8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai.

Yêu đương, muốn nói chuyện cùng người.


Khi Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến, lòng bàn tay luôn đổ mồ hôi, vẻ mặt còn ngây thơ hơn bạn nhỏ vài phần. Bạn nhỏ trong mắt Tiêu Chiến, ngần ấy năm như thế bờ vai rộng lớn vững chãi rất nhiều, anh không kìm lòng được muốn tiến đến dựa vào, toại nguyện ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người hắn.

Chẳng nói nên lời. Chỉ là mỗi lần anh bị giày vò xong, khi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi còn quấn anh, sẽ luôn khiến anh yên tâm. Không thể nắm tay người yêu, không thể ôm cánh tay người yêu, nhưng chỉ cần ở bên Vương Nhất Bác, xem như Tiêu Chiến chịu đựng xót xa và nước mắt, nội tâm lại yên tâm hơn phần nào.

Rất mâu thuẫn.

Tiêu Chiến ngắm một bên mặt Vương Nhất Bác chằm chằm, Vương Nhất Bác cũng quay lại nhìn đôi mắt sáng sáng của anh, mỉm cười chạm chạm cái mũi đỏ lạnh của anh. Nội tâm cảm thán, thầy Tiêu, ngụy trang thật giỏi.

Thợ săn cầm khẩu súng, nhưng thật ra là con thỏ trong túi người khác.

"Xin lỗi......"

Tiêu Chiến buồn bực dựa lên vai Vương Nhất Bác, chợt khẽ mở miệng.

"Cái gì?" Vương Nhất Bác bị lời xin lỗi đột ngột của anh làm cho hoảng hốt, Tiêu Chiến một mét tám ở bên hắn không khỏi quá gầy, hắn kéo vai người lại, an ủi hỏi sao thế.

"Chúng ta...... Chúng ta hơn hai tháng rồi......"

À. Vương Nhất Bác mỉm cười nhìn anh.

Chẳng qua thường xuyên chợt lạnh lùng, chợt gây sự mắng nhau với hắn, không thoải mái trên giường sẽ khóc nhè, làm đau sẽ chửi bậy. Kén ăn giảm cân đến mức đau dạ dày, trời lạnh không mặc quần áo ấm suốt ngày cảm lạnh......

Vương Nhất Bác không muốn đếm kĩ anh trai lớn hơn hắn sáu tuổi này, ở bên hắn giống một con mèo bị đạp phải đuôi bao nhiêu, vẫn là một con mèo cần người khác chăm sóc.

Tiêu Chiến trong mắt người ngoài, ôn hòa lễ độ, học vấn tốt đẹp thành công tầng lớp thượng lưu.

Vương Nhất Bác chỉ muốn nói, quần què, thậm chí anh cũng không tự chăm sóc tốt bản thân.

Tiêu Chiến một bên giẫm cái bóng bị đèn đường đổ dài trên mặt đất, một bên nghĩ linh tinh tâm tư của mình, hai người nắm tay giấu dưới lớp áo khoác, không bị người ngoài nhìn ra.

Tiêu Chiến nói đã dùng mọi thủ đoạn vụng về, muốn khiến Vương Nhất Bác ghét mình, khiến Vương Nhất Bác oán trách mình. Ân ái giữa chừng đẩy đối phương ra cũng được, mỗi lần hôn cố ý cắn nát môi cũng được.

"Anh muốn đẩy em ra, sao em lại không chạy, thật ngốc."

Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến chặt hơn, nhếch khóe miệng muốn cười, không cười nổi. Hai tháng qua, mỗi khoảnh khắc lo được lo mất đều khiến hắn nếm trải một cách bất an và bàng hoàng, chỉ là một giây sau, hôn lên môi Tiêu Chiến, vẫn đắng chát ngọt ngào không chịu nổi y cũ.

Vương Nhất Bác chạy đi đâu, rơi vào tim Tiêu Chiến, hắn lạc đường trong đó, không tìm ra hướng bắc, không phân rõ đông tây.

Bảy năm trước Tiêu Chiến hất tay hắn ra, hắn cũng chỉ ngoan ngoãn ngẩn người tại chỗ, đi theo sau anh thật lâu.

Vận mệnh linh đình chao đảo vô số lần, Vương Nhất Bác đều chỉ muốn chứng minh cho Tiêu Chiến thấy.

―― Em cố gắng đuổi kịp sáu năm tháng ngày luân chuyển, anh luôn nhẫn tâm đi về phía trước, nhưng chỉ cần anh quay đầu, vẫn có ôm ấp chờ đợi anh.

Kì thực Tiêu Chiến gặp lại Vương Nhất Bác, tầng tầng mâu thuẫn và bất an bùng phát. Anh tự nhủ, thờ ơ tí đi, nhìn xem, em ấy cũng không còn yêu mình nhiều. Nói với bản thân, thả lỏng tí đi, nhìn xem, chẳng qua đừng tiếp tục yêu em ấy.

Anh làm được chuyện đó, mắc thêm lỗi lầm nữa, rối tinh rối mù.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng ngâm nga ca khúc Lam Vũ hát cho Trần Hàn Đông, giọng anh vốn êm tai, thêm khổ tình không rõ ẩn ý, xót xa đến mức khiến người ta rơi lệ.

"Trái tim của anh, rốt cuộc nghĩ gì......"

"Khi em cần anh nhất, rời đi chẳng nói một câu......"

"Yêu anh nhất là em, sao anh nỡ buông để em khổ sở......"

Ngày đó trong đất tuyết, Trần Hàn Đông nghe Lam Vũ hát, biết mình hoàn toàn chìm đắm vào tình yêu với Lam Vũ.

"Sau này, sẽ không bao giờ để anh buồn."

Nội tâm Vương Nhất Bác tê tái, ôm Tiêu Chiến, trao đổi hơi ấm.

"Gì chứ, rõ ràng anh, anh làm em buồn......"

"Anh Chiến mãi mãi cũng không sai."

Họ dựa vào hẻm cạnh quán cà phê, nơi đó như một hòn đảo nhỏ bị thời gian quên lãng, năm qua năm, ngày qua ngày, chẳng ai ghé thăm chốn hẻo lánh, mọc đầy cỏ dại.

"Hoành Điếm, sẽ có tuyết rơi ư?"

Tiêu Chiến vùi vào trong lòng Vương Nhất Bác thật lâu, nửa ngày sau mới ngẩng đầu.

"Rất khó, nhưng có thể."

Vương Nhất Bác hôn khóe mắt đẫm lệ của Tiêu Chiến một cái, thì thầm, chúng ta có thể chờ.

"Một năm không có, thì chờ hai năm, hai năm không có thì chờ năm năm, năm năm không có, thì chờ mười năm...... Chắc chắn sẽ có một ngày như thế, tuyết Hoành Điếm rơi."

"Em chờ cùng anh chứ?"

 "Ừ."

Tại sao hết lần này rồi lần khác đều là Hoành Điếm?

Không biết, đó chỉ là một lời hứa thôi. Một lời hứa buộc người ở bên tôi, một lời hứa mãi chỉ yêu mình tôi.

Họ rẽ vào cửa hàng tiện lợi mua cà phê, Vương Nhất Bác đè tay Tiêu Chiến lại, nói anh chưa khỏi bệnh không cho phép uống. Tiêu Chiến hừ hừ nói hắn không có tính người, không hề bảo vệ đối tượng.

"Ừ, anh là vợ của em, thế nên muốn kiểm soát đấy."

"Nào có chồng kiểm soát vợ chứ!"

Tiêu Chiến rùng mình một cái, trong nụ cười xấu xa của đối phương, mới phản ứng được mình lại bị lừa, tức hổn hển đuổi người cầm bình sữa bò nóng đi tính tiền.

"Vương Nhất Bác! Em lại chiếm tiện nghi của anh!"

Vương Nhất Bác gọi một bao thuốc ở quầy, bị Tiêu Chiến hung dữ nói không thể! Sát thanh rồi còn hút thuốc làm gì!

Lúc này Vương Nhất Bác mới kịp phản ứng, thình lình quen hút thuốc, chẳng qua món đồ chơi này đúng là có thể giải sầu, nhả khói, vây mình trong thế giới không rõ ràng, còn nào có thứ gọi là đau khổ.

Dù đều là hão huyền.

Đối diện với cái lườm của Tiêu Chiến, hắn chỉ có thể sợ sợ thu tầm nhìn về, tay kia đặt lên hộp bao khác trên quầy......

Vương Nhất Bác đắc ý dùng ánh mắt còn lại nhìn, mặt Tiêu Chiến trong khoảnh khắc đỏ lên, quay đầu sải chân đi, hai ba bước đã ra khỏi cửa hàng tiện lợi.


"Ngại ngùng cái gì, hửm?"

Vương Nhất Bác siết tay Tiêu Chiến qua đỉnh đầu, giọng nói khàn khàn rơi vào tai Tiêu Chiến biến thành thuốc kích dục mạnh, thân thể rất không tự chủ mềm nhũn.

"Ư...... Em nhanh lên, mau vào đi......"

"Tuân lệnh, vợ!"

Vương Nhất Bác ngậm môi Tiêu Chiến, nuốt tiếng rên rỉ của anh vào yết hầu.

Buổi chiều đầu tiên nói chuyện yêu đương dĩ nhiên chỉ cần làm sảng khoái nhễ nhại, nhưng người này cậy nuông chiều sinh ra kiêu ngạo, yêu cầu rất nhiều dưới thân hắn. Làm đau sẽ lầm bầm khóc nhè la hét, làm chậm lại lắc mông tự di chuyển lên.

Vương Nhất Bác không nhịn nổi nữa đánh mông anh.

"Thành thật một chút, còn cần eo không!"

Đến khi Tiêu Chiến bị cạn kiệt toàn bộ sức lực, cuống họng khản đặc nói không thể nữa, sắp chết rồi. Vương Nhất Bác mới toại nguyện đưa chất lỏng nóng hổi vào người anh, khi được bế vào bồn tắm lớn mơ mơ màng màng leo lên cơ bụng Vương Nhất Bác, làm người lại bốc lửa, nước bắn tung tóe khắp nơi ngoài bồn tắm lớn.

Buộc tội cũng bất lực, Vương Nhất Bác không làm người cũng chẳng phải ngày một ngày hai, nũng nịu ôm ôm hôn hôn, mới bằng lòng vớt Tiêu Chiến ra khỏi nước, lau thân thể ướt sũng, đặt vào trong chăn khô, nụ hôn chúc ngủ ngon rơi xuống.


Ngày hôm sau, Tiêu Chiến bị đánh thức bởi tiếng đồng hồ báo thức gấp gáp, anh chỉnh đồng hồ cố định và quên tắt, đầu mơ màng trầm tư một phen, bây giờ hẳn là tám giờ.

Eo và dưới thân đau rát nhức nhối làm anh không xem nhẹ được, phát hiện cuống họng khàn khàn không nói nên lời, duỗi dài tay nhưng chỉ chạm vào bên giường trống rỗng.

Anh lập tức bừng tỉnh, cố chống dậy với tay lấy điện thoại, quả nhiên, một tiếng trước Vương Nhất Bác gửi wechat cho anh, xuất hiện thình lình ngay trên đầu, Tiêu Chiến nhìn, không khỏi nhíu mày......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro