chương 7: bắt quỷ ở con hẻm bỏ hoang (không thể sai được!)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

giây trước, wooje vẫn đang ngồi trên sàn phòng ký túc xá của hyunjoon và minseok. giây sau, cậu đã đứng trong một con hẻm trông tồi tàn và hoàn toàn vắng vẻ, chỉ có một người vô gia cư đang lục lọi trong các thùng rác dọc theo bức tường. ông ta tạm dừng tìm kiếm và nhìn chằm chằm vào những người mới đến với vẻ nghi ngờ.

dịch chuyển tức thời quả là một khả năng hữu ích, wooje nghĩ khi faker tiến về phía người vô gia cư. nếu mình có thể dịch chuyển, mình sẽ không bao giờ trễ giờ nữa.

người vô gia cư nhìn faker với ánh mắt không tin tưởng lắm. "các người muốn gì?" ông ta gắt gỏng. "một đám mọt sách đang cố làm dự án xã hội với tôi hay gì đó ư? sẽ quay lại cảnh các người đưa tôi tiền rồi lấy lại phải không?"

faker dừng lại và nhìn xuống thân mình. hắn vẫn mặc chiếc áo cổ lọ đen và quần tây như lúc đầu khi bị triệu hồi. giờ wooje mới nghĩ đến điều đó, cậu chưa từng thấy faker mặc gì khác ngoài bộ đó và đồng phục trường của họ.

"tôi không nghĩ rằng bộ đồ này khiến tôi trông như một 'mọt sách', nhưng tôi đoán là có," faker nói, môi hắn cong lên thành một nụ cười nhỏ. "nhưng hơi lạc đề rồi. thưa ông, ông có thấy một thanh niên tóc vàng ở quanh đây ngày hôm nay không?"

"đây có phải một trò đùa không?" người vô gia cư cười nhạt. ông ta nồng nặc mùi mồ hôi. wooje cố gắng không nhăn mũi, đột nhiên cảm thấy thông cảm cho faker. nếu mùi đó đã khó chịu với con người, nó hẳn còn tệ hơn với một con quỷ có giác quan siêu nhạy.

nếu faker có khó chịu, anh ta cũng không thể hiện ra. "nếu ông không thấy ai như vậy, xin vui lòng rời khỏi khu vực này. nó sẽ giúp việc tìm kiếm dễ dàng hơn."

"chậc, một ông già như ta thì ngủ ở đâu khác được nữa? ngay cả túi rác cũng không đủ tốt, phải không?" ông ta phun ra những lời nhạo báng.

faker búng tay và một xấp tiền lớn rơi vào tay người vô gia cư. ông ta lắp bắp và loay hoay đếm những tờ tiền, mắt mở to ngạc nhiên với mỗi con số mà đôi môi nứt nẻ của ông ta lẩm bẩm.

"đây là tiền thật à?" ông ta thốt lên. faker gật đầu và ông ta cúi gập người cảm ơn faker, đầu ông ta suýt va vào nền bê tông trước khi faker ngăn lại. hắn dùng một chiếc giày bóng loáng để chặn trán ông ta.

"nếu ông sử dụng sai cách, tất cả chúng sẽ biến mất," hắn cảnh báo. "giờ thì đi tắm đi. thưa ông, ông hôi thối lắm."

người đàn ông đã chạy đi trong niềm vui sướng, quá đắm chìm trong vận may của mình để cảm thấy bị xúc phạm bởi lời nói trước đó của faker. rồi ông ta dừng lại và quay lại.

"đã có một chàng trai tóc vàng," ông ta nói. "cậu ta đi khập khiễng. đã đi xuống con hẻm kia." ông ta chỉ về một con hẻm tối tăm lẩn vào bóng tối. "không ai đi xuống đó, nên các cậu không gặp rắc rối đâu. nếu tôi gặp ai khác, tôi sẽ bảo họ rời khỏi khu vực này."

"cảm ơn ông," faker nói với một nụ cười mỉm. người vô gia cư gật đầu rồi biến mất.

"anh có thể tạo ra tiền?" minseok thốt lên, mắt anh lấp lánh không chút ngại ngùng. wooje không hề phán xét. đừng nói tới dịch chuyển tức thời - có thể tạo ra tiền là một khả năng tốt hơn nhiều. không cần phải lo lắng về các khoản vay đại học hay nợ học phí là điều mà wooje chỉ dám mơ đến.

"đúng vậy," faker trả lời, bước nhanh về phía con hẻm mà người vô gia cư đã chỉ. họ cẩn thận kéo theo sau anh ta, hyunjoon lớn tiếng chửi thề khi cây nạng của anh va vào tường. "ta có thể cảm nhận rằng ông ta là một người tốt, chỉ là bị đặt vào hoàn cảnh không may mắn, nên ta đã giúp đỡ ông ta."

"anh không sợ rằng ông ta có thể kể với ai đó rằng anh đã tạo ra tiền à?" wooje tò mò hỏi.

faker nhếch mép. "ai sẽ tin ông ta chứ?" hắn nói, vuốt tóc mái và sau đó lần lượt chỉ vào wooje, hyunjoon, minseok, và minhyung. "chúng ta cần phải chia ra thế thì sẽ bao phủ được nhiều khu vực hơn. vì ta không ở địa ngục, phép tìm kiếm của ta chỉ có thể xác định được một khu vực. vậy nên, chúng ta sẽ phải tìm vị trí cụ thể của kangdae."

vậy là họ nhóm minhyung, người có sự bảo vệ từ máu, với minseok ("tớ có thể đánh bại một con quỷ, đặc biệt nếu nó ngu ngốc như kangdae," anh tuyên bố tự tin). hyunjoon, với chân bị thương, chung nhóm cùng với faker và wooje.

"nếu ai trong chúng ta tìm thấy kangdae trước, người còn lại sẽ phải trả 20 đô," minhyung nói.

"được," hyunjoon đồng ý, và rồi các nhóm bắt đầu tách ra.


"ở gần đây có một con quỷ," faker nói sau khi ba người đã tìm kiếm gần mười phút. họ đang ở trong một con hẻm khác, rộng và thoáng hơn những con hẻm trước đó.

"có phải là kangdae không?" wooje hỏi, đầu quay qua quay lại để quan sát con hẻm.

faker lắc đầu. "đó là một con quỷ khác đang theo dõi chúng ta," hắn nói. "hãy đứng yên tại đây. ta sẽ quay lại sau vài phút." rồi hắn biến mất. wooje chớp mắt nhìn vào chỗ mà faker vừa đứng - cậu sẽ không bao giờ quen với điều đó.

hyunjoon rên rỉ. "chết tiệt. với tốc độ này, minhyung sẽ thắng cược mất."

"chúng ta đang bị quỷ theo dõi trong khi tìm một con quỷ khác, và anh chỉ lo lắng về việc mất 20 đô?" wooje nói với vẻ không tin nổi.

"anh không có nổi 20 đô," hyunjoon than vãn. "anh đang tiết kiệm để mua một cây gậy bóng chày phiên bản giới hạn."

"vậy tại sao anh còn đồng ý cược chứ?" wooje bật cười và sau đó dừng lại khi một ý nghĩ chợt đến với cậu. "này, sẽ không nực cười nếu kangdae xuất hiện ngay lúc faker không ở đây chứ?"

hyunjoon lườm cậu. "này, đừng nói gở," anh nói. một khoảng im lặng trôi qua, rồi anh cười gượng gạo giống như wooje. "điều đó sẽ khá buồn cười đấy. nhưng không thể nào xảy ra được."

một tiếng click vang lên trong con hẻm và hyunjoon đông cứng lại. mắt wooje mở to.

không thể nào, cậu nghĩ, quay lại đối diện nơi phát ra âm thanh.

"con quỷ đó đâu?" kangdae hét lên từ cuối con hẻm, chĩa súng thẳng vào họ.

"đéo thể nào," wooje rên rỉ.

"wooje-anh-sẽ-giết-mày," hyunjoon gầm gừ.

"làm-sao-em-biết-hắn-ta-sẽ-thực-sự-xuất-hiện-chứ-đồ-ngốc?" wooje thì thầm đáp lại, cố gắng phớt lờ nhịp tim đập nhanh của mình.

"đừng nói nữa!" kangdae hét lên run rẩy khi tiến đến gần họ, súng vẫn giơ lên cao. gã  đứng ngay trước mặt họ và wooje im bặt, mắt dõi theo sự run rẩy của nòng súng trên tay kangdae.

chờ đã, run rẩy? wooje nghĩ. gã đang run. cậu trao đổi ánh mắt với hyunjoon và hyunjoon gật đầu. gã đang sợ hãi.

"chúng tôi sẽ không làm gì cả," wooje nói, môi khô khốc. cậu liếm môi lo lắng, cố gắng không nghĩ đến tất cả những cách mà một viên đạn có thể giết người. "bỏ súng xuống và nói chuyện đi."

"tụi mày điên rồi," kangdae thở hổn hển. gã đã tiến đến gần hơn. "tụi mày định để tao làm mồi cho con quỷ của tụi mày phải không? chà, trò đùa này chẳng dọa được tao nữa đâu. tao sẽ xé xác con quỷ của tụi mày và đuổi tụi mày ra khỏi trường-"

hyunjoon vung tay đấm gã.

chà, hyunjoon đâu phải là ngôi sao taekwondo của trường một cách ngẫu nhiên. cú đấm của anh đã khiến kangdae văng vào vách hẻm, máu từ cái mũi của gã bắt đầu chảy ra. súng rơi khỏi tay gã và vang lên tiếng lách cách xuống sàn. wooje nhanh chóng đá nó ra xa khỏi tầm với của kangdae.

"mày lấy súng từ đâu ra vậy?" hyunjoon chậm rãi nói với kangdae đang nằm co ro.

kangdae khẽ cười khàn. "những kẻ thua cuộc như mày chẳng hiểu mình đang đối mặt với cái gì," kangdae nói thì thầm, và bỗng nhiên gã im lặng.

có gì không đúng về hắn ta? wooje tự hỏi.

cậu không kịp chớp mắt ngay khi kangdae bất ngờ chồm dậy, răng nanh của gã hé một nụ cười ghê rợn.

hyunjoon chửi thề, vung một cú đấm nữa mà mà đáng lẽ có thể dễ dàng đấm vào hàm của kangdae. nhưng đôi mắt của kangdae lóe lên ánh sáng màu đỏ và gã né được, bóng dáng của gã mờ đi với tốc độ di chuyển kinh người, gã đẩy hyunjoon mạnh đến nỗi anh bay lên. anh đâm vào bên của một cái thùng rác và ngã xuống, nơi chiếc gậy gỗ của anh phát ra âm thanh bị văng lên sàn.

"anh ơi!" wooje hét lên, lao tới để giúp anh đứng dậy, nhưng kangdae đã lao tới với tốc độ không bình thường, nhảy lên và đạp xuống cái chân gãy của hyunjoon.

tiếng kêu răng rắc vang lên khắp con hẻm và hyunjoon hét lên đau đớn, âm thanh đó vang vọng trong tai wooje và hòa nhịp với nhịp tim đập thình thịch của cậu. cậu phải làm gì đó, bất cứ điều gì-

cậu nắm lấy phía sau đầu của kangdae, nắm chặt mớ tóc tẩy trắng xấu xí của kangdae, và kéo gã ra khỏi hyunjoon với tất cả sức mạnh mà cậu có thể huy động.

"wooje, tránh xa hắn ra!" hyunjoon gào lên, giọng anh yếu ớt và căng lên vì đau đớn, nhưng kangdae đã tự thoát khỏi tay của wooje. gã lao tới wooje, đôi tay mọc ra móng vuốt - giống như một con quỷ, wooje kinh hoàng nhận ra, và cậu đang di chuyển quá chậm ngay cả khi kangdae ngày càng đến gần hơn-

rồi kangdae văng về phía tường bên đối diện của hẻm, va vào tường gạch mạnh đến mức cả con hẻm rung lên, bụi rơi xuống và thùng rác rung lên.

faker đứng chắn trước wooje, đầu gối hắn vẫn đang giữ nguyên tư thế đã dùng để đá vào bụng kangdae và đôi mắt màu vàng của hắn bùng cháy lửa giận. sừng của hắn lóe lên trong ánh sáng đỏ của quỷ dữ phát ra từ cơ thể hắn.

heh. thật quỷ quyệt, não của wooje bật ra một suy nghĩ ngớ ngẩn. bởi vì, biết đấy, faker vốn là một con quỷ?

giờ không phải lúc, wooje tự mắng mình, chạy qua giúp đỡ hyunjoon. minseok và minhyung đã đến cùng với faker và đã giúp hyunjoon ngồi dậy.

"kangdae, thằng chó đấy," hyunjoon rên rỉ, mặt anh trắng bệch vì đau đớn. "nó mới - chân tôi đang hồi phục và nó sẽ mất thời gian n-"

"im đi," wooje nói, và với sự bất ngờ của cậu, hyunjoon thật sự nghe theo và im lặng, có lẽ vì quá đau đớn để tranh cãi thêm.

wooje quay lại để nhìn cuộc chiến đang tiếp diễn. hai con quỷ (liệu giờ kangdae có phải là quỷ không?) đang vật lộn trong một cuộc chiến đẫm máu. thực sự đẫm máu ở phía của kangdae. faker đang chiến thắng một cách dễ dàng đến nỗi nó gần như thảm hại khi hắn đá kangdae xuống sàn.

"faker, chúng ta phải đi-" wooje nói, nhưng những lời nói vụt tan biến trên môi cậu khi kangdae đang vặn vẹo trên mặt đất để lấy khẩu súng đã rơi của mình. trước khi wooje kịp làm gì khác ngoài việc thở dốc, kangdae chĩa súng vào faker, và với một tiếng nổ vang vọng, viên đạn xuyên thẳng qua ngực faker.

wooje nghe thấy tiếng minhyung phát ra một tiếng hét kinh hoàng, nhưng faker chẳng hề chớp mắt khi hắn vươn tay về phía trước và bóp nát súng của kangdae chỉ bằng một tay như giấy vụn. không một giọt máu nào chảy ra từ ngực hắn khi vết thương biến mất và áo hắn tự dệt lại với nhau.

"ôi trời ơi," wooje lẩm bẩm yếu ớt. hyunjoon không nói được gì, hơi thở của anh trở nên dồn dập, và họ chỉ biết đứng nhìn trong sự kinh hãi và sự mê hoặc đầy im lặng khi faker đập đầu Kangdae vào tường một lần nữa, và lại một lần nữa, rồi hắn giơ móng vuốt của mình lên.

chờ đã... nhưng quỷ không thể làm tổn thương con người, wooje nghĩ. lúc này cậu mới nhận ra và đôi mắt mở to.

"anh ơi, đợi đã!" cậu hét lên, rồi một tia sáng trắng chói lòa chiếu sáng con hẻm. wooje nhíu mày, bàn tay của cậu tự động giơ lên che mắt để bảo vệ chúng. rrồi ánh sáng tắt dần và cậu cẩn thận hạ tay xuống, nhìn chằm chằm về phía trước khi mắt cậu thích ứng lại với ánh sáng.

hyukkyu lơ lửng trước mặt họ, đôi cánh lông vũ lớn đập phía sau lưng, một vòng tròn sáng bừng trên đầu. anh nắm cổ tay của faker, ngăn hắn không giáng mạnh một đòn cuối cùng. minseok thốt lên một tiếng thở dốc, nhưng wooje quá bận tò mò mà không thể làm gì hơn.

"deft," faker gầm gừ, giật mạnh cánh tay khỏi tay của hyukkyu.

"faker," deft nói một cách vô cảm. ánh mắt anh nhìn xuống kangdae, người đã gục xuống đất. "may mắn là tôi kịp đến và ngăn chặn anh. nếu anh giết chết cậu ta, hậu quả sẽ rất khủng khiếp."

"cậu không thể nói với ta cái thứ đó vẫn là người," faker tranh luận. "đôi mắt đỏ lừ, bàn tay đầy móng vuốt, sức mạnh siêu phàm và siêu tốc độ - đó đều là đặc điểm của quỷ. ta tấn công vì ta có thể cảm nhận được thân thể của hắn đã mất đi nhân tính."

cả deft và faker nhìn xuống cơ thể kangdae đang vặn vẹo nhè nhẹ. minseok thốt lên một tiếng nấc nghẹn nữa.

"không," deft nói, lắc đầu. "cậu ta vẫn là người, nhưng chỉ một phần. khiên quỷ không kích hoạt."

"khiên quỷ là gì?" hyunjoon ngắt lời từ chỗ ngồi của mình trên sàn, có vẻ như là quá đau để quan tâm đến lễ nghi.

deft nhìn chằm chằm vào cái chân bị thương của hyunjoon, "cho phép anh," anh nói, đến gần hyunjoon và cúi xuống để đặt nhẹ tay lên chân bị thương. "anh không được phép chữa lành hoàn toàn chân của em, nhưng ít nhất anh có thể đảo ngược thương tổn mà con quỷ gây ra." bàn tay anh phát ra một ánh sáng trắng nhạt và khuôn mặt của hyunjoon giãn ra.

"ôi," hyunjoon thở một hơi dài, ngạc nhiên. "cảm ơn anh."

deft gật đầu và đứng dậy, đôi cánh của anh rụng rời khi làm vậy. "để trả lời câu hỏi của mấy đứa, tất cả con người đều có khiên quỷ để ngăn chặn quỷ làm tổn thương họ. tuy nhiên, nếu lá khiên bị phá hủy nặng nề và vỡ bốn lần, thì nó sẽ vĩnh viễn tan vỡ," deft giải thích. "nhưng kangdae đã có thể làm tổn thương em, nghĩa là cậu ta vẫn còn một phần nhân tính."

"nên đó là lí do tại sao ta có thể tấn công hắn mà không để lại bất kỳ hậu quả nào," faker nói, nhìn kangdae với ánh mắt thâm trầm.

deft gật đầu. "nhưng nếu anh giết hắn, điều đó sẽ giết luôn anh. và sau đó, cánh cửa của địa ngục sẽ bị bỏ trống." ánh mắt của anh trở nên u ám. "thật ngốc nghếch. hãy suy nghĩ kỹ lưỡng trước hành động của mình đi."

"hắn ta đang làm tổn thương họ," faker nghiến răng, chỉ vào wooje và hyunjoon. "đó là lí do đủ để ta hành động."

"ừm, à, xin chào? tụi em vẫn còn đây mà," minhyung nói to, một tay vỗ vỗ lưng của minseok an ủi. "vậy anh là một thiên sứ?"

deft nhìn  minseok và anh nhẹ nhàng thở dài. "xin lỗi vì để em phải biết theo cách này, minseok ạ," anh nói nhẹ nhàng. "nhưng để trả lời câu hỏi của minhyung - đúng vậy, anh là một thiên sứ, và tên khi không làm người phàm của anh là deft. nhưng mấy đứa cứ gọi anh là hyukkyu khi anh ở dạng người nhé."

minseok chỉ nhìn anh một cách trống rỗng. "em đã trêu ghẹo cái áo thun hình con hổ của jihoon trước mặt một thiên sứ," cậu lẩm bẩm. "em đã chép bài tập trước mặt một thiên sứ. em đã có một cuộc trò chuyện về bộ xếp hạng kỳ quặc với anh kwanghee trước mặt một thiên sứ."

"cậu ta thực ra là tổng lãnh thiên sứ của thiên đường," faker ra vẻ giúp đỡ bổ sung thêm. "các cậu nhớ chứ, người ta nói sẽ phải giết ta để gửi ta trở lại địa ngục mà không có một trong những linh hồn của các cậu."

"về cơ bản, anh ta sẽ trở lại địa ngục - chỉ không còn là một vị quỷ vương, mà là một linh hồn chết sẵn sàng để bị trừng phạt," deft bổ sung. faker trừng mắt nhìn anh.

minseok nhìn chằm chằm hai thực thể thần thánh, mắt cậu nhói lên. "em đã nói về sự lệch lạc tình dục. và cắt tóc dài. và về văn hóa meme thích chân."

"ý tớ là, cái chứng cuồng cắt tóc đó thật là kỳ quặc-" hyunjoon nói. wooje vỗ tay lên miệng anh và hyunjoon phát ra một tiếng kêu ngạc nhiên bị giữ lại.

"ôi chúa ơi," minseok nói một cách vô hồn. "em sẽ phải xuống địa ngục mất thôi."

"anh," deft nói từ tốn. "anh... anh nghĩ chắc sẽ không có vấn đề gì đâu. khi đến lúc, tôi sẽ nói tốt cho em. ngoài ra, anh đã tham gia cuộc trò chuyện đó một cách tự nguyện, nhớ không? anh thấy nó khá thú vị."

"anh nói gì cơ?" minseok nhấp nhổm. minhyung vỗ vỗ lưng của minseok một cách cảm thông

"đặc biệt là khi em nói về các ngón chân. anh không ngờ rằng phạm vi ham muốn tình dục của con người lại rộng đến vậy," deft tiếp tục. wooje phải nhịn không cười khi nhìn vào biểu cảm kinh hoàng của minseok.

"minseok, cậu là người tốt. cậu sẽ không bao giờ xuống địa ngục đâu, nhưng dù có thì ta cũng sẽ đối xử tốt với cậu mà," faker lên tiếng, ánh mắt hắn ấm áp thực sự. hay ít nhất wooje nghĩ là vậy. đôi mắt đen làm nó khó phân biệt một chút.

thiên thần và ác quỷ, hai thực thể ấy mỉm cười với minseok, đoàn kết trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. sau đó, họ quay lại nhìn kangdae, khuôn mặt dần trở nên u ám.

"đây có phải... bị chiếm xác?" deft nghi vấn.

"không. bị chiếm xác bởi quỷ có một năng lượng khác," faker nói. "ta nghĩ kangdae đã tự kết nối mình với năng lượng quỷ. và để làm được điều đó..."

"cậu ta phải đã ký khế ước với một con quỷ," deft kết luận. anh nhìn faker với ánh mắt lạnh lùng. "anh không biết gì về những gì đang xảy ra ở địa ngục sao?"

"ta không biết liệu cậu có để ý không, nhưng hiện giờ hiện giờ ta không thể trở về địa ngục để làm việc đó," faker cằn nhằn. hắn dừng lại và sau đó mỉm cười với bốn con người đang chụm vào nhau một cách lúng túng. "nhân tiện thì, đó không phải lỗi của các cậu đâu."

"đúng vậy, không phải lỗi của mấy đứa. với tư cách là quỷ vương, faker lẽ ra nên có những biện pháp tốt hơn để ngăn chặn việc triệu hồi quỷ một cách tình cờ," deft nói nhẹ nhàng.

"và có lẽ, với tư cách là tổng lãnh thiên thần, deft nên giám sát ranh giới của thế giới phàm trần thay vì vui đùa như một con người," faker phản bác.

"à thì-" deft định nói, nhưng faker đã cúi xuống và đặt tay lên trên ngực kangdae. kangdae co giật một chút, sau đó một luồng khói xám và đỏ lớn phun ra từ miệng hắn. nó quằn quại trên tay faker rồi bay thẳng trở lại vào ngực kangdae. faker cau mày.

"một con quỷ chắc chắn đã sát nhập với kangdae," hắn nói. "ta sẽ không thể tách chúng ra cho đến khi ta lấy lại được toàn bộ sức mạnh, và điều đó sẽ không xảy ra cho đến khi ta trở lại địa ngục. ta nghĩ kangdae đã cố gắng triệu hồi một con quỷ bằng những cuốn sách mà hắn đánh cắp từ ông của minhyung. nhưng hắn đã làm hỏng nghi lễ và bây giờ..."

"gì cơ?" wooje nói, đột nhiên cảm thấy buồn nôn. "vậy chuyện gì sẽ xảy ra với hắn?"

"à, ta không nên xóa ký ức của hắn ngay bây giờ. chúng ta sẽ phải giữ hắn trong ký túc xá. nói chung, chúng ta sẽ bắt cóc hắn," faker nói, đột nhiên vui vẻ. "rồi ta sẽ xem mình có thể làm gì cho hắn."

deft thở dài. "tôi ước gì có thể phản bác điều đó, nhưng tôi không thấy lựa chọn nào tốt hơn," anh nói. "vậy thì, chúng ta nên quay lại trường chứ?"

không ai trả lời, nhưng faker và deft đã bận rộn với việc dọn dẹp các vết máu bằng những cái búng tay. wooje liếc nhìn minseok, người đang nhìn lại cậu với ánh mắt thẫn thờ.

faker và deft đều biến trở lại thành hình dạng con người của họ với những tia sáng đỏ và trắng. deft túm lấy kangdae và vác hắn lên lưng như một bao khoai tây.

"ta sẽ dịch chuyển chúng ta đến đó," faker nói, đôi mắt bắt đầu sáng lên. rồi hắn dừng lại và nhìn thẳng vào wooje.

wooje nhìn hắn với vẻ bối rối. "có chuyện gì vậy?" cậu hỏi.

faker mỉm cười, nụ cười rộng làm lộ ra những chiếc răng nanh; cùng biểu cảm mà hắn đã có khi chính thức trở thành bạn của wooje, hyunjoon, minseok và minhyung. "cậu đã gọi ta là 'anh'," hắn nói. "cậu đã nói, 'anh ơi, chờ đã!'"

mặt wooje đỏ bừng. "ồ," là tất cả những gì cậu có thể thốt ra. và rồi nhóm bảy người - bốn con người, một con quỷ, một thiên thần và một sinh vật lai kỳ lạ - biến mất khỏi con hẻm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro