Đã là người một nhà thì không nên giấu nhau điều gì....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mới trong phủ Trịnh gia rộn ràng tiếng cười nói, người hầu đi lại không ngớt, tất bật chuẩn bị bữa sáng cho cả dinh thự. Thư Hoa đã thức giấc từ sớm, nàng hiếm khi có thể ngủ sâu giấc, từ đó cũng hình thành bản năng thức dậy sớm vào mỗi buổi sáng. Hiện tại cũng như mọi hôm khác, Thư Hoa chăm sóc cho Niên Niên, cho nó ăn rồi sửa soạn cho nó như một đứa con của nàng thực thụ.

-"Niên Niên à, hình như con mập lên rồi đúng không? Xem này quần áo mà ta may cho con đã chật hết rồi!"-Thư Hoa nhìn Niên Niên đầy trìu mến, tay vẫn đang loay hoay để mặc áo vào cho con mèo ú đang nằm trong lòng nàng

-"Meo~"-Niên Niên lười biếng kêu lên một tiếng, Thư Hoa khẽ cười, nàng trông chờ gì chứ, Niên Niên làm sao có thể đáp lại nàng, bộ dạng lười biếng này thật là muốn nựng đến chết mà.

"Cốc!!Cốc!" Từ bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa, Thư Hoa đặt Niên Niên xuống sàn, vuốt nhẹ bộ lông trắng mềm ra hiệu cho nó mau đi chơi đi rồi mới nói vọng ra bên ngoài-"Ai đấy? Vào đi!"

-"Mợ Hai! Em đến để mời người xuống cùng dùng bữa"-Là Ân Tĩnh, không giống như những hôm khác cô nàng sẽ mang thức ăn vào tận phòng cho Thư Hoa mà hôm nay lại mời cô xuống nhà ăn cùng mọi người-"Thưa mợ, vì hôm nay là ngày đầu tiên mợ Tư chính thức sống cùng mọi người, nên em mới mạo muội tới đây mời mợ Hai.."

-" Đây là ý của lão gia sao?"-Thư Hoa còn xa lạ gì Ân Tĩnh, cô bé mỗi khi nói dối đều trở nên e dè, không như tính khí thẳng thắn, sôi nổi thường ngày-"Em cứ bảo mọi người dùng bữa trước đi, ta sẽ không tham gia cùng họ đâu"

-"Thưa mợ, em biết mợ không thích. Em cũng không muốn ép mợ xuống dưới đâu. Mợ ở đây chờ em, em sẽ mang bữa sáng vào"-Ân Tĩnh vội tiếp lời-"Em sẽ mang thêm tổ yến cho mợ, sắc mặt mợ hôm nay xấu quá, chắc hẳn đêm qua mợ lại mất ngủ rồi, xem này! Mắt của mợ sưng húp lên hết cả rồi!"

-"Cảm ơn em"-Ít ra trong dinh thự rộng lớn này, vẫn có Ân Tĩnh là người hiểu rõ nàng cần gì nhất, nhìn thấy cô bé sắp đi khỏi, chợt Thư Hoa lên tiếng hỏi-"lão gia! Người đã đi khỏi rồi sao?" Thư Hoa vẫn nhớ như in những lời nói, hành động của Nhuận Ngũ đêm hôm qua, lần đầu tiên trong 2 năm qua chàng chủ động tìm tới Thư Hoa, ít nhiều cũng đã làm nàng cảm động.

-"Lão gia vẫn còn ở nhà chưa đi! Mợ Hai đừng lo, em sẽ nói mợ không khỏe trong người nên không thể cùng dùng bữa"-Ân Tĩnh nhanh nhảu trả lời, lâu lắm rồi cô bé mới nghe mợ Hai hỏi thăm về lão gia, từ khi mợ Ba về nhà, Ân Tĩnh chưa một lần thấy mợ Hai quan tâm đến lão gia một lần nào, hầu hết đều lản tránh đi mỗi khi lão gia nhắc đến mợ.

-"Khoan đã! Em chờ ta một chút, ta sẽ cùng xuống với mọi người"-Thư Hoa ngồi xuống bàn trang điểm, chải lại mái tóc, dặm thêm chút phấn đủ để làm mờ đi nét tiều tụy và quần mắt thâm quần vì cả đêm qua không ngủ. Thư Hoa nhìn vào gương lần nữa, chắc chắn trông bản thân đã tươi tắn hơn thì mới đứng dậy cùng Ân Tĩnh xuống nhà.

Suốt đoạn đường xuống nhà ăn, ánh mắt Ân Tĩnh vẫn luôn dán chặt trên người Thư Hoa với vẻ nghi hoặc xen chút khó đoán. Lúc đầu Thư Hoa cũng lờ đi nhưng về sau lại không chịu nổi nữa nàng đành phải lên tiếng-"Em đừng có nhìn ta như thế! Bộ sáng nay ta có gì lạ lắm sao?"

-"Vâng! Rất lạ! Hôm nay sao mợ Hai lại đồng ý cùng ân sáng với mọi người? Thường ngày chẳng phải mợ không thích như thế sao?"-Ân Tĩnh không rút lại ánh nhìn của mình, không kiêng nể gì mà hỏi thẳng những điều nãy giờ bản thân vẫn thắc mắc chưa thể giải đáp

-"Thường ngày sẽ khác, hôm nay là ngày ra mắt của mợ Tư, ít nhất ta phải có mặt để tránh người ngoài có những suy nghĩ lệch lạc về mối quan hệ của gia đình ta"-Thư Hoa từng bước chậm rãi, giải bày cho Ân Tĩnh, có vẻ cô bé đã nhận được điều mình thắc mắc nên cũng không còn hỏi gì nhiều, âm thầm lặng lẽ cùng nàng xuống nhà

Tại bàn ăn đều đông đủ mọi người đang đợi nàng. Nhuận Ngũ ngồi phía đầu bàn hai bên là Nguyệt Thanh cùng với Kiều Chân. Như một thói quen Nguyệt Thanh vẫn chừa chỗ ngồi bên cạnh Nhuận Ngũ cho Thư Hoa, bản thân thì sẽ ngồi bên cạnh Thư Hoa. Nhìn thấy
nàng cùng Ân Tĩnh bước vào, Nguyệt Thanh đứng dậy chào hỏi-"Thư Hoa tỷ, thật tốt khi tỷ đã đồng ý dùng bữa cùng mọi người"

-"Nguyệt Thanh muội đừng nói vậy, hôm nay là ngày đầu tiên Kiều Chân cùng dùng bữa với tư cách là thành viên của nhà chúng ta, ta cũng nên xuống cùng với mọi người"-Thư Hoa bước vào trong, huơ tay chối bỏ sự khách khí của Nguyệt Thanh vừa rồi, nàng toan ngồi xuống thì Nguyệt Thanh lần nữa cất tiếng ngăn hành động của nàng

-"Thư Hoa tỷ! Ta đã giữ chỗ cho tỷ"- Nguyệt Thanh chỉ vào ghế trống giữa mình và Nhuận Ngũ. Nhìn thấy Thư Hoa vẩn đứng bất động, Nhuyệt Thanh nhanh tay kéo nàng về chỗ ngồi, từ đầu đến cuối Thư Hoa vẫn yên lặng mặc cho Nguyệt Thanh chỉ bảo

Khi Thư Hoa nhận thức được chuyện gì đang sảy ra thì nàng đã yên vị ngồi giữa Nguyệt Thanh và Nhuận Ngũ rồi. Thư Hoa vốn muốn xử lý buổi sáng thật nhanh rồi rời đi trong yên lặng nhưng trước tình cảnh lúc này thì kế hoạch của nàng không thể thực hiện được rồi.

Người hầu lần lược mang thức ăn đến, từ đầu đến cuối đều là sơn hào hải vị không thiếu một món nào. Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Kiều Chân-nhân vật được đề cập đến nhiều nhất cả ngày hôm nay cuối cùng mới lên tiếng:

-"Mợ Hai, ta đây được nghe danh tỷ đã lâu, hôm nay mới được diện kiến. Sau này cùng sống chung một nhà, có gì mong tỷ hãy giúp đỡ"-Kiều Chân đứng dậy cuối đầu hành lễ với Thư Hoa, nàng ta nở một nụ cười mắt vẫn hướng về phía Thư Hoa ở đối diện-" Dẫu gì Thư Hoa vẫn là người có nhiều kinh nghiệm hơn, mong tỷ có gì sau này sẽ chỉ bảo thêm cho ta. Từ nhỏ ta đã được nuông chiều, bất cứ việc gì cũng không cần phải động tay, chắc người cũng đã biết cha ta rất cưng con gái nên ta vẫn luôn sống trong sự chăm lo toàn vẹn của mọi người nên trong quá trình sống chung nếu điều gì không phải cũng mong mơp hai lượng thứ mà bỏ qua cho"

-"Kiều Chân tiểu thư đã quá lời, ta đây nào dám nhận mình hơn ai. Sau này đều là người cùng nhà tiểu thư đây không cần phải khách khí như vậy, ta không quen"- Thư Hoa chậm rãi nhấp một tý trà, mắt lướt qua Kiều Chân từ trên xuống rồi tiếp lời-" Chỉ duy một điều tiểu thư hãy lưu ý cho, dù gì từ bây giờ tiểu thư đã là phụ nữ đã lập gia thất, ít nhiều cũng phải giữ thể diện cho cả gia tộc bên nhà chồng. Mong là Kiều Chân tiểu thư hãy xem lại phong cách y phục của mình để tránh những lời dị nghị không nên"

Thư Hoa vừa nói mắt vẫn dán lên trang phục hiện tại của Kiều Chân. Nàng ta diện một bộ váy màu hồng nhạt đủ tôn lên là da trắng ngần không tỳ vết. Sẽ không là gì nếu như bộ váy nó không ngắn cũn cỡn như thế, phần eo cắt xén quá đà phô trương gần hết phần da thịt, cổ khoét sâu nếu để ý có thể lộ rõ cả đôi gò bồng thấp thoáng sau lớp vải kia, làm người khác nhìn vào không tránh khỏi đỏ mặt-" Ta là người có vẻ thiên về truyền thống, không rõ về trang phục hiện đại. Không biết trước đây tiểu thư ăn vận như thế nào, nhưng đã đặt chân vào gia tộc thì phải biết giữ thể diện cho mỗi thành viên của gia tộc, nhất là giữ bộ mặt cho lão gia nhà ta. Ta cũng không quan trọng tiểu thư xuất thân từ gia tộc lớn nhỏ nào, vị thế lớn mạnh ra sao nhưng khi đã bước vào Trịnh phủ thì thân phận đều như nhau. Chắc tiểu thư từ nhỏ cũng đã được dạy, điều quan trọng nhất là biết trọng lễ nghĩa, biết ai là người có quyền hạn cao hơn. Mỗi lời nói ra đều phải suy nghĩ, đừng để người khác phải đánh giá"

Dứt lời tầm nhìn của Thư Hoa chuyển sang bên cạnh, nơi Nhuận Ngũ nãy giờ vẫn im lặng mà chứng kiến hết tất cả mọi việc. Không còn là ánh mắt e dè, lảng tránh như những lần trước, lần này là một ánh mắt kiên cường, tự tin rất ra dáng nhất phu nhân đầy uy quyền đang đối mặt với phu quân của mình

Từng lời nói của Thư Hoa, Nhuận Ngũ tiếp thu vào đầu không xót một chữ nào, chàng vẫn giữ thái độ bình thản mà ngồi xem bà cả giáo huấn vị thê tử mới cưới, trong lòng không khỏi đề cao độ sắc bén nàng

Kiều Chân mới ngày đầu đã bị giáo huấn thì không khỏi tức giận, chỉ hận thân phận nàng ta trong nhà vẫn còn thấp kém, không thể so bì với mợ Hai là Thư Hoa -quyền lực chỉ xếp sau Trịnh lão gia. Chứng kiến vẻ mặt không ngừng biến hóa của Kiều Chân, Thư Hoa có phần đắc thắng, ít ra như vậy nàng ta có thể biết được thân phận mình nằm ở đâu và đâu là người mà không nên đụng vào.

-"Những gì ta muốn truyền đạt với Kiều Chân tiểu thư thì ta cũng đã nói xong, mong rằng tiểu thư hiểu hiết những gì ta nói mà ngoan ngoãn thực hiện theo. Ta xin phép rời đi trước"- nói rồi Thư Hoa đứng dậy, cuối đầu chào Nhuận Ngũ, nhận được cái gật đầu đồng ý của chàng thì nàng mới rời khỏi vị trí của mình trở về phòng

-"Thư Hoa tỷ, tỷ chờ ta với!"-vẫn đang tự đắc với chiến thắng vừa nãy của mình, đột nhiên một tiếng gọi kéo ngược Thư Hoa về lại với thực tại

-"Nguyệt Thanh!! Có chuyện gì sao?"- Nguyệt Thanh bám vào vai Thư Hoa mà hít thở, cô thắc mắc Thư Hoa nhỏ người như vậy nhưng sao lúc nào cũng đi nhanh như thế, hại cô mỗi lần muốn đuổi theo lại mệt bở hơi tai. Nguyệt Thanh chưa kịp trả lời thì Thư Hoa lại hỏi tiếp một câu-"Sao muội lại chạy tới đây, lão gia vẫn ngồi đó mà muội dám bỏ đi à?"

-"Ta không sợ huynh ấy đâu! So với Nhuận Ngũ huynh thì ta lại sợ tỷ hơn đấy"-câu trả lời làm Thư Hoa vừa bất ngờ lại vừa bối rối, nàng hung dữ lắm à? So với lão gia nàng không bằng một gốc của chàng nữa cơ mà?

Gương mặt bối rối của Thư Hoa khiến cho Nguyệt Thanh bật cười, cô vội lên tiếng trấn an-"Ta là sợ độ độc miệng của tỷ đấy! Tỷ không lên tiếng thì thôi, nột khi lên tiếng thì ai cũng phải câm nín. Đến phu quân của tỷ còn không dám hó hé một câu cơ mà! Thật là đáng sợ" vừa nói cô nàng là làm điệu bộ run sợ trước Thư Hoa khiến nàng bất giác bật cười thành tiếng

-"Vậy sao? Ta đáng sợ đến thế cơ à"

-"Đáng sợ lắm ý!"

Nguyệt Thanh khoác vai Thư Hoa cùng tiếng về phòng, trên đường đi hai tỷ muội không ngừng cười nói. Nguyệt Thanh rất giỏi trong khoảng làm người khác vui vẻ, Thư Hoa rất thích trò chuyện với Nguyệt Thanh, cô nàng là người có cá tính mạnh mẽ. Nếu không nhờ cô ấy mặc y phục nữ giới, Thư Hoa cứ cảm nhận cô ấy giống đệ đệ của nàng hơn là muội muội. Cả đoạn đường về phòng, Nguyệt Thanh không ngừng kể chuyện cho Thư Hoa nghe, Nguyệt Thanh kể chuyện hấp dẫn vô cùng. Cô kể về những lần mình đi chu du ở các vùng lãnh thổ khác nhau, những chuyến đi săn bắn hay những chiến công mà cô đã đạt được trong hành trình của mình với vẻ mặt đắc thắng, Thư Hoa tập trung nghe cô kể chuyện, không khỏi buông lời cảm thán tài nghệ của Nguyệt Thanh, ngưỡng mộ cuộc sống thú vị của cô.

-"Có gì mà ngưỡng mộ chứ! Ngược lại ta rất ngưỡng mộ sự học rộng tài cao của tỷ! Ta nghe Ân Tĩnh kể lại tỷ còn biết rất nhiều về thảo dược nữa sao?"-Nguyệt Thanh tay vẫn khoác vai cô, miệng không ngừng hỏi cô về những loại sách cô đã từng học qua, khen ngợi nàng có tính kiên nhẫn mỗi khi nhớ đến đống sách mà nàng giữ gìn cẩn thận đặt trong phòng-" Tỷ thật giỏi khi có thể đọc được hết đống sách đó, ngược lại là ta chắc đã bỏ cuộc từ lâu rồi. Ta chỉ hứng thú với võ thuật thôi!"

-"Chỉ cần có đam mê, muốn tìm tòi học hỏi thì có thể làm được tất thảy mọi việc, cũng giống như việc muội luyện kiếm đấy thôi"-Thư Hoa dịu dàng nói, khẽ nhìn người đang đi bên cạnh mình. Dù Nguyệt Thanh chỉ bé hơn cô 2 tuổi nhưng nhiều khi cô cảm thấy cô nàng vẫn còn là một đứa con nít mới lên 5 bởi cái tính bốc đồng của cô nàng.

-"Có phải vì tỷ đọc sách nhiều mà hồi nãy lúc đấu khẩu với Kiều Chân, tỷ có thể dễ dàng chiếm ưu thế như vậy sao?"-Nguyệt Thanh nhớ lại gương mặt tức đến tái xanh của Kiều Chân lúc nãy không khỏi buồn cười, khi ấy cô đã rất cố gắng mới không bật cười thành tiếng. Nếu mà không Nhuận Ngũ ở đó thì chắc cô đã cười một trận cho đã rồi

-"Ta chỉ giáo huấn cô ấy một chút để còn nhanh chỉnh sửa cho kịp. Để lâu sẽ bị người khác đánh giá, như thế thì không phải là gì tốt đẹp đối với gia đình chúng ta"-Thư Hoa chậm rãi nói, mỗi khi nhắc đến Kiều Chân từ người Thư Hoa tỏa ra một khí chất uy quyền khác hẳn bình thường, có thể bảo nàng đa nghi, nhưng nàng có thể cảm nhận từ Kiều Chân có điều gì đó không tầm thường.

Đi một lúc thì đã đến phòng của Thư Hoa, nàng mời Nguyệt Thanh vào chơi rồi sai người đi pha một bình trà mới. Hai người phụ nữ cùng ngồi nói chuyện vu vơ trên đời, vẫn là Nguyệt Thanh rất tâm huyết kể chuyện còn Thư Hoa bên cạnh chăm chú lắm nghe, nàng đã cười rất nhiều, tinh thần cũng trở nên thỏa mái hơn mà quên hết những chuyện không vui vừa qua. Người làm cũng đã mang trà lên, hai tỷ muội vừa ngồi thường thức trà vừa kể cho nhau nghe những điều thú vị mình đã trải qua. Giờ đến lượt Nguyệt Thanh chăm chú nghe Thư Hoa giảng thuyết về những điều hay mà cô đã được học trong sách, nàng cũng dạy Nguyệt Thanh phân biệt các loại thảo mộc cơ bản mà nàng đã được cha chỉ dạy khi còn nhỏ. Nguyệt Thanh nhìn thấy Thư Hoa vui vẻ như thế cũng thầm vui vẻ lây. Trong cuộc trò chuyện của hai người, Nguyệt Thanh hạn chế nhắc đến Nhuận Ngũ khéo làm Thư Hoa lại buồn. Cuộc vui diễn ra khá lâu, hai tỷ muội luyên thuyên không biết bai nhiêu chuyện chi đế khi trời ngả chiều thì từ bên ngoài lại truyền tới âm thanh gõ cửa, chưa đợi Thư Hoa lên tiếng thì người bên ngoài đã đi vào. Là Trịnh Nhuận Ngũ

-"Nguyệt Thanh muội cũng ở đây à?"-Nhuận Ngũ nhìn sang bên cạnh thấy Nguyệt Thanh đang nhìn mình với ánh mắt kì lạ, chưa kịp nghe câu trả lời thì chàng lại tiếp câu-" Phiền muội lánh mặt một chút được không? Ta có chuyện cần nói với Thư Hoa"

Nguyệt Thanh khẽ gật đầu, quay sang chào tạm biệt Thư Hoa rồi lách người ra ngoài, khi đi không quên đóng cửa phòng trả lại không gian riêng tư cho hai người. Nguyệt Thanh rời đi, không khí vui vẻ khi nãy cũng biến mất, thay vào đó là sự trầm lặng ngột ngạt

-"Người nói có chuyện muốn nói với thiếp, là chuyện quan trọng sao?"-vẫn là Thư Hoa lên tiếng phá tan sự ngột ngạt này, nàng giơ tay mời Nhuận Ngũ ntôi xuống chiếc ghế bên cạnh-"Lão gia, mời"

Nhuận Ngũ theo hướng tay của Thư Hoa cũng ngồi xuống, Thư Hoa đứng bên cạnh cẩn thận rót tta mời chàng rồi cũng ngồi theo phía đối diện, nàng vẫn giữ một khoảng cách nhất định với chàng

-"Có việc gì gấp gáp mà lão gia đã bỏ thời gian quý báu của mình để mà tới đây tìm gặp thiếp"

-"Ta đến thăm nàng, khi nãy ở nhà ăn hình như sắc mặt nàng không được tốt"-Nhuận Ngũ nhìn Thư Hoa, chàng tự hào về khả năng quan sát tốt của mình, nhìn sơ qua biểu hiện của Thư Hoa thì chàng đã biết tình trạng hiện taip của nàng như thế nào-"Nàng lại mất ngủ sao? Ta sẽ sai người tìm một số hương liệu để giúp nàng ngủ ngon giấc hơn"

-" Được lão gia quan tâm là niềm vinh hạnh của thiếp, nhưng thiếp tự biết lo cho bản thân mình, đa tạ lão gia đã có ý tốt"-Thư Hoa khẽ thở nhẹ một hơi, mắt nhìn về xa xăm một hướng nào đo-"Lão gia cứ vào thẳng vấn đề chính không cần phải vòng vo làm gì, thiếp thừa biết người tới là vì thái độ của thiếp khi nãy ở phòng ăn"

Nhuận Ngũ bất giác chột dạ như bị nhìn thấu tâm can, chàng khẽ liếc nhìn Thư Hoa hồi lâu rồi mới tiếp lời-"Ta chỉ muốn góp ý cùng nàng, dù gì Kiều Chân cũng chỉ mới vào nhà chúng ta chưa bao lâu, còn trẻ người non dạ vẫn chưa nắm rõ hết gia quy trong nhà, chuyện ở nhà ăn nàng cũng đã hơi quá lời"

-"Chính vì cùng một nhà nên thiếp mới cần phải lên tiếng, không thể lấy lý do chỉ vừa mới đặt chân vào nhà còn trẻ người non dạ nên muốn hành xử như thế nào cũng được, thiếp là người thẳng tính thấy cái sai đã rành rành trước mắt nhưng lại nhắm mắt cho qua, dễ dàng mà bỏ qua như vậy được. Mợ Tư sai thì phải được chỉ ra từ những ngày đầu để còn kịp thời mà uốn nắn, nếu không về lâu dài thì sẽ trở thành mầm mống tai họa, lúc đó e rằng lại trở tay không kịp "- Thư Hoa cắt ngang lời Nhuận Ngũ, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm chung sống nàng dám lên tiếng cắt ngang lời Phu quân của mình, trước giờ Thư Hoa đều nhẫn nhịn im lặng mà nghe theo, lần đầu tiên nàng dám đứng lên nói ra chính kiến của mình

-"Nhưng dù sao Kiều Chân vẫn là người cùng một nhà với chúng ta, nàng cũng nên xem xét mà lựa lời nói cho nhẹ nhàng với nàng ấy..." Nhuận Ngũ ngạc nhiên trước hành động của Thư Hoa khi nàng cắt ngang lời mình, tuy vậy chàng vẫn tiếp tục nói quan điểm của bản thân, điều này đã chạm tới tột đỉnh sự tức giận của Thư Hoa

-"Chính vì cùng một nhà nên mới cần phải thẳng thắn với nhau. Người đã từng nói đã là người một nhà thì không nên giấu diếm nhau chuyện gì sao? không lẽ thiếp không được nêu ra quan điểm của mình? Hay là vì đó là nương tử của Người nên mới thế?"-Câu nói của Thư Hoa trực tiếp đánh vào tim đen của Nhuận Ngũ, chàng có phần chột dạ đâm ra thành nóng giận, chàng đứng phắt dậy bắt đầu lớn tiếng

-" Nàng nói như thế là có ý gì? Nương tử của ta thì sao chứ, nàng là muốn qui hết tội lỗi lên người ta sao? "

-"Vậy mọi tội lỗi đều là của thiếp, người hãy mau ban án phạt cho thiếp giống như người vẫn hay làm với những người khác đi"-Thư Hoa quay người đối diện với Nhuận Ngũ

-"Thái độ của nàng như thế là sao? Có khuất mắc gì với ta hay Kiều Chân nàng cứ nói thẳng không cần phải giấu nhẹm đi rồi lại có những cái suy nghĩ lệch lạc như thế"

-"Khuất mắc duy nhất của thiếp hiện tại chính là Người có còn yêu thiếp nữa hay không?"-Thư Hoa đã hoàn toàn gục ngã, nàng đã trút được gánh nặng mà bấy lâu qua nàng vẫn luôn giữ kín trong tim không nói với ai, khuất mắt này chính mà đống tơ vò lớn nhất đọng trong tâm trí nàng. Thư Hoa bật khóc, nàng nhìn thẳng vào mắt Nhuận Ngũ, gằng mạnh từ câu chữ

-" Người nói đi, trong trái tim người có còn hình bóng của thiếp nữa hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro