhân viên thu ngân nói. wooje gật đầu và định đưa thẻ cho nhân viên thu ngân, nhưng rồi cậu khựng lại.

cậu lại cảm thấy như có ai đó đang theo dõi mình. cậu quay lại, tim đập nhanh hơn. không ai trong cửa hàng đang nhìn cậu, kể cả faker. nhưng cậu không thể gạt bỏ cảm giác rằng mình đang bị nhìn chằm chằm.

"có chuyện gì không, thưa anh?" nhân viên thu ngân hỏi. wooje lắc đầu.

"không ạ, xin lỗi," wooje nói, đưa thẻ tín dụng cho nhân viên thu ngân. cậu rời khỏi quầy thanh toán, cầm theo một túi nhỏ chứa món đồ vừa mua. do cậu tưởng tượng ra thôi sao?

rồi cậu nhận thấy faker đang nhìn xung quanh cửa hàng, mắt hắn lướt qua như đang tìm kiếm thứ gì đó chỉ hắn mới có thể thấy.

wooje nhanh chóng lảng tránh ánh nhìn. faker có thể trở nên khả nghi đến mức nào? có phải hắn là lý do khiến wooje liên tục cảm thấy như có ai đó đang theo dõi mình không?

cậu ngồi xuống một chiếc ghế dài và chờ đợi khi hyunjoon và minseok đi trả tiền mớ quần áo của họ. minhyung ngồi xuống bên cạnh cậu với một tiếng thở dài nặng nề.

"anh này," wooje nói, "anh có cảm thấy như có ai đó đang theo dõi anh không?"

minhyung lắc đầu. "không. nhưng theo như anh biết thì minseok cũng cảm thấy thế. cậu ấy nói rằng nó làm phiền cậu ấy và hyunjoon khi họ cố gắng ngủ." lông mày của anh nhíu lại lo lắng. "sao thế? nó cũng xảy ra với em à?"

wooje gật đầu. "vâng, đúng vậy. nhưng anh không cảm thấy gì sao?"

"không, không hề," minhyung đáp. "anh không biết tại sao."

"có ai đó đang theo dõi các cậu sao?" giọng faker vang lên từ phía sau họ. wooje hét toáng lên vì giật mình và minhyung suýt ngã khỏi ghế. một vài người khác liếc nhìn họ với vẻ tò mò trước khi quay lại việc của mình.

"vâng. tôi liên tục cảm thấy như có ai đó đang theo dõi tôi," wooje nói một cách cẩn trọng, không chắc mình nên tiết lộ bao nhiêu.

mắt faker nheo lại. "các cậu cũng có nghe thấy tiếng bước chân? tiếng gầm gừ?"

wooje nhớ lại đêm qua, khi cậu đã nghe chính xác những âm thanh đó lúc chuẩn bị vào phòng ký túc xá, cậu gật đầu. "đúng vậy."

có điều gì đó trong biểu hiện của faker thay đổi và anh ta không nói thêm gì nữa.

"ai muốn ăn gà rán không?" minseok nói khi anh và hyunjoon quay lại từ quầy thu ngân. "tớ biết một chỗ bán gà rán ngon ở trung tâm thương mại này."

"gà rán?" faker nói.

"ngài không biết gà rán là gì sao?" hyunjoon ngạc nhiên.

faker lắc đầu. "ta hiếm khi được triệu hồi, và những lần triệu hồi, thường không phải là ngẫu nhiên, vì vậy người triệu hồi biết chính xác họ muốn gì và ta quay lại địa ngục ngay lập tức. việc một ác quỷ ở lại trái đất hơn một ngày ngoài việc thực hiện giao dịch ước nguyện và linh hồn là không bình thường."

chẳng phải đó là điều ngươi đang làm sao?  wooje nghĩ. ở lại để thực hiện giao dịch ước nguyện và linh hồn?

nhưng cậu không nói gì, cố gắng phớt lờ cảm giác kỳ lạ rằng cậu đang bị theo dõi.

wooje chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ thấy một người hàn quốc (đúng hơn là một con quỷ?) cố gắng ăn gà rán bằng dao và nĩa, nhưng giờ thì cậu đã thấy.

"tại sao ngài lại cắt nhỏ gà?" cậu hỏi faker. họ đang ngồi chung với nhau, wooje, minseok và hyunjoon ngồi cùng nhau trong khi minhyung ngồi với ffaker. ("cậu có máu của hắn, nên an toàn hơn khi cậu ngồi với hắn," minseok đã nói với minhyung.)

"vậy  đây không phải là cách các cậu ăn thịt?" faker hỏi. "nó rất lạ. ta chưa bao giờ gặp loại thịt nào giòn như thế này." hắn cắt một miếng khác và cho vào miệng, nhai một cách suy tư.

"ngài nên ăn bằng tay," wooje giải thích, biểu diễn bằng cách cầm một miếng gà rán và cắn một miếng. "và nó giòn vì nó được chiên."

"chiên?" faker tò mò. "ta hiếm khi ở lại thế giới loài người đủ lâu để trải nghiệm các món ngon của họ."

"nó như kiểu... ừm, luộc trong dầu," wooje nói.

faker cười mỉm. "ta thích nó," hắn nói. hắn đặt dao nĩa xuống và bắt chước wooje, cầm miếng gà bằng tay. wooje thoáng thấy răng nanh của Faker khi hắn cắn một miếng.

"tiếp theo đi đâu đây, các cậu?" hyunjoon nói.

"đi xem phim thì sao?" minseok đề nghị. anh giơ điện thoại lên cho cả nhóm xem. "có một bộ phim kinh dị mới rất được giới trẻ yêu thích."

"the demon exorcist" điện thoại của minseok hiển thị poster phim. bên dưới dòng chữ đen đậm là hình ảnh một người đàn ông hàn quốc với cổ bị vặn nghiêng, chỉ còn thấy lòng trắng của mắt, miệng hắn kéo ngược lại trong một nụ cười rùng rợn.

minseok ghét phim kinh dị - anh chưa bao giờ tự nguyện đề nghị xem một bộ phim kinh dị trước đây. wooje biết rằng anh đang làm điều này để thử faker, có lẽ để đánh giá phản ứng của hắn với những con quỷ sẽ bị thanh trừ trong phim, do đó mới có tiêu đề của bộ phim.

"ý hay đấy! tớ rất thích xem phim kinh dị," hyunjoon nói, hoàn toàn là nói dối. anh và minseok là những người tệ nhất trong nhóm khi xem bất cứ thứ gì liên quan đến kinh dị. rồi anh dừng lại và quay sang faker. "ý tôi là nếu ngài thấy ổn với điều đó, thì..."

"đừng để bụng nhé," minhyung lên tiếng. anh cắn một miếng gà lớn, che miệng bằng tay khi tiếp tục nói. "phim trừ tà ma quỷ ngày nay là một phần phổ biến của văn hóa đại chúng."

chà, đó không phải là nói dối. họ chờ phản ứng của faker, nhưng hắn có vẻ hơi mất tập trung. mắt hắn cứ liếc nhìn xung quanh nhà hàng.

"không sao đâu, ta không phiền," faker cuối cùng cũng trả lời. "đừng lo cho ta." hắn quay lại ăn tiếp miếng gà rán của mình.

wooje định nói gì đó nhưng rồi đột ngột dừng lại khi cậu lại nổi da gà. lại cảm giác có ai đó đang nhìn mình. minseok và hyunjoon cũng cứng đờ, rõ ràng cũng cảm nhận thấy điều tương tự. minhyung nhìn họ với vẻ mặt khó hiểu.

"có chuyện gì vậy?" minhyung hỏi.

vậy là minhyung thật sự không bị ảnh hưởng bởi chuyện này. wooje rùng mình. "lại cảm giác đó. như có ai đó đang nhìn em vậy."

faker nhíu mày. "xin lỗi," hắn nói, đứng dậy, "ta phải đi vệ sinh." và hắn rời đi mà không nói thêm lời nào.

"thật kỳ lạ," wooje nói ngay khi faker biến mất sau cánh cửa nhà vệ sinh của nhà hàng. "em thề là cảm thấy có ai đó đang nhìn mình."

"cứ cố gắng phớt lờ đi," hyunjoon nói, nhìn xung quanh một cách không thoải mái. "giờ chúng ta xem phim và xem faker có nổi giận, cố gắng bảo vệ mấy con quỷ hay bị chấn động gì không. và nếu hắn ta thực sự bị xúc phạm, đó có lẽ là dấu hiệu cho thấy hắn ta không đáng tin, đúng không?"

"ừ," minseok nói, vẫy chiếc xương gà trong không khí khi nói. "tớ nghĩ đó là kế hoạch tốt vì trò ăn trộm đồ không hiệu quả." anh thở dài. "hy vọng là lần này thành công. thật ra, nếu faker xấu xa thì chúng ta sẽ không cảm thấy tệ khi thanh trừ hắn ta."

"nếu chúng ta thanh trừ anh ta," wooje nói. " vậy lỡ như anh ta hoàn toàn bình thường khi xem phim thì sao? vậy thì phải làm sao?"

minseok nhìn cậu ngạc nhiên. "anh... ờ, chưa nghĩ đến điều đó," anh thừa nhận. "ừ, nếu faker không có phản ứng gì với phim thì sao nhỉ? điều đó có khiến hăn ta ít đáng tin hơn không? tớ cảm thấy anh ta ít nhất cũng nên thấy hơi rùng mình. và nếu anh ta nổi giận, chúng ta có thể mất mạng."

wooje loay hoay với miếng gà, suy nghĩ về rủi ro. ý tưởng này có vẻ nguy hiểm hơn so với suy nghĩ ban đầu. cảm giác liên tục bị theo dõi càng rõ rệt hơn. cậu rúc lại gần minseok, liếc nhìn ra sau lưng một cách lo lắng.

"thật sự tớ cũng không biết chúng ta sẽ làm gì nếu faker bình thản xem phim," minhyung nói. "nhưng trong trường hợp hắn ta nổi giận, tớ đã chuẩn bị một thứ." anh lục lọi trong túi và kéo ra một vật được bọc trong khăn tay. anh mở khăn ra để lộ một lọ nhỏ chứa chất lỏng trong suốt với một cây thánh giá nhỏ bằng vàng treo trên nắp.

"đó là... nước thánh à?" wooje ngạc nhiên hỏi.

minhyung gật đầu. "gia đình tớ khá sùng đạo. tớ đã lấy cái này tối qua để chuẩn bị cho hôm nay. đây là loại dùng một lần, nên..." anh cẩn thận gói lại lọ nước và bỏ lại vào túi. "chúng ta chỉ nên dùng khi thật sự cần thiết. ví dụ như khi faker..."

"...cố giết chúng ta," minseok tiếp lời.

hyunjoon thở dài. "hắn ta có vẻ ổn mà. tớ hy vọng hắn ta không tệ đến thế -" anh dừng lại. "có phải chỉ tớ nghĩ vậy không, hay là cảm giác bị theo dõi đã biến mất?"

wooje và minseok nhìn nhau và nhận ra rằng hyunjoon nói đúng. cảm giác bị theo dõi đã biến mất.

"dù là gì thì có lẽ nó sợ nước thánh," minseok nói.

"tớ còn chưa mở nắp lọ," minhyung nghi ngờ.

đúng lúc đó, faker bước ra từ nhà vệ sinh. hắn tiến về phía họ. "xin lỗi vì đã để các cậu đợi," hắn nói. "mọi người đã ăn xong chưa?"

họ nhìn vào đĩa của nhau. tất cả đều trống ngoại trừ đĩa của faker, vẫn còn vài miếng gà rán.

"ngài chắc chứ -" minhyung bắt đầu, nhưng faker cắt ngang với một cái vẫy tay trấn an.

"ta thật sự không đói lắm," faker nói. "chúng ta đi xem phim nhé? sau khi ăn xong?"

không đợi câu trả lời, faker ra hiệu gọi tính tiền, và những người còn lại vội vàng lấy ví ra. hắn khựng lại, tay vẫn giơ lên.

"ta có thể trả," hắn nói, hạ tay xuống gãi đầu vẻ bối rối.

"không cần đâu!" hyunjoon bật lên. "thật mà."

"chúng tôi thường tự trả phần của mình," minhyung nói. tất nhiên đó là lời nói dối - họ thường cãi nhau xem ai phải trả, nhưng giống như wooje đã cảm thấy trước đó, không ai muốn mắc nợ một con quỷ.

faker gật đầu, cái nhìn buồn bã thoáng qua trên mặt rồi nhanh chóng biến mất khi người phục vụ tiến lại gần bàn của họ.


wooje nhanh chóng hối hận vì đã đồng ý với kế hoạch xem phim của minseok. cậu gần như bị điếc tai trái.

bên trái cậu, minseok và hyunjoon hoàn toàn mất kiểm soát, ôm chặt lấy nhau trong khi cố gắng kìm nén tiếng hét nhưng thất bại thảm hại. bên phải, minhyung giật mình mỗi khi có cảnh hù dọa, nhưng anh vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh đáng kinh ngạc phần lớn thời gian. trong khi đó, faker ngồi bên cạnh minhyung.

"cậu có nước thánh mà," hyunjoon đã lý giải với minhyung trước khi họ vào rạp chiếu phim. "nếu faker nổi điên, cậu sẽ là người chuẩn bị tốt nhất. vì vậy, cậu nên ngồi cạnh hắn ta."

và faker, dù là một con quỷ, cũng giật mình với đôi mắt mở to giống như minhyung.

"tất cả - ôi trời - tất cả quỷ - ôi trời - trong phim người phàm đều thế này sao?" faker nói run rẩy khi một con quỷ với da đỏ máu cố gắng chiếm xác bạn gái của nhân vật chính. "hầu hết chúng ta - ôi trời - văn minh hơn nhiều - ôi trời - cái đó." tay anh giật giật như muốn che mắt.

wooje không buồn trả lời câu hỏi của anh ta - cậu quá bận rộn để cố gắng không hét lên. cậu nheo mắt nhìn màn hình, không muốn nhìn lâu. bộ phim này thật kinh khủng, ngay cả với cậu (thường thì cậu giỏi chịu đựng phim kinh dị hơn minseok và hyunjoon).

cậu phải kìm nén tiếng hét khi có thêm một cảnh hù dọa nữa xuất hiện. hyunjoon buông ra một tràng chửi rủa lớn trước khi minseok dùng tay bịt miệng anh ta lại, miệng mở rộng sau khi hét lên một tiếng lớn.

"tớ muốn ra khỏi rạp chiếu phim," minseok rên rỉ. "tớ hối hận rồi. tớ ghét phim kinh dị-"

anh tự ngắt lời khi bắt đầu hét lên lần nữa. trên màn hình, con quỷ đã bám vào anh trai của nhân vật chính và đang xé rời cánh tay anh ta. wooje nhăn mặt và che mắt. có lẽ cậu nên không nhìn lên trong suốt phần còn lại của bộ phim.

"wooje," hyunjoon thì thầm sau cảm giác như cả thiên niên kỷ, giọng khàn vì la hét.

wooje nhìn lên một cách cẩn thận. "gì thế?" cậu thì thầm, từ chối nhìn vào bộ phim.

"họ đang trừ tà," hyunjoon thì thầm lại. "con quỷ ấy."

wooje quay đầu về phía màn hình. con quỷ đã bị trói vào giường và đang chiến đấu dữ dội với người trừ tà, quằn quại và vùng vẫy. người trừ tà hất nước thánh lên nó và nó hét lên một tiếng dài, đầy đau đớn và rên rỉ. điều này khiến wooje nổi da gà.

mải mê theo dõi, cậu gần như quên mất việc phải theo dõi phản ứng của faker cho đến khi nghe thấy faker thở hắt ra khi con quỷ trên màn hình hét lên một lần nữa, tiếng hét này còn lớn và dài hơn lần đầu.

cậu lén nhìn faker, mắt hắn ta mở to và tròn xoe. nhưng không phải là vì sợ hãi. wooje không thể hiểu được điều đó, nhưng khi faker nhìn chằm chằm vào màn hình, nét mặt của hắn dần dần giãn ra cho đến khi trở nên không thể đọc được gì trên đó.

con quỷ thở dốc và lặng đi, từ từ hóa thành bụi, và cả rạp chiếu phim bắt đầu hoan hô, vui mừng vì con quỷ cuối cùng cũng chết. faker quay đầu nhìn đám đông đang cười, lặng lẽ quan sát phản ứng của họ khi người trừ tà bẻ sừng của con quỷ và giơ lên như một chiến lợi phẩm, và nét mặt của hắn thay đổi thành... thất vọng?

wooje cau mày, tự hỏi faker đang nghĩ gì, và rồi cậu cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.

lại một lần nữa, cậu cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình. cảm giác thậm chí còn tồi tệ hơn bây giờ, như thể cả rạp chiếu phim đang nhìn chằm chằm vào cậu. cậu cựa quậy một cách không thoải mái, trao đổi ánh mắt với hyunjoon và minseok.

cậu cố gắng phớt lờ nó khi những dòng chữ kết thúc trôi trên màn hình đen, nhưng cảm giác đó thật áp đảo và vô cùng rùng rợn, đặc biệt là sau khi vừa xem một bộ phim kinh dị.

"ra khỏi rạp chiếu thôi," hyunjoon thì thầm. "nơi này làm tớ thấy rợn người."

wooje thấy faker hơi nghiêng đầu về phía họ. "ừ, ra thôi," faker nói. "ta cần đi vệ sinh lần nữa." và với câu nói đó, hắn đột ngột đứng dậy và bước ra khỏi hàng ghế rạp chiếu phim.

bình thường wooje sẽ nghi ngờ hơn về việc faker đột nhiên rời đi, nhưng lúc này cậu quá bị phân tâm bởi cảm giác có một sự hiện diện áp đảo, của những ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cổ và lưng cậu. cậu cọ xát cánh tay mình một cácg vô ích để làm tan biến cảm giác nổi da gà khi thúc nhẹ minhyung để theo faker ra khỏi rạp chiếu phim.

họ bước ra hành lang của rạp và nép sang một bên để cho khán giả còn lại đi ra khi mắt cả bọn dần thích nghi với ánh sáng.

"vậy thì..." minhyung bắt đầu sau khi nhanh chóng nhìn quanh để xác nhận rằng faker đã vào nhà vệ sinh, "...các cậu nghĩ sao về phản ứng của hắn ta?"

"với cảnh trừ tà á?" wooje nói. "hắn ta trông ngạc nhiên và sau đó chỉ còn..." cậu nhớ lại nét mặt thất vọng của faker khi những người xung quanh cười và reo hò, và cậu thở dài. "...buồn. hắn ta trông có vẻ buồn."

"điều đó không phải là dấu hiệu tốt, đúng không?" hyunjoon nói. "vì điều đó có nghĩa là hắn ta đồng cảm với con quỷ đáng sợ đó. và tại sao hắn ta cứ liên tục đi vệ sinh? tớ biết chỉ mới hai lần thôi nhưng..." anh ta liếc nhìn lo lắng về hướng mà faker đã biến mất vào nhà vệ sinh.

wooje không thể tin rằng mình lại nói điều này, nhưng cậu nói, "em sẽ đi kiểm tra anh ta."

"thật sao?" minseok nói, trông có vẻ ấn tượng. "cảm ơn, wooje."

wooje gật đầu và bước đi. cho đến khi khi bạn bè của cậu khuất tầm nhìn, cậu mới nhận ra rằng đáng lẽ mình nên mang theo nước thánh của minhyung.

nghĩ lại, điều đó lại hóa ra là một điều tốt. nếu không, faker có thể đã kết thúc bằng cái chết.


hì, về tên chương này, tớ không dịch vì đây là một line của regina george trong "mean girls".

chúc mừng chiến thẳng của đội tuyển, chúc mọi người đọc truyện vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro